Lời Giải T

Chương 20



❝chỉ là trong rất nhiều lần 'một thoáng', bọn em như bị mắc kẹt trong chính câu nói ấy.
STRANGER
Hồi 20
*
Năm giờ bốn mươi lăm phút sáng.
Úc Thu đứng trước cửa quán sờ chìa khoá trong túi, chuẩn bị vào trong ngủ bù một lúc. Ông bà ta cũng hay bảo "ăn theo buổi, ngủ theo giờ", mệt thì làm việc gì cũng chẳng xong.
Nhìn cửa chớp vẫn được sử dụng ở tầng ngoài cùng của dãy cửa hàng dọc trường số một, Úc Thu kéo lên nửa chừng trước khi cúi xuống mở cửa kính, đẩy ra một khe nhỏ rồi chui vào.
Anh lại kéo cửa chớp xuống và khoá cửa kính lại.
Úc Thu chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng của quán trước sáu giờ sáng. Đèn không mở, xung quanh tối om, anh bèn bật đèn pin trên điện thoại và đi thẳng đến khu nghỉ ngơi cho nhân viên.
Úc Thu chợt dừng bước, khẽ khàng nhặt chiếc thìa khuấy từ tủ bên cạnh lên.
Có bóng ai đang nằm đằng đó... Là ai?
Úc Thu giảm độ sáng của đèn pin xuống, tiến về phía đó từng bước một. Sự xuất hiện đột ngột của người nọ trong cửa hàng khiến anh nhớ lại trải nghiệm tại quận Hà Tân vài giờ trước; hơn nữa, tinh thần của Úc Thu đã đạt tới "điểm kiệt quệ" sau một đêm thức trắng.
Anh không khỏi thở gấp hơn. Có một thoáng, Úc Thu chỉ nghe được tiếng thở của mình và rồi!
Một cử động nhỏ cũng đủ đánh thức vạn vật trong bóng tối. Người nọ như cũng phát hiện ra anh; song trái với vẻ cảnh giác của Úc Thu, giọng cô cất lên rất đỗi nhẹ nhàng: "Tiểu Thu?"
Úc Thu thở ra, ấy là cô nhân viên Tiểu Lâm.
Anh như thể bị rút cạn sự sống.
Tiểu Lâm lật đật ngồi dậy, bật hết đèn ở khu nghỉ ngơi lên. Cô cười khan: "Hmm, Tiểu Thu, sao anh ở đây? Mới..." Cô nhìn đồng hồ. "Còn sớm lắm."
Úc Thu nói lấp lửng: "Anh có chút việc phải ngồi quán net cả đêm, tối qua không về." Đoạn anh hỏi. "Còn em, sao không về nhà? Hôm nay em không có ca mà?"
Tiểu Lâm gãi đầu, "Thôi. Anh đừng nhắc nữa. Chúng em cãi nhau, tối qua không muốn về gặp nó."
Hình như Tiểu Lâm... quả thật đã có bạn trai. Anh nhìn mái tóc rối của cô, hỏi: "Giờ em về à?"
"Vâng. Dù sao thì giờ này nó cũng đi làm rồi, phòng ốc yên tĩnh, em có thể ngủ bù một giấc."
Nếu nhớ không lầm thì đường về nhà của Tiểu Lâm vừa hay trùng với hướng anh đi. Úc Thu hỏi: "Đúng lúc anh cũng về, em muốn đi chung không?"
Tiểu Lâm lấy điện thoại ra mở bản đồ lên: "Được chứ. À mà... Tiểu Thu nè, anh sống ở Shiratorii nhỉ? Khéo thật," Cô cất điện thoại đi, mỉm cười với Úc Thu. "Cùng hướng nhà em, có điều anh xuống xe trước. Vậy đi thôi, chúng ta bắt taxi về nào."
Taxi chạy qua cầu sang sông, người người bắt đầu thức dậy ra ngoài làm việc.
