❝T.
STRANGER
Hồi 16
*
Ánh đèn rọi lên mặt bàn sáng ngời, cạnh một chiếc nồi đồng đã bắt đầu bốc hơi.
[Cứu tôi], đến từ một ID có ảnh đại diện là nhân vật 2D.
Khung thoại hãy còn lưu lịch sử trò chuyện trước đây giữa họ.
[Sống mệt mỏi quá, thật đấy. Thà chết còn hơn.]
...
[Còn mày, giả vờ giả vịt làm gì? Mày vào cái group này mà bày đặt lên mặt dạy đời ai đấy?]
...
[Không thoát cũng được, nhưng cậu đừng nói gì trong nhóm hết. Lần sau có ai add friend cũng đừng chấp nhận bậy bạ nữa.]
Úc Thu chợt nhớ đến cậu học trò nổi loạn đã chủ động thêm mình trên WeChat. Họ đã lâu không nói chuyện, tin nhắn cuối cùng là "lời nhắc" cậu gửi, sau đó là tin "Cứu tôi" mới nhất.
Úc Thu mặt cắt không còn giọt máu.
"Chuyện gì vậy?" Lục Trì Phong hỏi.
Úc Thu siết lấy điện thoại.
"Để anh xem," Lục Trì Phong rõ ràng cảm giác được trạng thái Úc Thu không đúng. Hắn nắm cổ tay anh, quay màn hình về phía mình với kiểu không cho phép em cự nự. "Ai đây?"
"... Một người bạn."
Lục Trì Phong nhìn Úc Thu.
Úc Thu ngước mắt lên: "Là một người bạn trong nhóm Ngõ phố Nam," Úc Thu hít sâu. "Xin lỗi, em không cố ý giấu giếm. Em thực s..." Em thực sự quên mất việc này.
Úc Thu sực nhận ra, gần đây mình thường xuyên quên rất nhiều thứ.
"Ừ." Lục Trì Phong ngắt lời, không cho anh tiếp tục.
Cùng lúc đó, hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Tống Ký Nhiên.
Tống Ký Nhiên đang ăn trưa, điện thoại đặt bên cạnh nên chẳng chốc đã bắt máy: "Alo sếp, anh gọi khéo quá. Đội an ninh mạng tra cái nhóm đó rồi nhưng..."
"Nhưng gì?"
"... Không tìm được thông tin gì hết! Nhóm này được lập ở nước ngoài, bản thân trưởng nhóm cũng là một tài khoản ảo. Không có thông tin danh tính ràng buộc, cũng không có lịch sử trò chuyện và hồ sơ giao dịch. Hơn nữa, nhóm này chưa từng chat chit với nhau, không có bất kỳ tin nhắn nào cả!"
"..." Lục Trì Phong nhìn dòng "(...) nhưng cậu đừng nói gì trong nhóm hết" do ảnh đại diện anime gửi trên điện thoại Úc Thu.
Vậy rõ rồi.
Hắn thoáng nhìn anh, "Họ không liên lạc trong nhóm, thay vào đó sẽ add friend và nhắn tin riêng. Tiếp tục điều tra các thành viên trong đó. Nhân tiện, bảo đội an ninh mạng lập tức tra cho tôi tài khoản... Mẹ kiếp, đặt cái tên chi mà khó đọc. Lát nữa tôi gửi cậu. Xác định IP và vị trí hiện tại. Tất cả, nhanh!"
Úc Thu kết bạn với Lục Trì Phong, sau đó gửi danh thiếp của cậu ta cho hắn.
Lục Trì Phong chuyển tiếp cho Tống Ký Nhiên. Đoạn hắn nói với Úc Thu: "Em cứ nói chuyện với cậu ta đi."
"Nói chuyện," Úc Thu hỏi. "Nói chuyện như thế nào?"
"Hỏi cậu ta bị làm sao, đừng để lộ quá nhiều."
Úc Thu bắt đầu gõ phím.
Úc Thu: [Cậu làm sao thế?]
Một phút trôi qua, đối phương vẫn không trả lời.
