Lời Giải T

Chương 67



A TALE OF TWO CITIES
Hồi cuối
Vài ngày sau.
Sau khi lấy lời khai của Tống Chí về Utopia và T, vụ án được giao cho chi đội do Hà Miểu và Lý Tân phụ trách, tiến hành tái thẩm vấn và xử lý các thủ tục còn lại.
Vụ án xem như đã kết thúc tại đây.
Nhưng nó vẫn để lại những tổn thương không thể vãn hồi cho người trong cuộc: Vì trời tối không có đèn đường, trong cuộc giao dịch thứ hai vào rạng sáng ba giờ, Vương Huệ đã ngã đập đầu trong lúc tranh cãi và xô đẩy với Tống Chí; Tống Huyên Huyên trúng đạn bị thương ở vai, tuy nhiên do lượng lớn vôi đổ vào miệng và khoang mũi nên tình hình tổng thể không mấy khả quan; về phần Lâm Nghiên, "cầu nối" giữa Tống Chí và tổ chức, vẫn chưa từng tỉnh lại kể từ ngày đó.
Lâm Cầm suy sụp, ôm đầu khóc rống: "Đây là cái số của nhà họ Lâm, là tội nghiệt của nhà họ Lâm. Đây là gene của nhà họ Lâm! Tôi cứ ngỡ Lâm Cường chết rồi, mọi tội lỗi của gã cũng sẽ được xí xoá..."
Hà Miểu còng tay ả lại: "Tiếp theo đến lượt cô 'chuộc tội' rồi."
Văn bản bổ nhiệm chưa được ban hành chính thức, đội trưởng đội đặc nhiệm Lục Trì Phong hoạ hoằn lắm mới có một, hai hôm rỗi rãi.
Chỉ là...
Chỉ là Quách Tâm An còn trên tàu. Và bọn họ rốt cục đến từ Utopia hay T, câu hỏi này đè nặng lên vai mỗi người, đặc biệt là Tần Tiêu. Quách Tâm An bị bắt, dù biết đây là chuyện ngoài ý muốn nhưng ông vẫn thấy thẹn với Quách Nghĩa, thẹn với lòng mình.
...
Một cơn bão lớn sắp đổ bộ, cái bóng của những tổ chức đó dường như đã trườn vào thành phố Lâm Giang. Song nhà Lục Trì Phong như một vùng kết giới cuối cùng chắn mọi biến cố bên ngoài. Nó bảo bọc Úc Thu, để anh được an yên và cách xa với hết thảy lo lắng nguy hại.
Mặc mưa phùn tí tách và mây đen tích tụ, nơi này vẫn rất đỗi ấm áp.
Máy hút ẩm xua đi làn khói mỏng. Đèn tròn vỏ quýt được bật tứ phía. Phòng khách sáng bừng và êm ái dễ chịu.
Có một Úc Thu ngồi trên tấm thảm mềm, lặng lẽ đọc sách.
Lục Trì Phong lau tóc bước ra, sự yên tĩnh ấm cúng mà hắn hằng mong mỏi hoá thành một người trong đáy mắt. Hắn đi vòng qua sau Úc Thu, cúi đầu xuống. Úc Thu cảm nhận được hắn đến gần, ngẩng đầu lên.
Họ trao nhau môi hôn.
"Em đang xem gì đấy?" Miệng hỏi, nhưng mắt dán chặt vào Úc Thu. Lục Trì Phong không nỡ "xa" anh dù chỉ một giây.
Úc Thu chớp mắt, hàng mi run run. Đối với Lục Trì Phong, đó chính là sức hấp dẫn chí mạng, vừa quyến rũ vừa thơ ngây. Nhưng anh cứ phải nghiêm túc trả lời mới chịu cơ: "Tháp Tokyo." Úc Thu còn giơ sách lên, để hắn xem bìa và hình minh hoạ.
Lục Trì Phong nghĩ bụng, đọc sách làm gì, anh chỉ muốn đọc em thôi. Hắn liếc mắt, trên đó có mấy ký tự lạ hoắc: "Văn học Nhật?"
