Lời Giải T

Chương 27



❝hãy dùng cái chết của mình để giáng Thiên Phạt lên họ đi nào.
STRANGER
Hồi 27
*
Tống Ký Nhiên ra khỏi phòng thẩm vấn, Hà Miểu đi vào thế chỗ cậu. Vừa ngồi xuống, cô đã nghe thấy Hoàng Tư Nhiên hỏi cách chán nản: "Tìm thấy nó (điện thoại) ở cổng sau trường số một à?"
Hà Miểu gật đầu.
Hoàng Tư Nhiên cúi gằm xuống: "Sao có thể chứ, họ nói sẽ giúp em xử lý..."
Lục Trì Phong gõ hai nhịp lên bàn, hỏi thăm từ tốn: "Họ, là ai?"
"Họ..." Hoàng Tư Nhiên ôm đầu. "E-em không biết họ là ai. Đêm đó, khi lỡ tay giết Triệu Thiển, em... đã nhìn thấy Ngài. Ngài nói, 'Không sao đâu. Tôi sẽ xử lý việc còn lại thay em. Bây giờ em chỉ cần về nhà và đánh một giấc thật ngon'."
Lục Trì Phong đanh mặt, nhướng mày nhìn Hà Miểu.
Ba giờ sau.
Hà Miểu và Lục Trì Phong đi ra, còn Hoàng Tư Nhiên bị hai cảnh sát khác dẫn đi.
Văn phòng đội.
Tất cả mọi người đều có mặt, ngoại trừ đội trưởng vẫn đang nằm chèo queo trên giường bệnh.
Lục Trì Phong nới lỏng cổ áo, cầm cốc uống ừng ực. Trông hắn mệt mỏi lạ kỳ, vẻ như không muốn nói thêm câu nào nữa.
Hà Miểu tự giác đứng ra thuật lại chi tiết, vẽ nên bức tranh vụ án hoàn chỉnh.
Đêm đó trời mưa tầm tã, trắng xoá cả góc trời, làm nhoè hết thảy vạn vật. Triệu Thiển về nhà như thường lệ; và cũng như thường lệ, điều đầu tiên đón chào nhỏ là ánh mắt ráo hoảnh của cha mẹ. Nhỏ cười khổ: "Thưa cha mẹ, con về rồi."
Nhưng họ làm ngơ trước lời thưa gửi của nhỏ.
Độ chừng một lúc thì cha hỏi: "Bài kiểm tra gần nhất bao nhiêu?"
Nhỏ rụt cổ, "Kh-không được tốt lắm ạ."
Lão hừ mũi, từng vết nhăn trên gương mặt già khọm đều như ngỏ ý bất mãn: "Tao biết lắm."
Nhỏ thoáng nhìn mẹ, bà đang ngồi trên sofa vuốt ve bụng mình – nhỏ biết, biết rằng vài tháng nữa thôi, sẽ có một đứa em trai hoặc gái thay thế mình triệt để. À, cũng không hẳn, có lẽ ngay bây giờ nó đã làm được.
Nhỏ về phòng đóng cửa lại, trầm ngâm ngồi lên giường.
Một lúc sau, nhỏ bước ra khỏi phòng.
"Muộn thế này rồi, mày tính đi đâu đó?"
"Con... Bạn cùng lớp hẹn con ra ngoài có việc ạ."
"Ra ngoài giờ này mà có gặp chuyện gì thì đừng trách cha mày không báo trước, nhé con!" Lão hằn học, nhưng không hề cấm cản.
Nhỏ che ô, hoà mình vào cơn mưa lớn.
Hoàng Tư Nhiên hẹn gặp nhỏ ở cổng sau trường số một, nơi con hẻm hơi dốc hình chữ L. Cậu nói rằng tối nay sẽ có mặt ở đó giúp nhỏ hoàn thành "nhiệm vụ". Nhỏ lờ mờ đoán ra "nhiệm vụ" gì rồi, Hoàng Tư Nhiên từng nói "Nếu tới thì xem như cậu tự nguyện nhé".
