❝bà chỉ mong con nhỏ đừng giống anh nó.
A TALE OF TWO CITIES
Hồi 3
*
Vương Huệ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Trời nhá nhem tối, đèn đường và bảng hiệu ngoài phố đã bật sáng. Vương Huệ sửng sốt, chuyện xảy ra ngày hôm nay đột nhiên ùa về khiến cụ phải bật dậy, dù trông khá là chật vật.
Úc Thu đang chợp mắt, nghe thấy tiếng động thì tỉnh giấc luôn. Anh vừa trấn an cụ, vừa bấm chuông bên cạnh giường bệnh: "Bà tỉnh rồi ạ."
Cụ mấp máy môi, có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng bao lời chưa tròn đã gom thành một câu nức nở, "Cứu cháu bà!"
Úc Thu gật đầu, vỗ tay cụ: "Bà đừng lo. Cảnh sát hiện đang điều tra, nhưng có một số chi tiết phải nhờ bà chính miệng nói. Họ sẽ tới đây sớm thôi ạ. Bây giờ bà đang ở bệnh viện; và để giữ bí mật vụ án, họ đã sắp xếp cho bà một phòng riêng. Xin bà đừng lo lắng."
Nghe đến "phòng riêng", cụ hỏi ngay: "Phòng riêng?! Đắt quá sao bà trả nổi?" Mặt cụ tái mét. "Bây giờ bà không có tiền... À đúng rồi, tiền của bà! Tất cả tiền của bà bị lũ bọn chúng lấy hết rồi!"
"Yên tâm, bà không cần phải trả khoản phí n..."
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Hà Miểu và Lý Tân cầm hồ sơ đi vào, Lục Trì Phong đi cuối cùng thì phụ trách đóng cửa.
Thấy họ đến, Úc Thu tự giác lùi đến rìa phòng bệnh, tự hỏi liệu mình có nên tránh mặt một lúc không. Mà chẳng biết sao Lục Trì Phong chặn đường anh, như cố ý như vô tình.
Úc Thu: "..." Anh không còn cách nào khác ngoài cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Lý Tân mở tệp hồ sơ ra, "Bà là Vương Huệ?"
Cụ gật đầu, "Ừ. Là bà."
"Bà muốn trình báo hả? Vụ bắt cóc?"
"Đúng đúng," Vương Huệ cao giọng. "Cháu gái của bà bị bắt cóc! Con gái cũng bị họ dẫn đi rồi!"
"Đừng vội." Hà Miểu nói, nhẹ nhàng êm ái. "Một cách chậm rãi nhất, bà hãy kể cho chúng tôi nghe những gì mình biết."
Vương Huệ ngồi thẳng lại: "Hôm qua, bà nhận được điện thoại của... bọn bắt cóc."
Lý Tân nói: "Có thể cho chúng tôi xem không?"
Vương Huệ gật đầu, đưa điện thoại cho cô.
Lý Tân cau mày nhìn đầu số điện thoại – 48, dãy gồm chín chữ số và là số ảo ở nước ngoài. Không chỉ vậy, nhật ký cuộc gọi của Vương Huệ cũng đầy những dãy số tương tự. Xem ra, bọn bắt cóc không dùng điện thoại cố định.
"Mời bà."
"Họ bảo chuẩn bị càng nhiều tiền càng tốt. Thoạt đầu còn tưởng là bọn lừa gạt, đến khi nghe thấy tiếng cháu bà khóc thì... Bà vào nhà tìm, nhưng không thấy con bé đâu cả." Vương Huệ dừng lại. "Con bé hay bệnh nên cả nhà chưa cho nó đến trường, người chăm sóc chính hiện là mẹ con bé. Rồi họ yêu cầu bà nộp tiền, nhưng không được phép gọi cảnh sát. Họ hứa sẽ trả cháu lại cho bà ngay khi nhận được tiền... Vừa hay bà có một ít tiền dành dụm, mọi khi cũng chả dùng gì nhiều, sáng nay bà đến ngân hàng rút hết ra nhưng..."
