❝ba giờ sáng.
A TALE OF TWO CITIES
Hồi 5
*
Chín giờ tối.
"Tìm thấy chưa?!"
"Bên này không có!"
"Bên đây cũng vậy!"
"Má nó," Từ Trạch đá phăng ống thép trong góc. "Mắc mẹ gì lớn dữ vậy! Tìm sao mà ra!"
Khu nhà máy Đại Độ số 1 địa chỉ cũ rất rộng, bao gồm nhiều công xưởng nhỏ bên trong. Thoạt đầu, khu vực này được dùng để sản xuất phụ tùng ô tô, sau này phát triển thành nhà máy hoá chất, cuối cùng vì lý do nào đó đã chuyển đi nơi khác, phần công xưởng còn lại trở thành "địa chỉ cũ". Các nhà máy hiện đã dọn đi, những thứ còn lại nếu có thể bán đã bán, nếu có thể phá đã phá, chẳng còn gì hữu ích. Từ Trạch dẫn đội tới đây lục soát suốt ba giờ đồng hồ mà vẫn chẳng tìm được gì, căn bản không thấy vật sống. Khu này cũng đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm; có toà thậm chí mất tường mất gạch; còn có mấy dãy nhà trống, đêm xuống trông khá kinh dị.
"Nói thật nha, quay phim lấy cảnh ở đây là xuất sắc luôn." Một nữ cảnh sát pha trò để làm dịu bầu không khí. "Thành phần bất hảo... Ờ, chắc mấy anh cũng hiểu. Bầu không khí nóng lên, tôi vung ống thép bla bla bla..."
Chí ít câu đùa của cô cũng khiến mọi người thả lỏng được đôi chút.
Từ Trạch bèn cười mồi: "Có thì cũng phải lấy cảnh ban ngày."
"Đúng đúng. Chứ lấy cảnh ban đêm chắc phù hợp với mỗi phim m..." Có lẽ nghe thấy tiếng động lạ, nữ cảnh sát nọ đột nhiên dừng bước. "Có ai không?" Cô nhíu mày lắng tai nghe, phát hiện nguồn gốc của tiếng sột soạt đến từ một góc rất khuất, thảng hoặc xen tiếng nức nở. "Bên kia! Hình như bên kia có người!"
Lâm Cầm cảm nhận được cằm mình nhói lên, sau đó là âm thanh kéo rẹt của băng dán khi bị xé ra. Tầm nhìn dần trở nên sáng sủa, ả từ từ mở mắt thì phát hiện mắt mình đã mờ đi vì ở trong môi trường tối quá lâu, không thể thích nghi ngay với cường độ ánh sáng mạnh.
"Lâm Cầm?"
Loáng thoáng nghe thấy tên mình, ả sực tỉnh nhìn dáo dác khắp nơi. Hai tay bị trói sau lưng, hai chân cũng thế, có một nữ cảnh sát giúp ả cởi dây thừng ra – vết đỏ hằn trên đó chứng tỏ Lâm Cầm từng giãy giụa kịch liệt.
Phớt lờ tứ chi đau nhức, ả vội chộp lấy nữ cảnh sát mà nói liên hồi: "Con tôi đâu! Huyên Huyên đâu? Nó bị họ bắt đi rồi ư?!"
"Đừng lo quá. Để tôi giúp cô cởi dây trướ..."
"Muộn rồi!" Lâm Cầm hốt nhiên hét lên, lao tới túm ống quần Từ Trạch. "Cứu con tôi, gã mang đứa bé đi rồi!"
Từ Trạch nhíu mày, phản ứng của Lâm Cầm thoạt không giống sợ mà ngược lại có hơi... Anh ta cũng không biết phải diễn tả thế nào.
Từ Trạch ngồi xuống, để mình ngang tầm mắt của Lâm Cầm: "Cô biết được gì? Tình huống lúc đó như thế nào? Vui lòng kể cho tôi nghe tất cả những gì cô biết."
