Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ

Chương 79: Ngoại truyện 6 Ngoại truyện Trung thu (Hoàn toàn văn)



Ngoại truyện 6: Ngoại truyện Trung Thu.

Trần Vãn kéo theo vali, vừa trò chuyện với mấy đàn em ở Khoa Tưởng vừa bước ra khỏi sân bay, chợt sững lại.

 

Gần đến Trung thu, khu vực đón khách ở sân bay đông đúc hơn hẳn. Người giơ bảng, người mải mê bấm điện thoại, nhưng chỉ có Triệu Thanh Các chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau đám đông, ánh mắt bình tĩnh kiên nhẫn nhìn về phía cổng ra.

 

Anh cao lớn, dù có bị đám đông che chắn cũng vẫn nổi bật, Trần Vãn vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đen nhánh của anh.

 

Mãi đến khi Triệu Thanh Các rút tay ra khỏi túi áo gió đưa về phía cậu, Trần Vãn mới hoàn hồn, quay sang nói với mấy người trong đoàn: “Mọi người đi trước đi, chú ý an toàn nhé.”

 

“Vâng, anh Trần,” Mọi người đã quá quen với cảnh này, cười nói, “Chúc anh trung thu vui vẻ!”

 

“Chúc mọi người trung thu vui vẻ.” Trần Vãn giơ tấm vé máy bay trong tay, rẽ qua đám đông, sải bước tới nắm lấy cánh tay Triệu Thanh Các: “Sao anh lại lên đây?”

 

Bọn họ đã hẹn nhau gặp ở cổng B3 dưới tầng hầm.

 

Triệu Thanh Các một tay kéo hành lý, một tay ôm lấy cậu, hỏi lại: “Chỉ có em được đơn phương đón máy bay sao?”

 

“…” Trần Vãn bật cười, “Này…”

 

Triệu Thanh Các mặt không đổi sắc, tự nhiên vòng tay qua vai cậu, giữ chặt, cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe.

 

Hôm qua Hồng Kông lại treo báo động bão số tám, cơn bão quét qua làm trời đất mịt mù, gió mưa chao đảo.

 

Ban đầu Trần Vãn không muốn để anh đến sân bay, dù sao Khoa Tưởng cũng đã cử tài xế đến đón.

 

Nhưng Triệu Thanh Các vẫn chỉ nói câu ấy: “Tài xế có theo đuổi em đâu.”

 

Trần Vãn chẳng còn gì để nói nữa.

 

“Vòng gọi vốn B không quá thuận lợi,” Gió bão hất tung vạt áo gió của cả hai.

 

Trần Vãn trút bỏ dáng vẻ điềm tĩnh trước mặt đàn em, thẳng thắn nói với Triệu Thanh Các: “Andrew quá kiêu ngạo, ỷ vào lợi thế sân nhà mà hét giá trên trời…”

 

Triệu Thanh Các hơi cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe cậu nói.

 

Cùng đi trên thang cuốn là một cặp cha con, cậu bé ngẩng đầu, phàn nàn với ba mình: “Daddy, là Lucas tham lam, muốn cướp mô hình của con.”

 

Trần Vãn không để ý, tiếp tục ngẩng đầu nói: “Anh ta còn nhăm nhe thị trường Hải Thị, ép giá xuất khẩu xuống mức thấp kỷ lục.”

 

Cậu bé lại phụng phịu: “Còn thuê người dọa con nữa!”

 

Trần Vãn nói: “Tham vọng lớn như vậy, đến lúc Khoa Tưởng nâng giá độc quyền cấp phép bằng sáng chế lên, anh ta có muốn rút khỏi thị trường cũng chưa chắc kịp.”

 

Cậu bé con bên cạnh phụ họa: “Đợi con tấn công tiêu diệt cậu ấy, cậu ấy sẽ biết tay con ngay.”

 

Triệu Thanh Các đột nhiên cúi đầu cười khẽ, Trần Vãn nhận ra, bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Thật đúng là càng sống càng thụt lùi, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, những chuyện như thế này trên bàn đàm phán vốn chẳng có gì lạ, vậy mà bây giờ lại giống như trẻ con về nhà mách lẻo.

