A TALE OF TWO CITIES
Hồi 7
Khuya, mười hai giờ.
Lâm Cầm được Từ Trạch sắp xếp đến bệnh viện, trên cổ tay ả hằn vết dây thừng, vài nơi khác thậm chí còn xước da rướm máu – theo lời ả, chúng là do tranh chấp với bọn bắt cóc để lại. Ả còn bị đánh mạnh vào sau đầu, từ lúc ngồi xe tới đây đã hơi choáng váng, bác sĩ cũng đề nghị chụp CT kiểm tra xem có bị tụ máu không.
Từ Trạch mở điện thoại, nói với Lâm Cầm đang nằm trên giường bệnh: "Cô nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá. Còn chóng mặt không?"
Lâm Cầm toàn thân rệu rã, "Còn."
"Kết quả chụp CT não sẽ có trong nửa giờ nữa. Tôi sẽ đưa cho bác sĩ trực xem trước, rồi đến thông báo với cô sau."
"Ừm."
"Còn nữa," Từ Trạch nhìn tin nhắn điện thoại. "Mẹ cô cũng đang ở bệnh viện này. Cô có muốn nói một tiếng cho bà ấy biết không?" Nói tới đây, anh mới thấy mình đã hỏi một câu tối nghĩa. Gì vậy, bộ muốn hai mẹ con ngồi tán gẫu về nhân sinh thế thái vào lúc này chắc. Từ Trạch sửa lời, "... Để tôi nói vậy. Cô nghỉ đi."
Lâm Cầm bật ra tiếng cười mỉa: "Ha. Không sao đâu, anh không cần nói với bà ấy. Tôi sợ bà ấy biết tin sẽ khó chịu, đòi xuất viện ngay nửa đêm luôn."
Từ Trạch: "..." Quan hệ gia đình kiểu gì vậy, nghiêm trọng thế ư?
Nhưng anh không hỏi, mà rời khỏi phòng bệnh đến phòng CT lấy kết quả cho Lâm Cầm.
Khuya, mười hai giờ ba mươi phút.
Từ Trạch lấy phim CT não của Lâm Cầm đến hỏi bác sĩ trực ở khoa cấp cứu; sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh bèn quay trở lại phòng bệnh.
Lâm Cầm đang nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Trạch: "Tôi để phim cho cô ở đây nhé. Không có gì bất thường, cô chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn thôi."
"Được," Lâm Cầm trả lời. "Cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo." Trước khi ra ngoài, anh lại dặn Lâm Cầm hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng quá.
Nhìn nữ cảnh sát đứng trước phòng, Từ Trạch khẽ bảo: "Tiểu Ninh, đêm nay vất vả cho em rồi. Anh đi trước, nơi này giao lại cho em."
Nữ cảnh sát Tiểu Ninh mỉm cười, gật đầu. Cô sẽ canh bên ngoài phòng bệnh Lâm Cầm, Từ Trạch sẽ đến thay ca vào sáng sớm.
Rạng sáng, một giờ.
Liếc nhìn phòng bệnh từ ngoài cửa, Tiểu Ninh thấy Lâm Cầm nằm yên trên giường, như đã vào giấc. Thật lòng mà nói, cô những thấy Lâm Cầm rất lạ, có điều không rõ là lạ ở đâu.
Nhìn chằm chằm Lâm Cầm thêm vài phút, khi chắc rằng ả đã ngủ, Tiểu Ninh mới quay đi.
Một lúc sau.
Lâm Cầm vốn nằm yên trên giường đột ngột mở mắt. Ả hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa; thấy rằng không ai ở đó, bèn nhẹ tay nhẹ chân bước xuống, xỏ dép vào rồi kéo cửa ra.
Ai ngờ đâu, vừa mở cửa đã gặp Tiểu Ninh.
Nhìn gương mặt tái mét của Lâm Cầm, Tiểu Ninh khẽ nheo mắt, hỏi: "Tôi làm chị sợ à?"
Lâm Cầm sực tỉnh, cười mỉm: "Không, không có."
Tiểu Ninh: "Chị có việc gì sao?"
Lâm Cầm bảo: "Chị muốn uống nước, nhưng không biết lấy ở đâu."
"À," Tiểu Ninh nói. "Cái ly trong phòng chị hình như vẫn còn nước nhỉ?"
