A TALE OF TWO CITIES
Hồi 13
Nhắc đến "chuyện chính", Tô Mộ thật ra hơi bối rối. Y có lẽ đã biết mục đích chuyến viếng thăm lần này, đại khái tổ chức Utopia kia đã xuất hiện và lại gây án. Nhưng chính điều này mới khiến y lấy làm bối rối, Utopia xuất hiện thì liên quan quái gì đến y?
Lục Trì Phong lấy giấy bút ra.
Tần Tiêu hỏi: "Tô Mộ, cháu còn nhớ sau khi bị Utopia bắt thì họ đưa cháu đi đâu không?"
"Gượm đã... Chú Tần hỏi cháu thế này, nhưng chắc không giúp được gì cho việc điều tra đâu nhỉ?" Y nói. "Kể từ ngày cháu trốn khỏi tay họ, chuyện cũng đã lâu lắm rồi." Nói cách khác, liệu thông tin y cung cấp có còn giá trị như trước?
Tần Tiêu lắc đầu: "Cháu hiện là người sống sót duy nhất mà bọn chú có thể liên lạc. Bất kỳ chi tiết nào mà cháu nhớ ra đều rất có ích với bọn chú."
Tô Mộ: "Nhưng... đã quá lâu. Phương thức hoạt động, vận chuyển và lộ trình của họ hẳn phải thay đổi."
"Không," Tần Tiêu nhìn Tô Mộ. "Cháu không hiểu Utopia và T rồi."
Lục Trì Phong im lặng lắng tai nghe. Tần Tiêu mấy năm nay điều tra về hai tổ chức này, nghiễm nhiên sẽ có cho mình những quan điểm và cách nhìn khác với người mới là hắn. Vả lại, hắn mới vừa thăng chức lên đội trưởng, thậm chí còn chưa có văn bản chính thức, càng không biết thành viên trong đội gồm những ai.
Tô Mộ nghiêng đầu, "Vâng?"
Thời gian không cho phép, Tần Tiêu chỉ nói sơ lược: "Utopia có nguồn gốc từ Châu Âu, còn T có nguồn gốc từ Nhật Bản. Vốn dĩ Utopia phổ biến và chiếm vị trí cao hơn, nhưng T như 'con ngựa đen', dần dần đuổi kịp, và cuối cùng nuốt chửng tổ chức đứng trên nó. Tóm lại về sau, Utopia giống một tổ chức cấp dưới của T hơn, tuân theo T trong nhiều hành động."
Tô Mộ và Lục Trì Phong nghe chăm chú.
"T có một đặc điểm," Tình huống cấp bách, ông không rỗi hơi đâu mà đánh đố. "T, một tổ chức tội phạm đến từ Nhật Bản, có nét bảo thủ và cứng nhắc đặc trưng của con người đất nước đó."
Lục Trì Phong ngước nhìn Tần Tiêu.
Tô Mộ gật gù: "À... Ra vậy."
Tần Tiêu nói: "Họ có nguyên tắc và khung làm việc của riêng mình, sẽ không dễ dàng thay đổi."
Tô Mộ: "À..."
Lục Trì Phong hỏi: "Anh Tô đây cũng bị bắt giữa thanh thiên bạch nhật, cụ thể là ngay giữa đám đông?"
Tô Mộ giật mình, "Sao ngài biết?"
Tần Tiêu gật đầu: "Đúng vậy. Nên chú mới nói họ sẽ không thay đổi cách thức gây án." Đã nhiều năm trôi qua, thủ đoạn bắt cóc của chúng vẫn rất đơn giản, trực tiếp, thô thiển, không hề thay đổi. Chúng thường gây kích động đám đông, phá rối trật tự, sau đó bắt cóc những đứa trẻ ở một mình hoặc khi cha mẹ lơ là; chúng thậm chí sẽ không sử dụng những phương thức thông thường như "dụ dỗ" bằng quà bánh. Năm đó, công nghệ chưa phát triển như bây giờ, nhiều nơi còn chưa lắp đặt hệ thống camera an ninh, trẻ em cứ thế biến mất mà không ai để ý, ngay cả cha mẹ cũng không biết con cái bị bắt ở đâu vào lúc nào.
Quách Tâm An cũng bị chúng bắt đi theo cách này.
Tần Tiêu đã xem lại camera. Ông có lý do tin rằng Quách Tâm An bị họ giấu trong bộ mascot rồi mang ra khỏi hiện trường.
