Lời Giải T

Chương 29



❝khiến anh rung động.
RASHOMON
Hồi 1
*
Lâm Giang là một trong những thành phố có kinh tế phát triển ổn định nhất phía Tây Nam nước ta, những năm gần đây chính phủ rất quan tâm đến việc đầu tư vào du lịch và xây dựng nhiều địa điểm check-in phù hợp với giới trẻ. Sở Du lịch thành phố lại thấy vậy chưa đủ, họ điên cuồng mua hotsearch, điên cuồng tung chiêu trò, biến cảnh đêm Lâm Giang thành một "món đặc sản" – đó là khi màn đêm buông xuống, các loại đèn neon sẽ lần lượt sáng lên, khiến thành phố thoạt trông lộng lẫy và giàu sức sống.
Tại con phố thịnh vượng nhất trung tâm Lâm Giang, buổi họp lớp của 12-1 trường phổ thông số một được tổ chức ở nhà hàng lẩu nướng.
Trong phòng riêng.
Nhân viên phục vụ bày thức ăn đầy bàn, đá khô dưới đĩa thịt bốc khói, nồi súp đỏ oạch ngay vị trí trung tâm cũng đang sôi dần lên.
Tiếng trò chuyện theo đó ngày một rôm rả.
Giữa các câu chuyện ngày xửa ngày xưa, nhân viên phục vụ kính cẩn cúi mình nói "Món đã lên hết" rồi rời đi.
"Này này, còn ai chưa đến nữa?"
"Hiếm lắm mới có một buổi họp lớp, bảy năm rồi, quả là đã lâu không gặp."
"Để tôi điểm danh cho... Ơ, thiếu Lục Trì Phong."
"À, cậu út vừa gọi cho tôi, nói rằng tối muộn mới đến." Một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm liếc nhìn điện thoại, nói. Anh ta tên Từ Thiên Tư, hiện là giáo vụ khối 12 của trường số một, có mối quan hệ khá tốt với Lục Trì Phong.
"Tối muộn? Cậu út hiện đang làm gì vậy, sao thấy bận rộn quá."
"Thế ăn trước đi, khỏi đợi cậu ta."
Giữa tiệc, nồi lẩu sôi ùng ục toả hương ngào ngạt hoà với mùi lên men của rượu bia. Đa phần những người có mặt thảy là nam giới và đến từ cùng một lớp chọn của trường trung học số một. Họ hầu như có IQ cao và thành tích tốt, một số hiện đang kinh doanh riêng, một số đang học lên và điểm chung đều là những nhân vật cộm cán trong ngành.
Nhưng đó là "đa phần", là "hầu như".
"Dô," Tôn Phát mặt đỏ bừng ôm bụng bia, vẻ như đã uống quá chén. "Tôi thích đến nơi như thế này hơn, có 'hơi người' và bình dân học vụ." Vừa nói, hắn ta vừa nới lỏng cà vạt, vô tình để lộ chiếc đồng hồ trị giá trăm nghìn (tệ). "Lý do chính là tôi đến nhà hàng cao cấp với bọn trẻ nhiều quá, thi thoảng đi nơi bình dân thế này xem như đổi gió." Tôn Phát tuy không được tính nổi bật nhưng năm đó chưa tệ đến mức phải đội sổ, sau khi tốt nghiệp đại học và nhờ một lần cơ duyên xảo hợp, hắn ta kiếm được bộn tiền. Trước đây sự hiện diện trong lớp bằng không, bây giờ có cơ hội thì ngu sao mà không thể hiện?
Từ Thiên Tư: "..."
Tiếng nói chuyện nhỏ dần và rồi im lặng. Nhiều người trong số họ cũng kiếm được tiền nhưng, chẳng ai khoe khoang một cách sỗ sàng như Tôn Phát. Thôi thì, âu có số ít người càng thiếu thứ gì càng nhấn mạnh vào nó.