"Bác tài dừng ở phía trước nhé, cảm ơn." Taxi màu vàng đỗ lại bên đường; đã hơn sáu giờ, trời vẫn còn nhiều mây nên đèn đường vẫn sáng, chẳng qua vài tia nắng ban mai đã rớt rơi sau khi cố xông qua áng mây mù dày đặc, vô hình trung tiếp thêm dũng khí để Úc Thu lên lầu một mình.
"Bye, em về nhà cẩn thận nhé." Úc Thu tạm biệt Tiểu Lâm, giúp cô trả nốt phần tiền còn lại.
"Anh cũng vậy!" Tiểu Lâm vẫy tay chào.
Taxi nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ buổi sớm, Úc Thu thì cố sức chạy một mạch về nhà đóng cửa lại. Anh thôi để tâm tới dấu chữ T, dẫu sao không lâu nữa cũng phải dọn đi.
Hệt như bao lần trước vậy.
"Cạch". Đóng cửa lại, Úc Thu bất lực dựa vào (cửa) một lúc.
Chầm chậm cất bước đến phòng khách, anh sực nghĩ đến tin nhắn thoại của Đặng Kỳ. Vừa rồi trên xe, khi Tống Ký Nhiên lần đầu bấm phát tin nhắn, anh đã lờ mờ nhận ra có điểm lạ thường.
Úc Thu mở lớn âm lượng, bật lại lần nữa. Anh tăng âm lượng đến mức tối đa, lắng tai nghe cẩn thận thêm một lần và quả đúng như anh đoán.
Úc Thu ghi lại đoạn này, gửi cho Lục Trì Phong: [Nếu có thời gian, anh thử nghe lại tin nhắn, đặc biệt ở những giây cuối cùng.]
[Có giọng của người khác. Nhưng không phải của Đặng Kỳ.]
Đặt điện thoại xuống, Úc Thu chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Anh vội đặt tay lên tay nắm, phân vân liệu có nên mở ra.
"Két". Hành lang tối như mực, Úc Thu không thấy ai cả. Và như để xác nhận tất thảy sự hoài nghi của mình, anh đánh mắt nhìn hai bức tường bên cạnh.
Một chữ T cỡ lòng bàn tay được khắc bằng dao, sâu đến mức tưởng như có thể xuyên thủng vách.
Tay anh run lên.
Hà Miểu dẫn mẹ Đặng Kỳ sang phòng chờ, "Để cháu dìu bác vào phòng nghỉ ạ."
Đặng Kỳ vẫn nhìn ra ngoài cửa, "Em biết tại sao Triệu Thiển chết. Nhưng em thực sự không biết nhỏ tự sát hay bị giết."
"Bị giết." Tống Ký Nhiên nói.
Đặng Kỳ hơi giật mình, nhưng không vẻ gì gọi là bất ngờ: "Cũng đúng," Cậu cười khổ. "Dầu gì ngay từ đầu đây chẳng phải là một 'trò chơi tự nguyện'. Em tham gia nhóm Ngõ phố Nam dưới sự giới thiệu của Triệu Thiển."
"Nhóm này rốt cục lập ra với mục đích gì?"
Đặng Kỳ khai thật: "Với mục đích tự sát."
Hai người còn lại biến sắc.
"Vâng, Ngõ phố Nam là một nhóm tự sát." Đặng Kỳ run lên bần bật, thể như đang chịu tra tấn bởi điều gì khủng khiếp. "Những thành viên tham gia đều ngầm đồng ý với quy tắc: Bạn không được phép nói chuyện trong nhóm; và ở đây chỉ có quy tắc tự sát."
Ngõ phố Nam tồn tại hai loại "cá thể", Người Giám Hộ và Tình Nguyện Viên. Những ai muốn trở thành Tình Nguyện Viên – tức những ai có xu hướng tự sát, không cần phải thực hiện bất kỳ hành động nào, họ chỉ cần ở yên trong nhóm, Người Giám Hộ sẽ tự đến với họ. Còn những ai muốn trở thành Người Giám Hộ, họ phải bắt đầu công cuộc tìm kiếm Tình Nguyện Viên – như thêm tài khoản và nhắn tin tiêng, mọi khâu sẽ diễn ra trong thầm lặng.
