Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.(*)
(*Chờ a đợi a, ở cổng thành a. Một ngày không gặp, như ba tháng chưa gặp.)
Hơn ba trăm ngày, nếu một ngày như ba tháng, vậy là bao nhiêu tháng?
Tóm lại, là một thời gian dài đằng đẳng.
Thời điểm Ngô đại hiệp tới lấy viên thuốc cuối cùng thì ông vuốt đầu Trữ Nhược và cười nói với Hoắc thần y: “Hắn là hạt giống tốt để luyện võ công, chi bằng ông tặng những thứ yêu thích cho ta đi. Ta nhất định sẽ bồi dưỡng hắn thành một trong mười cao thủ trên giang hồ.”
Hoắc thần y một tay túm lấy Trữ Nhược kéo về bên cạnh mình: “Ông định giành đồ nhi của ta đấy à!” Hoắc thần y cười nhạo, “Ông chỉ có thể giúp hắn trở thành một trong mười cao thủ, còn ta lại có thể giúp hắn trở thành thiên hạ đệ nhất thần y độc nhất vô nhị, ông có thể sao?”
Ngô đại hiệp buông tay, lui ra ngoài phòng: “Không thể, không thể, ta nào dám cướp đồ đệ của ông, ông vất vả lắm mới thu nhận một dòng độc đinh (đứa duy nhất) như vậy, nếu ta cướp đi rồi, về sau lúc chúng ta bị trọng thương chỉ có thể giương mặt thối đến gặp ông, như vậy khó coi chết đi được?” Ngô đại hiệp lại nhìn Trữ Nhược nheo mắt cười nói, “Không nghĩ rằng tiểu tử nhà ngươi cũng ham thích học võ công như vậy, ta dạy cho ngươi thế nhưng còn tận tâm tận lực hơn cả dạy cho đồ đệ của mình, tâm pháp và kỹ xảo cũng đã nói rõ, còn lại phải dựa vào luyện tập.”
Trữ Nhược lo lắng nói: “Nhưng Ngô đại hiệp, ông tổng cộng đã không dạy ta mấy ngày rồi, nếu lại có chỗ nào không hiểu, ta nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngô đại hiệp chỉ vào Hoắc thần y nói: “Không phải còn có vị cao thủ này ở đây sao ——” Ông vừa nói hơn phân nửa thì tự giác biết mình nói lỡ, liền vội vàng ngậm miệng.
Trữ Nhược kinh ngạc há to mồm: “Nhưng sư phụ đâu có võ công a.”
Sắc mặt Ngô đại hiệp xanh đỏ bất định, như không biết phải nói gì. Hoắc thần y thản nhiên nói: “Ta tuy không có võ công, nhưng vẫn có khả năng lý luận suông.”
Ngô đại hiệp hướng Hoắc thần y chắp tay, vội vàng rời đi.
Hoắc thần y duỗi lưng: “Trữ Nhược, đừng một lòng một dạ nghiên cứu công phu, thời gian rãnh thì nên dồn tâm tư vào y dược.”
Trữ Nhược vỗ ngực: “Sư phụ yên tâm, ta một ngày cũng không chểnh mãng.” Hắn vươn ngón tay dài nhỏ, “Thế nào sư phụ, ta bắt mạch giúp ông nha?”
Hoắc thần y rụt cổ tay lại, bộ râu run run, cười mắng: “Thằng nhóc như ngươi mà cũng muốn bắt mạch cho ta sao? Luyện thêm mười năm đi!”
Trữ Nhược bĩu môi: “Không thèm!”
Hoắc thần y vớ lấy một quyển sách ném đến trên đầu hắn, Trữ Nhược dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng kẹp lại, hì hì cười nói: “Sư phụ xem, võ công vẫn thật hữu dụng ~ ”
Buổi tối trở về phòng, theo thường lệ lấy máu trên ngón tay cho “hoa tam nguyệt” ăn, qua thời gian một năm, tiểu trùng thế nhưng lại mảy may không hề lớn lên, chỉ có màu sắc của chúng là càng đỏ tươi hơn.
Trữ Nhược đang cầm cái bình ngơ ngác xuất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm bang bang, tập trung nhìn vào thì thấy đám tiểu trùng xôn xao ở trong bình thủy tinh, chúng đập cánh muốn lao ra khỏi bình.
Tim Trữ Nhược đập loạn, hắn lập tức đứng dậy, lại ngồi xuống, lặp lại vài lần như thế, cuối cùng vẫn như trước giấu cái bình thủy tinh ở dưới giường, lau sạch chút vết máu khô trên ngón tay, hít vài hơi thật sâu rồi đi ra ngoài phòng.
