Lời Giải T

Chương 6



❝dù sao... anh sẽ luôn bảo vệ em.
STRANGER
Hồi 6
*
Tô Tuyết Sơn là "học trò ruột" của Úc Thuần Vu, cha Úc Thu. Năm đó vừa vào nghề, tuy tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại học Công an, nhưng dù sao y vẫn là một tân binh bị sách vở hạn chế tư duy khi điều tra vụ án, Úc Thuần Vu đã dìu dắt và mang đến cho y rất nhiều trợ giúp.
Bảy năm trước, đội đặc nhiệm do Úc Thuần Vu chỉ huy cuối cùng đã tóm gọn tổ chức tội phạm xuyên quốc gia Utopia sau hàng chục năm nhưng lại đột ngột qua đời không lâu sau đó; ngoài chữ T viết bằng máu, tại hiện trường không còn manh mối nào khác. Nó chỉ ra rằng đằng sau chuyện này còn một tổ chức tội phạm quốc tế lớn hơn vẫn đang ẩn mình trong bóng tối. T không dừng lại ở đó, họ để mắt tới con trai độc nhất của Úc Thuần Vu, Úc Thu. Sự an toàn của Úc Thu được đưa lên đầu; và sau cái chết của ông ấy, Tô Tuyết Sơn tiếp quản đội đặc nhiệm và tiếp tục truy tìm T, đồng thời được giao nhiệm vụ bí mật bảo vệ an toàn cho Úc Thu. Dẫu sao Tô Tuyết Sơn cũng do Úc Thuần Vu đích thân bồi dưỡng; hơn nữa, y và Úc Thu đã quen biết từ lâu, Úc Thu cũng rất thân thiết với y, vậy nên y là sự lựa chọn tốt nhất vào thời điểm ấy.
"Hôm nay em... đến Cục Cảnh sát sao?"
Tô Tuyết Sơn tuy vẫn dịu dàng nhưng khi nghe được câu nói này, máu toàn thân Úc Thu đông cứng lại, từng thớ thần kinh cũng đột nhiên căng ra.
"... Ừm," Úc Thu cúi đầu, giọng khàn khàn. "Sao anh biết?"
Úc Thu đột nhiên nhìn thẳng vào Tô Tuyết Sơn. Đồng tử anh rất đen, nom như hắc thạch, có lúc loé lên tia sáng hệt như con thú xảo quyệt.
Và lúc này đây, anh đang lặng lẽ nhìn chằm chằm y như thế. Không có biểu cảm, anh trông bướng bỉnh và cố chấp.
Đây kỳ thực là một cảnh tượng rất quái đản. Úc Thu như toàn thân mọc gai, đầu ngón tay thậm chí còn lo lắng run rẩy.
Trái lại, Tô Tuyết Sơn vẫn bao dung cho hết thảy những gai góc của Úc Thu. Y cười nhẹ: "Tiểu Thu, có phải gần đây em căng thẳng quá không? Đến anh cũng kháng cự nữa."
Úc Thu sực tỉnh. Nhận ra mình vừa làm gì, trong mắt anh thoáng nét buồn phiền: Sao vậy? Người trước mặt đã chăm sóc mày từ khi còn bé, không khác gì anh ruột cả...
Tô Tuyết Sơn đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng: "Đừng lo, Tiểu Thu à. Anh không có giám sát em. Mặc dù cục trưởng Tần yêu cầu anh bảo vệ em, nhưng anh sẽ không giám sát hết thảy mọi chuyện của em. Và anh cũng sẽ không 'bảo vệ' em theo cách đó." Y đặt tay lên vai Úc Thu, một cách chậm rãi và chân thành, y buộc Úc Thu phải đối mặt với mình.
Úc Thu lại cúi đầu không nhìn y mà chỉ nhìn chăm chăm dưới đất, trông như đứa nhỏ vừa làm sai chuyện gì.
Tô Tuyết Sơn nhìn Úc Thu và những lời y nói giống như liều thuốc an thần, khiến lòng Úc Thu tĩnh lại: "Tiểu Thu, em hãy nhớ rằng, những người đó có thể sẽ luôn theo dõi và đe doạ em. Nhưng anh thì không. Anh đến là bảo vệ em, Tiểu Thu. Em không cần sợ, cũng không cần kháng cự anh đâu."