Lâm Cầm cười gượng, "... Lạnh rồi, chị muốn uống nước ấm."
"Được," Tiểu Ninh nói. "Vậy..."
Lâm Cầm tiếp lời, nhìn cô dịu dàng: "Em lấy giúp chị được không?"
Tiểu Ninh nhướng mày nhìn Lâm Cầm, cứ thấy cô ả đang rất sốt ruột.
Quả thật vậy, tim Lâm Cầm đang đập rất nhanh.
"Được," Tiểu Ninh gật đầu. "Để tôi đổi cho chị một ly khác." Nói đoạn, cô đi về phía phòng pantry.
Nhìn theo Tiểu Ninh một chốc, Lâm Cầm chạy ngược về phòng bệnh nhưng được nửa đường mới sực nhớ điện thoại đã bị vứt đi nơi xó xỉnh nào rồi. Ả bật ra tiếng chửi thề, ba chân bốn cẳng chạy lại thang bộ. Bậc thang cao đến mức khiến ả vừa cáu vừa mệt.
Chạy xuống hai tầng thì va phải y tá đang đi lên, ả cắn răng hít một hơi.
Tìm được quầy lễ tân dưới sảnh chính, Lâm Cầm vội bảo: "Tôi có thể gọi điện được không?"
Thấy ả mặc quần áo bệnh nhân, y tá trực gật đầu: "Được. Chị cứ tự nhiên." Vừa nói, cô vừa đẩy điện thoại cố định về phía Lâm Cầm.
Lâm Cầm quay số, nghe được tiếng bíp bíp từ điện thoại.
Tim ả đập rất nhanh, đập nhanh đến mức ả chỉ nghe thấy tiếng tim của mình. Ả biết nữ cảnh sát sẽ sớm phát hiện và chạy đi tìm, ả cũng biết hành động của mình rất có thể bị vạch trần, nhưng hôm nay, ngay bây giờ, ả buộc phải gọi một cú điện thoại.
Ả phải hỏi cho ra nhẽ, ngay lập tức.
"Bắt máy, bắt máy đi..." Ả thầm cầu nguyện. Ả cũng không chắc liệu người kia có bắt máy không.
Thương thay, cuộc gọi cuối cùng được kết nối vào lúc nó sắp tự động ngắt.
"Alo? Mẹ mày, ai đấy, đêm hôm làm phiền người ta vậy hả?"
"..." Lâm Cầm siết điện thoại, thì thào với đầu dây bên kia. "Anh sao vậy! Tại sao giữa chừng nuốt lời, thoả thuận trước đó của chúng ta đâu?!"
...
Cầm ly nước ấm trở lại phòng bệnh, Tiểu Ninh gõ cửa hai tiếng mà không ai trả lời. Cô lật đật mở phăng cửa ra, quả nhiên người bên trong đã chẳng thấy bóng dáng.
Tiểu Ninh đặt nước xuống, tình cờ trông thấy một y tá đang đi lên bèn kéo lại hỏi: "Xin chào, vừa rồi chị có thấy một... người phụ nữ tóc tai rũ rượi chạy ngang qua không?"
"... Tóc tai rũ rượi? À, có. Cô ta chạy xuống lầu rồi."
Tiểu Ninh chạy vội xuống lầu, nhìn thấy Lâm Cầm đứng dựa vào quầy lễ tân. Ả đang nghe điện thoại và hẳn nhiên cũng nhìn thấy cô. Như chột dạ, ả nói gì đó với đầu bên kia rồi dập máy.
Tiểu Ninh đi tới, nghe được câu cuối cùng của Lâm Cầm. "... Anh muốn bao nhiêu, tôi cũng cho tất". Cô bèn hỏi: "Chị gọi cho ai vậy?"
Lâm Cầm vuốt lại tóc tai, nói: "Chị đang nói chuyện với đối tác. Em cũng biết đó, chị làm bên xuất nhập khẩu, người nọ có một lô hàng đang cần gấp. Điện thoại của chị bị bọn họ vứt rồi, chị xuống đây mượn điện thoại bàn của bệnh viện gọi một cuộc."