 

Triệu Thanh Các nghiêng đầu, ghé sát tai cậu, thấp giọng: “Không sao, em cũng có thể tấn công tiêu diệt anh ta mà.”

 

“…” Trần Vãn nghẹn lời, dở khóc dở cười: “Em thấy anh muốn tấn công tiêu diệt em trước thì có.”

 

Khóe môi Triệu Thanh Các hơi nhếch lên.

 

Hai người cứ thế nói chuyện nhỏ nhẹ suốt quãng đường đến cổng B3. Sau khi lên xe, cả hai lại đồng loạt im lặng, nhìn nhau một cái.

 

Ánh mắt Triệu Thanh Các trầm lặng mà sâu thẳm, lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Trần Vãn, từ chân mày, sống mũi rồi dừng lại nơi đôi môi mềm mại. Gương mặt Trần Vãn như bị đốt cháy, vội vã quay đi giả vờ bình tĩnh.

 

Triệu Thanh Các nhướng mày, không nói gì thêm, chậm rãi vặn chìa khóa, thong thả đặt tay lên vô lăng.

 

Quả nhiên, trước khi anh kịp đạp chân ga, Trần Vãn đã chặn tay anh lại, dứt khoát xoay người, vượt qua bệ điều khiển, ngồi lên đùi anh, hai chân kẹp chặt lấy eo anh, cúi đầu, ánh mắt đen láy, lặng lẽ nhìn anh.

 

Triệu Thanh Các lập tức đỡ chặt cậu, một tay giữ eo, một tay chống sau lưng.

 

Không thể tiếp tục giả vờ nữa.

 

Chỉ một ánh mắt, khô củi bén lửa, nụ hôn như đã luyện tập vô số lần trước đây.

 

Sự kiềm chế và vẻ bình thản giả tạo trước mặt người khác cuối cùng cũng bị xé toạc trong không gian kín đáo này.

 

“Ưm…”

 

Trần Vãn vòng tay ôm lấy cổ Triệu Thanh Các, còn anh giữ chặt gáy cậu, hai thân thể gắn chặt lấy nhau, hơi thở quấn quýt, như hai con thú bị nhốt cùng một chỗ, gặm nhấm, chiếm hữu lấy nhau, tựa như không có đối phương thì không thể sống nổi.

 

Triệu Thanh Các hôn mạnh mẽ và bá đạo, giống hệt con người anh. Trần Vãn bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, nước bọt rịn ra khỏi khóe môi, khi tách ra còn kéo theo một sợi bạc trong suốt.

 

Ngực Trần Vãn phập phồng, cậu thở hổn hển, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ vươn ra, cuộn lại rồi rụt vào.

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đen sẫm.

 

Trần Vãn dời ánh mắt đi, vặn vẹo eo một chút rồi lại quay về, cúi xuống nhìn anh: “Triệu Thanh Các.”

 

“Ừm?” Triệu Thanh Các vuốt nhẹ tóc cậu.

 

“Số tiền em kiếm được lần này đã dùng để mua quà cho anh rồi.”

 

Triệu Thanh Các cảm thấy cậu giống như một con mèo nhỏ kiêu ngạo, đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên mặt cậu, ánh mắt cẩn thận dò xét từng đường nét, giọng trầm thấp, khích lệ hỏi: “Mua gì?”

 

Môi Trần Vãn bị hôn đến đỏ mọng, nhẹ giọng đáp: “570S.”

 

Một chiếc siêu xe giới hạn đặt làm riêng.

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu đầy hứng thú, bật cười khẽ: “Vậy thì chuyến này xem như em làm không công rồi.”

 

Giá khởi điểm đã bị đẩy lên rất cao.

 

“Em vẫn có thể kiếm lại, nhưng mà,” Trần Vãn ngẩn ngơ cảm thán, “Anh lái xe thật sự rất đẹp.”