Nhỏ đang ở đây, nhưng nhỏ tự nguyện thật sao? Nhỏ không biết, dẫu sao cũng đã đến, cũng đã nhìn thấy Hoàng Tư Nhiên chờ mình nơi cuối chân dốc.
Cậu cười, trông dịu dàng lắm: "Đến rồi à." Nỉ non như bao tình nhân ngoài kia.
"... Ừm."
Hoàng Tư Nhiên không để bụng đến cái ô cũ kỹ mà còn chủ động cầm che cho nhỏ, rồi xoa đầu nhỏ: "Tìm thấy điện thoại chưa?"
"... Vẫn chưa," Nhỏ nói. "Nhưng mình rút hồ sơ lại rồi."
"Hửm?" Hoàng Tư Nhiên hơi bất ngờ. "Cậu rút rồi?"
"... Ừ. Mình nghĩ, sẽ thật tệ nếu cảnh sát phát hiện những thứ kia trong điện thoại. Có thể họ không táy máy nhưng đề phòng vẫn hơn. Mình không muốn mạo hiểm. Vả lại, kẻ giật điện thoại không biết mật khẩu của mình, chắc người ta đem bán rồi thôi."
Hoàng Tư Nhiên ngẫm lại, "Cũng được. Vậy đừng lo nữa nhé." Cậu thầm thì, như đang mê hoặc. "Chúng ta tiếp tục chuyện lúc trước, được không?"
"... Ừm."
Hoàng Tư Nhiên nhìn nhỏ, "Hình như cậu hơi do dự?"
Trả lời cậu là sự im lặng của Triệu Thiển. Hoàng Tư Nhiên bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Nhỏ cũng tự hỏi mình, xảy ra chuyện gì à? Cũng chẳng có chuyện gì đáng nói, ngoại trừ ánh nhìn lạnh nhạt, sự bỏ rơi của cha mẹ, cùng với đứa em sắp chào đời.
"Cậu sẵn sàng đi với mình chưa?" Hoàng Tư Nhiên đưa tay ra.
Tại sao vào những lúc yếu mềm nhất, Tư Nhiên luôn có thể chìa tay ra kịp thời đến vậy?
Nhỏ bước từng bước về phía cậu, "... Ừm."
Hoàng Tư Nhiên dẫn nhỏ lên dốc. Càng lên cao, trời mưa càng to.
"Tư Nhiên ơi, chờ đã..."
"Sao thế?"
"Mình thấy, hay là..."
Hoàng Tư Nhiên trả lời bằng cú giật mạnh, mạnh đến mức một Triệu Thiển mười lăm tuổi khó lòng giãy ra.
Nhỏ vùng vẫy muốn thoát: "Mình kh-không..." Ô ngã xuống đất, nhỏ hét toáng lên. "Mình không muốn chết nữa! Mình hối hận rồi, xin cậu đó, tha cho mình đi!"
"Hối hận? Muộn rồi." Hoàng Tư Nhiên buông nhỏ ra, đeo găng tay vào trước khi kéo lê nhỏ lên dốc.
"Đừng vùng vẫy nữa. Chết thì có gì đâu?" Thừa dịp tối trời, Hoàng Tư Nhiên ghì chặt nhỏ vào lòng. Cậu mới chỉ là học sinh cấp ba, nhưng sao lời thốt ra lại khiến người ta rùng mình đến vậy?