Tiểu Ninh nhẹ giọng: "Thế à," Cô nói đến chuyện khác. "Tôi đổi ly nước khác cho chị rồi. Chị cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Lâm Cầm như bị rút cạn, chẳng còn đâu dáng vẻ khoẻ khoắn chạy hai tầng lầu như vừa rồi. Giờ ả yếu ớt, đến mức phải nhờ Tiểu Ninh đỡ đi.
Đưa Lâm Cầm trở lại phòng bệnh, Tiểu Ninh đứng ngoài trông một lúc mới đi xuống quầy lễ tân, trình thẻ cảnh sát ra: "Số điện thoại cô ả vừa gọi có thể tìm ra được không? Còn nữa, vừa rồi cô ả đã nói gì với đầu dây bên kia?"
Rạng sáng, khoảng hai giờ hai mươi phút.
Lâm Cầm đang trằn trọc thì nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, rất nhẹ, rất khẽ. Ả nín thở nhắm mắt lại.
Nhưng chẳng chốc mọi âm thanh biến mất, thể như chưa từng xuất hiện.
Rạng sáng, ba giờ.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lâm Cầm loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Từ Trạch và nữ cảnh sát ngoài cửa.
Ả nghe Từ Trạch nói, "Vương Huệ mất tích rồi."
Vương Huệ? Phải mất rất lâu ả mới nhận ra đây là tên mẹ mình.
Đèn vụt sáng, Từ Trạch mặt mày hình sự đi về phía ả.
Lâm Cầm hốt hoảng, tại sao Vương Huệ đột nhiên mất tích? Chẳng phải đã đồng ý giao dịch vào trưa hôm sau ư? Mụ già rốt cục đi đâu rồi? Chả nhẽ không muốn chuộc Tống Huyên Huyên nữa? Mụ đã thấy phiền với bọn cớm này, quyết không nhả tiền luôn ư?
Bao nhiêu thứ cồn lên trong lòng nhưng, Lâm Cầm vẫn bình tĩnh đối mặt với hai viên cảnh sát.
Và chẳng mất bao lâu, ả đã biết tại sao Vương Huệ đột nhiên trốn khỏi bệnh viện.
Rạng sáng, ba giờ bốn mươi phút.
Lâm Cầm chau mày, khi Từ Trạch cùng một nữ cảnh sát tiến vào phòng bệnh. Họ mải cắm mặt loay hoay với máy tính, ả lại không nhìn rõ thứ đang hiển thị trên màn hình.
Điện thoại ai hốt nhiên đổ chuông, làm tim Lâm Cầm đập thình thịch.
Ả nhìn gương mặt dần đanh lại của Từ Trạch sau khi bắt máy nghe cú điện thoại đó.
Anh nói với Lâm Cầm: "Chúng tôi tìm thấy Vương Huệ rồi. Bà ấy ngã trên bậc tam cấp ở đại lộ Loan Cảng, bên cạnh là chiếc túi đựng tiền rỗng hoác. Vương Huệ đã được đưa tới bệnh viện, hiện vẫn còn hôn mê."
"Sao cơ?!" Lâm Cầm bật thốt, nhưng rồi sực nhận ra gì mà nắm chặt chăn bông.
"Bọn bắt cóc đổi thời gian," Từ Trạch nói, lạnh lùng. "Đổi thành ba giờ sáng nay, địa điểm cũ."
"Sao lại đổi?" Tiểu Ninh không hiểu. "Đêm hôm khuya khoắt..."
Từ Trạch không trả lời mà nhìn Lâm Cầm, muốn xem xem cô ả còn giữ được vẻ bình tĩnh bao lâu. Anh bảo: "Vì họ đã biết..."
Vì họ đã biết chuyện Vương Huệ báo cảnh sát. Lâm Cầm cắn môi dưới, thầm nói nốt lời anh.
Sóng lên lớp lớp, vỗ mạnh vào bờ. Bến tàu thành phố Lâm Giang.
Đúng như tên gọi, Lâm Giang được bao quanh bởi núi và sông, với nhánh sông chính đi qua nhiều tỉnh và cuối cùng chảy vào đại dương.
Một chiếc tàu tham quan đang cập bến.
Điểm khác biệt duy nhất là con tàu này có bốn tầng, phía trên treo đèn LED màu đỏ; bên trong rất yên tĩnh, thoạt như không có ai.
