Đường núi ngoằn ngoèo đi xuống, cửa sổ ghế phụ của chiếc Rolls-Royce hạ xuống một nửa, gió biển ùa vào khiến lòng Trần Vãn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng không phải vì kết cục của Liêu Toàn và Trần Bỉnh Tín, mà là vì Triệu Thanh Các.
Gió thổi rối tóc Trần Vãn, cậu đưa tay định lấy hộp thuốc lá thì bị Triệu Thanh Các giữ lại.
“Đợi ban ngày rồi hút.”
Trần Vãn ngủ không sâu, Monica không khuyến khích hút thuốc hay uống rượu trước khi ngủ.
“Được.” Trần Vãn khẽ cười.
Thực ra, từ khi có Triệu Thanh Các, cậu hiếm khi bị mất ngủ hay giật mình tỉnh giấc. Khi ngủ, Triệu Thanh Các sẽ vùi đầu vào hõm cổ cậu, ôm lấy eo cậu, hơi thở của anh ấm áp và an toàn. Nhưng đêm nay, hiếm hoi lắm, Trần Vãn cứ mở mắt trong bóng tối.
Cậu nhẹ nhàng vén chăn lên, bỗng cổ tay bị giữ chặt.
Trần Vãn quay đầu lại trong bóng tối, khẽ hỏi: “Em làm anh thức giấc sao?”
Tóc Triệu Thanh Các hơi rối, vẻ mặt vẫn lười biếng ngái ngủ nhưng ánh mắt lại tỉnh táo, giọng anh trầm khàn: “Đi đâu?”
Trần Vãn nhỏ giọng đáp: “Đi uống thuốc.” Monica kê cho cậu một liều nhẹ hỗ trợ giấc ngủ.
Triệu Thanh Các lặng lẽ nhìn cậu trong đêm.
Trần Vãn chớp mắt, hai tay nắm lấy cánh tay Triệu Thanh Các, thành thật nói: “Em không ngủ được.”
Triệu Thanh Các nhìn cậu vài giây rồi nói: “Không sao, vậy thì đừng ngủ vội.”
Trước đây, khi không ngủ được, Trần Vãn thường thấy nặng nề trong lòng, nhưng Triệu Thanh Các nói với cậu rằng mất ngủ không phải là bệnh, thế nên cậu không còn cảm giác tội lỗi nữa, cũng không còn nói lời xin lỗi.
Triệu Thanh Các tiện tay khoác lên mình chiếc áo ngủ nhưng không buộc dây tử tế. Hai cánh tay dài trực tiếp quấn lấy Trần Vãn cùng chiếc chăn lông, ôm cậu đến ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng. Cuối cùng, chiếc chăn len thủ công mà Trần Vãn mua cho Triệu Thanh Các lại được dùng ở bệ cửa sổ trong phòng Trần Vãn.
Anh điều khiển từ xa mở cửa kính, đêm đông vẫn có sao.
Triệu Thanh Các ôm Trần Vãn từ phía sau, siết chặt vòng tay, lồ ng ngực anh rộng lớn và rắn rỏi, khiến Trần Vãn có cảm giác như đang đáp xuống một hòn đảo an toàn và vững chãi.
Triệu Thanh Các đưa thuốc và nước ấm cho cậu.
“Ngày mai chúng ta đến gặp Monica nhé.” Gần đây, quá trình điều trị tiến triển thuận lợi, Monica cho rằng vấn đề của Trần Vãn là cậu luôn nghĩ mình có thể kiểm soát và gánh vác mọi thứ, nếu cậu có thể học cách tin tưởng và dựa vào người khác thì đó sẽ là một bước tiến lớn.
“Được.”
Triệu Thanh Các gác cằm lên vai Trần Vãn, hai chân dài thu lại, tay cũng đan chặt vào ngón tay cậu, gần như giam cậu trong vòng tay mình.
“Là vì tối nay đã đến Tiểu Lãm Sơn sao?”
“Không phải,” Trần Vãn quay đầu lại, rất thành thật, tin tưởng nói, “Là vì đột nhiên nhớ đến mẹ em.”
Liêu Toàn không còn có thể lay động tâm trí cậu dù chỉ một chút, nhưng suốt đường trở về từ Tiểu Lãm Sơn, gương mặt của Tống Thanh Diệu vẫn hiện lên trong đầu cậu.
Lần gần nhất gặp bà là vào tuần trước, sau khi hội đồng cổ đông của Vinh Tín thay đổi quyền lực, Triệu Thanh Các đã lái xe đưa cậu đến đó.
Trang viên Vinh Tín được xây dựng vào cuối thế kỷ 20, vốn là dinh thự của một thương nhân người Anh. Sau khi được Hải Thị thu hồi, tòa nhà bị trưng dụng và đem đi đấu giá.
