A TALE OF TWO CITIES
Hồi 14
Đứng trên con đường rải sỏi ven sông, Tóc Dài nhìn lên bầu trời: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ hơn, gần tám giờ." Tóc Ngắn đứng bên cạnh lướt điện thoại, nói.
"Đến lúc rồi nhỉ?"
"Ừ," Tóc Ngắn nhẩm tính. "Giờ đổ vôi, đến khi mặt trời đứng bóng thuyền rời bến, hẳn nó cũng chết ngạt. Thuyền chạy được một lúc thì thả nó xuống biển, vậy là đẹp."
Họ hiện đang ở hạ lưu một con sông, chỉ chút nữa thôi sẽ rời khỏi trung tâm thành phố Lâm Giang. Đây là một bến tàu rất ít người biết, phía trên là khu du lịch nông nghiệp(1); xa hơn là dãy nhà xưởng, trước đây khá sung túc nhưng sau đó tổng phụ trách bị điều tra, cuối cùng công ty phá sản, nơi này dần trở thành vùng đất hoang. Bến tàu nằm trên ngọn đồi hơi nhô ra, đường lên đó quanh co khúc khuỷu nhưng ít nhất vẫn còn trạm xăng, thảng hoặc sẽ có xe chạy ngang.
(1) Khu du lịch nông nghiệp (Agritourism): Bản gốc là "Nông Gia Lạc (农家乐)", được hiểu là loại hình cung cấp dịch vụ trải nghiệm cho du khách dựa trên nền tảng của hoạt động sản xuất nông nghiệp.
"Đi thôi." Tóc Dài dợm bước lên thuyền.
"Từ từ," Tóc Ngắn kéo gã lại. "Rốt cục dìm ai đây? Mày muốn giữ con gái của Tống Chí thật à, Ngài có nói vậy đâu?" Ngài đã bảo giữ Quách Tâm An sẽ có ích hơn.
"Con nhỏ họ Quách kia đương nhiên phải giữ," Tóc Dài nheo mắt, giọng gã mới nghịch nhĩ làm sao. "Tao nói thế vì sợ thằng Tống kia mềm lòng. Tao tính vầy, lát nữa mày tìm cách điều Tống Chí ra ngoài... Nhưng có lẽ không cần tới mày đâu, phỏng chừng nó chả dám ở lại, gì thì gì cũng là lần đầu tiên xem Đằm Mình."
Tóc Ngắn buốt cả óc, nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình ra tay: "Tao cũng nghĩ vậy," Gã nói. "Dù sao..." Dù sao cũng rất đáng sợ và dị hợm – tận mắt chứng kiến một đứa trẻ bị tạt vôi, bị bịt mũi khoá miệng; chứng kiến nó vẫy vùng trong tuyệt vọng rồi từ từ tắt thở.
"Lát nữa tới mày." Tóc Dài nói. "Theo lượt mỗi người một lần, lần này là mày."
"Chơi luôn, sợ gì." Tóc Ngắn nhún vai. Gã được xem như thành viên cộm cán rồi, từ lâu đã chẳng còn bỡ ngỡ.
Mặt trời lên cao. Nắng buông thõng chiếu xuống mọi ngõ ngách.
Trên tàu.
Tống Chí đang dựa vào lan can mạn tàu, chẳng biết xem gì mà mặt mày đỏ ké. Tóc Ngắn đi tới nhìn thoáng qua thầm dè bỉu, nhưng ngoài miệng là: "Này, Tống Chí, bọn tao phải chuẩn bị cho 'nghi thức'. Lát nữa mày nhớ ra ngoài trông chừng."
Hai gã đàn ông đeo kính râm chịu trách nhiệm điều khiển tàu giờ mới có mặt để điểm danh. Một gã trong số đó hỏi Tóc Ngắn: "Vẫn là trưa à?"
"Ừ," Tóc Ngắn bảo. "Chính xác lúc nào, tao sẽ nói cho hai đứa mày sau."
Tống Chí cất điện thoại đi, mắt long sòng sọc: "Tôi đi chỗ khác được không hai anh?"
"Mày tính đi đâu?" Tóc Ngắn nhíu mày.
"Tôi..." Tống Chí cười sằng sặc, thở ra hơi nóng. "Tôi muốn đi vệ sinh."
Tóc Ngắn: "..."
Vừa khéo đúng ý gã. "Được rồi. Chú thích đi đâu cứ việc."
Nhìn cái điệu bộ hớt ha hớt hải này, có lẽ một sớm một chiều Tống Chí cũng không trở lại, xem ra tiết kiệm được ít vôi cho vào miệng Tống Huyên Huyên.
Tống Chí cầm điện thoại, ba chấn bốn cẳng chui tọt vào phòng vệ sinh.