Mặt lấm lem bụi đất, tóc rối loà xoà trước trán, trông Lâm Cầm giờ đây khá chật vật. Có điều, mạch suy nghĩ của ả lại rất rõ ràng: "Sáng hôm qua dẫn Huyên Huyên ra ngoài, khi chúng tôi đi đến một ngõ nhỏ thì bất ngờ có chiếc xe tải màu bạc lao ra. Trùng hợp lúc đó tôi đang giải quyết công việc qua điện thoại, mới không trông con bé một lát mà bọn họ đã bắt Huyên Huyên đi. Tôi đuổi theo, rồi cũng bị kéo lên xe."
"Có bao nhiêu người?" Từ Trạch hỏi.
"Ba." Lâm Cầm tránh đi ánh mắt của Từ Trạch, nhìn xuống đất. "Họ mạnh lắm, tôi không giãy ra được."
Viên cảnh sát cầm bút ghi chép bên cạnh, hỏi: "Chính xác là mấy giờ, ở đoạn đường nào?" Sao lạ vậy, bọn đó bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật mà không ai nhìn thấy ư?
"Sáu giờ sáng..." Lâm Cầm nhớ lại. "À không, hình như bảy giờ... Tôi không nhớ nữa. Đoạn đường gần phố Kim Tử."
Từ Trạch không rành đường sá khu này, có mỗi viên cảnh sát nọ biết: "Quả thật có rất ít phương tiện giao thông qua lại trên đoạn đường đó."
Từ Trạch hỏi: "Sớm như vậy, cô định đi đâu?"
Lâm Cầm đáp: "Tôi tìm trên mạng một lớp học vẽ cho Huyên Huyên. Hôm qua tôi muốn dẫn con bé đến lớp xem tận mắt."
"Lớp vẽ nào?"
"Hội hoạ Trung Hoa."
Từ Trạch lấy điện thoại ra tìm lớp vẽ tranh này – có thật, và tuyến đường cũng đi qua phố Kim Tử. Vào lớp lúc tám giờ, Lâm Cầm và Tống Huyên Huyên đi ngang qua phố Kim Tử vào khoảng bảy giờ, thời gian vừa khớp.
"Được, tôi hiểu rồi." Từ Trạch gửi tin nhắn về Cục, đính kèm thời gian và địa điểm cụ thể, yêu cầu phía kỹ thuật trích xuất camera. Đoạn anh ta hỏi tiếp, "Sau đó thế nào?"
"Sau đó..." Dây thừng được cởi ra, Lâm Cầm có vẻ rất chú ý đến hình tượng của mình nên đã đổi một tư thế khác sao cho đàng hoàng hơn.
Nhìn bàn tay đang nắm chặt của ả, nữ cảnh sát nhắc nhở nhẹ nhàng: "Đừng lo quá, cũng đừng siết tay, cô đang có vết thương trên đó. Thả lỏng một chút nào."
Lâm Cầm thở hắt ra, nói tiếp: "Sau khi lên xe, họ trói tôi và Huyên Huyên bằng dây thừng, rồi dùng băng keo bịt miệng chúng tôi lại, không cho phép phát ra bất kỳ âm thanh nào."
"Cô có nhìn rõ mặt họ không?"
"Không không." Lâm Cầm bảo. "Họ che mặt, tôi không nhìn được gì."
"Che mặt?" Từ Trạch hỏi. "Che bằng cái gì?"
"Bằng cái gì là bằng cái gì cơ?" Lâm Cầm không ngờ Từ Trạch sẽ hỏi vậy. "Thì khẩu trang, màu đen, chỉ lộ ra hai mắt..." Ả dừng lại. "Dù sao thì tôi cũng không biết họ trông như thế nào."
"Ừ." Khi nói, Từ Trạch vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Lâm Cầm. Tận đến khi Lâm Cầm chủ động nhìn đi chỗ khác, anh ta mới quan sát đến biểu cảm của ả. "Vậy cô có nhận thấy đặc điểm nào trên cơ thể họ không, ví dụ như nốt ruồi hoặc vết sẹo này nọ?"