Khuya, mười hai giờ hơn.
Tống Huyên Huyên mở mắt ra, sau gáy đau điếng.
"Cậu tỉnh rồi hở?"
Nó nghe thấy một chất giọng mềm mại đến từ bên cạnh. Đó là một cô bé trạc tuổi nó, mắt to tròn long lanh, dù xung quanh có tối cũng không thể lu mờ sức sống trong đó.
"Cậu đừng sợ nha," Nhỏ vụng về an ủi Tống Huyên Huyên. "Cậu nhắm mắt lâu quá. Đừng sợ, đừng sợ." Nhỏ không hiểu tại sao mình ở đây, nhưng nó cũng chẳng ngăn được nhỏ rất muốn an ủi một cô bạn khác, dù rằng... nhỏ cũng run lắm!
Tống Huyên Huyên: "..."
Thấy người bạn mới ngồi im thin thít, nhỏ tròn mắt: "Cậu không nói được hở?"
Tống Huyên Huyên: "... Không."
"Ờ," Nhỏ nói. "Tớ tên là Quách Tâm An, năm nay học lớp 2. Tớ chín tuổi rồi, vừa thi được hai con một trăm. Tớ sống ở Lâm Giang. Còn cậu, cậu tên gì?"
Tống Huyên Huyên mím môi, ngoảnh đầu đi.
Quách Tâm An chun mũi, tay chân run dữ hơn khi thấy cô bạn phớt lờ mình.
"... Tống Huyên Huyên."
Quách Tâm An lại cười toe toét, "À à! Chào cậu."
Tống Huyên Huyên: "..."
Tống Huyên Huyên: "Ừ."
Tống Huyên Huyên vốn ít nói, giờ còn ngồi bó gối rúc mình vào góc như muốn giảm bớt sự hiện diện, đây cũng là cách cho thấy nó đang thiếu cảm giác an toàn. Trái lại, Quách Tâm An hướng ngoại, sôi nổi và nhiệt tình, nhỏ luôn tìm cơ hội để trò chuyện với cô bạn duy nhất ở đây. Nhưng có lẽ người ta chê nhỏ phiền, chẳng buồn trả lời nhỏ.
"Cậu bao nhiêu tuổi á?"
"..."
Nhỏ vẫn rất cố gắng, "Cậu học lớp mấy rồi?"
"... Không đi học."
"Tại sao vậy?"
"..."
Sau câu hỏi này, dẫu Quách Tâm An có nói hay làm gì, Tống Huyên Huyên cũng chỉ im lặng nhìn chằm chằm đầu gối.
Quách Tâm An vấp phải cục đá cứng, đành thôi: "Rồi, được rồi, cậu không trả lời tớ thì thôi, không sao hết."
"..."
Một nốt trầm xao xuyến nơi góc tàu.
Đêm càng lúc càng tối, Quách Tâm An run run nép vào cô bạn bên cạnh.
Sau một lúc.
"... Vì mẹ, không cho tớ đi học."
Quách Tâm An sắp ngủ rồi, cô bạn mới vừa ấm vừa thơm, hệt như giường ở nhà nhỏ, nên khi nghe thấy Tống Huyên Huyên đột nhiên lên tiếng, nhỏ chớp mắt, chẳng biết âm thanh này từ đâu ra.
Độ một lúc, nhỏ mới nhận ra đó là Tống Huyên Huyên trả lời mình khi nãy.
"À... Là vậy hả. Nhưng tại sao chớ?" Quách Tâm An tò mò.
"Vì tớ... đánh nhau." Tống Huyên Huyên khẽ nói.
"Đánh nhau?"
Tim đánh thịch, Tống Huyên Huyên bỗng hồi hộp. Mẹ nói đánh nhau là hành vi không tốt, sẽ bị bạn bè cô lập, bị giáo viên coi thường, cả khi mình không phải là người bắt đầu mà chỉ đang cố gắng tự vệ. Song liệu có khi nào, Quách Tâm An cũng cho rằng nó là một đứa trẻ hư vì đã đánh nhau và làm việc xấu?