Vương Huệ nhớ lại cảnh tượng buổi trưa hôm nay, địa điểm mà bọn bắt cóc giao hẹn là trong một khu chung cư cũ trên đại lộ Loan Cảng, có rất nhiều khúc ngoặt. Tuy nhiên vừa bước vào trong, cụ đã nhận được cuộc gọi đến từ phía họ.
"Tôi nhìn thấy bà rồi," Giọng của bọn bắt cóc đã được xử lý qua bộ chuyển đổi. "Làm theo chỉ dẫn của tôi. Đi lên cầu thang, đúng rồi, sau đó rẽ trái..."
Vương Huệ đi theo chỉ dẫn của họ đến trước một cây đa già.
"Đặt tiền dước gốc cây rồi đi đi."
"Thế," Vương Huệ nuốt khan, mồ hôi chảy ròng ròng. "Con bé đâu? Cháu gái của tôi đâu?!"
Đầu dây bên kia im lìm.
Vương Huệ cuống lên: "Mấy người đã hứa trả cháu gái cho tôi mà! Cái gì tôi cũng làm theo lời mấy người, không gọi cảnh sát, có bao nhiêu tiền nộp hết bấy nhiêu! Mấy người nói đi, cháu gái tôi ở đâu?"
"Rồi rồi," Họ trả lời. "Lát nữa chúng tôi sẽ gửi địa chỉ của con bé cho bà. Bà tự mà đi đón nó."
Vương Huệ thở phào một hơi, bước ra khỏi đại lộ Loan Cảng.
Ai ngờ, đầu dây bên kia lại đổi ý: "Ê, bà già. Cháu gái của bà vẫn còn tác dụng, bây giờ chúng tôi trả con gái cho bà trước được không?"
"Cái gì?! Không, mấy người..." Cụ chưa kịp nói thì họ đã bảo "Khu nhà xưởng Đại Độ số 1, địa chỉ cũ" rồi dập máy.
Nghe vậy, Hà Miểu và Lý Tân nhìn nhau.
Lạ đấy. Vương Huệ hình như quan tâm đến cháu gái còn hơn con ruột mình?
Hà Miểu ghi lại địa điểm "Khu nhà máy Đại Độ số 1, địa chỉ cũ", rồi bước sang một bên liên lạc với người trong đội để tập hợp lực lượng đến lục soát.
Lý Tân nhìn hồ sơ trong tay, "Bà và con gái mình không thân mấy nhỉ?"
Sơ yếu lý lịch cho thấy Vương Huệ có một trai một gái. Con trai cả tên Lâm Cường, đã ly hôn và có một cô con gái tên Lâm Vi Ngôn; cách đây vài năm trước, cậu con trai này đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Con gái út tên là Lâm Cầm, ly hôn hay chưa thì cũng không khác gì; chồng cô, Tống Chí, là một tay xã hội đen và đã bỏ nhà chừng độ một năm, nói rằng muốn ra ngoài lập nghiệp, không biết đã đi đâu; cũng kể từ đó, Lâm Cầm một mình chăm sóc con – họ có một cô con gái tên là Tống Huyên Huyên.
Vương Huệ buông tiếng thở dài, trông cụ như càng già thêm: "Đừng nhắc nữa," Cụ bảo. "Trai gái gì cũng một rứa, hiện tại bà chỉ muốn tìm cháu thôi. Con trai lớn chết rồi, cứ tưởng con gái út sẽ hiếu thảo chăm sóc bà đến cuối đời, ai dè đâu cháu biết không, nó bạc tình lắm." Cụ rưng rưng nước mắt, nhìn sang chỗ khác.
Lý Tân cũng không tiện hỏi thêm.
Úc Thu đứng trong góc nghe được từ đầu chí cuối. Anh lấy làm lạ: "Bà đưa cho bọn bắt cóc tổng cộng bao nhiêu vậy?"
Vương Huệ đáp: "Không nhiều, hơn mười vạn thôi cháu."
"Bà dường như không bận tâm đến chuyện tiền nong lắm nhỉ." Úc Thu hơi nheo mắt.
Hà Miểu và Lý Tân chết sững tại chỗ, thứ nhất, tại sao Úc Thu lại ở đây; thứ hai, tại sao Úc Thu lại ngang nhiên đứng ra đặt câu hỏi. Này, cái cậu họ Úc kia, cậu vốn không thuộc định biên của đội chúng tôi đâu nhé!
