Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 47: 47: Về Vọng Nguyệt Trang




Một buổi chiều nọ, Nam Dạ Huyền đến trung tâm thương mại One thì thấy một mảng tường lớn bên ngoài đang được tu sửa, có một cô gái đang đứng trên chiếc thang hình chữ A để thực hiện tranh đắp phù điêu trên tường, bức tranh đã tạo hình được 80% rồi trông vô cùng ấn tượng đẹp mắt nên anh dừng lại xem một chút vì hình thức hơi mới lạ đối với anh.

Vũ Bắc Nguyệt nhận công trình làm tranh phù điêu tường cho trung tâm thương mại One để tạo điểm nhấn nhân dịp 03 năm kỷ niệm ngày thành lập, đây là sở trường của cô nên mặc dù tranh chưa hoàn thành cũng khiến người khác khó mà rời mắt được.

Đột nhiên có một người phụ nữ dắt theo một hai đứa trẻ từ trong trung tâm thương mại đi ra, hai đứa trẻ đùa giỡn vô tình đụng vào cái thang khiến cho thang ngã, Vũ Bắc Nguyệt đang đừng bên trên thang cũng lảo đảo ngã từ trên xuống.

Vũ Bắc Nguyệt cứ tưởng lần này ngã xuống đất thế nào cũng bị thương nhưng ai ngờ cô không rơi xuống đất mà lại rơi vào vòng tay của Nam Dạ Huyền đang đứng bên dưới.

Lúc đó Nam Dạ Huyền cũng không suy nghĩ nhiều chỉ thấy người khác gặp nạn thì ra tay giúp đỡ thôi, anh cũng không ngờ cô gái kia lại chính là Vũ Bắc Nguyệt.

Khi đối mặt với nhau hai người cùng thốt lên “Là anh?”
“Là cô?”
Hai người có chút gượng gùng, Nam Dạ Huyền từ từ đỡ Vũ Bắc Nguyệt đứng xuống đất, cô thở phào nhẹ nhõm “Cảm ơn anh nha, vừa rồi không có anh thì tôi không biết thế nào nữa.



Mẹ của hai đứa trẻ thấy con của mình đùa giỡn làm ảnh hưởng đến người khác liền cúi đầu bối rít xin lỗi “Tôi thành thật xin lỗi vì đã gây nguy hiểm cho cô.


Nam Dạ Huyền nhíu mày nhìn người phụ nữ kia rồi lên tiếng “Nếu lần sau không quản được con của mình thì đừng dắt theo ra đường nữa.


Người phụ nữ kia và hai đứa nhỏ nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Nam Dạ Huyền thì sợ hãi vô cùng, Vũ Bắc Nguyệt thấy vậy liền lên tiếng an ủi họ “Không sao đâu, trẻ con không hiểu chuyện thôi chị dẫn mấy bé về đi.


“Dạ cảm ơn cô, cảm ơn cô.


Lúc người phụ nữ và hai đứa trẻ kia đi rồi thì Nam Dạ Huyền liền quay người lại nhíu mày nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng “Cô đúng là quá ngốc rồi, rõ ràng là bọn họ sai mà, vừa rồi suýt chút nữa cô đã gặp nguy hiểm rồi đấy, trẻ con không hiểu chuyện nhưng người lớn thì có, là cô ta không quản lý được con của mình mấy đẩy người khác vào tình thế nguy hiểm.


Vũ Bắc Nguyệt lên tiếng đáp “Biết là vậy nhưng mà tôi cũng không sao rồi hà tất phải hơn thua với họ làm gì chứ?”
“Phải nói cho ra lẽ chứ, công bằng của mình mà mình không giành lấy thì người khác sẽ ức hiệp mình đấy.


Vũ Bắc Nguyệt nhướng mày “Chẳng lẽ khi anh bị chó cắn thì anh sẽ cắn lại con chó à.