Trăng sáng sao thưa, thời tiết trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Không khí khiến xoang mũi hơi có chút nhức nhói, một âm thanh trong trẻo từ đằng sau vang lên, mang theo chút trách cứ: “Sao không mặc áo nhiều vào?”
Giọng điệu đó, cứ như người kia đi ra ngoài mấy ngày, mới vừa trở về.
Trữ Nhược không đáp lời, lập tức tiếp đón bằng cách đấm một phát về phía mặt người kia.
Người nọ vội vàng lùi về phía sau, mủi chân chỉa xuống đất, khó khăn lắm mới tránh được, khẽ cười nói: “Lại giận ta tới muộn sao? Ta vội ngày vội đêm, mấy bữa nay không hề chợp mắt.”
Trữ Nhược chỉ cảm thấy ***g ngực ấm áp, lực đạo trên tay cũng yếu đi. Người nọ nháy mắt mấy cái, mánh cũ dùng lại, vươn hai tay đến bóp má Trữ Nhược, Trữ Nhược phút chốc ngập ngừng, hắn hất tay của y ra, rồi lại mò mò về phía trước, đầu ngón tay chạm vào trên ngực y, người nọ thuận thế giữ chặt năm ngón tay của hắn, gắt gao đặt ở trên ngực.
Tim của y đập mạnh mà hữu lực, lòng bàn tay hắn chấn động từng hồi, Trữ Nhược nhất thời ngây dại, sững sờ không có phản ứng, người nọ nắm đầu vai hắn kéo vào trong lòng, vòng tay ôm chặt lại, cúi đầu kề sát bên lỗ tai hắn thì thầm: “Ta rất nhớ ngươi.”
Chỉ lời này thôi cũng đã khiến cho sức lực toàn thân đều biến mất.
Cảm giác thật kỳ quái.
Ấm áp như vậy, tuyệt không muốn rời xa, thậm chí hi vọng có thể ôm nhau mãi thế này cho đến bình minh.
Trữ Nhược hoảng hốt trong chốc lát, đột nhiên nhảy dựng lên: “Mộ Cẩm! Ta đụng được ngươi rồi!”
Hắn mặt mày hớn hở, đắc ý phe phẩy ngón tay. Mộ Cẩm một bộ dáng không tình nguyện buông ra hắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, có tiến bộ, có tiến bộ.” Như đang dụ một đứa trẻ.
“Ngươi có yêu cầu gì, nói đi.” Mộ Cẩm thừa nhận.
Trữ Nhược suy tư nửa ngày, thần bí nói: “Ta đây sẽ nghĩ kĩ lại.” Hắn kéo ống tay áo của Mộ Cẩm, “Mấy ngày nay không chợp mắt à? Thật sao? Vậy có muốn ăn chút gì đó rồi ngủ hay không?”
Mộ Cẩm bóp má hắn: “Có những lời này của ngươi, ta tuyệt đối không mệt nhọc.”
Trữ Nhược mặt đỏ lên, bất mãn nói: “Mới có một năm không gặp mà miệng lưỡi ngươi sao lại dẻo dẹo thế rồi?”
Mộ Cẩm cúi đầu giải thích: “Đúng vậy, ta không khỏe lắm, thật sự thì bây giờ mà ngươi lấy ngón tay chọt ta một cái thì ta cũng có thể ngã xuống.”
Trữ Nhược lặng lẽ nấu nước nóng cho y tắm, thông qua tấm bình phong ngăn cách trong phòng, hắn ngồi nói chuyện với y câu được câu không, hắn nghe tiếng nước ào ào bên kia tấm bình phong, cười nói: “Mộ thiếu gia, còn muốn ta lấy quần áo giúp ngươi không? Hay có muốn tiểu nhân hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo không?”
Mặt vừa đối diện với Mộ Cẩm, không ngờ rằng y lại toàn thân lõa lồ, không chút che đậy, trên người vẫn chưa chà lau sạch sẽ, bọt nước theo sợi tóc nhỏ từng giọt từng giọt xuống bả vai.
Không cẩn thận nên cái gì cũng nhìn thấy rồi.
Người này, thật sự đã không còn là tiểu quỷ nằm trong đống bùn nữa a.
Trữ Nhược nhất thời cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên mặt, hoang mang bối rối lập tức xoay người đi.
Mộ Cẩm cười ha ha, Trữ Nhược vừa thẹn vừa giận.
Mộ Cẩm đứng ở phía sau, ấn bờ vai của hắn: “Mặt đỏ y hệt trái cà chua chín, có gì mà phải xấu hổ chứ? Cái gì ta có mà ngươi không có đâu?”