Lục Trì Phong: "Đừng nghĩ nhiều, biết đâu chỉ là một chiêu trò quấy rối. Nguyên nhân chính khiến chúng ta phải để ý là cậu ta add friend em thông qua nhóm Ngõ phố Nam, có thể đây là một trong những đầu mối quan trọng để khai thác."
Úc Thu vuốt màn hình điện thoại, đầu ngón tay run run: "Ừm."
Lục Trì Phong nắm tay anh, "Không sao đâu."
Điện thoại Lục Trì Phong đổ chuông, có người gọi tới, là một dãy số lạ.
Hắn vừa bắt máy, vừa chú ý đến trạng thái tinh thần của Úc Thu.
"Tôi là Tô Tuyết Sơn." Chưa chi, Lục Trì Phong đã nghe thấy đầu bên kia đi thẳng vào vấn đề.
"... Tô Tuyết Sơn?" Lục Trì Phong nhướng mày. "Đội trưởng Tô gọi tôi có chuyện gì vậy?" Tại sao lại gọi cho hắn vào thời điểm nhạy cảm này?
Úc Thu ngẩng phắt lên, lấy làm kinh ngạc.
"Tôi nói thẳng vậy," Tô Tuyết Sơn vẫn như thế – ôn hoà nhẹ nhàng, rất giống với những gì Úc Thu mang đến cho người khác, nhưng giọng y giờ bỗng trầm đi, mang hàm ý không cho phép cự tuyệt. Y gần như ra lệnh, "Dừng mọi cuộc điều tra về Úc Thu. Ngay."
Lục Trì Phong nhếch mép cười, "Sếp này. Ý anh là sao đây, hả?"
Tô Tuyết Sơn cười khẽ, miệng lưỡi cậu cấp dưới này cũng chẳng vừa. Y đứng bên ngoài phòng lưu trữ, nhìn những cây anh đào chớm nở ngoài khung cửa: "Tôi biết cậu đang thụ lý một vụ án hình sự. Tra như thế nào, tra tới ai, tra gì cũng được, tôi sẽ không xen vào. Nhưng tra đến Úc Thu thì đi quá giới hạn rồi. Nếu tôi đếm không lầm, Úc Thu bị cậu đưa vào Cục uống trà hai lần rồi nhỉ?"
Lục Trì Phong im lặng, đang nghĩ nên trả lời thế nào cho phải. Tại sao hắn không thể điều tra Úc Thu?
Nhìn Lục Trì Phong lâm vào thế bí, Úc Thu hốt nhiên giật điện thoại hắn đặt lên bàn, vặn âm lượng ở mức chỉ có hai người nghe rõ rồi ấn loa ngoài.
Tô Tuyết Sơn bồi thêm, khi thấy Lục Trì Phong chẳng nói năng gì: "Tôi cũng nghe nói cậu hiện đang điều tra một nhóm chat. Nếu có thể, đội phó Lục à, tôi hy vọng cậu dừng mọi cuộc điều tra liên quan đến cái nhóm này."
"Tại sao, cho tôi một lý do. Nhóm này có khả năng dính líu rất nhiều đến vụ án hiện tại của chúng tôi."
"Tôi biết. Nhưng cậu làm vậy dễ rút dây động rừng. Tổ chức và lợi ích liên quan đằng sau sự việc này sâu xa hơn cậu nghĩ nhiều. Không nhất thiết chỉ vì một án mạng mà kinh động đến kẻ địch to hơn."
Lục Trì Phong sững sờ, "... Không nhất thiết?"
Tô Tuyết Sơn thở dài: "Thôi vậy, để tôi nói cho cậu biết, khả năng cao là sẽ không tìm ra nhóm này và những kẻ đứng sau nó. Chúng tôi đã điều tra suốt bảy năm, thậm chí đến bây giờ, chúng tôi vẫn không biết gì về nó ngoại trừ trong tên của tổ chức có một ký tự..."
Úc Thu đột nhiên ngắt lời: "Anh đừng nói nữa!"