Khi ấy, Trần Bỉnh Tín đang đón đầu làn sóng cải cách, danh tiếng nổi như cồn ở Hải Thị. Ông ta không ngần ngại vung tiền mua lại nơi này rồi trang hoàng xa hoa, chạm trổ tinh xảo, hành lang lầu các lộng lẫy.
Nhưng giờ đây, nơi ấy chỉ còn lại sự hoang vắng tiêu điều. Trần Bỉnh Tín thoái vị, những bà vợ lâm vào cảnh nguy nan, mạnh ai nấy chạy, người hầu cũng bị cho nghỉ quá nửa.
“Anh cứ đợi em ở đây,” Trần Vãn kéo tay Triệu Thanh Các, nói: “Em không muốn họ nhìn thấy anh.”
Triệu Thanh Các nhướng mày, dường như hiểu ra điều gì đó rồi gật đầu, rất phối hợp: “Được thôi.”
Anh dựa vào cửa xe Rolls-Royce, hơi nâng cằm lên: “Tôi sẽ đứng đây nhìn em đi vào.”
Trần Vãn nói: “Anh vào trong xe ngồi đợi đi.”
Giọng Triệu Thanh Các trầm ấm: “Trần Vãn.”
Trần Vãn đành nói: “Được rồi, em sẽ ra nhanh thôi.” Hôm nay gió không lớn, nhưng ánh mặt trời cũng nhạt nhòa, chẳng đủ ấm.
Triệu Thanh Các đút tay vào túi áo khoác, nói: “Không vội, cứ từ từ mà nói.”
Nói hết những gì cần nói, sau lần này, có lẽ anh sẽ không để Trần Vãn thường xuyên đến gặp Tống Thanh Diệu nữa.
Trần Vãn gật đầu.
Có lẽ vì biết có người đang đợi mình, lần này khi bước vào tòa dinh thự nửa tây nửa ta này, lòng cậu rất bình tĩnh và vững vàng.
Những âm thanh xào xạc của bài mạt chược và những giai điệu xa hoa trong ký ức đã biến mất, sợi xích chó lúc nào cũng chắn ngang đường khi cậu đến trước kia không còn nữa, hoa cỏ ven hồ dường như đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, cơn gió xuyên qua hành lang, tạo nên những âm thanh trống trải và hoang vu.
Một vài đứa con riêng của ba phòng đang chia chác, thanh lý các món đồ cổ trong nhà. Giá trị thị trường của Vinh Tín sụt giảm trong thời gian ngắn, bị người khác thu mua. Những kẻ bòn rút này mất đi kho lương, đến cả tượng Phật gắn trên tường cũng muốn cạy xuống mang đi.
Ánh sáng nơi cửa ra vào bỗng tối sầm lại, một gương mặt hiện ra từ trong bóng tối. Mấy người kia giật nảy mình, kinh hãi nhìn Trần Vãn đột ngột xuất hiện.
Ánh mắt hoảng sợ của họ không biết là đang nhìn thiếu niên điên cuồng cầm kéo năm nào, hay là chàng trai dứt khoát, quyết đoán tại hội đồng cổ đông mấy ngày trước.
Trần Vãn không để ý đến họ mà đi thẳng lên gác, gõ cửa.
“Ai đó?” Tống Thanh Diệu cảnh giác hỏi.
“Là con.”
“Bé con?”
“… Ừm.”
Cửa mở ra, trước mắt là hàng chục chiếc hộp trang sức mở toang, dù bên ngoài phong ba bão tố thế nào, dù trời có sập xuống, Tống Thanh Diệu vẫn ngồi đếm châu báu.
Hộp gỗ liễu, lớn có nhỏ có, xếp kín cả bàn lẫn sàn nhà.
“…” Trần Vãn không quá ngạc nhiên, cậu đi đến mở cửa sổ giúp bà để gió cuốn đi mùi thuốc lá rồi hỏi: “Mẹ đang thu dọn đồ đạc à? Sau này… mẹ có dự định gì không?”
Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, Tống Thanh Diệu vẫn luôn mang một nét ngây thơ vô tâm. Bà vén tóc ra sau tai, trông vẫn đẹp như xưa: “Mẹ gọi xe rồi, sẽ chuyển đến Hồng Kông trước, một thời gian nữa có hẹn với bạn bè đi du lịch.”
Căn hộ ở Hồng Kông là do Trần Vãn mua cho bà, nhưng bà vẫn chưa từng chuyển đến ở.
Tống Thanh Diệu bận rộn xếp từng bộ quần áo lộng lẫy của mình vào vali, vui vẻ bận rộn, lúc thì nhắc đến thời tiết tuyệt vời ở Úc, lúc lại nói về mùa thời trang đang diễn ra ở Ý.