Đặng Kỳ cười giễu: "Lý do gia nhập nhóm ư? Âu có lẽ vì em là Tình Nguyện Viên của Triệu Thiển."
Trưa ngày hai người chính thức biết nhau, Đặng Kỳ đang quét lớp, vừa khéo làm sao mà trong phòng chỉ còn mỗi họ.
Triệu Thiển như đang chờ ai, ngồi vào chỗ của mình lặng lẽ đọc sách.
Đặng Kỳ không quá để bụng; cậu vốn chẳng mấy thân thiết với bạn bè cùng lớp, Triệu Thiển cũng là một trong số đó, hai người gần như chưa từng giao tiếp với nhau. Nhưng khi nhìn thoáng qua lối đi bên cạnh Triệu Thiển, cậu đã vô tình bắt gặp một cuốn sách rơi từ trên bàn nhỏ xuống. Đặng Kỳ nhặt lên giúp nhỏ, rồi lướt mắt qua dòng tựa đề Tháp Tokyo: Mẹ, Tôi và Đôi khi có cả Bố (Tokyo Tower: Mom And Me, And Sometimes Dad) cùng với "Làm mẹ buồn là một việc tồi nhất trên đời".
Không hiểu sao mà Đặng Kỳ sững lại.
Triệu Thiển bèn nói: "Cậu muốn đọc không? Mình cho cậu mượn."
Đó là cách họ chính thức biết về nhau.
Nhưng hai người vẫn giữ nguyên trạng thái hiện tại; mãi khi Đặng Kỳ trả lại sách, Triệu Thiển mới cười hỏi: "Cậu có muốn thêm WeChat không?"
Rồi họ trao đổi thông tin liên lạc.
Rồi, Đặng Kỳ bị kéo vào nhóm Ngõ phố Nam.
Lục Trì Phong bình tĩnh nói: "Triệu Thiển cũng là Tình Nguyện Viên." Đó là một lời khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Đặng Kỳ gật đầu.
Đây giống như một cội cây phát triển đi xuống và bén rễ, Người Giám Hộ sẽ "săn" Tình Nguyện Viên; và Tình Nguyện Viên cũng đi "săn" một Tình Nguyện Viên khác, để trở thành Người Giám Hộ cho Tình Nguyện Viên mới đó. Như Triệu Thiển, vừa là Tình Nguyện Viên vừa là Người Giám Hộ. Nhỏ là Tình Nguyện Viên của một kẻ vô danh, và là Người Giám Hộ của riêng Đặng Kỳ.
Lục Trì Phong: "Nên cậu tìm Úc Thu, muốn làm Người Giám Hộ của em ấy?"
Đặng Kỳ sửng sốt, "Úc Thu nào? Ồ, thì ra người em add tên Úc Thu à?"
Lục Trì Phong nghiêm giọng: "Trả lời."
"... Vâng." Đặng Kỳ cười buồn. "Em muốn thử một lần. Em chỉ muốn thử thôi, biết đâu sẽ tìm được Tình Nguyện Viên cho mình? Nhưng thật ngạc nhiên, anh Úc Thu này dường như không phải học sinh của trường số một. Cách nói chuyện rất khác, thậm chí còn mắng em. Anh ta hình như chẳng biết nhóm này là gì. Em có nhắc anh ta đừng nói chuyện trong nhóm, rồi thì sau đó nhóm giải tán."
Cậu mấp máy môi, như muốn nói mà cũng như không muốn nói. Vì ở một khía cạnh, hay một mức độ nào đó, lời răn của Úc Thu đã cảnh tỉnh cậu. Chuyện nó mới kỳ lạ làm sao, đôi khi mọi người sẽ vô thức khuếch đại những cảm xúc tiêu cực vốn chỉ loé lên một thoáng trong tâm trí, dù chẳng hề nhận ra. Và khi chúng lan rộng hơn rồi dần chiếm lĩnh toàn bộ, họ sẽ chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
Chết.