 

Dạo trước, Đàm Hựu Minh chặn nguyên khúc đường quanh co trên núi Gia Đa Lợi để tổ chức đua xe. Khi người khác điên cuồng nhấn ga, Triệu Thanh Các lại thong thả lái dạo, qua trạm nghỉ ven đường còn ung dung hạ cửa kính xuống.

 

Trên đài quan sát, Trần Vãn bị người ta kéo lại trò chuyện xã giao, môi ngậm điếu thuốc đối phương đưa nhưng không châm lửa. Khóe môi cậu mang theo ý cười nhàn nhạt, trời chiều xanh thẳm, gió núi thổi phồng chiếc sơ mi, tôn lên vòng eo thon dài và đôi chân thẳng tắp.

 

Ngay khoảnh khắc Triệu Thanh Các dừng xe, ánh mắt Trần Vãn liền dán lên người anh, cậu bước nhanh đến, rút điếu thuốc khỏi môi, cúi người tựa lên cửa xe, đôi mắt sâu thăm thẳm.

 

Triệu Thanh Các mặc bộ đồ đua xe cùng chiếc mũ bảo hiểm, đẹp trai đến mức làm người ta mềm nhũn cả chân. Trần Vãn nuốt khan, giọng trầm xuống: “Chạy thêm một vòng nữa rồi về nhé?”

 

Không an toàn, hơn nữa… có quá nhiều người nhìn.

 

Triệu Thanh Các cười mà như không, liếc cậu một cái, trêu ghẹo: “Tôi tưởng em còn muốn nói chuyện thêm lát nữa.”

 

Trần Vãn ngẩn ngơ nhìn anh: “Không, không có chuyện gì để nói cả.”

 

Triệu Thanh Các cong khóe môi, nghiêng đầu, ra vẻ thấu tình đạt lý: “Không sao, cứ nói đi, tôi đợi.”

 

Trần Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận kiểm tra dây an toàn và mũ bảo hiểm của anh, sau đó ánh mắt lại vô thức dán chặt vào gương mặt Triệu Thanh Các.

 

Triệu Thanh Các đã đạt được thứ mình muốn, cố tình vỗ nhẹ hai cái lên mặt cậu, cúi sát tai, giọng nói khàn khàn: “Trần Vãn.”

 

“Thu ánh mắt lại đi.”

 

Trần Vãn dời mắt, nhưng cậu, cậu không thu lại được.

 

Triệu Thanh Các như vừa cười nhạo, vừa có chút đắc ý, nghiêng đầu định nói gì thêm thì phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi.

 

Xe anh dừng quá lâu, chặn mất đường của thần xe Đàm Hựu Minh trên núi Gia Đa Lợi.

 

Đàm Hựu Minh hận không thể thò đầu ra hét lớn: Có đi hay không?! Không đi thì để hắn chạy trước hai vòng, đợi Thẩm Tông Niên đến rồi thì hắn chẳng chạy được nửa vòng nào hết.

 

Đàm Hựu Minh lạnh mặt cầm bộ đàm, ra lệnh trên kênh chung: “0120, làm ơn sau này dựng một tấm biển ở đây: Khúc cua tốc độ cao, cấm chim chuột.”

 

“Alo alo?” Chờ mãi chẳng thấy Trác Trí Hiên và Tưởng Ứng trả lời, bất thình lình trong kênh truyền ra một giọng nói lạnh lẽo như hồn ma u ám: “Cậu tự xuống hay để tôi kéo cậu xuống đây?”

 

“Đệt!” Đàm Hựu Minh sợ đến mức vứt luôn bộ đàm, điên cuồng nhấn còi, đạp ga, chạy trốn mất dạng.

 

Triệu Thanh Các giơ điện thoại chụp lại chiếc xe bỏ chạy kia, gửi đi, sau đó mới quay lại nhìn Trần Vãn: “Trần Vãn.”

 

“Ra vạch đích đợi tôi.”

 

“Được.” Trần Vãn cụp mắt, ngoan ngoãn nghe lời.

