Bé Bánh Bao cất tiếng khóc chào đời vào một ngày tuyết bay vần vũ. Trải qua xiết bao đau đớn khó nhọc, cuối cùng hai mẹ con đều được bình an, cả nhà ai nấy xúc động không thôi. Bé Bánh Bao làm cho mẹ đến là khổ sở, Nghiêm Chân ngủ thiếp đi mê mệt rất lâu, sau đó còn phải tĩnh dưỡng thêm mấy hôm sức khỏe mới xem như bình phục lại.
Mấy ngày này, bà Cố vui mừng hết sức, bế bé Bánh Bao không chịu rời tay, ngay cả bố bé muốn bế thì cũng phải qua sự đồng ý của bà cụ. Mẹ bé vừa ôm cục cưng vào lòng đã không kìm được bật khóc, làm cho bà Cố ở bên cạnh cũng gạt nước mắt theo. Còn bé Bánh Bao chớp chớp đôi mắt đen láy ướt át nhìn mẹ đang bế mình, nhìn bố đứng ở bên, cái miệng nhỏ xíu trề ra, òa khóc. Tiếp theo đó lại là một hồi tay chân luống cuống.
Sau khi nằm viện hai tuần thì tất cả trở về nhà.
Đợt này, bà Cố không vội về nữa, ở lại giúp trông cháu và chăm sóc Nghiêm Chân trong kỳ ở cữ. Cậu bé Cố Gia Minh rất tò mò, háo hức với cô em gái mới ra đời, muốn chạm vào lại không dám chạm. Phân vân mãi, khó khăn lắm mới giơ tay ra lại bị bà nội quát: “Đi rửa tay đã.”
Cậu bé bĩu môi, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi lại lạch bạch chạy về. Cậu muốn bế bé Bánh Bao, nhưng bà cụ sợ tay cậu lóng ngóng, bế em sẽ làm em ngã nên không cho cậu bế. Phen này cậu bé đã bị tổn thương rồi, lại chạy lạch bạch quay về phòng mình, đâm sầm vào Nghiêm Chân vừa đi thu tã ngoài ban công vào. Cậu bé trề môi không nói. Nghiêm Chân xoa đầu cậu, “Sao không nhìn đường?”
Nếu trong hoàn cảnh bình thường, Nghiêm Chân hỏi vậy chắc chắn không hề gì, cậu nhóc nũng nịu là cho qua. Nhưng giờ đây, đúng vào thời điểm cậu yếu đuối mong manh, Nghiêm Chân hỏi đến là lập tức độ dễ vỡ đã tăng thêm một bậc. Cậu bé lại mím môi, ngón tay xoắn vào nhau, òa khóc nức nở, vừa ôm chân Nghiêm Chân vừa quệt nước mắt, “Hu hu hu, hu hu hu, hu hu hu.”
Cuối cùng Nghiêm Chân đã nhận ra có điều bất thường, đặt đống đồ sang một bên, ngồi xuống hỏi: “Sao thế? Sao lại khóc?”
Cậu bé vừa quệt nước mắt vừa đáp: “Mọi người không ai thương con nữa, hu hu hu hu.”
“Ai bảo thế?”
“Mọi người ai cũng thương em gái hết rồi. Hu hu hu hu.”
Cậu nhóc nức nở kể lại câu chuyện vừa rồi, Nghiêm Chân nghe xong không nhịn được cười. Cô nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh, nói: “Đấy là vì Manh Manh còn nhỏ, cần được chăm sóc. Lúc con còn bé như thế, bà nội cũng che chở con vậy mà.”
“Sao con lại không biết?” Cậu nhóc hỏi.
“Con nhớ được mới lạ ấy.” Cô đưa tay quẹt mũi cậu, “Gia Minh không thương em gái à?”
Cậu nhóc cảm thấy có phần mâu thuẫn, “Con không biết.” Mấy ngón tay lại xoắn vào nhau, “Bà nội không cho con bế.”