Nhưng ta thực sự muốn chết sao? Hay chỉ là lời dối gian của bộ não?
Chính lúc này, có một người xuất hiện và "chỉ" cho rằng "Thật ra bạn chưa bao giờ muốn chết, trong thâm tâm bạn luôn muốn sống", biết đâu ta sẽ xem xét lại những cảm xúc tiêu cực đã và đang giày vò mình?
Tiếc thay, ít ai có thể gặp được người như vậy. Hầu hết họ sẽ bàng quan với nỗi chật vật của ta; sẽ tham gia la ó, cổ vũ, hay thậm chí mong mỏi điều đó xảy ra với ta. Họ sẽ dùng "vì tốt cho bạn" để khuyên, sẽ dùng "cha mẹ bạn sẽ như thế nào" để trói buộc. Và điểm chung của tất cả những "lời khuyên" này, là họ chưa bao giờ nhìn thấy nỗi đau mà ta phải vật lộn hàng ngày trong đó.
Đặng Kỳ khẽ nói: "Thật ra về sau, em không muốn tham gia vào nhóm này nữa nhưng..." Quá muộn rồi.
Phòng thẩm vấn chìm trong sự im lặng nặng nề.
Lục Trì Phong đá nhẹ vào chân bàn, "Kể về Triệu Thiển đi."
Đặng Kỳ nghĩ ngợi, "Triệu Thiển cũng như em, không muốn dính líu vào mấy chuyện này nữa. Đây cũng là lí do em giật điện thoại của nhỏ... Thực sự bọn em không còn cách nào khác." Cậu ôm đầu. "Bọn em không thể báo cảnh sát, cũng không thể nói chuyện này với cha mẹ. Bọn em đinh ninh đây chỉ là 'trò chơi', có thể exit, có thể thoát game bất cứ lúc nào." Nhưng khi Ngày Phán Quyết đến, họ mới hay đây không phải "trò chơi", không phải là chuyện muốn "thoát" khi nào cũng được.
Trước khi chết, Triệu Thiển từng nhờ Đặng Kỳ giúp.
Triệu Thiển kéo cậu vào phòng bí mật của trường số một, đó là căn phòng cất giữ dụng cụ vệ sinh, ngoại trừ các bác dọn dẹp thì hầu như chẳng ai đến.
Nhỏ hoảng loạn bấu tay Đặng Kỳ, "Xin cậu đó, nghĩ cách cứu mình với! Người Giám Hộ muốn giết mình rồi, nhưng mình không muốn chết!"
Đặng Kỳ giật mình, "Cái quái gì vậy, muốn giết cậu? Nhưng đây chỉ là trò chơi th..." Cậu nín bặt. Mối quan hệ giữa Tình Nguyện Viên và Người Giám Hộ liệu có thực sự chỉ là một trò chơi? E rằng hiện tại, trong lòng họ đã có câu trả lời. Và có lẽ, ngay từ đầu họ cũng đã biết trước đáp án: Nhóm bí ẩn, một Nhà Tổ Chức hoàn hảo. Chỉ là họ quá ngạo mạn, cho rằng sẽ chẳng xảy ra chuyện hi hữu như thế. Chỉ là họ quá ỷ y, tin rằng dẫu ra sao cũng có thể nhờ sự trợ giúp của cha mẹ thầy cô.
Đặng Kỳ quả thật nghĩ vậy. Cậu nhìn gương mặt đẫm lệ của Triệu Thiển, "Người Giám Hộ của cậu là ai, để mình báo cảnh sát! Hoặc là mách với giáo viên, cậu đừng lo, sẽ kh..."
Triệu Thiển lắc đầu nguầy nguậy, ngắt lời cậu: "Không được! Bọn mình không thể nói chuyện này với ai hết. Xin cậu đó, nghĩ cách giúp mình đi!"
"Vậy rốt cục Người Giám Hộ của cậu là ai?!"