Nhưng nước đục quá sao có cá, vẫn có bạn học hùa theo: "Anh Tôn của chúng ta giờ thành sếp tổng rồi, chỉ những nơi cao cấp như thế mới xứng với anh thôi."
Sếp tổng họ Tôn xua tay: "Này, đừng nói vậy. Mà gần đây cậu thế nào?"
Giọng ai trả lời nghe sao yếu ớt: "Nghiên cứu sinh tại đại học X."
"Ối, đại học X cơ à? Tuyệt đấy, tôi thì còn khổ lắm. Suy cho cùng cũng làm công ăn lương, tôi cảm giác như mình đã bị tư bản thao túng rồi vậy."
Từ Thiên Tư nhấp môi tách trà, "Còn tôi thì làm giáo vụ khối 12 trường mình; sắp thi đại học, bận tối mày tối mặt đây này. Đêm nay đừng ép tôi uống nhé, ngày mai còn phải canh tiết tự học cho bọn nhóc nữa."
Tôn Phát phất tay: "Chao ôi! Nói thật, tôi nghĩ học hành cho cố cũng vô ích. Nhớ năm xưa thành tích của tôi không bằng các cậu, giờ thì xem, bọn học sinh khá giỏi phải làm bục mặt cho tôi đó, ha."
Rượu vào hoạ ra.
Từ Thiên Tư nghe mà ngượng thay. Anh ta lảng sang chủ đề khác: "Ơ, sao cậu út chưa tới nữa?" Cậu mau đến hộ tôi cái, đặng còn tan tiệc này!
Nhắc đến Lục Trì Phong, Tôn Phát lại như dò được kênh mới: "Cậu út nhà họ Lục giờ làm gì thế?"
Từ Thiên Tư trả lời: "Đang làm cảnh sát hình sự ở khu vực chúng tôi."
Một bạn cùng lớp hỏi: "Nhắc mới nhớ, tháng trước ở trường số một xảy ra vụ án gì mà phải không?"
"Thật à? Tôi mới từ nước ngoài về, chưa cập nhật tình hình."
"Cậu không biết là đúng rồi, họ sao có thể công bố tràn lan vụ án này trên các kênh thông tin đại chúng chứ? Tôi biết tin là do đứa cháu đang học tại trường nói đó."
Không việc gì đáng giấu giấu giếm giếm, ở Lâm Giang này, họ rất dễ có được thông tin mình muốn bằng nhiều cách khác nhau. Từ Thiên Tư bèn bảo: "Thật. Nhưng vụ án được xử lý rồi," Nói đoạn, anh ta mỉm cười. "Nhờ công của bạn cũ chúng ta, cảnh sát Lục, hết đấy."
"Chu choa, cảnh sát Lục tiền đồ xán lạn ha."
"Thoạt đầu cậu ta học kém lắm. Hồi mới chuyển đến lớp mình, ai cũng xem thường cả, cho rằng 'Lục Trì Phong là công tử bột'. Nhưng mọi người biết đó, ai trong chúng ta cũng thấy Lục Trì Phong nỗ lực như thế nào để vươn lên top đầu của lớp."
"Đúng, thậm chí còn đỗ (đại học) Công an với Úc Thu nữa."
Úc Thu. Mọi người thoáng lặng đi khi cái tên này được xướng lên.
Tôn Phát bảo: "À, nhắc đến Úc Thu thì, có ai biết học sinh gương mẫu của lớp chúng ta hiện giờ thế nào rồi không?"
Một ai đó thì thầm: "Nghe đâu... Úc Thu thôi học Công an rồi, Lục Trì Phong tìm mãi mà không thấy đó."
"Thôi học?"
"Ừ, lạ lắm, mới vào đại học được có mấy ngày. Sau khi thôi học thì chẳng ai biết Úc Thu đi đâu, đến giờ cũng chẳng ai liên lạc được."
"Nào phải không liên lạc được," Một ai khác xen lời. "Tôi đây mới thấy Úc Thu, chừng vài hôm trước nè."
"Gì cơ?"