Tóc Ngắn đi tới chỗ Tóc Dài, cách đó không xa là Tống Huyên Huyên và Quách Tâm An đang ngủ.
"Thằng đó đi rồi à?"
"Đi rồi, chắc vào nhà vệ sinh quay tay. Tởm quá."
Tóc Dài không ý kiến gì về chuyện này, "Bắt đầu thôi." Gã kéo thùng vôi đi về phía góc.
Lờ mờ nghe được tiếng động, Quách Tâm An hơi hé mắt ra và thấy một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang bước từng bước về phía mình. Nhỏ lật đật la hoảng lên, chẳng chốc bị khăn tay bịt miệng.
Nhỏ mở to mắt giãy giụa, quên mất cổ tay đã được Tống Huyên Huyên cởi trói, giờ nhỏ chỉ muốn gọi bạn mình dậy.
"Ơ cái đệt." Tóc Ngắn kinh ngạc. "Đứa con gái kia của Tống Chí cũng không vừa, chẳng biết cởi trói cho con nhóc này từ khi nào."
"Không sao," Tóc Dài dửng dưng. "Có cởi cũng không thoát đi đâu được." Nói đoạn, gã dùng một tay giữ chặt Quách Tâm An và trói lại lần nữa.
Tống Huyên Huyên tỉnh dậy giữa lúc Quách Tâm An vùng vẫy trong tuyệt vọng, giữa lúc họ nhắc đến tên Tống Chí. Nhưng điều khiến nó sực tỉnh lập tức là cơn ớn lạnh đột ngột đến từ hai bên gò má. truyện tiên hiệp hay
Có thứ gì đó nhỏ giọt lên mặt nó, vừa hôi vừa nhớp nháp.
Là... Nó trừng lớn mắt.
"Khỏi bịt miệng nó ha?"
"Ừ. Khỏi." Tóc Dài hờ hững nhìn qua, bảo. "Mày đổ đầy cổ họng nó thôi. Giờ Tống Chí còn ở nhà vệ sinh, hẳn không nghe được gì."
"Ưmm!" Quách Tâm An giãy giụa.
Trái với nhỏ, Tống Huyên Huyên thoạt nhìn bình tĩnh, chỉ ánh mắt là dần tan rã và trống rỗng. Chẳng qua đôi khi, nó vẫn sẽ hấp háy cười khi nghe thấy giọng Quách Tâm An.
Rồi vôi đổ xuống, che kín mắt nó.
Có tiếng bước chân dộng mạnh trên boong tàu. Có tiếng ai tức giận chửi rủa: "Tổ sư nhà nó, lúc nào không lag cứ bây giờ phải lag!"
Tay run run, nó nín thở.
Tóc Dài nheo mắt lại. Để phòng ngừa, gã cầm miếng giẻ trong tay và sẵn sàng nhét vào miệng Tống Huyên Huyên bất cứ lúc nào khi thấy nó có dấu hiệu la hét.
Nhưng Tống Huyên Huyên không giãy nảy, còn cam chịu nhắm mắt lại.
Miếng giẻ không phát huy được tác dụng của mình.
Tống Huyên Huyên nhắm mắt, nghe tiếng ai càm ràm: "Tống Chí chắc đang xem mấy cái web hàng ôi hàng thiu, cái loại mà có thể cấm bất cứ lúc nào ấy. Thằng đó chỉ được bấy nhiêu thôi. Mà tao bảo này, dù biết người Ngài muốn dìm là con gái mình, Tống Chí chắc cũng không có ý kiến gì đâu."
"Chưa chắc. Nó chưa từng giết ai, có khả năng không vượt qua nổi cánh cửa này. Nếu đúng như mày nói, giờ nó không phải ở WC mà đang ở đây nhìn chúng ta làm."
Mệt quá. Hôi quá. Nó không thở được.
Tống Huyên Huyên nghĩ, thật ra như vầy cũng không tệ...
"Aaaaaa!"
Hửm?
Nó muốn mở mắt, mà sao mi mắt nặng quá.
"Tống Huyên Huyên!" Nó nghe thấy tiếng ai gọi mình.
Có phải cứ tiếp tục như thế, nó sẽ... chết không? Nhưng, nó vẫn chưa muốn...