 

Nhưng đến tối, sau khi xong chuyện, cậu lại chẳng chịu rời khỏi người Triệu Thanh Các. Rõ ràng Triệu Thanh Các đã muốn ra ngoài, nhưng Trần Vãn lại siết chặt lấy anh, giọng khàn khàn: “Đừng…”

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng như dỗ trẻ con, vòng tay bế cậu lên, từ phòng ngủ ra phòng khách, từ lầu trên xuống lầu dưới, làm một lần trên đảo bếp, rồi thêm một lần bên cửa sổ sát đất.

 

Trần Vãn vô cùng thích cảm giác bị ôm chặt từ phía trước mà l@m tình, cánh tay của Triệu Thanh Các rất mạnh mẽ, cũng rất nóng, như một sợi xích sắt, giam cầm chặt lấy cậu.

 

Trần Vãn nuốt trọn từng chút một, từng phần, từng tấc, từng giọt của Triệu Thanh Các đều là của cậu. Không biết bao nhiêu lần, cậu bị làm đến mức mất cả kiểm soát, khóe mắt đỏ hoe như thể đã khóc, dù bình thường cậu luôn là một người rất chỉn chu, đoan trang.

 

Triệu Thanh Các nâng mặt cậu lên, hôn từng chút một, dịu dàng trấn an: “Không sao.”

 

“Không sao.”

 

“Trần Vãn, em là của tôi.”

 

“Không sao cả.”

 

“Tôi đều thích.”

 

Nghĩ đến đây, cơ thể Trần Vãn lại bắt đầu nóng lên.

 

.

 

Triệu Thanh Các khẽ cúi mắt nhìn lướt qua, không để tâm, giọng điệu như thể rất biết nghĩ cho người khác: “Em tặng tôi chiếc 570, Đàm Hựu Minh chắc sẽ tức giận đấy.”

 

Châu Á chỉ mở bán đúng một chiếc.

 

Trần Vãn khựng lại một chút, mím môi: “Em đã chuẩn bị quà khác cho cậu ấy rồi.”

 

Điện thoại của Triệu Thanh Các rung lên, anh liếc qua màn hình.

 

Chậc, tin tức thật nhanh nhạy.

 

Anh dứt khoát từ chối cuộc gọi của Thẩm Tông Niên, vuốt nhẹ eo của Trần Vãn, giọng điềm nhiên: “Không tặng cũng không sao.”

 

“…” Trần Vãn bật cười, “Phải tặng chứ.”

 

Thẩm Tông Niên muốn mua cho Đàm Hựu Minh, còn cậu muốn mua cho Triệu Thanh Các, cuối cùng ai giành được, quà về tay ai, đều dựa vào bản lĩnh.

 

“Đợi xe về em sẽ cho người chỉnh sửa lại, xem khi nào anh có thời gian thì quyết định phong cách nhé.”

 

Triệu Thanh Các không trả lời ngay, chỉ đáp lại y hệt: “Thế khi nào em có thời gian xem qua bản hợp đồng trợ lý đặc biệt vừa chỉnh sửa?”

 

“…” Trần Vãn bất đắc dĩ nhìn anh, sao lại đợi cậu ở đây để hỏi chuyện này chứ.

 

Trước khi đi công tác, Triệu Thanh Các đã bắt tay vào việc xử lý thủ tục giám hộ theo ý định chung của họ, trong đó có liên quan đến vấn đề tài sản cá nhân. Trần Vãn đã đưa ra một vài phản đối với điều khoản sở hữu chung.

 

Ánh mắt Triệu Thanh Các không lảng tránh cũng không áp bức, không mạnh mẽ ép buộc nhưng cũng không có ý định nhượng bộ: “Trần Vãn.”

 

“Em còn muốn tặng quà cho tôi không?”

 

Một câu nói khiến Trần Vãn sững lại.

 

Những gì Triệu Thanh Các nói chắc chắn không chỉ là chiếc xe lần này, nếu cậu không đồng ý điều khoản sở hữu chung, vậy sau này, có lẽ cậu sẽ không thể tặng bất cứ thứ gì cho Triệu Thanh Các nữa.

 

Thật đáng sợ! Đối với Trần Vãn, điều đó quá là tàn nhẫn!