"Ừm, đúng rồi."
"Không hiểu gì hết," Lục Trì Phong nói. "Có em đẹp, anh hiểu mình em được rồi."
Úc Thu đẩy hắn ra, mặt chù ụ mà tai đỏ choét.
Lục Trì Phong cười khẽ. Nhưng thú thật, hắn cảm thấy cuốn sách này khá quen mắt. Hình như từng thấy ở đâu rồi? Hmm, chắc đây không phải lần đầu tiên hắn trông thấy Úc Thu đọc cuốn sách này, có lẽ từng thấy anh đọc ở đâu đó.
Mưa dần tạnh. Lục Trì Phong nhìn đồng hồ, hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?" Sắp đến giờ cơm rồi.
Úc Thu nói ngay: "Em muốn ăn lẩu," Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy làm tiêng tiếc. "Nhưng trời đang mưa, không tiện lắm. Hay mình ở nhà nấu cơm đi vậy."
"Không sao," Lục Trì Phong lên lầu thay quần áo. "Thời tiết thế này mới thích hợp ăn lẩu."
Úc Thu cười: "Ừ, vậy anh thay đồ nhanh đi!"
Vốn chọn lẩu, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào cả hai lại đến nhà hàng Thái trong trung tâm thương mại lần trước.
Mọi hôm Lục Trì Phong hay vuốt ngược tóc ra sau để lộ mày tam giác, nhưng hôm nay, hắn chỉ sấy khô rồi cùng Úc Thu ra ngoài, không chải chuốt gì mấy. Mặc một chiếc áo phông xám bình thường, quần túi hộp dáng rộng và giày thể thao cùng màu, hắn biến từ đội phó đội điều tra hình sự thành chàng sinh viên đại học vừa mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội.
Hai người đi chung dưới tán ô, bước vào nhà hàng qua cánh cửa mở.
Mưa gõ vào ô từng nhịp đều đặn. Tiếng mưa ngày nào nghe có vẻ chán, giờ lại khiến lòng Úc Thu tĩnh lặng và thư thái.
Nhưng không phải mưa đâu, hẳn là vì có Lục Trì Phong đấy.
Nhà hàng vẫn chưa đông khách. Úc Thu đang ăn uống ngon lành thì Lục Trì Phong nói: "Sau này hai đứa mình tổ chức lễ cưới, có phải cũng nên gửi thiệp mời cho ông chủ và nhân viên ở đây không?"
Úc Thu ho sặc sụa: "?" Anh đang nói cái quái gì vậy, người ta có quen biết mình đâu?
Lục Trì Phong lau miệng cho Úc Thu, dặn anh dùng canh từ từ thôi: "Đây là nơi anh cầu hôn, còn họ là người chứng kiến, đến dự lễ cưới cũng đâu có gì sai."
Úc Thu: "..."
Úc Thu: "Anh im đi! Ăn kìa!"
Sau bữa cơm, hai người khoan thai đi dạo trong trung tâm thương mại.
Dạo một hồi thì hai bàn tay bỗng đan vào nhau. Úc Thu ngượng, cảm tưởng ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn một lần. Anh muốn vùng ra nhưng đó cũng chỉ là anh muốn, Lục Trì Phong còn đang siết lại kia kìa.
"... Người ta nhìn thì sao hả?"
"Thì kệ."
"..."
Tay trong tay, hai người trò chuyện suốt dọc đường, cũng ngầm hiểu không nói về vụ án hay Quách Tâm An, vì sợ quấy nhiễu và phá huỷ phút yên bình ngắn ngủi này.
Họ rẽ vào siêu thị cao cấp trên tầng LG; và cũng như lần trước, Lục Trì Phong xách theo túi lớn túi nhỏ thức uống và đồ ăn vặt. Úc Thu bèn đánh nhẹ vào tay hắn, "Anh theo chủ nghĩa sô-vanh nam à?"
Lục Trì Phong gật đầu: "Ừa." Hắn hỏi. "Giờ về nhà luôn?"
Úc Thu nói: "Em muốn vào nhà sách xem thử được không?"
