Lời Hứa Cả Đời

Chương 9





Editor: Lệ Cung Chủ

Trong nháy mắt, mùa hè như đã sắp trôi qua. Đầu lá bắt đầu úa vàng, ngày ngắn đi, gió thổi thoáng lạnh cả người.

Hoắc thần y đột nhiên gọi Trữ Nhược: “Trữ Nhược ~ nấu cho ta chậu nước, tìm một con dao giúp ta cạo râu cắt tóc ~ ”

Giọng điệu kêu tới thét lui này cũng đã nhiều năm không nghe lại, giờ phút này lại có chút quen thuộc cùng hoài niệm bất ngờ.

Trữ Nhược cảm thấy kỳ quái, sư phụ là một người không hề chú trọng đến dáng vẻ, quanh năm suốt tháng râu râu tóc tóc rối bời, che cả khuôn mặt không nói, ngay cả đôi mắt cũng sắp bị bịt kín, không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên muốn sửa sang lại bản thân. Hắn nấu một chậu nước ấm, chọn một con dao nhỏ khử trùng, đứng ở phía sau sư phụ cười nói: “Làm sao bây giờ?”

Hoắc thần y liếc mắt: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng cạo râu cho mình?”

Trữ Nhược cợt nhả: “Ai mà kì quái như sư phụ chứ, trong nhà nửa cái gương cũng không có.” Hắn vén ống tay áo lên, nói đùa, “Sư phụ, có phải do mặt của ông quá dài hay quá to không? Hay là do dung mạo xấu không ai sánh bằng?”

Hoắc thần y nhắm mắt lại: “Ngươi cạo râu cho ta rồi thì không phải sẽ rõ chân tướng sao.”

Trữ Nhược khoa tay múa chân, nhẹ nhàng đỡ lấy cổ Hoắc thần y, điều chỉnh mặt của ông ngay ngắn.

Đây là lần đầu tiên chạm kĩ vào da của sư phụ, tuy rằng nhiều năm qua hai thầy trò vẫn thân mật khăng khít, nhưng Hoắc thần y chung quy vẫn cố ý duy trì khoảng cách, không cho Trữ Nhược tiếp xúc tứ chi quá nhiều với mình, có lẽ cho là cổ quái đi.

Mạch máu sau gáy hơi giật giật, đầu ngón tay của Trữ Nhược ngừng lại, thoáng ấn nhẹ xuống phía dưới, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nắm lấy cổ tay của Hoắc thần y, trực tiếp bắt mạch cho ông, nín thở tập trung.

Hoắc thần y lần này không vùng vẫy, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên ghế tùy ý cho hắn làm gì thì làm.

Qua một nén nhang, Trữ Nhược buông tay Hoắc thần y ra, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu.

Hoắc thần y sờ sờ đầu của hắn: “Ngươi như vậy thì sao giúp ta cạo râu cắt tóc được chứ?”

Trữ Nhược gian nan nói: “Đồ nhi bất hiếu.”

Nhiều năm như thế, cũng chữa trị không ít bệnh tật, ghép xương nối cơ, cải tử hoàn sinh, giải độc chữa thương, thế nhưng lại không phát hiện tình trạng của sư phụ vẫn luôn kề cạnh bên mình, kinh mạch của ông đứt đoạn hết, không còn chút sức lực nào.

Trong lòng đau đớn như cào xé, nước mắt từng giọt lăn xuống, rơi trên lưỡi dao lạnh lẽo rồi nhỏ vào trên mặt đất dưới gối chân

Tại sao không phát hiện sớm hơn? Có lẽ, có lẽ còn có thể có biện pháp cứu chữa…

Hoắc thần y cười nói: “Trữ Nhược Trữ Nhược, tiểu tử này, được các đại hiệp khen ngợi nên đầu óc mơ màng rồi à? Thật sự nghĩ mình giỏi hơn lão gia hỏa này sao?” Ánh mắt của ông vẫn khinh khỉnh và thoải mái như vậy, so với ngày thường cũng không có gì khác, “Tình trạng của ta, bản thân ta biết rõ nhất, chưa nói đến việc có duy trì được hay không, bản thân ta có nguyện duy trì hay không cũng do ta tự mình quyết định!”

Ông vỗ lưng Trữ Nhược một cái: “Nhanh lên, làm chính sự đi, đừng để ta đợi lâu.”

Ta cũng không còn nhiều thời gian để đợi đâu.

Trữ Nhược vâng lời, xuống tay vững vàng, cắt hết chòm râu trên mặt Hoắc thần y, những sợi tóc trắng rối tung rơi lả tả trên mặt đất, lộ ra gương mặt bị che khuất hơn hai mươi năm trời.

Trữ Nhược nhìn đến ngây người.

Hoắc thần y nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười

Trữ Nhược cũng không hiểu được, trên giang hồ từng có một lời đồn:

‘Luận về dung mạo, Kham Chúc Hoắc Lang, giang hồ đệ nhất thần y, cũng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử’.

Nhưng sau khi trải qua biến cố, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử biến mất, trên giang hồ chỉ còn đệ nhất thần y.

Hoắc thần y hỏi Trữ Nhược: “Sao vậy? Ta già quá sao?” Ông xoa xoa hai gò má của mình, đã rất lâu rồi không chạm vào da thịt nơi này, chính mình cũng thấy không quen.

Ông nhìn vào chậu nước xem xem xét xét, nheo mắt lại nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, không có chút thay đổi.” Ông thì thào tự nói, “Nếu tới gặp người đó, chắc hắn cũng có thể nhận ra.”

Ông kéo tay Trữ Nhược, bỗng nhiên nói đâu đâu: “Ngươi hiểu không, hắn ghét nhất bộ dáng lôi thôi của ta, nếu để râu đi xuống gặp hắn, nhất định ngay cả ý định báo thù cũng không màng, trực tiếp phủi tay áo bỏ đi.” Trên mặt của ông hiện lên một tia ảm đạm, “Hoặc có lẽ, hắn đã sớm không nhận ra ta? Hoặc có lẽ, hắn cũng không giữ lời hứa, ở đó chờ ta?”

Vẫn còn nhớ rõ, ngày ấy khi tin hắn chết truyền đến, trong lúc đó sấm chớp phủ giăng, hoảng hốt nghe thấy Ngô đại hiệp và Mộ Phi nói, hắn sẽ ở âm tào địa phủ chờ ngươi, ân ân oán oán mấy năm nay sẽ thanh toán rõ ràng.

Vì thế đợi đến hôm nay.

Không muốn sống, cũng không muốn chết, rốt cục đã tới ngày hôm nay.

Tay được người nào đó cầm lấy, chỉ nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của đồ nhi bên tai mình: “Thừa quân nhất nặc, tất thủ nhất sinh.”

Cảm thấy đột nhiên bình yên đến lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.