Úc Thu cúi đầu, "Vâng."
Tô Tuyết Sơn xoa mái tóc ướt của Úc Thu, "Anh sấy cho em nhé?"
Úc Thu chớp mắt: "... Thôi ạ, cứ để nó khô tự nhiên đi."
"Thôi gì mà thôi, sấy cho khô vẫn tốt hơn chứ. Em cũng biết khí hậu Lâm Giang nóng ẩm mưa nhiều, để khô tự nhiên thì chờ biết khi nào." Nhìn thoáng qua máy sấy đang cắm điện, y mỉm cười không bắt bẻ gì. "Thật ra, có một vụ án ở gần trường số một. Nghĩ đến em cũng đang làm việc gần đó, thêm với cục trưởng Tần rất coi trọng vụ án này, anh bèn ghé xem thử. Cuối cùng lại thấy Tiểu Thu đi ra từ Cục, nên anh mới thắc mắc hỏi một câu vậy thôi."
"..."
Tô Tuyết Sơn hỏi: "À, Tiểu Thu, em có muốn biết gần trường số một đã xảy ra chuyện gì không?"
"... Xin lỗi," Úc Thu nói. "E-em không muố..." Em không muốn biết.
"Không sao, không sao," Tô Tuyết Sơn vỗ lưng anh. "Em không muốn biết cũng không sao, em không cần biết cũng được."
"Dù sao... anh sẽ luôn bảo vệ em."
[Nhóm "Ngõ phố Nam" đã giải tán. Bạn đã bị xoá ra khỏi nhóm.]
Úc Thu: [Chú Điền ơi, chú có đó không ạ?]
Úc Thu: [Chú Điền?]
Úc Thu: [Đã lâu không gặp, chú vẫn khoẻ chứ?]
Úc Thu: [À mà, sao nhóm đó lại giải tán vậy ạ?]
Úc Thu vuốt màn hình chờ, nhưng tên tài khoản và avatar mặc định theo hệ thống của "Chú Điền" vẫn mãi không sáng.
Sớm hôm sau.
"Cốc cốc cốc."
"Xin chào, có ai ở đó không?"
"Kéttt." Cửa mở ra, nhưng đó không phải là cánh cửa Tống Ký Nhiên đang gõ.
Phía sau Tống Ký Nhiên và Lục Trì Phong, một bà cụ với làn da nhăn nheo ló đầu ra khỏi khung cửa: "Hai cậu tìm ai, tìm làm gì?" Cụ nhìn Tống Ký Nhiên, "Mấy ngày trước cậu này tới đây rồi mà, sao hôm nay tới nữa?"
Cảnh phục chỉnh tề, dáng người đĩnh đạc, khí chất đoan chính – vừa thấy Lục Trì Phong, người dân đã vô thức sợ sệt khúm núm. Trái lại, Tống Ký Nhiên đứng bên cạnh thân thiết hơn nhiều dù cũng đang mặc sắc phục: "Bà ơi, bọn cháu tới tìm gia đình bên này ạ." Tống Ký Nhiên chỉ vào cánh cửa mà gần như gõ cả ngày cũng không ai mở.
Bà cụ lướt qua cậu nhìn Lục Trì Phong, "Cái cậu này cũng là cảnh sát à?"
Tống Ký Nhiên thay Lục Trì Phong trả lời: "Là sếp của cháu đó!"
Bà cụ cầm gậy gật đầu, hé cửa ra thêm một chút: "Hai cháu đến tìm nhà họ Triệu làm gì, e là phải chốc nữa họ mới về. Vợ thằng Triệu đang mang thai, sáng nào nó cũng đưa vợ ra ngoài đi dạo hết."
Tống Ký Nhiên thì thầm: "Đấy, đã bảo đang bầu đứa thứ hai."
Lục Trì Phong hỏi, vẻ tự nhiên: "Mối quan hệ trong nhà họ tốt chứ?"
