❝xác chết.
STRANGER
Hồi 21
*
Tống Ký Nhiên chợt nhớ đến cha mẹ Triệu Thiển – lớn tuổi mới có con, thu nhập hàng tháng rất thấp, đã thế còn chuẩn bị sinh đứa thứ hai.
Trẻ luôn muốn thiết lập mối quan hệ mẹ con bền vững, đinh ninh huyết thống là toàn năng và ràng buộc hết thảy; đinh ninh một khi sự tình bại lộ, sẽ làm gia đình đau, làm mẹ buồn, làm cha giận. Trái khoáy thay, điều trẻ chưa từng nghĩ tới là dẫu mình làm sai điều gì, làm tốt điều chi, người nhà cũng chẳng quan tâm.
Tống Ký Nhiên đổi chủ đề: "Bước đầu có thể kết luận Người Giám Hộ của Triệu Thiển là người của trung học phổ thông Lâm Giang số một, cụ thể là công nhân viên chức hoặc giáo viên phải không?"
Đặng Kỳ gật đầu: "Vì trong khoảng thời gian đó, người ngoài trường không vào được."
"Chưa chắc," Lục Trì Phong nói. "Nội bộ trường số một, ngoại trừ công nhân viên chức và giáo viên vẫn còn một bộ phận đông đảo hơn." Hắn nhếch cằm về hướng Đặng Kỳ, "Còn bản thân học sinh nữa."
Đặng Kỳ sực nhớ: "À, kẻ cầm ống thép đuổi theo em hôm qua ở quận Hà Tân trông cũng rất trẻ... Non? Em nên dùng tính từ nào đây?"
Tống Ký Nhiên: "Cùng dáng người với em?"
"Không khác mấy. Trông nó to con hơn em một chút."
Tống Ký Nhiên liếc nhìn Lục Trì Phong: "Có thể tạm suy đoán Người Giám Hộ của Triệu Thiển và kẻ muốn phóng hoả giết em, tám mươi phần trăm là cùng một người, rất có thể cũng là học sinh của trường số một."
Điền Kiến Trung cứ thế không còn là đối tượng tình nghi hàng đầu. Nhưng vẫn chưa rõ chú đi đâu, tại sao đột nhiên biến mất? Và tại sao chú gia nhập nhóm, rồi còn đi vào ngõ hẻm?
Tống Ký Nhiên: "Người Giám Hộ của Triệu Thiển biết em giật điện thoại, có thể nó nghi ngờ em đã biết chuyện gì đó nên muốn diệt khẩu."
Lục Trì Phong nhìn Đặng Kỳ, hỏi câu cuối cùng: "Sau rốt, điện thoại của Triệu Thiển ở đâu?"
Rạng sáng, ba người lần lượt ra khỏi phòng thẩm vấn.
Mang theo hai ly nước ấm, Hà Miểu cho Tống Ký Nhiên rồi vòng qua đưa ly còn lại cho Lục Trì Phong. "Bác gái đi rồi. Đặng Kỳ lát nữa sẽ nhập viện, mẹ nhóc cứ nằng nặc." Hà Miểu nói. "Về phần truy cứu hành vi cướp giật, tôi đoán phải mất một ít lâu nữa mới có quyết định chính thức."
"Ừ."
"Theo lời khai của Đặng Kỳ, Từ Trạch đã trở lại cổng sau trường số một, nơi vụ án xảy ra, để tiến hành tái điều tra."
"Ừ," Uống một hơi hết ly nước, Lục Trì Phong nói với Tống Ký Nhiên. "Trích xuất lại toàn bộ camera lúc Triệu Thiển tới Cục trình báo."
Tống Ký Nhiên suýt chút thì sặc, "Gì sếp?"
Hà Miểu: "Hỏi tới khờ người rồi à? Đi mau."
"À, vâng."
Hà Miểu lại nói: "Theo lời khai thì Đặng Kỳ giật điện thoại của Triệu Thiển, sau đó Triệu Thiển cứ thế đến Cục Cảnh sát trình báo. Cậu ta giật điện thoại vì muốn kéo dài thời gian, muốn cứu Triệu Thiển từ tay Người Giám Hộ. Triệu Thiển hẳn phải biết ý định thực sự của cậu ta."
"Ừm," Lục Trì Phong lấy cho mình ly khác, lần này hơi nóng nên hắn không vội uống. "Nhưng con bé vẫn đến trình báo, tại sao chứ? Dù có rút lại hồ sơ, vụ việc vẫn sẽ ảnh hưởng đến Đặng Kỳ. Nếu thực sự muốn kéo dài thời gian với điều kiện không báo cảnh sát, và nếu điện thoại thực sự là 'vật bất ly thân', thì họ có thể trì hoãn phần nào thông qua việc phân tán sự chú ý của Người Giám Hộ trong chuyện tìm kiếm điện thoại. Nhưng con bé đã chọn cách trình báo. Hoặc là Triệu Thiển muốn vờ đi theo trình tự – mất điện thoại thì báo án, một hành vi cực kỳ hợp lý, để Người Giám Hộ lơ là cảnh giác. Hoặc..." Lục Trì Phong sực nghĩ đến một chuyện, hoặc muốn cảnh sát biết mình đang bị "uy hiếp" để "tự sát"? Hoặc muốn... nhắn gửi điều gì?
