Lời Giải T

Chương 61



A TALE OF TWO CITIES
Hồi 10
Được kéo ở lại nghe đội người ta phân tích vụ án, rồi được đích thân cục trưởng Tần Tiêu cắt cử nhân sự đưa về nhà, toàn bộ hành trình Úc Thu đều lơ mơ đi theo họ.
"Tiểu Thu, cẩn thận vào nhé." Tần Tiêu qua cửa sổ dặn dò. "Ngồi ở ghế sau cũng phải thắt dây an toàn! Cháu thắt vào đi!"
"Vâng, cháu biết rồi." Úc Thu nhíu mày hỏi Tần Tiêu. "Chú Tần đang giấu cháu chuyện gì à?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Tần Tiêu vờ ngạc nhiên. "Nào có? Còn giấu gì ở đây nữa?"
Úc Thu nhìn ông, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Anh đoán: "Chẳng lẽ vừa rồi chú thấy được gì trong sổ tay của Tống Ch..." Sự xuất hiện đột ngột của Lục Trì Phong đã cắt ngang lời anh muốn nói.
Lục Trì Phong sớm ra không sợ lạnh, mặc áo tay ngắn đi thẳng một đường tới xe.
Tần Tiêu: "?"
Úc Thu chớp mắt: "?"
Tần Tiêu cau mày: "Cháu làm gì đấy?"
Lục Trì Phong trả lời, cứ như là lẽ dĩ nhiên. Hắn đặt tay lên tay nắm cửa: "Về nhà."
Mới sáng sớm không được chửi, mới sáng sớm... Tần Tiêu đổ quạu: "Vụ án chưa tới đâu mà cháu đòi về?!"
Lục Trì Phong cũng vờ ngạc nhiên, như cách ông vừa thể hiện với Úc Thu: "Ơ hay, cũng ngài cả. Chính ngài nói tôi không còn là đội phó chi đội mà đã trở thành đội trưởng đội đặc nhiệm. Giờ vụ án này cũng về tay tôi hả?"
Tần Tiêu cứng họng, thầm nghĩ: Vụ án này quả thật có liên quan đến đội đặc nhiệm của cháu đây. Nhưng dù liên quan mật thiết thế nào cũng không thể nói trước mặt Úc Thu.
Cũng may Lục Trì Phong chỉ đùa. Hắn đặt tay lên cửa kính nhìn Úc Thu trong xe.
Hai người nhìn nhau, khoảng cách từ từ thu hẹp.
Tần Tiêu: "..."
Lục Trì Phong nói, dịu dàng hơn bao giờ hết: "Em về cẩn thận nhé. Đến nhà rồi nhớ ngủ sớm, anh phải ở lại xử lý nốt vụ án này." Hắn không lo lắm cho sự an toàn của Úc Thu, người đưa anh về là lực lượng nòng cốt trong tay Tần Tiêu, khỏi phải bàn về "chất".
Sĩ quan ngồi ghế lái nhìn hai người mắt đưa mày lại mà xót cho cái phận mình. Hắn bèn nhìn trời nhìn đất, ngắm cỏ ngắm mây, chứ quyết không hiện diện ở đây nữa.
Úc Thu nheo mắt, vặn lại: "Vụ án này thuộc quyền quản lý của chi đội mà, có liên quan gì đến đội đặc nhiệm của anh đâu?"
Lục Trì Phong: "..."
Lục Trì Phong vội thơm cái chóc lên má Úc Thu.
Úc Thu: "..." Mặt anh đỏ gay.
Lục Trì Phong: "Hôn chúc ngủ ngon. Em nhớ ngủ ngoan vào đấy." Giọng trầm trầm, như loại rượu nồng làm người ta say.
Tần Tiêu: "..." Chú có nên ở đây nữa không?
Úc Thu ngượng chín mặt, lớn tiếng: "Em biết rồi! Anh đi mau đi!" Anh lật đật nâng cửa sổ lên.