 

Triệu Thanh Các vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, ôm cậu lên, vuốt nhẹ sau lưng, chậm rãi dẫn dắt: “Trần Vãn, tôi đã rất lý trí với em rồi.”

 

Cổ phần của Minh Long vẫn chưa tính đến.

 

“Em cũng phải công bằng một chút chứ.”

 

Giọng điệu anh ôn hòa, lịch thiệp, cứ như thể bản thân đã bao dung lắm, đã nhượng bộ rất nhiều vậy.

 

Trần Vãn im lặng không nói gì, Triệu Thanh Các lại tiếp tục: “Những thứ đó chẳng liên quan đến nhà họ Triệu, cũng chẳng liên quan đến Minh Long, đó là tài sản cá nhân của tôi, là một phần thuộc về tôi.”

 

Trần Vãn mím môi, Triệu Thanh Các lập tức thừa thắng xông lên: “Em không cần chúng, cũng không cần tôi sao?”

 

Trần Vãn lập tức nhíu mày.

 

Người đàn ông này, từ trong ra ngoài đều thâm hiểm, cúi giọng hỏi: “Em có cần tôi không, Trần Vãn?”

 

Trần Vãn ngay lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ anh: “Cần, em cần.”

 

Triệu Thanh Các không ôm lại mà hơi đẩy cậu ra, muốn nói hết lời trước: “Vậy thì em không thể chỉ cần một phần.”

 

Đôi mắt đen nhánh của Trần Vãn nhìn anh chằm chằm.

 

Trong ánh mắt bình tĩnh mà điên cuồng đó, Triệu Thanh Các lắc đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn nói: “Không có chuyện như vậy đâu, Trần Vãn.”

 

Anh bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: “Muốn tôi, thì phải muốn tất cả.”

 

Sau một hồi giằng co, Trần Vãn khẽ thở dài trong lòng, hoàn toàn từ bỏ nguyên tắc: “Muốn, em muốn hết.”

 

Không dễ gì để cậu nói câu này, Trần Vãn rất bướng bỉnh, hai người đã dây dưa trong thế trận nửa sáng nửa tối này khá lâu, cuối cùng vẫn là Triệu Thanh Các thắng.

 

Anh thở phào một hơi, không còn ngăn cản Trần Vãn rướn người lên hôn mình nữa.

 

Cặp m ông tròn trịa của Trần Vãn không ngừng cọ vào phía dưới của Triệu Thanh Các, khiến hơi thở anh mất ổn định, nhưng anh vẫn chậm rãi lau mồ hôi trên mặt cậu, tặc lưỡi cười nhẹ: “Trần Vãn.”

 

“Em thật sự rất thích làm chuyện này trên xe nhỉ?”

 

Trần Vãn si mê li3m lấy môi anh, nghĩ thầm: Không thì em mua chiếc Cullinan này để làm gì.

 

Chẳng phải vì gầm cao, không gian rộng, tiện hành sự hay sao?

 

Cậu như một chú cún nhỏ, li3m môi anh, cuối cùng Triệu Thanh Các cũng hé môi, dẫn cậu vào, để mặc cậu cắn m*t, tay chậm rãi kéo khóa thắt lưng cậu xuống.

 

Bàn tay của Triệu Thanh Các từ nhỏ đã cầm súng, đầu ngón tay có lớp chai.

 

Trần Vãn ướt đẫm phía dưới, thoải mái đến mức khẽ r3n rỉ một lúc. Quần áo xộc xệch, chẳng biết quần đã rơi đâu mất, trong khi Triệu Thanh Các vẫn giữ nguyên vẻ ngoài chỉnh tề.

 

Trần Vãn làm loạn cả quần tây lẫn áo sơ mi của anh, gần như muốn chết trên người anh, nhưng khi cậu định c ởi thắt lưng của Triệu Thanh Các thì lại bị giữ chặt tay.

 

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Trần Vãn lộ ra chút bối rối và hụt hẫng, Triệu Thanh Các lập tức kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt, ấn nhẹ sau gáy cậu, ghé môi lên trán thì thầm: “Em mệt quá rồi.”