Hà Miểu: "Nhưng dù phân tích từ góc độ nào Người Giám Hộ cũng không nên biết Đặng Kỳ, chứ không thì Triệu Thiển đã chẳng đến đây nhờ chúng ta tìm giúp. Xem ra Người Giám Hộ là... cán bộ nhân viên trong trường? Thầy cô học sinh e rằng khả năng không lớn."
"Chưa chắc đâ..." Lục Trì Phong toan nói thì Lý Tân đi vào.
"Đội phó, chị Hà, hai người nhìn cái này đi!" Lý Tân đưa màn hình iPad ra. "Bên an ninh mạng vừa gửi em!"
Trên màn hình hiện vài mẩu tin tức, thời gian có sớm có muộn.
"Nhóm tự sát bí ẩn của thanh thiếu niên"
"Hãy cẩn thận! Đừng tham gia bất kỳ 'nhóm hẹn hò' hay 'nhóm công việc bán thời gian' nào"
"Cảnh sát nhắc nhở: Hãy thận trọng khi nói chuyện và kết bạn với người lạ trên Internet"
...
Lý Tân còn trẻ, góc nhìn và tư duy không khỏi linh hoạt hơn: "Giả sử Điền Kiến Trung không phải hung thủ trong vụ án này, vậy biết đâu con trai chú là Ninh Tiểu Du đã thực sự tự sát."
"Tiếp đi." Hà Miểu nhướng mày.
Lý Tân: "Ninh Tiểu Du cũng tham gia nhóm, và đã tự sát – chính xác hơn là sắp tự sát, nhưng giữa chừng thì bị tai nạn giao thông. Điền Kiến Trung không biết từ đâu phát hiện con trai có mặt trong nhóm, vì thế bắt đầu chú ý và cũng tham gia Ngõ phố Nam, còn sẵn tiện kéo thêm anh ta... À, Úc Thu đó. Chú muốn bắt tay vào điều tra từ chỗ này. Tất nhiên, đây chỉ là giả thiết của em."
Hà Miểu cười: "Giả thiết, nhưng nghe cũng hợp lý phết." Cô đặt iPad xuống. "Điều duy nhất có thể chắc rằng Trung tâm Giám sát an toàn không gian mạng quốc gia sẽ bận rộn lắm đây."
Với sự phát triển của truyền thông mạng, ngày càng có nhiều người tập tành lướt Internet, trẻ càng nhỏ thì càng dễ bị ảnh hưởng bởi một số nguồn tin không đáng tin cậy dẫn tới lầm đường lạc lối.
Lý Tân trượt màn hình xuống, khẽ bảo: "Chẳng hiểu nổi giới trẻ ngày nay suy nghĩ như thế nào nữa. Điều kiện sống tốt quá trời, còn muốn tự sát hả?"
Hà Miểu không lên tiếng. Lục Trì Phong đã im lặng một hồi, giờ chợt nói: "Có lẽ vì mọi người đều cho rằng 'không nên tự sát' nên họ mới muốn tự sát."
Lý Tân sửng sốt, "Ý anh là sao?"
Hà Miểu cười nhẹ; dưới ánh đèn mờ, vết chân chim do năm tháng để lại nơi khoé mắt làm cô bỗng trông dịu dàng hơn. Cô vỗ nhẹ vai Lý Tân: "Ý sếp là đừng tự tiện phán xét người khác, cũng đừng dán nhãn 'hạnh phúc' lên thế hệ trẻ bây giờ."
Hà Miểu vươn vai, cúi đầu sắp xếp hồ sơ trên bàn: "Đến lúc tan tầm rồi." Có hai đứa nhỏ đang ở nhà chờ cô.
Lục Trì Phong khoác cảnh phục lên, đi tới cửa sổ; điện thoại trong tay rung nhè nhẹ, mở ra thì thấy là tin nhắn từ đội kỹ thuật: [Sếp Lục, phân tích rồi.]
Lục Trì Phong: [Kết quả thế nào?]
Hắn thấy tin Úc Thu gửi mình khi vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, dặn phải nghe lại đoạn cầu cứu của Đặng Kỳ, đặc biệt ở mấy giây cuối. Hắn đã nghe, và quả tình có điểm lạ. Ngoài tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng kêu cứu của Đặng Kỳ, có một từ kém văn minh khác không được phát âm rõ lắm, "Đệt" – thuộc về kẻ khác.
[Đúng như anh nói, có một âm thanh ở vài giây cuối và không thuộc về Đặng Kỳ. Nhưng rè lắm, nhỏ nữa; thành phố Lâm Giang cũng chưa triển khai thu thập giọng nói, chỉ thông qua âm thanh này thì khó xác định kẻ đó là ai.]