Xe nổ máy, Tần Tiêu và Lục Trì Phong dõi theo đến khi nó hoàn toàn biến mất trước mắt họ. Đoạn hắn đưa mắt nhìn Tần Tiêu, có một sự thật đắng lòng rằng dịu dàng của Lục Trì Phong chỉ dành cho một người. Hắn nói với ông, kiểu xử lý việc chung: "Cục trưởng."
"Gì?" Tần Tiêu chắp hai tay ra sau lưng.
Lục Trì Phong lười vòng vo tam quốc: "Vụ án này liên quan đến đội đặc nhiệm của tôi à?"
Tần Tiêu nghiêng người liếc hắn: "Làm sao cháu biết?"
"Tôi thấy ngài đột nhiên lấy điện thoại đi, ngăn Úc Thu xem kế hoạch của Tống Chí." Úc Thu đi rồi, dịu dàng của hắn cũng không nhất thiết phải ở lại. Lục Trì Phong về với bản mặt lạnh thường ngày. "Vừa rồi tôi đã xem kỹ những bức ảnh đó. Ừ thì," Hắn nhìn Tần Tiêu, giọng ráo hoảnh, như chỉ đang trần thuật một sự việc. "Tôi nhìn thấy một chữ T."
Tần Tiêu khựng lại: "Đó cũng là lý do chú tới đây." Ông nhìn quanh, thấy trời còn sớm và xung quanh chưa có ai. "Quách Tâm An bị bắt cóc, nhưng tại nơi phát sinh vụ việc, có không ít trẻ nhỏ trạc tuổi con bé. Tại sao họ lại chọn Quách Tâm An chứ?"
Lục Trì Phong cau mày.
"Vì cha con bé," Tần Tiêu nói. "Quách Nghĩa năm nay bốn mươi lăm. Úc Thuần Vu hưởng dương bốn mươi lăm tuổi." Họ đều là cảnh sát, dường như giữa hai người họ có một số điểm tương đồng.
Lục Trì Phong hiểu ý Tần Tiêu: "Nhưng quá..."
"Chú biết cháu muốn nói gì," Tần Tiêu vỗ vai hắn. "Cháu muốn nói, quá khiên cưỡng rồi đúng không? Nhưng nếu tiếp xúc với họ đủ lâu," Họ mà ông nói ám chỉ những người thuộc tổ chức T và Utopia. "Cháu sẽ có cảm giác, rằng tư duy và hành vi của họ đang ám chỉ tới một vài thứ."
"Cảm giác." Lục Trì Phong rút ra một từ.
"Chính vì cảm giác nên chưa có gì gọi là chắc chắn, nhưng đến khi chú thấy chữ T trong sổ tay của Tống Chí thì..." Tần Tiêu nghiêm nét mặt. "Chú để Úc Thu ở lại, đúng là vì có mục đích. Chú nghĩ nếu vụ án này thực sự liên quan đến T, biết đâu Tiểu Thu có thể cung cấp một ít manh mối."
"..." Nghe chấn động chưa kìa. Manh mối gì, Úc Thu có thể cung cấp được gì? Nói cho Tần Tiêu hay mình đã bị T theo dõi như thế nào trong suốt những năm qua?
Hắn nhìn ông, muốn nghe thử ông thả rắm gì nữa.
"... Nhưng," Tần Tiêu bảo. "Chú hối hận rồi."
Ông nhớ đến một Úc Thu nhoài người ra bàn nghiên cứu mấy "lá bùa" của Tống Chí, mặt mày nhăn nhó hệt như ông cụ non, trông đến là đáng yêu. Nó cũng khiến ông nhớ tới nhiều năm trước, khi mình tay xách nách mang đến ở ké nhà Úc Thuần Vu, đã trông thấy một Cục Bột Nhỏ cũng đáng yêu như vầy. Cục Bột nằm dài trên tấm thảm phòng khách, chơi cờ cá ngựa với một Cục Bột khác. Mặc dầu nói chưa sõi, răng chưa mọc hết, và thỉnh thoảng còn chảy nước dãi nhưng Tiểu Thu khi đó đã biết đánh cờ bắt bí người ta. Có đôi khi nước dãi nhỏ xuống bàn, Cục Bột kia sẽ ngọng nghịu mà nói những lời rất người lớn, "Cẩn thận nào". Và còn ân cần giúp Tiểu Thu lau miệng.