“Ta cũng không phải người vô liêm sỉ như ngươi!”
Mộ Cẩm trêu chọc hắn: “Ta sao lại vô liêm sỉ, rõ ràng là ngươi nhìn lén ta tắm, tự mình xông vào mà.”
Trữ Nhược giở giọng khinh thường, đạp một đạp, Mộ Cẩm chân trần đứng trên mặt đất, vội vàng lui về phía sau, lưu lại một dấu chân ướt sũng.
Trữ Nhược hất tay nói: “Thôi thôi, bỏ qua cho ngươi, lo tắm rửa sạch sẽ đi.” Mộ Cẩm thấy hắn đột nhiên rộng lượng mà dở khóc dở cười, thở dài nói: “Vậy còn phải cám ơn ngươi đã đại nhân đại lượng.”
Trong nháy mắt, y đã thay trường bào xanh nhạt.
Đó hình như là màu sắc mà y yêu thích nhất, dáng vẻ toát lên vài phần siêu phàm thoát tục.
Mộ Cẩm lại từ trong bọc quần áo lấy ra một bộ quần áo màu trắng đưa cho Trữ Nhược: “Đây là do ta đánh giá vóc người của ngươi rồi bảo người ta làm cho ngươi, ta nghĩ ngươi mặc vào nhất định đẹp. Ban đầu còn sợ chật quá hoặc lớn quá, bây giờ xem ra rất vừa vặn.”
Trữ Nhược đưa tay nhận lấy, bĩu môi nói: “Màu này nhìn đẹp nhưng không thể mặc, hàng ngày ta đều chạy lên núi, nhất định sẽ bị bẩn, còn phải giặt nữa, như vậy có phiền không?”
Trong mắt Mộ Cẩm hiện lên một tia thất vọng, gật đầu nói: “Thế thì là do ta không nghĩ chu toàn.” Y chuyển đề tài, cười gian trá, “Phải tìm một thợ may tài giỏi, chọn một tấm vải bố màu bùn đất, vậy mới thật sự hợp với ngươi.”
Trữ Nhược cười lạnh hai tiếng: “Ngươi từ hôm nay trở đi đừng nên ăn cơm uống nước nha, không làm cho ngươi thượng thổ hạ tả thì ta không phải họ ‘Trữ’ đâu!”
Mộ Cẩm vội vàng cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi, ta sai rồi.” Chưa nói hết câu thì đã ngáp dài một cái, Trữ Nhược lo lắng nói: “Có võ mồm là giỏi, mau mau nghỉ ngơi đi.” Hắn đỡ hông Mộ Cẩm dìu đi vào trong.
Mộ Cẩm cầm giúp hắn bộ quần áo trắng, dọc theo đường đi nhõng nhẽo cứng đầu: “Ngươi mặc bộ đồ này cho ta xem đi.” Trữ Nhược mất kiên nhẫn, hung hăng kéo cửa phòng, trừng mắt nói: “Đưa đây!”
Mộ Cẩm cởi giày leo lên giường, cười tủm tỉm nghiêng mình nằm chờ hắn thay quần áo, chỉ nghe thấy Trữ Nhược ở trong căn phòng chật hẹp nói: “Hay là… thôi đi…” Mộ Cẩm nhảy xuống giường, túm tay hắn kéo đến một góc sáng sủa, đánh giá từ trên xuống dưới, nhịn không được tán dương: “Ta quả là có mắt thẩm mĩ, ngươi mặc thật đẹp!”
Trữ Nhược lần đầu tiên mặc quần áo phiêu phiêu mềm mại như vậy, toàn thân đều không được tự nhiên, nhưng khi nghe y khích lệ, trong lòng ngọt ngào nhưng lại cố xụ mặt làm bộ dáng mất hứng, kéo vạt áo nói: “Không thoải mái xíu nào, ta muốn đi thay!”
Mộ Cẩm giữ cổ tay của hắn lại, nhìn chung quanh một hồi: “Phòng của ngươi sao ngay cả cái gương cũng không có.” Y trầm ngâm một lát, cười nói, “Vậy thì ngươi xem mắt của ta như cái gương đi.” Y mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn thẳng vào Trữ Nhược, Trữ Nhược vừa định cười, nhưng lại không khỏi tìm kiếm chính mình trong đôi mắt ấy.
Có lẽ, mặc áo trắng như vầy, thật sự rất thích hợp với mình à?
Sáng sớm hôm sau, Trữ Nhược tỉnh dậy trước, Mộ Cẩm vẫn ngủ say, xem ra thật sự là do mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc.