Bà cụ đã luống tuổi, phải mất lúc lâu mới trả lời được: "Tốt không à, bà chưa từng nghe nhà họ cãi vã. Nhưng chao ôi, hai vợ chồng này có đứa con gái ngoan lắm, tuổi nhỏ mà thông minh sáng dạ, nghe đồn nhảy hai lớp đấy cháu. Hai vợ chồng cứ khoe mãi, bảo với hàng xóm con mình là thần đồng nữa cơ... Ơ mà, con bé năm nay lớp sáu ấy nhỉ?"
Đang định sửa thì gặp phải một ánh nhìn sắc lẹm, Tống Ký Nhiên liền tịt ngòi luôn.
Cụ lại hỏi: "Sao thế?"
Lục Trì Phong liếc mắt ra hiệu, Tống Ký Nhiên bèn vội vàng dắt cụ vào trong: "Không có gì đâu, bà ơi. Bà cứ nghỉ khoẻ đi ạ."
Tống Ký Nhiên bỗng ngộ ra vì sao Lục Trì Phong không cho mình nói nạn nhân đã lên cấp ba; là hàng xóm của nhà họ Triệu, họ không thể không biết tình hình đại khái của gia đình Triệu Thiển, chỉ có thể do vấn đề tuổi tác hoặc sa sút trí tuệ mới dẫn đến sự nhầm lẫn này.
"Hai người là ai?"
Độ chừng vài phút sau, một đôi vợ chồng thở hổn hển xuất hiện bên hàng hiên.
Đây là toà dân cư kiểu cũ không có thang máy, may sao nhà Triệu Thiển ở tầng hai, chứ không hẳn phải leo thang bộ mệt nghỉ.
Người vợ khoảng chừng bốn mươi, vóc dáng cân đối, nhưng những vết chân chim bên khoé mắt đã tiết lộ tuổi tác của bà. Người chồng bên cạnh thì thấp hơn một chút, tóc muối tiêu, da nhăn nhúm, chỉ xét vẻ ngoài âu có lẽ cũng đã lục tuần, nên thay vì nói chồng thì lão càng giống cha bà hơn.
Nhưng chính sự tương tác thân mật của họ đã nói lên mối quan hệ khăng khít giữa hai người.
Vừa thấy Lục Trì Phong và Tống Ký Nhiên, lão đã căng thẳng kéo vợ mình ra sau: "Hai cậu là ai?"
"Chúng tôi..." Lần trước khi Tống Ký Nhiên đến, trong nhà chỉ có người vợ, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp cha Triệu Thiển, ái chà, không ngờ già chát luôn.
Lục Trì Phong xuất trình thẻ cảnh sát, trầm giọng: "Người nhà của Triệu Thiển đúng không, chúng ta vào rồi nói."
Tống Ký Nhiên trẻ người non dạ, ruột để ngoài da, có gì thì cũng lộ hết trên mặt: Vậy cũng được?!
"Không phải chớ," Cậu lầm bầm. "Đã từng này tuổi mà còn muốn thêm đứa nữa?" Rồi cậu được Lục Trì Phong vả một phát vào đầu.
"Ăn nói cho lễ phép vào," Chẳng biết Lục Trì Phong đừng thù lù sau lưng Tống Ký Nhiên tự lúc nào. "Tin tôi đi, nếu cậu còn phát ngôn bừa bãi kiểu vậy thì không bị báo cáo cũng bị đánh. Mà tôi, sẽ đứng bên cạnh vỗ tay cho cậu."
Tống Ký Nhiên loáng cái cười méo xẹo.
Hai người được dẫn đến phòng Triệu Thiển; Lục Trì Phong đeo găng vào, lấy túi đựng chứng cứ từ tay Tống Ký Nhiên.
Theo lời vợ chồng họ Triệu, Triệu Thiển chưa từng về nhà sau khi rời trường vào tối thứ Tư; còn họ lại thì chẳng buồn đi tìm con gái.
"Chúng tôi bận quá đi mất," Giọng cha Triệu cũng già như gương mặt mình. "Vợ tôi đang mang thai, đi đứng không tiện. Chúng tôi vốn tưởng rằng con bé dù sớm hay muộn cũng sẽ về, nhưng té ra..." Lão nín bặt.