Tần Tiêu nhắm mắt lại: "Vì thế chú nghĩ tốt nhất là thôi đi."
Lục Trì Phong vẫn im lặng.
Tần Tiêu nói: "Để Úc Thu về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Còn chúng ta ở đây, cố hết sức kết thúc vụ án mau mau, như vậy thì cháu cũng có thể về với thằng bé."
Lục Trì Phong: "... Vâng."
"Nếu T thực sự liên quan đến vụ án này, vậy chúng ta phải tra rõ càng sớm càng tốt." Tần Tiêu nhìn đồng hồ, đổi giọng. "Đội trưởng Lục, nếu vụ án này nằm trong quyền quản lý của cháu, vậy cháu nên chuẩn bị cho thật tốt, vì hôm nay, bảy giờ, tôisẽ dẫn cháu đi gặp một người."
Lục Trì Phong đứng nghiêm lại: "Ai ạ?"
Tần Tiêu: "Một trong những người sống sót sau vụ buôn người xuyên quốc gia khi Utopia và T còn cấu kết với nhau."
Lâm Cầm đóng vai trò không nhỏ trong vụ bắt cóc lần này, đây đã là chuyện không thể bàn cãi. Đến cả bản thân ả cũng nhận ra sơ hở của mình kia mà. Kỳ thực, hàng rào tâm lý của ả đã sụp đổ kể từ khi biết tin Tống Chí thất hứa, ôm tiền bỏ chạy còn dẫn theo Huyên Huyên. Hết thảy bình tĩnh và thản nhiên mà ả bày ra cũng chỉ là lớp vỏ sứt sẹo sau nhiều lần gượng chống.
Để tìm được Huyên Huyên càng sớm càng tốt, ả quyết định khai ra Tống Chí. Và cũng vì lẽ đó, ả nộp lên Kế Hoạch Bắt Cóc của chồng mình.
Ngày đó khi Tống Chí đang thảo Kế Hoạch, ả đã nhắc rằng: "Tôi nghĩ anh nên thay bằng một số ký tự đặc biệt. Dù bị phát hiện thì những người khác cũng không hiểu ý nghĩa của nó. Chứ cứ viết rõ là 'bắt cóc' và 'con gái', anh không thấy quá lộ liễu ư?"
Ngẫm thấy có lý, Tống Chí đã thay bằng một vài ký tự lạ.
Lâm Cầm đinh ninh rằng dẫu mình lấy nó ra, cảnh sát cũng sẽ chuyển toàn bộ sự chú ý lên Tống Chí. Vì hơn hết, những mốc thời gian trên đó quả rất đáng nghi, đó còn do chính tay gã viết ra. Nhưng có đánh chết ả cũng không ngờ, nữ cảnh sát trông thì trẻ người non dạ này chẳng những chụp lại cuốn sổ, mà còn chuyển tầm mắt về phía ả, với cái nhìn sắc sảo thấu tỏ mọi thứ.
Nữ cảnh sát đó hỏi: "Cô Lâm này, chồng cô là kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc Tống Huyên Huyên. Nhưng còn cô thì sao, cô đóng vai trò gì trong vụ việc này?"
Lâm Cầm loạng choạng ngã xuống sofa, làm đổ lọ bách hợp trên bàn trà.
Lâm Cầm bị đưa trở lại phòng thẩm vấn.
Người phụ trách lấy lời khai lần này là Hà Miểu và Lý Tân.
Hà Miểu đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi đã tìm được nhân chứng khi cô và Tống Huyên Huyên bị 'bắt cóc'."
Lâm Cầm nhìn chằm chằm vào bàn, không nói gì.
Hà Miểu tiếp tục: "Ấy là một công nhân vệ sinh. Lúc đó bác nhìn thấy cô ôm Tống Huyên Huyên, tự mình lên xe." Nói cách khác, Lâm Cầm cũng là một trong những người lên kế hoạch cho vụ bắt cóc.