Tống Chí đứng canh bên ngoài, hết nhìn trời tới nhìn đất, cố tảng lờ tiếng gào và âm thanh giãy giụa của đứa bé bên trong. Mẹ nó chứ, sao ồn quá vậy? Mà trong cái ồn này, Tống Chí thấy con bé cũng... đáng thương. Chả hiểu nổi bọn này nghĩ gì, làm người ta ngạt thở rồi ném xuống biển, ác vừa vừa thôi! Có điều nể mặt gã, hai thằng Tóc Dài, Tóc Ngắn chọn "Người Được Đằm" không phải Tống Huyên Huyên. Phỏng chừng sau khi chuyện này kết thúc, Tống Huyên Huyên ra nước ngoài kiếm được tiền sẽ biết ơn đền đáp gã. Mà thôi, gã không nhận quà cáp trả lễ gì đâu, xem như huề nhau, gã sẽ không cắn rứt khi bán con gái ruột nữa.
Đang tưởng tượng viễn ảnh tươi đẹp sắp tới, Tống Chí hốt nhiên nghe thấy một tiếng gọi rất ư quen thuộc.
"Cha!"
Gã hoảng hốt, đây không phải giọng của Huyên Huyên sao?
"Cứu con!"
Gã tròn mắt, lập tức xông vào.
Chín giờ sáng.
"Ở đây căn bản không có thuyền bè nào cả. Chúng ta đi tiếp nhé." Viên sĩ quan trở lại ghế lái nói với Lục Trì Phong và Tần Tiêu ngồi hàng sau, rồi đạp ga lao tới địa điểm kế tiếp.
Lục Trì Phong vỗ nhẹ lên lưng ghế, "Cậu xuống nghỉ đi. Đổi tài."
"Không cần," Viên sĩ quan cười tít mắt. "Tôi còn khoẻ lắm!"
"... Vất vả cho cậu rồi."
Lục Trì Phong ngả người ra ghế. Tần Tiêu bên cạnh đã ngủ thiếp đi – chịu thôi, tuổi tác đã cao, sức khoẻ sao mà bằng bọn trẻ được.
"Hiện tại, Cục Vận tải và Cục Thuỷ lợi đang điều người sang đây để hỗ trợ tìm kiếm. Nhưng đội trưởng à, thành phố Lâm Giang thực sự quá lớn..." Viên sĩ quan bảo. "Nhỡ bọn chúng lái tàu ra biển... Chậc, chắc chết mất! Rồi nhỡ bọn chúng lái tới vùng biển quốc tế thì sao?!"
"Gì mà bi quan thế," Tần Tiêu khàn khàn nói. "Còn sớm, bọn chúng gắn hoả tiễn hay gì mà chạy ra vùng biển quốc tế rồi? Có lẽ vẫn còn ở Lâm Giang, chỉ là không biết trốn ở ngóc ngách nào th..."
Điện thoại rung lên, Lục Trì Phong nhìn màn hình nói: "Hà Miểu gọi."
Hà Miểu nói ngay, khi cuộc gọi được nối máy: "Tìm được rồi. Nhưng Tống Huyên Huyên bị trúng đạn, đang cấp cứu ở bệnh viện."
Khó có thể tin rằng sau khi phát hiện người mà đồng bọn muốn "đằm mình" thật ra là Huyên Huyên, lương tâm của Tống Chí đã trỗi dậy. Gã tranh chấp với hai người còn lại, nhất quyết bằng mọi giá phải đưa Huyên Huyên xuống, bảo sẽ bỏ nghề, còn âm thầm chia sẻ vị trí hiện tại cho Lâm Cầm.
Khéo làm sao đội Hà Miểu đang ở gần đó. Hai phe bắt đầu nổ súng; và dưới sự bảo vệ của cảnh sát, Tống Chí ôm Huyên Huyên nhảy xuống. Một viên đạn lạc hướng bay về phía Tống Chí, trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, gã không thiết xem con gái mình như tấm khiên.
Hai gã còn lại nhân cơ hội trốn vào trong, cho tàu rời bến.
"Tàu thì sao?"
"Vẫn đang đuổi theo, nhưng tôi nghĩ không kịp đâu. Con tàu gần nhất mà chúng ta có thể sử dụng cách nơi này rất xa, e rằng lúc xuất phát thì đã mất dấu."
Lục Trì Phong: "Còn những người khác?"
Hà Miểu phát cáu: "Chạy rồi, bắt được mình Tống Chí thôi. Hiện chúng tôi đang ở Bệnh viện số một, lát nữa sẽ trở về Cục. Bên anh cũng mau chóng về đây đi, gặp mặt rồi tính tiếp." Giọng Hà Miểu đanh lại. "Tống Chí chắc chắn biết gì đó về hai tổ chức."
Lời tác giả: Sắp kết án rồi nè! Tôi có để ngỏ một số chi tiết, đại khái là vầy, tôi có một skill, đó là hễ viết sẽ viết tràng giang đại hải, đảo chính phụ hỗn loạn! Tôi nhìn lại văn mình viết còn thấy nhức nhức cái đầu, huống chi là các bạn! (Tôi đã lặng lẽ xoá bỏ 2k5 từ).