"Bác hiện đang làm gì ạ?" Tống Ký Nhiên hỏi.
"Tôi hả," Lão ngập ngừng. "Tôi làm phiên dịch cho một công ty, nhận lương cứng hàng tháng, khoảng hơn vạn(1) tệ."
(1) 10,000 tệ ~ 32,938,155 đồng.
Lục Trì Phong quan sát phòng Triệu Thiển, tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, bàn học đầy sách cũng chẳng hề lộn xộn. "Trong nhà có máy tính hay tivi gì đó không?"
"Không," Lão nói. "Chúng tôi bỏ tivi từ lâu rồi, muốn con bé tập trung vào việc học hơn."
Lục Trì Phong cất túi chứng cứ đi, không phát hiện có gì khả nghi trong phòng Triệu Thiển.
Mọi thứ thoạt trông rất bình thường.
Đột nhiên, hắn chỉ vào đống bông gòn và lông vũ vung vãi ở góc giường: "Đây là gì?"
"À, cái này hả," Lão nhấc góc chăn trên giường lên. "Có lẽ thường chịu nhiều áp lực nên con bé hình thành thói quen thích cắt đồ, hễ rảnh là cắt. Đây là tôi nhét vào chăn gối của con bé đấy. Sau này tôi tịch thu luôn kéo, không cho nó cắt nữa."
Lục Trì Phong gật đầu: "Theo sự hiểu biết của chú, Triệu Thiển có thân thiết hoặc hay tiếp xúc với ai không?"
Câu trả lời của cha Triệu vẫn giống hệt lần trước: "Cái này thì chúng tôi không biết. Hình như chẳng có ai đâu, nó chăm học lắm... Hầy, tiếc là đầu óc không được nhanh nhạy."
Tiếc là đầu óc không được nhanh nhạy, một lời nhận xét trái ngược hoàn toàn với hình tượng "thiên tài", "thần đồng" mà hàng xóm đã nói.
Trước khi rời đi, Tống Ký Nhiên vẫn thốt ra cái nghi vấn cứ lòng vòng trong đầu: "Tại sao khi Triệu Thiển chết, gia đình bác có vẻ như không bị ảnh hưởng gì ạ?"
Hỏi rồi mới thấy bất lịch sự, Tống Ký Nhiên rụt cổ sợ Lục Trì Phong lại vả cho.
Ngồi trên sofa, mẹ Triệu nhìn chiếc bụng hơi to lên của mình với ánh mắt dịu dàng đong đầy sự chờ mong.
Còn cha Triệu thì đứng ở cửa mỉm cười.
Lão hỏi: "Cậu cảnh sát này chưa có con phải không? Hẳn vậy rồi. Cậu trẻ thế này, chưa kết hôn luôn nhỉ?" Lão châm điếu thuốc, gương mặt nhăn nheo dưới khói trắng trông càng già nua. "Chừng nào có con, cậu sẽ hiểu. Từng là một đứa trẻ lanh lợi nhảy hai lớp, thậm chí có thể cộng trừ nhân chia tính nhẩm trong đầu, được người xung quanh khen ngợi tận khi hết cấp hai, nhưng rồi chợt nhận ra cái thông minh này chỉ là gió thoảng mây bay – một sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất tới vậy thì bản thân đứa trẻ cũng khó chấp nhận, huống chi là cha mẹ. Khi nhìn con bé lần nữa, họ sẽ không cho rằng nó là thiên tài mà chỉ thở dài than một câu 'Thương Trọng Vĩnh(2)' mà thôi."
"Thay vì sống trong đau đớn tủi nhục, biết đâu chết đi lại càng nhẹ nhõm hơn. Hai cậu thấy thế nào?"
(2) Thương Trọng Vĩnh: là tên một tác phẩm nghị luận của Vương An Thạch – nhà kinh tế, chính trị, nhà văn, nhà thơ lỗi lạc thời Bắc Tống. Câu chuyện kể về một người gốc Tấn Tây (nay là tỉnh Giang Tây) tên Thương Trọng Vĩnh, thông minh tài giỏi nhưng lười biếng không chịu học, cuối cùng chẳng còn gì.
./.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.