 

Vì muốn kịp về đón Trung thu, Trần Vãn đã ngồi chuyến bay đêm liên tục, những khao khát và nhung nhớ mà Triệu Thanh Các tích tụ bấy lâu, anh tự biết bản thân sẽ rất khó kiềm chế, mà Trần Vãn có lẽ cũng không chịu nổi, chuyện này tuyệt đối không thể bắt đầu được.

 

Trần Vãn xoa mặt, cười bất lực: “Nhìn tiều tụy lắm hả?”

 

Triệu Thanh Các vuốt nhẹ mái tóc đã dài hơn một chút của cậu, ngắm nghía một hồi rồi nghiêng đầu như không hiểu: “Rất đẹp mà.”

 

Trần Vãn bật cười, hai tay nâng mặt anh lên, dịu dàng nói: “Anh mới đẹp, anh là đẹp nhất.”

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu chăm chú, thở dài: “Trần Vãn, em thực sự rất thích khuôn mặt này nhỉ?”

 

Trong trí nhớ của anh, cậu đã khen không biết bao nhiêu lần rồi.

 

“Đúng là rất thích.” Trần Vãn chạm vào mặt anh, cảm thán: “Triệu Thanh Các, anh có biết mình đẹp đến mức nào không?”

 

Triệu Thanh Các hơi ngẩng cằm: “Nhưng rồi cũng sẽ có ngày nó không còn đẹp nữa.”

 

Trần Vãn sững lại, vội nói: “Sẽ không đâu, chỉ cần nó thuộc về anh thì luôn luôn đẹp.”

 

Triệu Thanh Các không nói gì.

 

Trần Vãn sốt ruột: “Không phải vì khuôn mặt này mà em thích anh, là vì anh nên em mới yêu luôn khuôn mặt này.” Trên thế gian này có bao nhiêu gương mặt đẹp, nhưng cậu chưa từng động lòng với ai khác.

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu vài giây rồi quay mặt đi, khẽ cười một tiếng, không bày tỏ ý kiến gì.

 

Trần Vãn bật cười, hai tay nâng mặt anh, nhẹ nhàng xoay lại đối diện mình, ánh mắt sâu thẳm đầy chân thành: “Tin em đi, Triệu Thanh Các.”

 

Triệu Thanh Các vẫn giữ thái độ thản nhiên, khiến Trần Vãn hơi bất lực.

 

“Triệu Thanh Các, anh… có nhớ em không?”

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người ở bên nhau mà cậu phải đi công tác xa lâu đến vậy, nhưng vừa hỏi ra miệng, Trần Vãn lại thấy ngại, cảm thấy câu hỏi này hơi ngớ ngẩn, hơi sến súa, sao cậu lại hỏi câu dung tục như thế chứ.

 

Triệu Thanh Các lặng lẽ nhìn cậu, Trần Vãn ngượng ngùng cười: “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi…”

 

Triệu Thanh Các đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, kéo ngón tay cậu đặt lên điện thoại mình để mở khóa bằng vân tay. Màn hình sáng lên, anh bấm vào giao diện theo dõi dữ liệu của vòng tay thông minh, đưa cho Trần Vãn xem.

 

Trần Vãn ngạc nhiên: “Anh đặt vân tay em từ khi nào vậy?”

 

Triệu Thanh Các thản nhiên, giọng điệu hết sức hợp lý: “Lúc em ngủ.”

 

“…” Trần Vãn xấu hổ: “Không cần đâu.”

 

“Cần chứ.” Triệu Thanh Các nghịch tóc sau gáy cậu, giọng nói trầm thấp, dịu dàng dỗ dành: “Nhìn đi, không sao đâu. Tôi biết em không thích xâm phạm quyền riêng tư của người khác, đây là tôi tự nguyện cho em xem.”

 

Ra vẻ rộng lượng ghê.

 

“…” Trần Vãn nhận lấy điện thoại của anh, nâng trong tay như đang cầm một món đồ chơi mới lạ, từ tốn lướt từng dòng một.