Tống Huyên Huyên nhớ lại ngày đầu tiên mình đánh nhau ở trường, đó là một ngày mưa to, bầu trời xám xịt âm u. Mẹ của nó, Lâm Cầm, vội cầm ô bước xuống taxi. Nó phải ngẩng cao đầu mới thấy gương mặt tái mét của mẹ, chứ không thì ngang tầm mắt có mỗi tà váy trắng lấm lem. Đó là ngày nó học được cách phản kháng, một bài học không ai chỉ, vì phàm "bị đe doạ" con người ta sẽ vô thức vùng vẫy chống cự.
Một bạn nam cùng lớp rất hay bắt nạt nó, chốc thì đá ghế kéo tóc, chốc thì vẽ nguệch ngoạc lên bàn học, còn trêu nó là đứa con hoang không cha. Nó chịu hết thảy những việc này từ khi khai giảng nhưng càng ngày lời lẽ càng quá quắt, và một hôm nọ, nó quyết định mách với giáo viên.
Thầy chủ nhiệm nghe vậy lại chỉ bảo: "Được rồi. Để thầy nói chuyện với em ấy."
Kết quả là không có kết quả, trái đất vẫn xoay, mọi chuyện vẫn vậy, thầy như đã quên mất những lời mình nói.
Và rồi giọt nước tràn ly, nó không thể nào chịu nổi việc bạn bè giẫm đạp quần áo mình. Nó đã trở tay đẩy cậu ta.
Như chờ cơ hội này đã lâu, hai người bắt đầu lao vào ẩu đả.
Khung cảnh quá hỗn loạn, cuối cùng cậu ta còn suýt cưỡi lên đánh nó. Nó nhỏ yếu, đánh không lại, càng ngày càng có nhiều người bu lại xì xầm. Mắt đỏ hoe, nó vừa xấu hổ vừa ấm ức.
Bạn thân nhất của nó đang hấp tấp chạy đi tìm thầy.
Nó chợt nhớ đến một câu nói từng được dạy, "Nhân chi sơ tính bản thiện". Nó nghĩ, không, phải là "nhân chi sơ tính bản ác".
Nó phản kháng, và đã đánh gãy răng của cậu ta.
Thầy chủ nhiệm kịp thời tách cả hai trước khi mọi chuyện đi xa hơn.
Nhìn thấy giáo viên, cậu ta bỏ ngay cái vẻ hếch cằm xấc xược vừa rồi, thay vào đó ngã ngồi dưới đất, ôm cái miệng đang chảy máu và bắt đầu la làng: "Thầy, nó đánh em!"
"Rốt cục là sao hả?!"
"Nó đánh em, đánh gãy răng em rồi!"
"Em cầm máu trước đi đã... Này, em kia, đưa bạn mình đến nhà vệ sinh đi. Nhớ súc miệng bằng nước lạnh." Thầy dặn họ, rồi mới ngó ngàng đến nó. "Hai đứa rốt cục sao thế hả? Em đánh bạn mình trước?"
Nam sinh mất răng cửa, rồi vừa hay độ tuổi này cũng đang thay răng, biết đâu chỉ là rụng tự nhiên. Tống Huyên Huyên vốn làm gì đủ sức đánh gãy. Trái lại, trông nó có vẻ thê thảm hơn – hai má bầm tím, cổ ứ màu, tay chân thì trầy trụa chẳng chỗ nào lành lặn.
Thầy chủ nhiệm dường như không thấy, cứ đăm đăm nhìn nó. Tướng thầy cao to, mặt hầm hầm nghiêm khắc, doạ cho khối học sinh giật mình.
"Em..." Nó mấp máy môi, mà có vẻ thế giới này không cho nó nói.
"Nhỏ đánh trước đó thầy, bọn em thấy hết." Cô bạn nào đó chen lời.
Thầy nhìn nữ sinh nọ, đó không phải học sinh lớp thầy. Bọn trẻ quả thật chỉ đi ngang qua, có lẽ không biết hai người vì sao đánh nhau, cũng không có lý do gì phải nói dối bảo vệ cho nam sinh kia.
"Thế mà là em đánh người ta trước, Tống Huyên Huyên!"
Tống Huyên Huyên: "Nó giẫm..."
Có bạn học tự cho mình nhìn thấu chân tướng, chứng kiến toàn bộ sự việc. Có bạn học ôm lý tưởng làm người chính nghĩa. Có bạn học... Mà họ là ai, nó đâu biết họ. Nhưng sao họ lại bảo: "Người ta lỡ giẫm có một chút, cậu nhỏ nhen quá vậy?"