Triệu Thiển gần như suy sụp, "M-mình không thể, không thể nói..."
"Tại sao chứ?!"
"N-nó... biết một bí mật của mình. Nó nắm điểm yếu của mình!" Lắng tai nghe tiếng động ngoài cửa, Triệu Thiển hạ giọng. "Nó tới rồi! Đừng ra ngoài, cậu ở đây nghĩ cách cứu mình đi, mình thực sự không biết phải làm sao nữa... Mình không thể nói chuyện này với ai hết. Mình không thể cho cha mẹ biết, kẻo bại lộ mất! Mình không muốn làm họ mất mặt..." Nhỏ lau nước mắt, bước ra ngoài.
Đặng Kỳ biết nhỏ đi gặp Người Giám Hộ, xem ra nó cũng nằm trong trường Lâm Giang số một. Nó, hoặc công nhân viên chức, hoặc là giáo viên.
Đặng Kỳ biết mình nên theo Triệu Thiển ra ngoài. Chỉ cần đi theo nhỏ, cậu sẽ biết Người Giám Hộ của nhỏ là ai, rồi có thể báo giáo viên hoặc gọi cảnh sát.
Nhưng lòng ích kỷ làm cậu chùn bước.
Người trẻ những cho rằng mình là đấng toàn năng, cả thế giới đều phải phủ phục dưới chân mình. Họ tiếp thu chủ nghĩa duy vật từ sách, song nhìn nhận thế giới trong ý tưởng duy tâm. Và khi có chuyện xảy ra, họ mới phát hiện thế giới của mình nhỏ bé nhường nào, mới hay bản thân yếu đuối và gò bó trong khuôn khổ lề lối ra sao.
Tống Ký Nhiên nói: "Vậy là em nghĩ ra cách giật điện thoại?"
"... Vâng," Đặng Kỳ thưa. "Vì điện thoại là phương tiện quan trọng nhất để họ hoàn thành việc 'tự sát', và là bằng chứng thuyết phục nhất cho việc họ từng liên lạc với nhau. Em đoán, họ sẽ muốn điện thoại và lịch sử trò chuyện trên đó luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Và nếu báo cảnh sát, em có thể dùng chúng làm bằng chứng nữa. Nhưng," Cậu nói. "Điều em không ngờ là lịch sử trò chuyện đã bị xoá hoàn toàn."
Lục Trì Phong: "Rất bình thường."
"Vâng, rất bình thường." Đặng Kỳ cười khổ. "Có ai ngu để lại chứng cứ đâu? Nhưng em thực sự, thực sự không biết nên làm thế nào."
Tống Ký Nhiên chẳng hiểu nổi, "Tại sao em không báo cảnh sát càng sớm càng tốt?" Có điều gì quan trọng hơn mạng sống ư? Cả khi không có bằng chứng, cảnh sát vẫn sẽ cử người đến điều tra hoặc cung cấp một số biện pháp bảo vệ.
Đặng Kỳ cười: "Báo cảnh sát, đồng nghĩa phụ huynh, giáo viên, và chẳng bao lâu nữa toàn trường sẽ biết." Cậu nhìn Tống Ký Nhiên, nhẹ nhàng. "Có thể thấy anh lớn lên trong một gia đình hoàn hảo. Nhưng anh ơi, xin anh đấy, không nhất thiết phải khoe khoang với em vậy đâu."
Tống Ký Nhiên mặt thộn ra.
"Em có thể cảm nhận được Triệu Thiển đã lắm lần nghĩ tới việc cầu cứu. Nhỏ có thể từng muốn gọi cảnh sát, cũng có thể từng muốn nói với gia đình. Nhưng," Đặng Kỳ thì thầm. "Làm mẹ buồn là một việc tồi nhất trên đời."
Tống Ký Nhiên ngỡ ngàng.
"Chỉ là, chỉ là trong rất nhiều lần 'một thoáng', bọn em như bị mắc kẹt trong chính câu nói ấy."
./.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.