"Tôi không biết nữa," Lâm Cầm bảo. "Lúc đó tôi sợ lắm, nào rỗi hơi để ý tới chuyện khác."
"Rồi. Mời cô tiếp tục."
Lâm Cầm: "Ừ thì, họ đưa chúng tôi đến đây."
"Cô và Tống Huyên Huyên vẫn luôn ở cùng nhau sao? Khi nào thì hai người tách ra?"
"Trước khi bị đưa tới đây, tôi lúc nào cũng ở cạnh Huyên Huyên cả." Lâm Cầm nghĩ lại. "Chúng tôi ở đây một đêm, và bọn bắt cóc đã gọi điện cho mẹ trước mặt tôi. Lúc đó tôi mới biết mục đích của họ là tống tiền. Ban đầu, họ nói với tôi rằng chỉ cần tiền, nhận được tiền sẽ thả tôi và Huyên Huyên ra. Nhưng sáng nay gã đột nhiên..." Lâm Cầm dường như bị cuốn vào cảm xúc của mình, giọng the thé hẳn lên. "Đột nhiên đổi ý!"
Từ Trạch hỏi: "Đổi ý?"
Giọng bình bình trầm trầm của Từ Trạch làm Lâm Cầm giật nảy. Ả hoàn hồn: "... Đúng vậy, đổi ý. Họ nói, 'số tiền ít ỏi này chỉ đủ chuộc một mình mày', sau đó đưa Huyên Huyên đi và nói muốn dùng con bé như một công cụ để kiếm tiền. Tôi không biết họ đã đưa Huyên Huyên đi đâu..." Vừa nói, mắt ả vừa rưng rưng chỉ chực trào ra. Ả nắm vạt áo Từ Trạch, như nắm cọng rơm cứu mạng. "Cứu Huyên Huyên của tôi đi!" Ả vừa khóc vừa thều thào. "Bọn đó là đồ điên, và... không, không thể để Huyên Huyên rơi vào tay họ!"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức," Từ Trạch vỗ lên mu bàn tay ả. "Còn chi tiết nào cô muốn bổ sung không?"
"Kh-không... Hết rồi."
Có lẽ ả thấy nhưng không để ý, rằng Từ Trạch luôn đeo tai nghe trong suốt quá trình hỏi chuyện. Và lúc này, nó đang vang lên một giọng nói – đó là một chất giọng trong trẻo, nghe một phát biết ngay không phải Lục Trì Phong, vị cấp trên lúc nào cũng mặt hầm hầm và toát ra khí chất lạnh lùng. Từ Trạch nghĩ một hồi mới nhớ ra, đây con mẹ nó là giọng của Úc Thu chứ ai?
Lục Trì Phong đang lái xe từ bệnh viện về nhà. Úc Thu đã kết nối cuộc gọi với dàn âm thanh trên ô tô, hai người có thể nghe hết những gì Lâm Cầm vừa khai. Càng nghe, Úc Thu càng thấy lạ. Có lẽ anh quá cả nghĩ nhưng, một số điểm rất lạ trong lời kể của Lâm Cầm khiến anh hơi lo lắng.
Úc Thu nhìn thoáng qua Lục Trì Phong.
Và chỉ cái thoáng nhìn như thế Lục Trì Phong cũng phát hiện được ngay. Hắn nói: "Em muốn hỏi gì cứ hỏi."
Úc Thu gật đầu, nói với Từ Trạch: "Cảm phiền anh có thể hỏi Lâm Cầm, gã là ai không?"
"Gã?" Từ Trạch nhíu mày, ngước mắt nhìn Lâm Cầm. "Gã là ai?"
Lâm Cầm cúi đầu sửng sốt, vội nói: "Ý anh là gì? Gã là bọn bắt cóc chứ còn ai!"