 

Triệu Thanh Các lại đặt tay lên lưng cậu, vững vàng đỡ lấy, kiên nhẫn chờ đợi, như thể đang khuyến khích cậu cứ từ từ xem hết.

 

Không bao lâu sau, tai Trần Vãn bắt đầu đỏ lên.

 

Tháng trước, trung bình mỗi ngày Triệu Thanh Các dành bốn tiếng để xem cậu ngủ. Hai người có chênh lệch múi giờ, không biết giữa lịch trình bận rộn, anh đã tìm đâu ra từng ấy thời gian.

 

Cứ cách tám tiếng, hệ thống sẽ theo dõi nhịp tim, thân nhiệt, nồng độ oxy trong máu và chỉ số căng thẳng của cậu, sau đó tổng hợp thành biểu đồ gửi cho Monica.

 

Trong mục ghi chú, lịch sử cũng đánh dấu rõ ràng: Ngày 2 tháng 9 và 11 th áng 9, Trần Vãn quên uống thuốc, dòng chữ được bôi đỏ, nổi bật đến mức muốn phớt lờ cũng khó.

 

Có mười ba ngày, hệ thống ghi nhận việc trích xuất dữ liệu âm thanh thường xuyên, có một đoạn đã được lặp lại đến ba mươi hai lần.

 

Danh sách theo dõi còn đặc biệt đánh dấu đỏ: “Ngày 8, Blake, 7 câu”, “Ngày 13, Felix, Hồ Saint-Ro.”

 

 

Những cuộc gặp mặt, trò chuyện của Trần Vãn với đàn ông trong các bữa tiệc xã giao, hành trình, nội dung trao đổi, số lượng câu nói, tất cả đều được phân loại rõ ràng, ghi chép cẩn thận.

 

Đến cả Trần Vãn cũng phải sửng sốt.

 

Cậu tặng chiếc vòng tay này cho Triệu Thanh Các để thể hiện quyết tâm của mình, ngoại trừ lúc tắm, đi vệ sinh hay những cuộc họp và đàm phán liên quan đến bí mật thương mại, còn lại hầu như cậu luôn bật nó, nhưng Triệu Thanh Các lại khai thác và sử dụng hệ thống giám sát này vượt xa khỏi tưởng tượng của cậu.

 

Kể cả trong suốt mười sáu năm điên cuồng thầm yêu Triệu Thanh Các, cậu cũng chưa từng làm đến mức này.

 

Cho đến lúc này, Trần Vãn dường như mới thực sự nhận thức rõ ràng, câu nói “giam cầm vĩnh viễn” hình như chưa bao giờ là một lời nói đùa. Triệu Thanh Các luôn nói được làm được.

 

Còn bi3n thái hơn cả mình nữa, Trần Vãn thầm nghĩ.

 

Cậu không nhận ra mình đã lẩm bẩm câu đó bằng giọng rất nhỏ.

 

Nhưng dù nhỏ đến đâu, Triệu Thanh Các vẫn nghe thấy, anh mặt không đổi sắc, thản nhiên hỏi ngược lại: “Nhớ em thì là bi3n thái à?”

 

Trần Vãn cười gượng: “Không, không phải.”

 

Triệu Thanh Các nhẹ nhàng vuốt má cậu, ánh mắt ôn hòa đến mức kỳ lạ: “Trần Vãn.”

 

Trần Vãn khẽ rùng mình, người hơi cứng lại.

 

Triệu Thanh Các nhìn sâu vào mắt cậu, chậm rãi nói: “Tôi không bắt em phải mở quyền giám sát 24/7, vậy là em nên thấy biết ơn rồi.”

 

“…” Trần Vãn đặt điện thoại xuống, vòng tay ôm lấy cổ anh, cười híp mắt: “Ồ, vậy cảm ơn Triệu Thanh Các.”

 

“Không cần cảm ơn.” Anh không cười, chỉ siết chặt vòng ôm, kéo cậu vào lồ ng ngực mình, sau một lúc lâu, giọng nói anh khẽ khàng: “Để em phải hỏi câu này là do tôi chưa làm tốt.”