"Vì tất cả những điều đó, chú hy vọng cháu có thể cung cấp càng nhiều càng tốt. Nó sẽ giúp bọn chú mau chóng tìm ra những đứa bé kia."
Lục Trì Phong cũng gật đầu, "Quá trình họ gây án hệt như những năm trước."
Trải chăn lót đường, kinh qua mấy lần Lục Trì Phong phá bĩnh, Tần Tiêu cuối cùng đã nói được những gì muốn nói. Ông cười gượng: "... Tô Mộ à, cháu chịu khó nhớ lại tình hình lúc đó thử xem?"
Tô Mộ thật ra từng được cảnh sát lấy lời khai rồi. Nhưng khi đó y quá hoảng loạn, cơ chế phòng vệ khiến y muốn thoát khỏi ký ức đau khổ, có rất nhiều điều y không nhớ rõ. Đến cuối cùng, cảnh sát không khai thác được gì thêm từ phía Tô Mộ, họ cũng chẳng thể ép nạn nhân quá. Ngần ấy năm đi qua Tô Mộ vẫn luôn tránh né chủ đề này, chỉ cần không chạm vào "bãi mìn", thái độ của y xem như khá tốt, khá hợp tác với cảnh sát.
Bãi mìn của y, cũng chính là sự kiện bắt cóc năm đó. Đối với Tô Mộ, không nghe không thấy không nhắc lại, vậy có thể xem như chưa từng xảy ra. Đó là nguyên nhân tại sao Tần Tiêu kinh ngạc khi Tô Mộ nhận lời thăm nhà của ông, và nhất là khi còn hỏi về chi tiết chuyện năm đó.
Dưới cái nhìn không-gọi-là-lịch-sự của Lục Trì Phong, Tô Mộ nói chậm rãi: "Thật ra gần đây cháu... đã nhớ ra một vài chuyện."
"Cháu có thể nói cụ thể hơn không? Chú xin lỗi. Chú không cố ý muốn vạch lại vết sẹo của cháu..."
"Không sao đâu chú," Tô Mộ cười nhạt. "Cứu người quan trọng hơn. Nếu có thể giúp, cháu sẵn sàng giúp. Dù sao cháu cũng không muốn những đứa trẻ khác có trải nghiệm như mình." Y nói. "Sau khi bị bắt thì cháu không biết họ làm gì nữa, chỉ nhớ mình đã bất tỉnh; đến khi tỉnh lại thì đã ở trong xe."
Đây là những gì Tô Mộ đã khai vào thời điểm đó. Tần Tiêu nói: "Rồi sau đó, cháu bị đưa đi đâu?" Ông dừng lại, hỏi dò. "Có phải bị đưa lên... tàu không?"
Tô Mộ nhìn ông: "Cháu không chắc ạ. Sau khi xuống xe, cháu bị bịt mắt, rồi họ dẫn cháu đến một nơi rất tối. Cháu không biết là ở đâu nhưng," Y trầm ngâm, gõ nhẹ lên cằm. "Theo lời chú nói, phỏng chừng nơi họ dẫn cháu đến..." Có tiếng sóng vỗ vào thân tàu. Tô Mộ bảo. "Hình như trên tàu? Cháu loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng."
Lục Trì Phong phát hiện Tần Tiêu ở bên cạnh bỗng dưng cứng cả người. Hắn bèn hỏi: "Tức là sau khi xuống xe, anh Tô bị đưa thẳng lên tàu?"
"Vâng," Tô Mộ đáp. "Phương tiện vận chuyển 'dân cư' của họ có lẽ là tàu."
"Ừm." Lục Trì Phong gửi tin nhắn cho Hà Miểu, dặn họ chú ý đến các bến tàu lớn và các loại tàu bè khả nghi, đồng thời cũng nên xem xét khả năng nghi phạm dùng ca-nô bỏ trốn. Trên đường tới đây, Tần Tiêu đã dặn Hà Miểu chú ý đến các bến tàu Lâm Giang và liên hệ với Cục Vận tải, e rằng từ lúc đó ông đã nghĩ đến khả năng này.
Song tại sao Tần Tiêu có vẻ hoảng hốt như vậy?
Tô Mộ bổ sung: "Nếu thực sự muốn cứu thì cháu nghĩ, các chú phải tranh thủ càng nhanh càng tốt."
Lục Trì Phong ngẩng đầu, hỏi: "Tại sao?"