Nhưng vấn đề Úc Thu đặt ra quả là điều họ rất tò mò... Thôi được rồi, tha cho cậu lần này vậy.
Vương Huệ cười khổ, "Tại sao bà phải bận tâm chứ? Sống đến tuổi của bà rồi cháu sẽ biết, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không thể mang theo. Bà còn ước gì họ lấy tiền mau mau, chứ không đứa con gái rượu của bà sẽ suốt ngày vác mặt sang đây, giả vờ hiếu thảo. Bà biết, nó chỉ muốn cuỗm số tiền này thôi. Đáng tiếc bà già, chẳng còn minh mẫn, một ngày nào đó nó cũng sẽ thành công. Nhưng giờ thì hay rồi," Cụ nói. "Tiền mất tật mang, nó không cần diễn vở con ngoan báo hiếu mỗi ngày nữa. Chỉ thương cho cháu bà, vốn dĩ số tiền này là để dành cho con bé đi học đại học."
Lý Tân vẫn không hiểu, "Là chủ của một công ty xuất nhập khẩu, Lâm Cầm vẫn thiếu tiền à?"
Vương Huệ lắc đầu, "Bà không hiểu công việc của nó, cũng không biết nó bên ngoài làm gì. Bà chỉ mong con nhỏ đừng giống anh nó..."
Anh nó? Lâm Cường? Lâm Cường thì thế nào?
Lý Tân còn muốn hỏi nhưng Vương Huệ đã nhắm mắt, như thể bị rút cạn sự sống. Cụ cũng già rồi, những gì xảy ra hôm nay đã nằm ngoài khả năng tiếp nhận của cụ, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Lý Tân mím môi, không hỏi gì nữa.
Úc Thu cũng còn cái muốn hỏi nhưng, sự im lặng đột ngột khiến anh nhận ra mình nào có tư cách đặt vấn đề với người nhà nạn nhân. Thế là anh cũng mím môi, rúc mình vào góc.
Lục Trì Phong im lìm từ đầu đến cuối, nay lại đột nhiên đi tới phía sau Úc Thu. Hắn vòng qua bên trái, lấy tay phải mình khều tay trái của anh – chính xác mà nói, là khều chiếc nhẫn trên tay trái Úc Thu.
Úc Thu: "..." Anh bị hâm à?
Lục Trì Phong im lặng toàn tập, chỉ thực hiện đúng một việc duy nhất – quan sát Vương Huệ, bao gồm biểu cảm và giọng điệu của cụ. Hắn lấy điện thoại ra, gõ một cái tên lên đó: Lâm Cường.
Úc Thu gật đầu. Lời khai của Vương Huệ có vẻ chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm, mà phần chìm dưới đáy rất có khả năng mang tên "Lâm Cường". Mỗi khi nhắc đến cái tên này, Vương Huệ hơi tỏ vẻ kháng cự, không để lộ phần mấu chốt nhất; và ngay khi mọi người muốn đào sâu vào nó, cụ lại quyết định nhắm mắt im lặng.
Nhưng họ chẳng làm gì được cụ. Vương Huệ đã lớn tuổi, vừa hốt hoảng vừa ngất xỉu, họ cũng chẳng biết cụ có bệnh nền nào không.
Lục Trì Phong lại cào nhẹ tay Úc Thu.
Úc Thu bèn nghiêng đầu nhìn hắn.
Lục Trì Phong nói khẽ: "Ăn cơm nhé?"
Úc Thu gật nhẹ đầu.
Và lúc họ chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh thì điện thoại của Vương Huệ bỗng dưng đổ chuông. Tiếng chuông rè rè của điện thoại đời cũ vang vọng khắp nơi, cũng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Vương Huệ. Cụ mở bừng mắt, vội vội vàng vàng bắt máy.
Lý Tân cản không kịp, "Khoan đ..." Cô chưa liên hệ với ai trong đội kỹ thuật cả!
Vương Huệ nóng lòng nghe điện thoại. Hà Miểu đành lật đật bịt miệng Lý Tân lại, cấm cô phát ra thêm tiếng nào nữa.
./.