“…”
“Được.” Trước khi đến đây, Trần Vãn đã nghĩ rất nhiều điều để nói, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Mẹ nhớ giữ an toàn, nếu không đủ tiền thì bảo con.”
“Không phải con đã cho người theo dõi mẹ rồi sao?”
Trần Vãn hơi khựng lại, hỏi: “Mẹ trách con à?”
Tống Thanh Diệu nói dỗi: “Mẹ nào dám trách con? Con lớn rồi, cánh cũng cứng cáp, mẹ đâu còn quản được nữa.”
Trần Vãn thở dài trong lòng, giúp bà gấp quần áo rồi nói: “Vậy thì đừng bận tâm đ ến con nữa, giờ mẹ tự do rồi, cứ sống cuộc đời của mình đi.”
Tống Thanh Diệu trông có vẻ không mấy bận lòng, chỉ thuận miệng đáp rồi lại tiếp tục đếm số kim cương mình định mang theo. Nhưng đến khi Trần Vãn chuẩn bị rời đi, bà đột nhiên gọi cậu: “Bé con.”
Bước chân Trần Vãn hơi khựng lại, tim cũng đập một nhịp vi diệu.
Tống Thanh Diệu cúi đầu châm một điếu thuốc lá mảnh, ngậm trên môi đầy phong tình. Bà khẽ liếc ra ngoài cửa sổ: “Không phải con từng nói sẽ không đi vào vết xe đổ của mẹ sao?”
Dưới bóng cây gỗ tử kinh, bóng dáng cao lớn của Triệu Thanh Các vẫn đứng yên, không nhìn điện thoại, chỉ lặng lẽ đợi, ánh mắt kiên nhẫn và bình thản.
Trong đáy mắt Tống Thanh Diệu ánh lên vẻ lạnh nhạt: “Bọn họ đều như nhau, chẳng ai đáng tin đâu.”
Hiếm hoi lắm mới cảm nhận được chút quan tâm từ bà, Trần Vãn lặng lẽ nhìn bà rồi chậm rãi lắc đầu, nói với Tống Thanh Diệu: “Không, anh ấy không giống họ, hơn nữa…”
“Con sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình.” Nghĩ một lúc, cậu lại nói thêm: “Hy vọng mẹ cũng vậy.”
Tống Thanh Diệu hừ một tiếng, trông có vẻ chẳng để tâm lắm.
Sau lần đó, bà lên đường du lịch, Trần Vãn bận rộn công việc, họ không còn gặp lại nhau nữa.
Nhưng không hiểu vì sao, vào đêm mất ngủ này, Trần Vãn cứ liên tục nhớ đến khuôn mặt bà.
Lúc nũng nịu, lúc rơi nước mắt, lúc rạng rỡ, lúc mong manh đáng thương, lúc mười sáu năm trước, lúc mới đây…
“Ngày còn ở khu nhà tập thể chưa được đón về, có lần em bị đánh rất nặng, ốm một trận, rất lâu không khỏi.”
Triệu Thanh Các khẽ “ừm” một tiếng, yên lặng lắng nghe.
“Lúc đó chắc mẹ em mới vào nhà họ Trần chưa lâu, cũng không có tiền. Mẹ lén lấy một món trang sức đi cầm, rồi dẫn em đi khám, còn mua cho em một túi kẹo. Mãi sau này em mới biết khi về mẹ cũng bị đánh.”
“Trần Bỉnh Tín đánh một lần, bà cả quản lý tiền bạc cũng đánh một lần.”
“Khi biết chuyện đó, em đau lòng lắm, tức giận lắm, khóc đến không kìm được, hận bản thân vô dụng, nhưng em không dám để mẹ biết.”
“Rồi có năm sinh nhật, thực ra em còn không biết đó là sinh nhật mình, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhớ.”
“Mẹ đột nhiên đến thăm em, khi ấy, có lẽ mẹ đã giúp Trần Bỉnh Tín làm không ít chuyện, địa vị trong nhà cũng vững chắc hơn một chút. Mẹ mang cho em một chiếc bánh kem, còn có một mô hình máy bay bằng gỗ xếp hình. Mẹ ngồi xuống lắp ráp với em một lát, xoa đầu em, nói mẹ sẽ nhanh chóng đưa em đi, bọn em sẽ chuyển đến một căn nhà lớn.”
“Em không nói với mẹ, thực ra em không cần ở nhà lớn, em chỉ muốn ở bên mẹ.”
“Mỗi lần mẹ đến đều mang trên người những vết thương khác nhau, em chỉ nghĩ, nếu có em ở đó thì tốt rồi, sẽ không ai có thể bắt nạt mẹ nữa.”
“Nói ra có lẽ anh không tin, nhưng trước khi gặp anh, em đã nhiều lần có ý định giết Trần Bỉnh Tín. Chuyện này em chưa từng nói với ai, ngay cả Trác Trí Hiên cũng không biết.”