Lục Trì Phong cau mày: "Sau này nói chuyện, đừng bao giờ dùng 'có thể' hoặc 'được không', em cứ sắp xếp và ra lệnh cho anh thôi."
Úc Thu gật nhẹ đầu. "À... Ừ. Vậy mình đi nhà sách nhé." Nhà sách anh nói chính là hiệu sách thương mại lần trước mà họ đã ghé.
Chợt, Lục Trì Phong thấy một người vội vàng đi qua khi còn cách nhà sách vài bước – một người trông rất quen nhưng khi quay đầu đã chẳng thấy bóng dáng.
"Sao vậy?" Úc Thu dừng bước, hỏi Lục Trì Phong.
"Không có gì," Lục Trì Phong lắc đầu. "Anh nghĩ là mình vừa nhìn thấy một người quen."
"Ai thế?" Úc Thu tò mò nhưng vẫn rất dè dặt. "Nếu không tiện thì thôi, anh không cần nói với em đâu."
Cái thái độ "em muốn biết lắm đó, nhưng em vẫn tôn trọng quyền riêng tư của anh" của Úc Thu đáng yêu chết mất. Lục Trì Phong cười: "Có gì đâu không tiện. Đó là một người mà anh từng gặp trong vụ án trước."
"À..."
Lục Trì Phong nhíu mày, "Nhưng anh không thích người nọ lắm."
"Hửm?" Úc Thu nhìn hắn. "Tại sao cơ?"
"Vì..." Lục Trì Phong lựa lời. "Anh cũng không biết phải diễn tả thế nào, đại khái cảm thấy người nọ rất lạ." Một con người đâu đâu cũng đầy mâu thuẫn, lại luôn có cách biến những "mâu thuẫn" đó thành "hợp lý".
Úc Thu trêu, cố ý đãi giọng: "Ồ quaooo... Đội phó Lục mắc bệnh nghề nghiệp kìa."
Lục Trì Phong bật cười: "Có lẽ vậy." Hắn đùa. "Cũng có lẽ vì người nọ cùng họ với Tô Tuyết Sơn, đều họ Tô chăng?"
Úc Thu liếc xéo hắn: "Hừm, vậy Tống Ký Nhiên cùng họ với Tống Chí thì sao? Tiểu Tống nghe anh nói vầy chắc rầu dữ lắm."
Lục Trì Phong cười to hơn, câu pha trò của Úc Thu đã làm dịu đi phần nào cảm giác bồn chồn trong hắn.
Toan vào hiệu sách cùng Úc Thu thì chẳng biết sao giống hệt lần trước, Lục Trì Phong bị một cú điện thoại cản lại.
"Không sao, anh cứ ở đây nghe máy đi." Úc Thu bảo.
"Ừm." Lục Trì Phong nhận điện thoại nhưng tín hiệu hơi kém, hắn phải ra một khu vực thoáng hơn bên ngoài trung tâm để nghe máy.
"Có chuyện gì thế, cục trưởng?" Lục Trì Phong không cầm ô, mưa kiểu này chẳng nhầm nhò gì với hắn.
Trời chuyển mình âm u. Không gian bàng bạc một màu chì.
"... Xảy ra chuyện rồi." Giọng ông hơi run, nhưng ít nhất vẫn còn nói rõ chữ.
Lục Trì Phong phóng mắt về phía xa, lần này khẳng định mình không nhìn lầm. Hắn cau mày, sao khéo vậy, y cũng tới khu thương mại này?
"Chuyện gì, ngài nói mau đi." Sự chú ý của Lục Trì Phong bị Tần Tiêu kéo về.
Chỉ một phút phân tâm mà Lục Trì Phong đã không thấy bóng dáng đó nữa. Song, chẳng chốc, hắn không còn rỗi hơi để tâm đến những chuyện khác.
Vì Tần Tiêu đã nói: "Quách Nghĩa mất tích rồi."
"... Cái gì cơ?!" Lục Trì Phong sửng sốt. "Đội trưởng Quách đang ở bệnh viện mà?"