"Cậu đồng ý làm Tình Nguyện Viên của mình kia mà," Hoàng Tư Nhiên cúi đầu; với góc độ và vị trí này, môi cậu như chạm vào tai Triệu Thiển. Và như loài ác ma quỷ quyệt nhất, Hoàng Tư Nhiên thầm thĩ bên tai nhỏ. "Cha mẹ chỉ xem cậu như một công cụ để khoe khoang thế thôi. Cậu từng rất thông minh, nhảy hai lớp liền. Cha mẹ lấy làm vui lòng, khoe cậu với người này người kia. Họ cũng từng rất yêu chiều cậu – đưa cậu đi chơi, đưa cậu đi ăn nhiều món ăn ngon. Nhưng rồi, có một điều chẳng ai ngờ tới, rằng 'tất cả những món quà do số phận ban tặng đều đã được bí mật định giá'. Khoảng thời gian đó là do chính cậu trộm được! Sau này, khi vào cấp hai, vì kém các bạn cùng lứa hai tuổi, cậu không thể hoà nhập vào thế giới của họ, mà họ cũng cho rằng cậu khá lập dị ở mọi mặt. Đó cũng là khi điểm số cậu bắt đầu tụt dốc, từ hạng nhất đến hạng giữa và cho đến cuối lớp."
Cách họ gần nhất là mảng đại thụ rậm rạp, xa xa hơn là con đường nô nức bị cối cây che khuất. Và trên trục đường chính đó, xe lao qua ầm ầm, lao qua màn mưa, qua vũng bùn.
Mắt mở trừng trừng, là điều gì đang cồn lên trong nhỏ?
Mưa lớn quá đỗi, che kín toàn bộ thế giới bên ngoài. Và phải chăng thứ ngăn cản nhỏ nhìn ra thế giới kia không chỉ là cơn mưa nặng hạt, mà còn có cả nước mắt?
"Cậu về nhà, nhưng cha mẹ nhìn và chỉ biết mắng cậu. Họ bảo, 'thành tích học tập của mày khiến tao đây phải xấu hổ'. Mà họ lại không nhìn thấy những vết bầm trên cơ thể do một thằng nhóc ngồi cùng bàn, lớn hơn cậu hai tuổi, gây ra. Đã bao đêm cậu thức dậy, bắt gặp người cha bảy chục tuổi của mình đương ngồi trong phòng khách, im lặng chống đầu, nom như tượng điêu khắc. Và khi trời còn chưa hửng sáng, người cha già đã sốt ruột gọi cho đồng nghiệp có con được nhận vào top trường đại học hàng đầu, để hỏi 'Tôi phải làm gì nếu con gái mình học kém, ông nhỉ? Cho nó đi học thêm à? Ông biết lớp nào không, chỉ tôi với? Ông giới thiệu trường cho tôi cũng được'. Lão trông như một kẻ thua cuộc nhưng cậu biết, kẻ thất bại thực sự không phải cha mình, mà là chính cậu."
"Kh-không..."
Hoàng Tư Nhiên bịt miệng nhỏ lại.
"Rồi khi vào cấp ba, cha cậu chạy xuôi chạy ngược làm nhiều nghề dành dụm tiền. Ngày thanh toán học phí, lão nói, 'con xem này, cha yêu con biết mấy, con phải học hành chăm chỉ để xứng với tình yêu thương của cha mẹ'. Nhưng cậu trở nên lầm lì, thành tích luôn nằm dưới chót. Rốt cục, cách đây mấy tuần, cậu về nhà trong sự mệt mỏi, và phát hiện mớ sợi bông cùng với lông vũ mà mình lôi ra khỏi gối cuối tuần trước hãy còn đầy đất. Chẳng ai dọn dẹp thay cho, cậu phải ngủ trong căn phòng bừa bộn ấy cả đêm."
Nhỏ nhớ về ngày hôm đó, một sáng nọ...
"Sáng hôm sau khi thức dậy, cậu lại thấy vẻ thất vọng của cha mẹ như thường lệ."
Nhỏ không hiểu, "Sao cha mẹ lại nhìn con như vậy nữa, kẻ thất bại là con chứ nào phải hai người? Cha mẹ có cuộc sống riêng mình, và con cũng vậy. Nếu nhất định phải có người trong chúng ta thất vọng, vậy đó cũng là con, vì đó là cuộc sống của chính con".
"Rồi cậu nghe họ nói..."
"Triệu Thiển," Mẹ nhìn nhỏ, với ánh mắt như nhìn Người Lạ. Cha tiếp nối lời mẹ, "Bọn ta dự định sinh thêm đứa nữa."
