TOKYO TOWER
Hồi 4
Ngày 12 tháng Bảy, đã nửa tháng kể từ khi Úc Thu biến mất.
Mười một giờ sáng, hàng chục người tập trung tại phòng họp ở Sở Cảnh sát Thủ đô.
Mọi người im lặng ngồi vào chỗ, thảng hoặc có tiếng thì thầm.
"Đây là phòng họp thật á?" Tống Ký Nhiên ngồi chính giữa; mọi người đang lần lượt đi vào, cậu phải hạ giọng xuống quãng tám. "Sếp, nơi này giống hệt giảng đường ở đại học bọn mình nhỉ?"
Lục Trì Phong cúi nhìn tư liệu trên bàn, không rảnh để ý tới cậu.
Tống Ký Nhiên ngó tới ngó lui, ngắm nghía cổ áo của những người ngồi cạnh mình: "Sao trên cổ họ có huy hiệu vậy, trông đẹp phết."
Lục Trì Phong lật (tư liệu) sang trang, nhẹ giọng: "Đó là huy hiệu đại diện cho Đội điều tra 1, có ghi S1SMPD(1). Cậu xem Thám tử lừng danh Conan chưa?"
(1) MPD (Metropolitan Police Department): Sở Cảnh sát Thủ đô, cụ thể ở đây là Sở Cảnh sát Thủ đô Tokyo. S1S là viết tắt của Đội điều tra 1.
"À," Tống Ký Nhiên nói. "Hồi bé em có xem vài tập."
Cậu lúc lắc đầu, dù chưa đông đủ nhưng cậu phát hiện mọi người đều mặc vest, bao gồm cả Lục Trì Phong sếp bọn họ. Có mỗi Tống Ký Nhiên cậu đây là thằng lạc loài với áo gió xám thôi, cá biệt nhất với tất thảy. Này nhé, không thể trách cậu được! Trong chuyến công tác này, để không làm mất mặt lực lượng cảnh sát nước mình, cậu đã cố tình chọn bộ quần áo đắt tiền nhất, ừ, đúng rồi, là cái áo gió này nè. Nhưng đời đâu là mơ, ai biết cảnh sát ở đây mặc vest đi làm! Mà hả, cậu cũng không thể mặc cảnh phục đến, kẻo người ta lại bảo mình ra oai thị uy.
Toàn bộ phòng họp dần chật kín người, "vedette" của buổi hôm nay là một nam một nữ đi ở cuối. Họ bước tới hàng ghế đầu tiên, mặt đối mặt với tất cả – xem ra đây là nhân vật chủ trì rồi.
Nam cảnh sát lên tiếng trước, nêu rõ mục đích của chuyến hợp tác lần này.
Lục Trì Phong bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở phiên dịch giọng nói chạy theo thời gian thực. Tống Ký Nhiên thấy vậy, bèn cúi người dán mắt vào màn hình điện thoại của sếp.
"Hôm nay gọi anh chị đến đây, chính vì muốn cùng nhau thảo luận về tổ chức tội phạm mà chúng ta đang truy bắt." Anh ta bật màn hình chiếu lên. "Tổ chức này có tên là T, hoạt động chủ yếu ở Nhật là truyền giáo. Nếu có vậy thì thôi, không đáng nói. Vấn đề ở đây là T đã có những hành vi bất hợp pháp, cụ thể là buôn người xuyên quốc gia."
Tống Ký Nhiên lí nhí: "Giống với những gì chúng ta thu thập được. Họ điều tra T bao lâu rồi nhỉ?"
Lục Trì Phong sẵng giọng: "Nghe."
Nữ cảnh sát nói tiếp: "Vừa qua, chúng tôi đã nhận được những diễn biến mới nhất về T. Đồng thời cũng đã xác định nó liên quan đến một người có quốc tịch Trung Quốc."
Trang trình bày chuyển sang slide kế tiếp. Một khuôn mặt dịu dàng với đôi mắt biết cười đặc trưng xuất hiện trên màn hình, bên cạnh đề một cái tên được viết bằng tiếng Hoa, Úc Thu.
Tống Ký Nhiên, sốc!
Cậu ngẩng phắt lên nhìn Lục Trì Phong. Chậc chậc chậc, cái ông sếp nhà họ bình tĩnh quá thể đáng, cứ như không nhận ra Úc Thu vậy.
Phòng họp vang lên từng tiếng hít hà. Nói không ngoa chứ cậu nghe rõ tiếng "quaooooooo" kéo dài dài dài của người đối diện.
Tống Ký Nhiên: "." Cậu có lý do tin rằng họ đang xoắn xít trước ngoại hình của Úc Thu, nhưng cậu không có bằng chứng!
Không sao, phần mềm phiên dịch tận tuỵ đã mang đến bằng chứng cho cậu:
"Trời ơi, đẹp quá. Anh ấy thực sự là đàn ông à?"
"Trông anh ấy tuyệt chết đi được."
Lục Trì Phong mặt sầm xuống.
Nữ cảnh sát cho biết: "Hiện tại, chỉ có thể xác định người này có liên hệ với tổ chức T. Không một ai trong chúng tôi dám võ đoán rằng cậu ta là thành viên của tổ chức. Chúng tôi thật sự không biết cậu ta đóng vai trò gì trong vụ án này."
Tống Ký Nhiên hết hồn hết vía: "Họ tra ra tới Úc Thu luôn kìa!"