"Cậu sẽ không bao giờ đoán được Úc Thu hiện đang làm gì đâu." Người nọ bảo, vẻ khoái chí. "Ha, Úc Thu kiêu ngạo chảnh choẹ của chúng ta năm xưa, giờ sống còn tệ hơn từng người ở đây biết bao lần đấy."
Ai ai cũng tò mò thúc giục: "Nói mau đi, đừng úp mở nữa!"
Im hơi lặng tiếng ngả người ra sau, Từ Thiên Tư cầm điện thoại khủng bố tin nhắn Lục Trì Phong.
Người nọ rốt cục hé lộ đáp án, "Cậu ta giờ làm nhân viên pha trà sữa!"
"Oát đờ heo?"
"Cậu lừa ai hả? Úc Thu thông minh sáng dạ, bết lắm cũng phải đến chức trưởng phó phòng rồi."
"Chuyện đéo gì cũng có thể xảy ra. Vừa khéo, đầu óc thông minh sáng dạ thì phù hợp với chức thu ngân."
Từ Thiên Tư nghĩ bụng, dù người ta làm thu ngân thì thái độ sống vẫn tốt hơn bọn bây.
Tôn Phát bỗng nâng ly lên, cười càn rỡ: "Tiếc thay cho một gương mặt đẹp đáo để. Phải thừa nhận Úc Thu là người đẹp nhất tao từng gặp, đẹp như một con đàn bà. May cho nó, tao đây không thích đàn ông, chứ coi chừng..."
"Rầm!" Tiếng cửa đập mạnh, kéo theo cơn gió cắt da cắt thịt cắt luôn cả lời Tôn Phát.
Người người há hốc, ly rượu trong tay Tôn Phát sóng sánh ra ngoài.
Bao ánh mắt dồn về phía cửa, dồn về một Lục Trì Phong đứng chắn trước lối ra duy nhất. Hắn gói mình trong áo khoác dài sẫm màu, tay này cầm điện thoại như nói chuyện với ai, tay kia thì theo thói quen đút túi. Một mét chín, vai rộng chân dài, kinh nghiệm vào sinh ra tử đã tôi luyện hắn thành thanh gươm bén chuyên náu mình trong tối, không cần làm gì cũng khiến người ta phủ phục gục đầu. Hắn nheo mắt, nhìn lướt qua từng người một rồi khoá chặt Tôn Phát.
Lục Trì Phong cất điện thoại bước vào phòng, cửa gỗ như rung lên theo nhịp chân của hắn.
Hắn đi một mạch về phía Tôn Phát, chẳng ngần ngại toả ra hơi thở áp lực của đội phó đội hình sự Lâm Giang.
Lục Trì Phong cúi người, chầm chậm rút tay trái từ trong túi áo ra. Hắn cầm ly rượu bên cạnh lên rồi đập mạnh xuống, vỡ tan tành.
Tôn Phát giật bắn mình, run giọng: "L-Lục Trì Phong..." Gương mặt đỏ gay vì quá chén nay đã trắng bệch.
Lục Trì Phong không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ nhìn hắn ta bằng cặp mắt của cảnh khuyển đang lăm le kẻ vừa xâm phạm lãnh thổ. Tàn nhẫn và trữ đầy bạo lực, hắn hỏi: "Mày mới nói gì ấy nhỉ?"
Tôn Phát: "Kh-không có gì..."
"Úc Thu đẹp? Rồi mày coi chừng cái gì cơ?" Lục Trì Phong hỏi.
Tôn Phát suýt thì quỳ thụp xuống, "Kh-không có gì hết! Tôi đùa, đùa thôi!"
Lục Trì Phong hừ mũi, rồi chợt cau mày: "Mà mày là thằng nào?"
Tôn Phát: "..."
Từ Thiên Tư: "..."
Các bạn cùng lớp khác: "..."
Được rồi, làm bạn cùng lớp ba năm, nhưng tính đi tính lại vẫn là người dưng nước lã chứ gì?