Tô Tuyết Sơn nghe được giọng Úc Thu, "... Tiểu Thu?! Sao em đi cùng với Lục Trì Phong? Giờ em đang ở đâu!?"
"Anh à," Để hờ lên nút Kết thúc cuộc gọi, Úc Thu nhẹ giọng. "Để em yên đi mà."
"Ít nhất với chuyện này, anh đừng lo cho em. Em không muốn trốn nữa. Em tự nguyện tiếp nhận điều tra."
Nói đoạn, anh cúp máy Tô Tuyết Sơn.
Lục Trì Phong còn chưa sực tỉnh thì Úc Thu đã trả điện thoại cho hắn: "Đừng lo." Anh phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của Lục Trì Phong, lắc điện thoại trong tay. "Cậu ta rep rồi."
Trong khung thoại.
[Có người muốn giết tôi]
Không cần Lục Trì Phong hướng dẫn, Úc Thu đã hồi âm ngay: [?]
Úc Thu: [Ý cậu là gì?}
Úc Thu: [Đừng đùa như vậy.]
[Thật đó, tôi không đùa đâu!]
[Tôi nói thật]
Lục Trì Phong biến sắc, "Bảo cậu ta gửi địa chỉ."
Úc Thu: [Giờ cậu đang ở đâu?}
[Tôi cũng không biết]
[Tôi không biết mình tới đây bằng cách nào. Xung quanh chỉ có cánh đồng, không có cột mốc nào cả]
Úc Thu: [Gửi định vị cho tôi!]
Đối phương nhanh chóng gửi định vị sang; cùng lúc đó, màn hình điện thoại của Lục Trì Phong sáng lên, Tống Ký Nhiên cũng gửi IP và vị trí hiện tại của người nọ. Thông tin trùng khớp, cậu học trò hiện đang cách trung tâm thành phố Lâm Giang hai mươi bảy cây số – một thị trấn nhỏ trực thuộc quận, mất khoảng một đến hai giờ cao tốc.
Lục Trì Phong: "Hỏi cậu ta có thể gọi video hoặc chụp ảnh không, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm." Là thành viên của Ngõ phố Nam, cậu ta chắc chắn biết chuyện gì đó; hơn nữa, ngay trong thời điểm nhạy cảm này, cậu ta còn khăng khăng nói mình đang gặp nguy hiểm.
Úc Thu: [Tôi gọi video được không?]
[Không]
[Tôi không tin cậu]
Úc Thu: [Vậy cậu chụp ảnh đi.]
Úc Thu ấn nút thoại, gửi thẳng tin nhắn âm thanh: "Nếu lời cậu nói là thật, muốn tôi cứu cậu, thì cậu cũng phải cho tôi biết mình đang ở đâu đúng chứ?" Liệu cách anh nói có thể xua tan chút nào lòng nghi ngờ của cậu học trò này không?
Tiếc rằng hai tin nhắn cuối gửi đi lại như đá chìm đáy biển, mãi hồi lâu vẫn không thấy tin hồi âm.
Nồi lẩu sôi ùng ục, nước dùng sắp cạn đáy, mùi thơm cay nồng lan toả khắp không gian mà Úc Thu và Lục Trì Phong chẳng còn rỗi hơi để quan tâm.
Năm phút sau, Lục Trì Phong đứng dậy gọi cho Tống Ký Nhiên: "Tám phút nữa tôi sẽ trở lại văn phòng, bảo hậu cần chuẩn bị xe đến quận Hà Tân. Ngoài ra, tiếp tục theo dõi ID tôi vừa gửi. Lát nữa gặp rồi nói tiếp."
Tống Ký Nhiên nuốt nước bọt, "S-sếp..."
"Gì?"
Tống Ký Nhiên che miệng, "Em vừa nhận được tin từ đội an ninh mạng, không biết vì lý do gì mà hệ thống viễn thông của toàn bộ quận Hà Tân đột nhiên bị sập. IP theo dõi dựa trên định vị trạm gốc(1), tình hình hiện tại có nghĩa là... tạm thời không thể cập nhật vị trí của người nọ trong thời gian thực."