Nghiêm Chân tươi cười, “Vậy tối nay đợi bà nội đi ngủ rồi, con lén vào bế em được không nào?”
“Thật không?” Cậu bé tức thì náo nức hẳn.
“Đương nhiên.”
Tối hôm ấy, Cố Hoài Việt không về nhà. Gia Minh ngủ cùng bà nội, đợi đến lúc bà nội đã ngủ say, cậu nhóc rón rén xuống giường, mở cửa phòng ngủ lớn, khẽ khàng lẻn vào trong. Thực ra không cần lẻn vào, Nghiêm Chân đã bật sẵn một ngọn đèn cho cậu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt cậu bé sáng long lanh, cậu sáp đến trước nôi của bé Bánh Bao, nhìn bé Bánh Bao đang ngủ ngon lành, e dè giơ ngón tay ra. Để tay trước mặt cô bé, ấn một chút, lại ấn thêm chút nữa, rồi ấn thêm chút chút nữa, bé Bánh Bao nhăn mặt, cậu bé vội rụt tay lại.
Không có tựa đề. Cuối tháng mười một hàng năm, bộ đội đến tuổi giải ngũ bắt đầu lục đục rời đơn vị. Mà mỗi khi đến dịp này, Cố Hoài Việt đều bận bịu hơn hẳn, một là do tổng thể cơ cấu thay đổi, không thiếu những người muốn ở lại đơn vị tiếp tục công tác hoặc giả sống tạm bợ qua ngày sẽ tìm đến dò la tạo quan hệ. Hai là việc sắp xếp cho binh lính giải ngũ, phương diện này cũng có hàng loạt vấn đề đợi mấy vị lãnh đạo Sư đoàn họ giải quyết.
Cố Hoài Việt dẫn binh đã lâu, cảm thấy mệt mỏi khi phải ứng phó với những chuyện chốn quan trường, cộng thêm tính tình cương trực nên đã chủ tính sẽ khiến những người muốn tạo quan hệ với anh phải thất vọng. Mà sau khi tiễn những người lính già giải ngũ ấy đi, trong lòng anh cũng rất bức bối.
Hôm đó, anh xuống một Đại đội thuộc Tiểu đoàn Xe tăng, đứng lặng trước cửa một Tiểu đội, nhìn họ cử hành nghi thức. Tiểu đội trưởng cầm tờ giấy trong tay, anh ta dán mắt vào trang giấy rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn vào hàng quân trước mặt hô khẩu lệnh: “Nghỉ! Nghiêm!” Thấy họ đã hoàn thành hai động tác đó một cách nhanh nhẹn dứt khoát, Tiểu đội trưởng cầm tờ giấy lên, “Sau đây, những ai được đọc đến tên, lùi xuống một bước.” Nói rồi bắt đầu đọc, những chiến sĩ có tên được đọc lặng lẽ lùi về sau, còn những chiến sĩ vẫn ở lại tại chỗ, giữ nguyên tư thế đứng nghiêm trang, dù rằng không được đọc tới tên có nghĩa là phải cởi bỏ quân trang, rời khỏi nơi đã cùng đồng đội nằm gai nếm mật bao năm này.
Cố Hoài Việt âm thầm quan sát một lúc, từ từ xoay người rời đi. Thực ra ở trong quân đội lâu như vậy, chuyện phải quen đã quen từ lâu rồi. Thời mới đi lính, có Tiểu đội trưởng, Đại đội trưởng, Liên đội trưởng, Đoàn trưởng chung tay góp sức cùng dỗ dành bạn, nói rằng đơn vị là gia đình lớn, đồng đội là anh em ruột thịt, dỗ bạn đổ mồ hôi, chảy máu, thí mạng. Đợi đến khi đơn vị không cần đến bạn nữa, một câu nói thôi là có thể đuổi bạn đi rồi. Doanh trại cố định, nhưng quân lính lại di động. Nhưng có ai hối hận không? Liệu có hối hận vì đã đem những tháng năm rực rỡ nhất của đời người hiến dâng cho nơi này hay không? Anh nghĩ, đã là một người quân nhân chân chính, sẽ không ai hối hận cả.