Từ Thiên Tư sỉ vả nhưng không quá ngạc nhiên, e rằng Lục Trì Phong chỉ nhớ mỗi Úc Thu và anh ta trong 12-1. Kỳ thật, anh ta biết Lục Trì Phong không muốn đến bữa tiệc này, phần tình cảm dành cho lớp của hắn cũng từ Úc Thu mà ra cả. Nhưng anh ta lại đến, và theo tính cách Lục Trì Phong, để đích thân cảm ơn mình về việc hỗ trợ hợp tác trong vụ án Triệu Thiển, hắn cũng sẽ miễn cưỡng tham gia.
Kết quả là... Từ Thiên Tư thở dài, Úc Thu là ai chứ? Người ta là bạn trai cũ và là mối tình đầu của sếp Lục đó.
Tôn Phát tự giới thiệu: "Tôi là Tôn Phát..."
Lục Trì Phong nhướng mi, "Không biết."
Tôn Phát: "..."
Lục Trì Phong nhìn một lượt từ trên xuống dưới cái thây sực nức mùi nhà giàu mới nổi, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay hắn ta: "Làm ăn buôn bán à?"
Tôn Phát: "Vâng vâng. Tôi buôn bán nhỏ, nhỏ thôi, haha..."
"Ở đâu?"
"Ng-ngay tại, Lâm Giang này."
"Ờ," Lục Trì Phong gật đầu, vẫn không tỏ vẻ gì nhiều. "Trùng hợp thật."
"Trùng hợp gì cơ?"
Lục Trì Phong đứng thẳng dậy, nói như tuyên bố: "Chả chốc mày sẽ mất luôn cái 'buôn bán nhỏ' này."
Từ Thiên Tư bóp trán, như muốn nói "Hết cứu rồi".
Cậu út quả nhiên vẫn là cậu út.
Họ bấy giờ mới sực nhớ, rằng tại sao mọi người gọi hắn là "cậu út". Vì cái gã đàn ông này vốn là cậu ấm đời thứ hai của nhà họ Lục; hơn nữa, nhờ thẳng tay quyên hẳn một toà dạy học mà có mặt trong danh sách 12-1, chuyện này từng gây náo loạn một thời gian mà họ cũng quên mất!
Vậy, việc thâu tóm một công ty nhỏ như của Tôn Phát quả là chuyện dễ như xơi bánh.
Song, giữa Úc Thu và Lục Trì Phong còn có gì khác ngoài quan hệ bạn bè ư? Tôn Phát nghĩ, rõ là mình đang kháy Úc Thu, nhưng sao Lục Trì Phong lại giận? Rõ ràng ngày xưa hai người chỉ là bạn cùng bàn...
Khi họ tưởng chừng mọi việc tới đây là hết, lại phát hiện Lục Trì Phong không ngồi vào bàn mà đánh mắt nhìn ra cửa.
Như đang chờ ai...
Mọi người: "?"
Từ Thiên Tư thấy không ổn rồi, "Sếp Lục này, vừa nãy tới đây vô tình chạm mặt với cậu-bạn-nào trong lớp mình hả?"
Những người khác cũng lấy làm lạ, "cậu bạn nào" là cậu bạn nào? Ai được mời đều đã có mặt còn gì?
Và trong chính sự thắc mắc đó, họ nhìn thấy một chàng trai vận sơ mi trắng đơn giản mà tinh khôi, người dong dỏng cao, dáng thiên về gầy, như vừa bước xuống từ sàn catwalk, xuất hiện ở lối ra duy nhất. Chân dài eo thon, khuôn trăng thanh tú, đôi mắt hơi nheo thoạt nhìn rất ra dáng "đàn anh đàn chị" nhưng, cảm giác anh mang đến là sự dịu dàng êm ấm, là sự mềm mại lịch thiệp, tựa mâu thuẫn lại tựa hài hoà.
Họ ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa. Đây là... "Úc Thu?!"