Nữ cảnh sát cách ả không xa, từ góc độ này, cô có thể trông thấy một bên mặt của Lâm Cầm và cả nét hoảng hốt loáng qua trong giây lát.
"Bà ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé. Bệnh viện này không có giường phụ, tôi ở ngay bên cạnh, có chuyện gì bà cứ gọi tôi."
"Cô cảnh sát này, bà không về được à?" Vương Huệ hỏi.
"Chuyện là vầy. Bà lớn tuổi, còn ngất xỉu nữa, bác sĩ đề nghị bà nên ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài hôm, cũng như làm một số xét nghiệm để loại trừ. Hơn nữa, tốt nhất trong khoảng thời gian này bà không nên rời khỏi phạm vi quan sát của chúng tôi. Bọn bắt cóc có thể gọi cho bà bất kỳ lúc nào, chúng tôi cần được biết tình hình càng sớm càng tốt."
"Được, bà hiểu rồi." Vương Huệ nói. "Vậy cháu đi nghỉ đi, có chuyện gì bà sẽ gọi."
Ra khỏi phòng bệnh, Lý Tân vào nhà vệ sinh xả nước lạnh rửa mặt, sau đó vòng ra ngoài phòng Vương Huệ bật điện thoại chơi Anipop. Khi thấy Hà Miểu đang phốt Lục Trì Phong trong nhóm chuyện đi đánh lẻ, dẫn riêng Úc Thu ăn gà tây đúc củi, cô bèn gửi một biểu tượng cảm xúc "Đấm sếp.gif". Rồi khi thấy Từ Trạch thông báo "Đã tìm được Lâm Cầm", cô bèn gửi một tin "Ngon nha".
Lý Tân khẽ khàng vào phòng bệnh, phát hiện Vương Huệ đã tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ lờ mờ mà bản thân cụ thì còn mở mắt thao láo.
Lý Tân đi tới bên cạnh giường, "Chúng tôi đã tìm thấy con gái của bà."
Vương Huệ khẽ nghiêng đầu, nhìn cô.
Lý Tân bỗng rùng mình, nghe tin con gái an toàn, tại sao mắt Vương Huệ lại ráo hoảnh vậy chứ? Tại sao phản ứng của cụ từ đầu chí cuối đều bình tĩnh, không có gì gọi là mừng rỡ? Có vẻ như cụ thực sự chẳng quan tâm chút nào đến người con ruột này.
Ngay lúc Lý Tân chuẩn bị ra ngoài, Vương Huệ đột nhiên vùng dậy khỏi giường bệnh: "Cháu gái tôi đâu?!"
Lý Tân toan nói thì Vương Huệ lại rống lên tiếp: "Mấy người chưa tìm được con bé phải không?!"
"Ờ thì..."
"Thôi." Vương Huệ nằm lại giường, phất tay đuổi cô ra ngoài. Dưới ánh đèn mờ trông cụ có vẻ gì khang khác.
"... Bà ngủ sớm đi ạ." Lý Tân khép cửa lại.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Ba giờ sáng.
Lý Tân chịu hết nổi, nằm xuống chiếc ghế bố ở phòng bên cạnh.
Hà Miểu tag tên cô trong nhóm: [Không sao đâu, em cứ chợp mắt một lúc đi. Đêm nay hẳn là bọn bắt cóc sẽ án binh bất động.]
Lý Tân sụt sùi cảm động.
Hà Miểu: [Chủ yếu là ngày mai phải dậy sớm, đóng cọc trước đại lộ Loan Cảng nữa.]
Lý Tân: "..." Tình chị em chúng ta tới đây là hết!
Cô lại chạy đến phòng Vương Huệ, muốn xác nhận rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Tuy nhiên.
Bước đến cửa phòng bệnh và nhìn qua lớp kính trong suốt, cô phát hiện Vương Huệ đã biến mất – giường trống, không còn ai ở đó.
Và trên chiếc giường bệnh, có một tấm chăn trắng được vén lên.
./.