Nữ cảnh sát không nói về việc họ tra ra Úc Thu bằng cách nào, mà chỉ dẫn nội dung cuộc họp về phía Lục Trì Phong: "Ngoài ra, T đã để lại một số manh mối. Tiếp theo đây, mời cảnh sát Lục trình bày chi tiết các vụ án."
Lục Trì Phong đứng dậy khi cái mồm của Tống Ký Nhiên còn đang há hốc. Mặc dầu ở "sân khách" nhưng hắn cư xử đúng mực tự nhiên, không hề dè dặt chút nào.
Tống Ký Nhiên: "..." Sếp nhà họ thực sự rất giỏi ba cái khoản ngoại giao này.
Lục Trì Phong trình bày bằng tiếng Anh, điểm qua lần lượt các vụ án.
Tống Ký Nhiên: "..." Đệch, cảm giác bị áp đảo(2) này là sao hả?
(2) Bản gốc là, "hàng duy đả kích" (降维打击). Đây là một thuật ngữ xuất hiện lần đầu trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân. Đại khái nói về cuộc chiến mà trong đó tương quan lực lượng giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Lục Trì Phong bắn tiếng Anh phà phà, giọng Mỹ thuần chuẩn chỉ; một số người ở đây không rành tiếng tây nên đã lặng lẽ lấy điện thoại mở phần mềm dịch thuật. Hắn tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, quê quán và chức vụ, sau đó đi thẳng vào trọng điểm: "Chúng tôi tạm ước tính như sau, tổ chức T bắt đầu hoạt động ở thành phố Lâm Giang, quê của tôi, vào tháng Ba, và đã tạo ra ba vụ án trong ba tháng liên tiếp."
Lục Trì Phong ra hiệu cho mọi người lật tài liệu. "Lần lượt là," Mỗi vụ án được gói gọn trong một trang A4. "Án mưu sát vào 23 tháng Tư; án đầu độc vào 15 tháng Năm; và gần đây nhất là án bắt cóc, 1 tháng Sáu."
Có người giơ tay hỏi: "Làm sao các anh biết ba vụ án này đều do T chủ mưu?"
Lục Trì Phong trả lời ngắn gọn: "Trong án thứ nhất, hung thủ liên hệ với một địa chỉ IP ở nước ngoài, chúng tôi có lí do tin rằng người nọ là T. Án thứ hai và thứ ba cũng vậy. Anh chị vui lòng tham khảo chi tiết các vụ án trong tập tài liệu."
Người nọ gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.
"Chi tiết ba vụ án đã được trình bày rất kỹ trong hồ sơ," Lục Trì Phong nói. "Giờ tôi chỉ giới thiệu sơ lược về chúng." Hắn dừng lại. "Vụ án đầu tiên, nạn nhân là một nữ sinh trung học, vì mâu thuẫn với gia đình nên đã tham gia vào..."
Nữ cảnh sát ngồi hàng đầu, đối diện với mọi người, đã đọc xong phần giới thiệu vụ án. Cô lên tiếng ngắt lời Lục Trì Phong, "... Chờ chút."
Lục Trì Phong gật đầu, dừng lại.
Nữ cảnh sát nhìn người bên cạnh, "Nạn nhân tên Triệu Thiển này có trải nghiệm rất giống với... Tô Hàng."
Nam cảnh sát nọ cũng gật đầu, "Đây có thể là một sự bắt chước? T đang cố hình tượng hoá điều gì ư?"
"Tô Hàng?" Tống Ký Nhiên hỏi. "Ai vậy?"
Cậu nhìn Lục Trì Phong, đọc được trong mắt hắn là đến tôi cũng không biết. Chịu thôi, là người ngoài, có rất nhiều chuyện mà Lục Trì Phong và Tống Ký Nhiên chưa được biết. Cảnh sát nơi nào cũng vậy, họ không mấy sẵn lòng chia sẻ thông tin mà mình đã kỳ công thu thập được.
Nữ cảnh sát bấm nhảy qua một slide khác. "Đây là nghi phạm mà chúng tôi đã theo dõi trước đó, tình nghi ông ta là một trong những thủ lĩnh của tổ chức T. Nhưng..."
"Nhưng ông ta đã chết."
Tô Mộ nói với Úc Thu, ra chiều tiêng tiếc.
Chiều nay, Tô Mộ lại đột nhiên xuất hiện, nói muốn dẫn Úc Thu đi gặp một người. Anh đi theo gã, rồi chẳng biết sao gã lại đưa anh đến nghĩa trang.
Hai người dừng bước trước một bia mộ màu trắng.
Gió kêu phều phào. Vòm trời hôm nay âm u.
Úc Thu gầy rộc đi trông thấy, thể như một cơn gió cũng cuốn được anh đi.
Trên bia mộ đề hai chữ Tô Hàng.
"Em đừng sợ," Tô Mộ trấn an Úc Thu. "Ông ta khi còn sống quả ghê gớm thật."
Úc Thu: "..."
Tô Mộ nói tiếp: "Nhưng giờ ông ta chết rồi." Không có gì phải sợ nữa.
Úc Thu hỏi: "Ông ta là ai?"
Tô Mộ cho anh một câu trả lời không ngờ tới, thậm chí có thể nói là chấn động.
"Đây là cha của chúng ta," Tô Mộ nói. "Ông ta tên Tô Hàng."
"... Cha của chúng ta?" Úc Thu nhíu mày. "Vậy anh là ai?"
Tô Mộ không trả lời anh, khăng khăng nói cái của mình: "Để anh kể cho em nghe câu chuyện của cha chúng ta nhé."