“Cô…”
Nam Dạ Huyền tức đến độ khói muốn bốc l3n đỉnh đầu, rõ ràng là anh đang ra mặt đòi công bằng cho Vũ Bắc Nguyệt vậy mà cô lại nói chuyện móc họng anh kiểu đó.

Nam Dạ Huyền hừ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Vũ Bắc Nguyệt lạnh giọng lên tiếng “Tôi không thèm hơn thua với cô nữa, nếu thích chịu thiệt thòi thì cứ chịu đi.



Nam Dạ Huyền cũng không hiểu tại sao mỗi lần gặp Vũ Bắc Nguyệt thì anh luôn có cảm giác quen thuộc, mỗi khi thấy cô bị người ta ức hiếp thì lại muốn ra mặt bảo vệ trong vô thức nữa.

Nam Dạ Huyền thầm nghĩ [Mình từng đọc qua một câu nếu người mà lần đầu tiên mình gặp luôn có cảm giác quen thuộc có thể là kiếp trước vẫn còn nợ tình cảm nên kiếp này gặp lại để trả cho xong, chẳng lẽ mình và Bắc Nguyệt lại là kiểu nhân duyên như vậy sao?!]
Nam Dạ Huyền gọi Kính Âm đ ến Minh Huê Viên rồi lên tiếng nói với cậu ta “Cậu giúp tôi điều tra làm cách nào để liên hệ với cô gái ngày hôm qua chúng ta gặp ở trung tâm thương mại One vẽ tranh tường giùm tôi nhanh đi.


Kính Âm tò mò lên tiếng hỏi “Sao đột nhiên anh lại có hứng thú với tranh tường như vậy hả?”
“Tôi nói sao thì cậu làm vậy đi đừng có hỏi nhiều làm gì.


Kính Âm tìm hiểu rồi lái xe đưa Nam Dạ Huyền đến phòng tranh nhỏ của Vũ Bắc Nguyệt nhưng không may là hôm nay tiệm đóng cửa nên hai người không gặp được cô nên đành quay về Minh Huê Viên.

Gần đến ngày giỗ của ông ngoại rồi nên Vũ Bắc Nguyệt trở về Vọng Nguyệt Trang để chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa làm giỗ cho ông.

Chú Lâm vừa nhìn thấy Vũ Bắc Nguyệt về đến thì xúc động đến độ rơi nước mắt “Cuối cùng tôi cũng chờ được tiểu thư trở về Vọng Nguyệt Trang rồi.


Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười đưa mắt nhìn chú Lâm, bảy năm không gặp ông cũng đã già hơn lúc trước nhiều đầu tóc nay đã thành màu muối tiêu mất rồi.


“Chú Lâm vẫn khỏe chứ ạ?”
Chú Lâm khẽ thở dài lên tiếng đáp “Mấy năm nay sức khỏe của tôi vốn không tốt nhưng mà vẫn cố nán lại để coi sóc nhà cửa giùm tiểu thư, cô ra nước ngoài nhiều năm để Vọng Nguyệt Trang không ai trông coi tôi không an tâm.


Vũ Bắc Nguyệt tỏ vẻ áy náy “Mấy năm nay vất vả cho chú Lâm quá rồi, con xin lỗi vì đến bây giờ mới trở về.


Chú Lâm ậm ừ rồi lên tiếng hỏi “Lần này tiểu thư trở về Vọng Nguyệt Trang có phải là đã suy nghĩ thông suốt chuyện của A Sở rồi không hả?”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười buồn lên tiếng đáp “Dù con có suy nghĩ thông suốt hay không thì A Sở cũng mãi mãi không thể trở về được nữa, con đang cố gắng sống thay phần đời dang dở của A Sở.


Chú Lâm nhìn thần sắc của Vũ Bắc Nguyệt lúc này thì cũng không còn lo lắng cho cô nữa, có lẽ hiện tại cô đã nghĩ thông suốt mọi chuyện không còn tìm đến cái chết như lúc A Sở xảy ra chuyện không may vào bảy năm trước nữa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.