(1) Định vị trạm gốc: là phương pháp tính toán vị trí của điện thoại di động bằng sự khác biệt của tín hiệu trạm gốc thông tin di động.
Lục Trì Phong mím môi, lờ mờ nhận ra có gì không đúng.
Mọi chuyện trùng hợp đến mức lạ kỳ.
Nhưng thời gian không còn nhiều. Hắn nói: "Kêu bọn họ tranh thủ fix lỗi đi. Chúng ta đến quận Hà Tân trước."
Úc Thu hỏi, sau khi Lục Trì Phong đã cúp điện thoại: "Bây giờ anh đến quận Hà Tân?"
"Ừ."
"Em đi cùng anh." Úc Thu đứng lên, đôi mắt hoảng loạn lúc nào giờ đã đong đầy kiên quyết.
"Có ai khônggg... Có ai ở đây không! Cứu tôi vớiii!"
Đêm dần khuya.
Đồng không mông quạnh, cỏ dại um tùm, phóng mắt nhìn tứ phía cũng chẳng tìm được ngôi nhà nào. Xa xa còn có thể trông thấy một mái nhà tranh, song cũng chẳng rõ liệu phải nhà tranh thật không.
"Có ai..." Một cậu trai trẻ quỳ thụp xuống giữa đồng ruộng bát ngát. Tóc mái dài, che đi gần hết hàng mày đôi mắt, cậu mặc chiếc hoodie vàng nổi bần bật giữa đồng khô cằn trống trải.
Cậu hối hận, hối hận vì sao không thay bộ quần áo tối màu hơn trước khi bỏ nhà đi.
Cậu bắt đầu hối hận về rất nhiều điều. Tại sao lại chọn bừa tuyến xe buýt đến nơi khỉ ho cò gáy này? Tại sao lại muốn bỏ nhà đi? Tại sao... Tại sao lại tham gia cái nhóm đó?
Nhưng đã quá muộn.
Cậu huơ điện thoại, phát hiện góc trên bên trái vẫn "Không có tín hiệu". Nhìn những tin nhắn chưa được gửi đi trong khung thoại, cậu vừa giận vừa sợ.
[Ảnh.JPG]
[Cậu thấy rõ không?]
[Cậu sẽ đến thật ư?]
[Đừng gọi cảnh sát!]
[Tôi sẽ tìm một nơi trốn tạm]
Tại sao mất sóng ngay lúc này chứ?!
Nhưng điều khiến cậu sợ hơn hết là Kẻ Truy Đuổi có thể đang theo dõi mình ở đâu đây.
Đêm dần tối, mây đen tụ lại, gió lạnh thổi qua, cỏ dại thở ra tiếng dài thê lương. Có vẻ như trời sắp mưa.
Không còn lựa chọn nào khác, cậu trai trẻ đành nằm bò trên mặt đất, lê lết về phía "ngôi nhà" cách mình không xa. Cậu cố dùng tư thế và cách thức này để nép mình dưới sự che phủ của đám cỏ dại xung quanh.
Mây đen như sà xuống. Gió quất ràn rạt vào mặt, không gian bàng bạc một màu chì.
Trời sẽ mưa sớm thôi. Cậu phải tăng tốc, phải trốn trong căn nhà tranh đó.
Nhưng tiếc thay, ở nơi cậu không thấy có một người đương đứng nhìn. Nó ưỡn ngực thẳng lưng, bờ vai gầy guộc vẫn còn đâu đây dáng dấp của một người trẻ. Nó đeo găng tay da, mặt nạ trắng ởn che kín chỉ chừa mỗi cặp mắt tối màu quỷ dị.
Không ai biết mặt mũi nó ra sao.
Nhìn cậu trai luôn tay luôn chân bò về trước, nó gõ nhẹ ống thép trên tay phải như thể thích thú lắm.
Gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi qua mu bàn tay nó.
Nó như lẩm bẩm, mà cũng như thở dài: "... Lại là một đêm mưa."
Và trên mặt đất xung quanh nó đã vạch ra vô số chữ cái.
T.
./.