Chẳng qua, không có nhân chứng nào ở đây cả. Tống Ký Nhiên nhờ đồn công an trên phố Kim Tử tìm nhân viên vệ sinh, kết quả cho thấy bác gái nọ không nhớ gì, cũng không chắc có chiếc xe nào đỗ lại và có ai lên đó không.
Đúng vậy, Hà Miểu đang "bẫy" Lâm Cầm. Điều kỳ lạ là Lâm Cầm không phản ứng gì khi nghe được tin này, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi.
Lý Tân lấy hơi, nói: "Cho đến nay, cô đã để lộ rất nhiều sơ hở. Chúng tôi cũng biết công ty xuất nhập khẩu của cô hiện đang thua lỗ, dòng tiền bị đứt, và cô lại đang rất kẹt. Động cơ gây án đã có, cô càng chống cự sẽ càng bị trừng phạt nghiêm khắc, khai thật biết đâu còn được khoan hồng."
Lâm Cầm nhắm mắt lại. Ả cười giễu: "... Sơ hở?" Lâm Cầm bật cười, cay đắng muôn phần. "Sơ hở lớn nhất của tôi," Ả ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai nữ cảnh sát. "Là vẫn còn yêu con mình."
Ả nghiêng người đặt tay lên bàn, thở dồn dập: "Tôi thừa nhận mình có liên quan đến vụ bắt cóc này. Tôi cũng thừa nhận mình là một trong những người lập kế hoạch. Tôi nhận tội! Nhưng mấy người đi cứu Huyên Huyên trước được không?"
Hà Miểu và Lý Tân nhìn nhau, nghe Lâm Cầm nói tiếp: "Phải tìm Huyên Huyên cho bằng được! Mấy người đi tìm con bé đi!"
"Chuyện này cô không nói chúng tôi cũng biết, vẫn đang tìm đ..."
Ả cắt lời Hà Miểu, mắt đã hằn tơ máu: "Không! Cô không biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào đâu!"
"Ý cô là sao?" Hà Miểu hỏi lại.
"... Vụ này đúng là do tôi và Tống Chí, chồng tôi, cùng nhau thực hiện. Mục đích là muốn bòn rút tiền của Vương Huệ. Ban đầu chúng tôi đã thoả thuận sẽ 50-50, nhưng cái tên Tống Chí đó! Gã..." Lâm Cầm rụt vai lại, như buộc phải nhớ về một chuyện tồi tệ. "Gã tìm được T!"
"T?" Hà Miểu nín thở.
Lý Tân hỏi: "T là gì?"
Lâm Cầm hơi run lên: "Là một... tổ chức."
Hà Miểu: "Cô biết những gì về tổ chức này?"
Lâm Cầm: "... Tôi chỉ biết có một chút."
Thấy ả còn do dự và lại muốn giấu giếm, Lý Tân gõ hai tiếng lên bàn: "Lâm Cầm, hãy nói cho chúng tôi biết những gì cô biết. Biết càng nhiều, chúng tôi tìm ra Tống Huyên Huyên càng nhanh hơn!"
Tống Huyên Huyên, cái tên này đốt hết mọi lý trí của ả. Lâm Cầm thở ra: "Tổ chức này... rất kinh khủng. Họ chủ yếu buôn người, đúng vậy, buôn người xuyên quốc gia. Nhưng ngoài cái này thì tôi không biết gì nữa. Họ làm việc rất kín đáo, không để cho ai hay cả."
Lý Tân nhướng mày: "Vậy làm sao Tống Chí mốc nối với tổ chức đó được?"
Lâm Cầm mím môi: "... Qua anh trai tôi."
"Anh trai cô?" Lý Tân và Hà Miểu sửng sốt.
Editor: Đối với cá nhân mình, Lời tác giả của chương này đã vô tình spoil. Vì thế mình để nó trong phần bình luận của dòng này. Nếu đã chắc chắn rằng muốn xem, các bạn cứ nhấn vào nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.