"Cậu ta vừa tỉnh, mới hôm qua thôi." Ông bảo. "Chú còn chưa kịp nói cho cháu biết đấy! Hôm nay đến bệnh viện thăm đã không thấy đâu, giường trống hoác. Quách Nghĩa chỉ để lại mảnh giấy viết 'Tôi đi tìm Tâm An'..."
"Ý của chú là, đội trưởng một mình đi tìm Quách Tâm An?!"
"Ừ. Bọn chú nghi T đã liên lạc với Quách Nghĩa, điện thoại của cậu ta cũng không thấy đâu."
"... Chú xem camera chưa?"
"Tối đen, (camera) bị tắt rồi." Tần Tiêu thở dài.
Hai người im lặng một lúc. Tần Tiêu hỏi: "Tiểu Thu có ở cùng cháu không?"
"Có." Lục Trì Phong đánh mắt nhìn hiệu sách, Úc Thu vẫn đang cúi đầu lật lật xem xem gì đó. Thị lực hắn tốt, có thể đọc được đại khái chữ trên trang bìa, nói chung vẫn là tiếng Nhật.
"Vậy được rồi. Cháu nhớ để mắt tới Tiểu Thu, cẩn thận chút vẫn hơn. Chú cũng sẽ cử thêm người bên phía Tô Mộ..."
Không nhắc thì thôi chứ nhắc đến cái tên này, Lục Trì Phong lại bồn chồn: "À, vừa rồi cháu thấy..."
Lục Trì Phong im bặt. Hắn chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, và điều gì ở y khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn.
Tần Tiêu: "Hả, cháu thấy cái gì? Cháu thấy Tô Mộ à? Ở đâu?!"
Lục Trì Phong: "Cháu hỏi chú cái này. Là một tay buôn, có nhất thiết lúc nào cũng đặt chữ 'ngài' ngay cửa miệng không?"
Tần Tiêu chả hiểu gì. "Thì... cũng tuỳ người? Biết đâu người ta thích trang trọng?"
Lục Trì Phong rùng mình. Hắn như sắp chạm đến một bí mật, một bí mật ẩn giấu dưới ngàn ngàn lớp lớp bụi bặm.
"Có lẽ vậy..." Hắn không biết rằng giọng mình đang run đến nhường nào. Vì hắn chợt nhớ đến cuốn sách đó, cuốn sách đặt trên kệ ở phòng khách nhà Tô Mộ.
Trước đó nhìn lướt qua cuốn sách Úc Thu đang cầm, hắn đã có một cảm giác rất quen thuộc với trang bìa và tựa đề của nó. Hắn ngỡ mình thấy quen là vì Úc Thu từng đọc nhưng, mỗi một góc trong phòng khách nhà Tô Mộ dần dần hiện lên... Hắn ngồi trên sofa nhìn giá sách, nó đứng thẳng và hiển nhiên cũng là... quyển Úc Thu đương đọc, Tháp Tokyo.
"Chú," Lục Trì Phong điểm lại một loạt manh mối. "Cháu nghĩ..."
Tim đánh thịch một tiếng và bụp! Dãy đèn phía sau trong trung tâm mua sắm vốn có thể thắp sáng một góc trời nay hốt nhiên vụt tắt, chỉ trong nháy mắt, mây đen như sà xuống bao lấy cả thành thị.
"Cúp điện?"
"Giờ này cúp điện? Cái mall lớn chừng này mà cúp điện!"
"Tối quá, ban quản lý bật máy phát điện lên đi!"
"... Úc Thu." Đồng tử co lại, bao bất an dồn nén trong nhiều ngày qua nay bùng lên. Lục Trì Phong không kịp cúp điện thoại đã chạy một mạch vào hiệu sách tìm Úc Thu.
...
"Ngài xem gì vậy?"
Úc Thu đang lựa sách thì có cái bóng chắn ngang, những tưởng Lục Trì Phong, ai ngờ khi ngẩng đầu lại trông thấy một người lạ.
Thành thật mà nói cũng không lạ lắm... Anh nhìn người đàn ông thình lình xuất hiện này, đeo kính và mặc áo khoác denim – đây không phải là anh chàng đến tìm sách tham khảo, còn nhìn chòng chọc vào nhẫn của mình ư?