Úc Thu nhìn thoáng qua thảy "bạn học cũ" – và chỉ một cái thoáng nhìn nhẹ hẫng, bất kể là sếp tổng, bác sĩ hay nghiên cứu sinh, mọi người dường như đều quay trở lại khoảng thời gian bị Úc Thu át vía mỗi một kỳ kiểm tra, đúng là sang chấn đầu đời mà trời ơi!
Có người thậm chí đứng bật dậy, nhường ghế cho Úc Thu: "Úc Thu, tôi không biết cậu đến. Cậu ngồi ở đây đi, ha?"
Úc Thu lắc đầu, hất cằm về phía Lục Trì Phong: "Tôi ngồi cùng anh ấy."
Từ Thiên Tư: "..." Giời ạ, cái kiểu "phu xướng phu tuỳ" này là sao hả?
Nhưng phải thừa nhận sự xuất hiện của Úc Thu khiến anh ta cũng lấy làm ngạc nhiên. Có vẻ như Úc Thu đã trở lại? Cậu ấy đã về với Lục Trì Phong chưa?
Anh ta nhướng mày nhìn Lục Trì Phong nhưng, hệt ba năm phổ thông, một khi đã có Úc Thu thì đừng hòng bắt Lục Trì Phong nhìn thứ gì khác nữa. Hắn cứ dán mắt vào Úc Thu như thế, từ khi anh cất bước đầu tiên vào phòng cho đến khi dừng lại trước mặt mình.
Từ Thiên Tư: "..." Bố tổ sư cái thằng này.
Một người bạn cùng lớp đứng ra xếp chỗ cho họ, khéo làm sao lại ngay đối diện với Tôn Phát.
Nhận khăn ấm từ tay Lục Trì Phong, Úc Thu vừa lau tay vừa vu vơ bắt chuyện: "Mọi người đang nói gì vậy?" Giọng vừa đủ lớn để ai cũng nghe thấy.
Họ mím môi im lặng, chẳng lẽ nói huỵch toẹt rằng: Tôn Phát vừa buông lời cợt nhả về cậu đã bị Lục Trì Phong xịt keo? Một thoáng đó, thứ âm thanh duy nhất còn lại là tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu đầy váng dầu giữa bàn.
Lục Trì Phong đanh mặt, gắp một miếng sách bò vào bát Úc Thu: "Không có gì, chó sủa bậy thôi."
Úc Thu cười khẽ, miệng hỏi nhưng lòng tỏ hơn ai hết. Thật ra khi đó, anh cùng Lục Trì Phong đương đứng trước cửa, chỉ là chậm một bước để hắn đá cửa vào trước. Nhiều năm trôi qua, biết bao biến cố đã mài mòn đi các góc cạnh của anh. Bảy năm trước nếu có người dám buông lời cợt nhả với mình như thế, anh dĩ nhiên sẽ đạp cửa xông vào cùng Lục Trì Phong, rồi sẽ cùng hắn đánh cho một trận túi bụi chứ chẳng chơi.
Nhưng cùng một chuyện, ở bảy năm sau, đã lại khác.
Nhìn một Lục Trì Phong vẫn ngang tàng như thuở nào, Úc Thu bỗng thấy quen thuộc quá đỗi. Nó khiến anh hoài niệm. Cũng khiến anh rung động.
Úc Thu mỉm cười cầm đũa lên, cố ý trêu: "Có chó à, sao em không thấy vậy?"
Lục Trì Phong liếc nhìn Tôn Phát bằng ánh mắt âm u. Tôn Phát thấy vậy thì gác đũa, lật đật viện cớ chuồn đi, chuẩn bị tâm lý đối mặt với nguy cơ phá sản.
Lục Trì Phong nhìn Úc Thu, bảo: "Vì con chó đó đi rồi. Em muốn ăn gì nữa không, để anh nhúng lẩu cho."
Lời tác giả: Bắt đầu đếm ngược đến giai đoạn "lại lành" sau "gương vỡ" thôi nào.
./.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.