Tô Mộ nhắm mắt lại, tay run lên, như đã nhớ tới việc gì khủng khiếp: "Tại vì... Nếu chậm, có thể họ sẽ chết."
"Cháu nói gì cơ?"
"Tổ chức này có một 'nghi thức'." Tô Mộ nhếch mép. "Đằm Mình, chú và cảnh sát Lục từng nghe đến nó chưa? Đó là một 'nghi thức' đổ vôi lên người sống, khi đông lại cũng là lúc người trong vôi chết ngạt. Rồi chúng ném họ xuống biển, và trọng lượng của chính họ cộng với trọng lượng của vôi sẽ khiến họ phải đằm mình dưới đáy." Y nói khẽ. "Nghi thức bắt đầu thường vào lúc mặt trời đứng bóng."
Ba người nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đã gần bảy giờ rưỡi. Mây tụ thành từng dải, thái dương ẩn trong mây, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng tầng trời để toả ra ánh nắng.
Thời gian không cho phép họ thư thả nữa. Lục Trì Phong đứng lên, trầm giọng nói với Tô Mộ: "Cảm ơn."
Tần Tiêu cũng bảo: "Cảm ơn cháu nhé, Tô Mộ."
Tô Mộ tiễn họ ra cửa.
Tần Tiêu mỉm cười, nói: "Tô Mộ, cháu có thể bước ra khỏi những ký ức đó, chú đây cũng mừng cho cháu."
"Chuyện đã qua mấy năm, cả cháu cũng không ngờ mình có thể bước ra khỏi cơn ác mộng này."
Tần Tiêu vỗ vai y, nở nụ cười chân thành. Đoạn ông cất bước đi về phía thang máy, nhấn nút xuống.
Lục Trì Phong vẫn đứng yên trước cửa.
Tô Mộ nhẹ giọng: "Cảnh sát Lục còn việc gì à?"
Lục Trì Phong nhìn lướt qua y về phía tủ gần mình nhất. Hắn chỉ vào lọ thuỷ tinh trên đó, hỏi với vẻ tò mò: "Đó là gì thế?" Trên tầng cao nhất, một lọ ngâm tiêu bản cỡ lòng bàn tay người lớn chứa chất lỏng trong suốt không màu, formalin, và...
"À, cái đó ư?" Tô Mộ nghiêng đầu nhìn ra sau. "Chuột ấy."
"Chuột?" Lục Trì Phong hơi nheo mắt, quả thật là một con chuột xám đuôi dài.
"Ngài hẳn rất tò mò nhỉ?" Tô Mộ nói trước. "Có phải ngài muốn hỏi, tại sao tôi lại ngâm một con chuột?"
Lục Trì Phong cao hơn y, nên đành cúi đầu để mắt mình ngang tầm mắt với Tô Mộ.
"Vì," Y cười, bước lên một bước đến gần Lục Trì Phong. "Vì lúc ở trên tàu, có một con chuột chui vào quần áo và cắn tôi."
Lục Trì Phong cau mày, thoáng lùi về sau một bước.
Tô Mộ nói: "Kể từ đó tôi ghét chuột."
Lục Trì Phong: "..."
Giọng Tần Tiêu vọng ra từ thang máy: "Lục Trì Phong! Cháu rề rà ở đó làm gì nữa, thang máy tới rồi!"
Lục Trì Phong vẫn cau mày nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ mỉm cười: "À. Có một chuyện mà tôi quên, chưa nói với ngài. Đó là tôi sẽ luôn thả chuột sống vào formalin."
Lục Trì Phong: "..."
Tô Mộ cười và đóng cửa lại.
"Đi thôi, Lục Trì Phong! Cháu đứng đực ở đó làm gì hả!"
Lục Trì Phong trả lời: "Tới ngay." Hắn thầm nghĩ, Tô Mộ có thật đã bước ra khỏi những ký ức đó không?
Trong xe.
Lục Trì Phong cúp điện thoại. "Lâm Giang có quá nhiều bến tàu, cũng không biết bọn bắt cóc có còn trên tàu không. Tôi đã liên hệ với Cục Vận tải và Cục Thuỷ lợi, tạm thời không có tàu bè nào khả nghi, e rằng phải đến tận nơi lục soát." Hắn nói với viên sĩ quan ngồi ghế lái. "Đến bờ sông đường Nam Giang, tập hợp với đội, cùng nhau tìm."
Lục Trì Phong nhìn sang Tần Tiêu, ông đã im lặng suốt kể từ khi lên xe: "Cục trưởng sao vậy?"