Úc Thu không biết phải trả lời thế nào, đành giữ phép lịch sự cơ bản: "Tôi đang đọc sách."
"Đương nhiên tôi biết ngài đang đọc sách..." Anh ta cười. "A, ngài còn nhớ tôi ư!"
Úc Thu: "..."
Úc Thu lùi lại một bước.
Anh ta mỉm cười, tiến lên một bước.
Úc Thu hỏi, giọng lạnh tanh: "Anh có việc gì à?"
"Không có gì hết," Anh ta trả lời. "Tôi chỉ muốn cho ngài xem một thứ." Vừa nói, anh ta vừa lấy một bức ảnh ra.
Một bức ảnh chụp gia đình bốn người hơi ố vàng nhưng dẫu có thành tro, Úc Thu cũng nhận ra từng người trên đó. Có cha anh Úc Thuần Vu, mẹ anh Bạch Nhu và... Úc Thu muốn cầm bức ảnh nhìn kỹ hơn, nhưng chẳng biết sao anh ta bỗng rụt lại.
"Tôi..." Anh rướn người tới và rồi gáy đau nhói, mắt tối sầm.
...
Chỉ mười bước để đến với hiệu sách nhưng với Lục Trì Phong lúc này, tất cả đã quá muộn. Hắn bước vào trong, cố lội ngược dòng người đến nơi Úc Thu vừa đứng.
Không có ai ở đấy cả.
Hắn lật tung mọi ngóc ngách nhưng không thấy Úc Thu đâu.
Một cảm giác bất lực ùa về bao chặt hắn. Lục Trì Phong thét lên: "Úc Thu! Úc Thu! Em ở đâu?!"
Nhưng ngoài những ánh nhìn kỳ lạ của người qua đường, hắn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào cả.
Úc Thu đã biến mất, trong bóng tối vừa nãy.
Lời tác giả:
Tiếp theo là vụ án cuối cùng, Tokyo Tower. Và sẽ còn vài chiếc ngoại truyện trước khi Lời giải T chính thức kết thúc.
(Dưới đây là phần nói nhảm của tôi).
A, tiếc quá, trạng thái hôm qua tốt hơn, đáng lẽ cái kết của chương này sẽ hay hơn nhiều. Biết thế ngày hôm qua tôi viết quách nó luôn cho rồi... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm qua tôi mệt đến độ không muốn thở nữa. Trời ạ, tức quá đi, tôi của hôm nay viết không hay bằng tôi của hôm qua. Tức quá đi mất!
Thôi, dù sao cũng đã hoàn thành án thứ ba này với những lần update mỗi ngày. Tôi biết có một vài đoạn mình viết hơi thô, chủ yếu do tôi quá bận (Buồn, nhắc vụ này đến ba lần rồi). Tôi thức đến một giờ sáng để viết đó! Và thật vui khi những gì mình muốn có thể được viết ra hết!
Tiếp theo có lẽ còn mấy vạn từ cho án cuối cùng và ngoại truyện. Vị chi tác phẩm này khoảng ba mươi vạn từ.
Nhưng tôi không thể update mỗi ngày nữa. Tôi thực sự không có thời gian, cũng không thể thức khuya nữa. Dạo này tôi thấy mình không được khỏe lắm, có lẽ tầm nửa tháng hay một tháng gì đó, tôi mới update trở lại. Các bạn có thể đọc nó vào khoảng tháng Tư, ắt hẳn khi đó cũng xong rồi...
Cuối cùng, xin cảm ơn tất cả những ai đã đọc chiếc truyện này! Đây là lần đầu tôi viết! Có vẻ như cũng là lần đầu tiên viết hết một bộ truyện! Tôi biết mình còn nhiều thiếu sót lắm, nhưng tôi đã nhận ra niềm vui của việc viết lách! (Đặc biệt là mỗi khi up chương mới, được đọc bình luận của các bạn hehe).
Cảm ơn các bạn rất nhiều! Hẹn gặp lại sau nửa tháng nữa nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.