 

Anh yêu Trần Vãn vô cùng, nhưng nếu cậu không cảm nhận được, thì tất cả đều là vô nghĩa.

 

Nếu người được yêu không cảm nhận được tình yêu, thì đó không phải là tình yêu thật sự.

 

Giọng điệu anh lúc này rất nghiêm túc, không còn vẻ mặt dày lý lẽ hay kiểu nói mỉa mai như trước nữa.

 

Trần Vãn lập tức túm lấy cổ áo anh, nửa bất đắc dĩ, nửa buồn cười: “Trời ạ, em chỉ thuận miệng nói một câu sến súa thôi, anh đừng có thi với em từng chút một được không?”

 

Cứ vậy thì không hồi kết mất.

 

Triệu Thanh Các hơi nâng cậu lên, cúi đầu, yên lặng nhìn cậu, sau đó, anh nói ra một câu khiến người ta xấu hổ không biết để mặt vào đâu bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm chỉnh: “Tôi đang theo đuổi em.”

 

Trần Vãn không biết làm gì, chỉ có thể quay đầu, cười một cái: “Theo đuổi lâu như vậy rồi, đủ rồi.”

 

“Chưa đủ.” Triệu Thanh Các cảm thấy môi cậu khô quá, liền vặn nắp chai nước khoáng, đưa lên cho cậu uống, “Mong cậu Trần hãy có chút tự giác của người được theo đuổi.”

 

“…”

 

Sau khi cho cậu uống nước, Triệu Thanh Các đẩy đầu cậu tựa vào vai mình: “Ngủ một lát đi.”

 

Trần Vãn vùi mặt vào hõm cổ anh: “Không về sao?”

 

Bên ngoài, tiếng mưa và sấm ngày càng lớn.

 

“Không vội.” Triệu Thanh Các hạ ghế lái xuống, ôm cậu nằm trên người mình: “Đường ra sân bay sẽ tắc lâu lắm.”

 

Anh điều chỉnh nhiệt độ trong xe, dùng áo khoác phủ lên cả hai, cánh tay siết chặt ôm lấy cậu, một tay đặt trên lưng Trần Vãn, giữ cậu thật ấm, như thể trên đời này chẳng có chuyện gì quan trọng bằng việc để cậu ngủ một giấc ngon lành.

 

“Cứ ngủ đi, đừng lo gì cả.” Vòng tay anh chặt chẽ như một chiếc thuyền nhỏ giữa cơn giông tố, tiếng mưa gió bên ngoài dần trở nên xa xôi. Trái tim Trần Vãn bình yên lại, cả người được ôm ấp trong hơi ấm dịu dàng, đầy ắp.

 

“Mưa lớn quá…” Cậu lơ mơ buồn ngủ.

 

“Ừm.” Triệu Thanh Các nhẹ vỗ lưng cậu, giọng trầm thấp: “Năm nay có lẽ Trung thu không thể ngắm trăng rồi.”

 

Đài thiên văn đã phát cảnh báo rằng mưa đỏ có thể kéo dài cả tuần.

 

Anh không muốn để Trần Vãn thất vọng, cậu đã bay cả ngàn dặm về nhà chỉ để đón Trung thu, vậy mà đến trăng cũng không thấy, thật không đáng.

 

Những chuyện khác, Triệu Thanh Các đều có thể cố gắng, nhưng việc này, có lẽ anh không thể làm gì được.

 

“Không sao.” Trần Vãn nghe nhịp tim anh, mắt lim dim, giọng lười biếng: “Em đã có một vầng trăng rồi.”

 

Một vầng trăng vĩnh viễn treo cao trong cuộc đời cậu, dù mưa hay nắng vẫn vằng vặc sáng trong.

 

Lời tác giả:

 

Dù đã trễ quá nhiều, nhưng tôi vẫn chân thành chúc mỗi độc giả nhận được lá thư này sẽ tìm thấy vầng trăng của riêng mình, không chỉ trong đêm Trung thu.

 

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.