Nó cúi đầu và không nói nữa.
"Thầy sẽ mời phụ huynh của em," Thầy nói. "Em tệ quá."
...
"Mẹ." Lâm Cầm đến trường, nó đứng trước cửa phòng giáo viện gọi ả.
Nó đã không gặp Lâm Cầm độ chừng nửa năm. Mẹ của nó là chủ của một công ty xuất nhập khẩu, nghe đâu việc làm ăn gặp rắc rối nên dạo này bận tối mày tối mặt.
Mắt Lâm Cầm bắn ra tia sét, đánh trúng nó.
"Chị là mẹ của Tống Huyên Huyên à? Lần họp phụ huynh trước tôi thấy chị không tham dự, là bà của con bé đến."
"Vâng vâng. Tôi là mẹ của nó. Xin lỗi thầy, tôi bận quá..."
"Chị đến muộn. Chúng ta đã thống nhất hẹn lúc năm giờ, hiện sáu giờ rồi, phụ huynh bên kia đã về."
"Tôi xin lỗi, công ty phát sinh..."
"Công ty công ty," Thầy thở dài. "Chỉ biết mỗi công việc, chị không quan tâm đến việc giáo dục con cái sao? Được rồi, chuyện hôm nay tới đây thôi. Tôi đã thương lượng với phía cha mẹ của em ấy, họ cũng muốn dừng mọi việc tại đây."
"Cảm ơn thầy nhiều lắm..."
"Chị đưa Tống Huyên Huyền về đi, nhìn thêm chỉ tổ đau đầu."
"Vâng vâng, vất vả cho thầy rồi ạ..."
Ra khỏi văn phòng nhìn Tống Huyên Huyên đứng trước cửa, lời đầu tiên ả thốt không phải "Tại sao hai đứa đánh nhau", cũng chẳng phải "Con có đau không", mà là: "Chả nhẽ người nhà họ Lâm đều thế?"
Mẹ chê mình. Mẹ ghét mình. Nó nghe không hiểu ý mẹ, nhưng nó biết mẹ cảm thấy như thế nào khi nhìn nó.
Bẵng đi một thời gian, Lâm Cầm quyết định chuyển Tống Huyên Huyên sang trường khác – một ngôi trường gần nơi làm việc hơn, đồng thời rút học bạ của con ở trường cũ. Ả báo với ban giám hiệu rằng Tống Huyên Huyên mắc bệnh, cần ở nhà tịnh dưỡng, thực chất là đăng ký vào trường tiểu học mới sẽ khai giảng vào tháng Chín năm nay.
Rồi thì... Tống Huyên Huyên không bao giờ đến trường nữa.
Hai mẹ con đi bộ về nhà.
Họ đi cùng dưới một tán ô, không ai nhìn nhau, mưa nghiêng nghiêng đập vào ô và quất ràn rạt vào da thịt. Họ không nói gì. Họ như thể cắt đứt với thế giới bên ngoài. Họ mang cùng một dòng máu, đáng lẽ phải thân thiết, phải đùm bọc lẫn nhau nhưng, trớ trêu thay, giữa họ là một bức tường. Họ, như hai thành phố (two cities) bị cô lập. Không giao tiếp. Không tương tác. Không có cầu nối liên lạc. Không có cửa sổ đối nhau.
Vùng ký ức rạn vỡ. Những tưởng đã quên, nào ngờ nhớ mãi.
Lòng nó chùng xuống. Song, những gì Quách Tâm An nói lại nằm ngoài dự tính của nó.
Quách Tâm An cau mày, và dùng cái chất giọng non nớt ấy để hỏi một cách nghiêm túc nhất: "Thế cậu có thắng không?"
Lời tác giả:
Tình tiết chính vẫn chưa được viết xong, tốt nhất các bạn nên xem cùng với chương tiếp theo.
Tôi cứ tưởng mình bận lắm, chẳng có thời gian để gõ, ai ngờ đâu cảm hứng nó ùa về! Tôi gõ lia lịa, tìm mọi cách rút bớt thời gian để gõ (...) Hẳn là trong một ngày không xa, án này sẽ xong thôi!