Trữ Nhược trợn tròn mắt nhìn nóc nhà, bên cạnh gối là bộ quần áo trắng, vạt áo nhẹ nhàng lướt qua hai má, có hơi ngứa ngứa.
Hắn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, khiến tâm tình người ta thư giãn ra.
Đúng là “mộ hương”.
Trữ Nhược mỉm cười, khẽ lặng lẽ xuống giường.
Rửa mặt xong, làm điểm tâm, chuẩn bị tốt hết mọi thứ, Hoắc thần y tinh mắt nhìn thấy, cười hắc hắc: “Y đến rồi à?”
Khóe miệng Trữ Nhược không giấu được nụ cười.
Hoắc thần y sờ sờ râu, xem xét vẻ mặt ngốc nghếch của Trữ Nhược, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc ước ao cùng hoài niệm.
Ước ao những năm tháng đơn thuần mà tốt đẹp, hoài niệm chính mình cũng từng trôi qua như vậy nhưng vĩnh viễn không thể quay trở về thời thanh xuân ấy.
Từng cũng có một người như thế, khiến mình không tự chủ được, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, có lẽ chỉ là một nét mặt, một động tác lơ đãng của người đó, cũng có thể khiến mình bật cười thành tiếng.
Vẫn như trước chỉ có năm ngày.
Lần này Trữ Nhược không vùi đầu làm chuyện của mình, thế nhưng thời gian nhưng vẫn thấm thoát trôi qua, không kịp giữ lại.
Vốn sáng sớm phải lên đường, nhưng Mộ Cẩm ở lại đến chạng vạng.
Hoắc thần y ở trên bàn cơm hỏi: “Tiểu Mộ, tối nay đi sao?”
Mộ Cẩm cười nói: “Sáng mai.”
Hoắc thần y trầm mặc một lát, hỏi: “Có đem túi hương được làm từ ‘mộ hương’ không, đưa cho ta xem?” Mộ Cẩm vâng lời, thật cẩn thận lấy ra túi hương nho nhỏ vẫn ấm nhiệt độ cơ thể từ trong ngực ra, đặt vào lòng bàn tay của Hoắc thần y.
Hoắc thần y đưa đến mũi ngửi thử, lẳng lặng nhắm mắt lại hít hít, rồi hai tay đưa trả lại cho Mộ Cẩm, thản nhiên nói: “Thì ra là mùi như vậy.”
Khi nằm song song ở trên giường, Mộ Cẩm cười nói: “Ngươi đã nghĩ ra nguyện vọng nào chưa?”
Trữ Nhược bĩu môi: “Nóng vội làm gì? Không phải còn sáng mai sao?”
Mộ Cẩm nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn thiết.
Trữ Nhược cảm thấy hai mắt của mình càng ngày càng cay, nhưng lại không dám chớp mắt. Hắn nghiêng đầu nói: “Ngươi đã mười sáu tuổi, không còn bị người ta tùy ý bài bố giống trước kia. Ta muốn ngươi đáp ứng ta, đừng bởi vì Quang Hoa giáo mà làm điều ác.”
Nghe nhân sĩ danh môn chính phái đến chữa trị thì thường nói về ma giáo hay tạo nghiệt, Trữ Nhược chung quy vẫn không thể tiếp thu.
Nhưng cũng hiểu được yêu cầu này đối với Mộ Cẩm mà nói thật ra quá gượng ép.
Ban đêm, Trữ Nhược nằm mơ, nội dung giấc mơ thì không nhớ rõ, chỉ hoảng hốt cảm thấy có thứ gì đó ôn ôn nhu nhu hời hợt dừng lại trên môi.
Đôi mắt tựa như được khí trời sưởi ấm.
Ngày hôm sau khi rời giường, người bên cạnh đã sớm đi lâu rồi, lặng lẽ không một tiếng động.
Trữ Nhược lẳng lặng xuống giường, lại lấy bình thủy tinh ra, đám tiểu trùng đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là nơi gần miệng bình vẫn còn lưu lại nhiều chấm màu đỏ loang lổ.
Là do sau khi va chạm mãnh liệt, bột phấn trên cánh rớt xuống.
“Hoa tam nguyệt” nhất định rất muốn bay theo mùi của “mộ hương”…
Hắn mặc bộ đồ mới màu trắng trên đầu giường, vải dệt mềm mại như được một vòng tay uyển chuyển ôm lấy.
Hắn bỗng nhiên rất muốn xem hình ảnh phản chiếu của mình, không biết mình mặc vào có thật sự thích hợp hay không, nhưng làm sao cũng không tìm thấy được chiếc gương tối tăm thâm thúy đó.