Lục Trì Phong cũng biết một âm tiết không chứng minh được gì, [Nếu tiến hành so sánh giữa hai nguồn âm thanh thì sao?]
[Khả năng cao là được đấy. Chỉ cần có ngân hàng giọng nói làm chuẩn, thì có thể so sánh để xác định chủ nhân là ai.]
Lục Trì Phong gửi câu cảm ơn, đoạn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn vô thức nhớ lại cảnh Triệu Thiển đến Cục Cảnh sát trình báo.
"Ôi! Đồng chí cho cô hỏi với, ở đây mới xảy ra chuyện gì vậy?"
Trên cung đường hình chữ L, cổng sau trường số một, Từ Trạch với đôi mắt thâm quầng đang ngậm điếu thuốc leo lên dốc; phía sau anh là vài viên cảnh sát đeo găng, đương than thở với nhau về độ dốc có một không hai, nên chẳng trách sau khi sự việc xảy ra, vết máu hoà với nước mưa bị cuốn trôi hoàn toàn.
Rất đột nhiên, Từ Trạch bị tiếng gọi rặc vùng Đông Bắc chặn lại. Đó thuộc về một phụ nữ trẻ, đang tò mò theo sau.
Từ Trạch hơi nheo mắt, "Cô là..."
"Cô hả? Cô là người thuê ở đây," Người phụ nữ chỉ vào cửa hàng phía trên. "Quán cơm chiên kia là của cô đó."
Từ Trạch nhìn thoáng qua, cái tên cửa hàng quả là rất kêu. "Hừm, Cơm Chiên Phố Truỵ Lạc, hay."
"Nào có, nào có." Cô ta thấp giọng. "Mà ở đây mới xảy ra chuyện gì thế?"
Một viên cảnh sát trẻ lên tiếng: "Có người chết."
"Thật hả? Ối giời!" Cô ta giật mình vuốt ngực. "Cô biết lắm, biết lắm! Con hẻm này vốn đã âm u, may mà nhà cô không buôn bán ở đây!"
Từ Trạch dập điếu thuốc, lặp lại: "Âm u?"
"Chứ còn gì." Mọi người dừng chân trước quán cơm chiên, nơi cách hiện trường vụ án khoảng mấy mét. Cô ta nói, "Ai cũng bảo con hẻm bị ma ám, cứ luôn vắng tanh vắng teo. Buôn bán ở đây ế ẩm cực! Vả lại, hàng quán cũng chả cần khoá, vì..." Cô ta đi tới trước cửa tiệm. "Ngay cả trộm cũng chê! Đồ đạc chẳng bao giờ bị mất!"
Từ Trạch đứng phía sau người phụ nữ, những viên cảnh sát đi theo đã bắt đầu tự giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
"Đương nhiên mọi người chỉ đùa vậy thôi," Cô ta ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cầm cửa chớp. "Thật ra chỉ mình cô là không khoá, vì tài sản quý giá cô đem đi hết rồi. Giờ loài duy nhất sẵn lòng ghé thăm nơi đây chắc có mỗi chuột gián."
Đoạn cô ta kéo cửa lên.
Diện tích bên trong khá nhỏ, ước chừng chỉ chứa được dăm ba bàn.
Từ Trạch nhìn lướt qua, vừa định đi thì thấy bà chủ tự dưng run lên, như thể bắt gặp chuyện gì khủng khiếp lắm.
"Sao thế?" Từ Trạch dợm bước.
Người phụ nữ đột nhiên thét hoảng: "Aaaaaaa!"
Anh đè vai, rồi kéo cô ta sang một bên. Khung cảnh toàn cửa hàng rốt cục hiện rõ trong tầm mắt, giữa khoảnh sân trống trải là một "xác chết" đương nằm sõng soài. Gọi là "xác chết" nhưng, Từ Trạch cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Vì thứ đang nằm trên mặt đất, chính xác là một "hình người" trắng xám được bao kín bằng thạch cao.
"Reng." Cùng với chuông báo giải lao, toàn bộ khuôn viên trường bắt đầu trở nên sống động, tiếng ồn nối tiếp nhau ngập trong các phòng học của toà giảng dạy, làm bừng lên sức sống tuổi trẻ.
Lớp 11-4, trung học phổ thông Lâm Giang số một.
Người ăn quà vặt, người dùng bữa sáng, cũng có học sinh đang so đáp án bài tập toán hôm qua.
Và dĩ nhiên, không thể thiếu tiếng trò chuyện giỡn hớt.
Một nữ sinh đang ngồi trong góc lớp bỗng lên tiếng: "Ơ, sao đồng phục của cậu dính xi măng thế? Cậu đến công trường khuân gạch đó à?"
Nam sinh có vẻ ngoài điển trai nghe vậy thì sửng sốt, thoáng nhìn vạt áo. Cậu giải thích, bằng chất giọng hiền hoà được mọi người mê đắm: "À, chắc cô giúp việc quên giặt bộ đồng phục này rồi."
"Còn xi măng thì... mình không biết từ đâu ra nữa."
./.