"Thật kỳ lạ nhỉ? Cha cậu đã gần bảy mươi rồi nhưng dù vậy, họ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa. À, đó cũng là khi cậu nhận ra, rằng cuộc sống của mình cũng hệt như đám bông gòn rơi đầy đất, chẳng có gì khác biệt. Họ sẽ không quan tâm, và sẽ không dọn dẹp nó. Họ không còn nhìn cậu như thể là con ruột của mình. Họ nhìn cậu với ánh mắt đang nhìn một Người Lạ. Thì ra, từ đầu chí cuối, cậu chỉ là Người Lạ đang lang thang trong cái gia đình này."
"... Là thế à?" Nhỏ nghe được mình nói. Người Lạ ư?
Nhìn Triệu Thiển dần từ bỏ vùng vẫy, Hoàng Tư Nhiên khẽ hé môi cười, dịu dàng mà hỏi như lời đường mật của kẻ đa tình: "Đi nhé?"
Nhỏ lặng thinh.
Nhỏ được đưa tới ngõ phía Nam cổng sau trường Lâm Giang số một, vốn có tên là Phố Truỵ Lạc, đầy người buôn thức uống quà vặt; tuy nhiên, do quản lý đô thị thu về nên chẳng còn ai trông coi, dần dà bị bỏ hoang.
"Mình đã chuẩn bị xong hết thảy," Hoàng Tư Nhiên cười. "Yên tâm nhé, sự ra đi của cậu nhất định sẽ khiến họ hối hận. Hãy dùng cái chết của mình để giáng Thiên Phạt lên họ đi nào."
Nhỏ nhắm mắt lại.
"Em rất tò mò, rốt cục Hoàng Tư Nhiên biết bí mật gì của Triệu Thiển, khiến con bé thậm chí không dám báo cảnh sát."
"Gian lận."
Ai cũng không ngờ, rằng cái gọi là bí mật để ép Triệu Thiển quy phục mình hoá ra chỉ là một lần gian lận thi cử.
"Triệu Thiển luôn đứng cuối bảng, nhưng có một lần đạt điểm cao trong kỳ kiểm tra chất lượng đầu năm, lọt vào top 10 của lớp. Con bé được thế là vì gian lận. Hoàng Tư Nhiên phát hiện chuyện này nên đã dùng nó uy hiếp Triệu Thiển."
(...)
"Cậu thích xem văn học nước ngoài à?"
"Ừ. Nhưng cha mẹ không cho mình đọc nhiều, dặn phải tập trung học hành."
"Thi thoảng đọc vài cuốn sách khác sẽ giúp chúng ta mở rộng kiến thức, tầm hiểu biết."
"Ừ. Mình cũng nghĩ thế."
"Mình có thể cho cậu mượn một cuốn, nó khá hay đó."
"Thật à?"
Giờ ra chơi buổi sáng, Triệu Thiển nhận được cuốn sách mà Hoàng Tư Nhiên đưa cho.
Nhỏ nhìn lời giới thiệu trên trang bìa.
Mẹ, Tôi và Đôi khi có cả Bố.
Tháp Tokyo.
Làm mẹ buồn là một việc tồi nhất trên đời.
Nhỏ chưa bao giờ muốn làm mẹ khóc.
Nhưng đôi khi, có cả cha lẫn mẹ, đều không quan tâm đến đứa trẻ sẽ làm mình khóc kia.
Lời tác giả: Xin lỗi vì kéo ngài Nakagawa vào đây.
(Nakagawa, tên đầy đủ là Masaya Nakagawa, hay còn được biết đến với nghệ danh Lily Franky, là tác giả của tiểu thuyết nổi tiếng được chuyển thể thành phim, Tháp Tokyo).
Editor: Có lẽ tác giả quên trích dẫn. Câu nói "tất cả những món quà do số phận ban tặng đều đã được bí mật định giá" là của một nhà văn người Áo, Stefan Zweig.
./.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.