Nhưng Triệu Thanh Các là người cậu tin tưởng nhất, nên cậu có thể nói ra.
“Chắc là Trác Trí Hiên cũng cảm thấy gì đó, nên sau này mới tìm Monica cho em.”
“Rồi đến mùa hè em đậu vào trường của anh, mẹ đi đánh bạc, Trần Bỉnh Tín nhốt mẹ con em trong hầm. Em không biết mẹ làm vậy có phải vì muốn kiếm tiền để gửi em ra nước ngoài không, em không dám hỏi, vì em sợ mẹ nói phải, cũng sợ mẹ nói không phải.”
“Nhà họ Trần nhìn bề ngoài có vẻ giàu sang, nhưng nếu không có tiền thì thực ra sống rất khổ, phải có tiền để lo lót người hầu, không thể đắc tội với quản gia, không thể đắc tội với đầu bếp. Mỗi bà vợ trong nhà đều chi tiêu rộng rãi, nếu anh không cho tiền tip thì đồ ăn, đồ dùng, quần áo của anh sẽ toàn là thứ kém chất lượng.”
“Những kẻ thù dai còn có thể ngấm ngầm giở trò sau lưng. Các bà vợ trong nhà phân chia phe phái rõ rệt, người hầu bên dưới cũng theo đó mà đấu đá lẫn nhau. Thực ra, sau Trần Bảo Doanh còn có một cô em gái cùng thế hệ tên Bảo Tự Bối, nhưng chỉ vì bị sốt mà người hầu cố tình trì hoãn, không gọi bác sĩ đến khám, cuối cùng không qua khỏi.”
Cảm xúc của Trần Vãn đột nhiên trở nên kích động. Triệu Thanh Các chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu, không khuyên giải cũng không dỗ dành, chỉ nắm chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, yên lặng lắng nghe, nhờ vậy, Trần Vãn dần bình tĩnh lại.
“Xã giao cũng cần tiền, sinh hoạt phí hằng ngày của mẹ đều phải ghi sổ với bà cả. Sau khi chuộc em từ Tiểu Lãm Sơn về, mẹ thực sự không còn bao nhiêu tiền nữa.”
“Một người yêu cái đẹp đến thế, nhưng trong năm đầu tiên sau khi đưa em về từ Tiểu Lãm Sơn, gần như chẳng có lấy một món trang sức nào để đeo.”
“Có lẽ là sợ hãi khắc sâu vào tâm trí, về sau mẹ hình thành thói quen sưu tầm đá quý. Có lẽ, trang sức và đá quý đem lại cho mẹ cảm giác an toàn.”
“Sau khi em tốt nghiệp, mẹ luôn muốn em tranh giành cổ phần của Vinh Tín. Em cũng hiểu được, vì tất cả số cổ phần mẹ có đều đã dùng để chuộc em, vốn dĩ là em nợ mẹ.”
“Mẹ từng là một người mẹ rất tốt, rất tốt. Hồi nhỏ, em thực sự… rất thích mẹ, chỉ là…”
Hiện thực quá tàn khốc, một chút yêu thương trong bản năng cũng không thể chiến thắng sự áp bức của gia đình phụ quyền, cũng không thể chống lại những trớ trêu của số phận. Khi chính bản thân còn không thể bảo vệ nổi mình, không thể yêu cầu bà yêu thương người khác.
Vậy nên, dù Trần Vãn đã bao lần bị tổn thương, nhưng mỗi khi nghĩ đến Tống Thanh Diệu, trong lòng vẫn luôn có một sự dịu dàng không thể cắt bỏ.
Bởi đó là sự dịu dàng đầu tiên mà cậu nhận được kể từ khi bước vào thế gian này.
Không ai sinh ra đã biết yêu thương người khác, nếu có, thì chắc chắn là vì họ từng được yêu thương.
Mặc dù không nhiều.
Lời tác giả:
Từng đọc được một cách lý giải khác về “Lời hồi đáp của Keanu Reeves”, rằng nó tượng trưng cho những điều xa vời, những thứ ta khát khao nhưng chẳng thể với tới. Nhưng trời không phụ lòng người, công sức sẽ không uổng phí, cuối cùng ta cũng nhận được hồi đáp.
Nó có thể là tình yêu, tình thân, sự ngưỡng mộ, cũng có thể là học tập, sự nghiệp, lý tưởng, rồi sẽ có một ngày được đền đáp.
Nhưng tôi vẫn muốn tha thiết nhờ các bạn đọc đừng bình luận bất cứ điều gì liên quan đến truyện này dưới các bài nhạc, cũng đừng làm phiền bất cứ fan âm nhạc hay người qua đường nào. Nếu lỡ đã viết rồi thì phiền mọi người xóa giúp nhé. Cảm ơn mọi người!!