Tần Tiêu bỗng nhắc tới một cái tên đã lâu không thấy: "Tô Tuyết Sơn." Ông thở dài ngả người ra ghế, liên tục mấy chục giờ không ngủ nghỉ khiến ông mệt mỏi rã rời.
"Tô Tuyết Sơn thế nào?" Lục Trì Phong nhíu mày, tự dưng khi không nhắc đến y làm gì?
"Bọn chú bị Tô Tuyết Sơn lừa rồi," Ngay khi Tô Mộ nói đến tàu – phương thức "vận chuyển cư dân" của hai tổ chức, trong đầu Tần Tiêu bỗng xuất hiện một sợi dây liên kết rất nhiều chi tiết và câu hỏi bỏ ngỏ của những năm trước. Nó hệt như mũi tên nhọn, đâm thủng lời nói dối được thêu dệt khéo léo suốt bảy năm, hoặc thậm chí còn lâu hơn. "Chú cho rằng Tô Tuyết Sơn... chỉ mới bắt tay với T dạo gần đây thôi." Hay đúng hơn là, ông những hy vọng thế.
Chẳng qua sự thật luôn luôn phũ phàng.
"Bọn chú bị cậu ta lừa một vố sạch đẹp." Tần Tiêu bật cười giễu. "Năm đó Tô Tuyết Sơn vẫn còn là học trò cưng của Úc Thuần Vu. Cũng trong khoảng thời gian này, Úc Thuần Vu đưa ra 'Quy trình gây án của Utopia', tuyên bố rõ rằng họ buôn người bằng đường biển."
Lục Trì Phong yên lặng nghe.
"Nhưng ngay sau đó không biết tại sao, Úc Thuần Vu đột ngột rút lại Quy trình này và chỉ ra rằng Utopia và T chỉ sử dụng đường sắt và đường cao tốc để vận chuyển 'hàng hoá' trong tay đến biên giới hoặc đến các vùng sâu vùng xa; sau đó thông qua đường hàng không, đưa 'hàng' đến các quốc gia khác nhau để hoàn thành hoạt động buôn bán xuyên biên giới."
Lục Trì Phong: "Vậy tại sao ngài lại bảo Hà Miểu kiểm tra bến tàu?"
"Chỉ là suy đoán và trực giác của chú thôi." Tần Tiêu ấn ấn thái dương. "Khi 'ăn dầm nằm dề' với một việc quá lâu, trực giác sẽ nói cho cháu hay diễn biến và hướng phát triển tiếp theo như thế nào."
"Không đúng," Lục Trì Phong nhớ lại những gì Tần Tiêu đã nói ở văn phòng trước đó. "Ngài bảo bảy năm trước, Úc Thuần Vu đã ngăn chặn thành công một vụ buôn người của T, còn đích thân dẫn đội. Phương tiện vận chuyển của họ lúc đó rõ ràng là tàu."
"Đúng, đúng vậy." Tần Tiêu cười khổ. "Nhưng sau đó, cả Tô Tuyết Sơn lẫn Úc Thuần Vu đều nói, T dùng tàu để vận chuyển 'hàng hoá' – đó chỉ là một trường hợp hi hữu, không phải phương thức cố định của họ. Vì thời điểm ấy, T và Utopia đang có mâu thuẫn nội bộ, không thống nhất trong một số việc. Những người theo chủ nghĩa trung dung sợ rằng trong quá trình vận chuyển, hai tổ chức nảy sinh xung đột cướp 'hàng', vì thế họ chọn vận tải biển – một hình thức rất ít được sử dụng, để chuyển nhóm 'cư dân' đó. Mặc dù 'đường sắt, đường cao tốc và đường hàng không' mà họ quen thuộc dễ che giấu ẩn nấp, nhưng tuyến đường này mất quá nhiều thời gian, nó không an toàn và nhanh chóng bằng vận tải biển. Đó chính là những gì Tô Tuyết Sơn đã nói."
Lời tác giả:
Cùng lúc đó, Tiểu Thu đang ngoan ngoãn ăn sáng (Anh đi đến quán mì cóc cạnh nơi làm việc của Lục Trì Phong, vì được nghe bảo Lục Trì Phong thường bưng bát mì vừa đi vừa ăn, lâu lâu trưng dụng chén bát của bà chủ, lâu lâu nhớ ra thì rửa sạch đến khi tan làm trả lại cho người ta. Xem chi tiết ở Án thứ nhất: Stranger).