Ngày tốp cựu chiến binh cuối cùng rời đi, toàn bộ các thủ trưởng Sư đoàn đều ra tiễn. Tất cả những chiến sĩ giải ngũ vai đeo ba lô đứng nghiêm trước xe tải, bông hoa đỏ thắm cài trước ngực rung rung trong gió lạnh. Cố Hoài Việt đứng cuối cùng, nhìn Lưu Hướng Đông phía trước bắt tay với từng cựu chiến binh, đang lúc đưa tay ra thì một chiến sĩ đột nhiên chạy về phía anh.
Chiến sĩ ấy làm động tác chào nghiêm chỉnh, “Tham mưu trưởng!”
Cố Hoài Việt nhìn bông hoa màu đỏ trước ngực cậu ta, nói: “Phải về nhà rồi à?”
“Vâng ạ.” Chiến sĩ nọ gật đâu, giấu đi vành mắt đã có phần hoe đỏ, đưa cho anh một album ảnh, “Đây là quà em tặng anh và chị dâu ạ!”
“Quà?” Cố Hoài Việt nhận lấy, mở ra xem một lúc, khẽ cười, “Là cậu chụp hả?”
“Dạ.” Cậu chiến sĩ gật đầu. Album ảnh này ghi lại những hình ảnh trong đám cưới được tổ chức tại đơn vị của Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân, trước ngày đám cưới diễn ra Chính ủy Cao đã tìm cậu ta, bảo cậu ta phụ trách việc chụp hình. Trước khi nhập ngũ cậu ta là người đam mê nhiếp ảnh, giao nhiệm vụ này là phù hợp nhất. Chỉnh lí xong xuôi ban đầu dự định đợi sau khi Nghiêm Chân sinh con sẽ đem làm quà tặng, nào ngờ đâu em bé còn chưa ra đời, cậu ta đã phải giải ngũ.
Cố Hoài Việt khép cuốn album lại, nhìn cậu chiến sĩ. Anh vốn định sửa sang lại quân hàm giúp cậu, nhưng nhìn bờ vai đã gỡ cấp hiệu xuống trông có phần trống trải, anh định thần lại. Ngập ngừng một lát rồi vỗ vai cậu ta: “Nhớ nhé, cậu đã từng là một người lính.”
“Rõ!” Cậu chiến sĩ làm động tác chào lần cuối, xoay người chạy về lại đội ngũ, lên xe.
Chuyện cựu binh giải ngũ cuối cùng khép lại, thời gian này vì bận rộn nên Cố Hoài Việt rất ít khi về nhà. Đến hôm nay giở album ảnh ra, nhìn thấy người vợ xinh đẹp trong chiếc váy cưới nở nụ cười yên lành và cậu con trai hồn nhiên ngây thơ, anh bỗng cảm thấy vui mừng. Mừng vì mình vẫn còn có một ngôi nhà để trở về.
Cánh cửa nhà rộng mở, cậu bé Cố Gia Minh đang ngồi chơi cờ caro với bạn trong khu tập thể, cả hai đều một vẻ suy tư. Cố Hoài Việt đứng nhìn, không quấy rầy bọn trẻ, bước qua chúng đi thẳng vào bếp. Mùi thức ăn trong bếp thơm nức, có điều đầu bếp chính không phải Nghiêm Chân, mà là chị Trương có lòng từ thành phố C đến đây chăm sóc cô. Nghiêm Chân đã mang bầu tám tháng, bà Cố lo cô một tay vừa phải chăm sóc Cố Gia Minh lại phải đi dạy thì làm không xuể, nên nhờ chị Trương đến giúp đỡ.
Cố Hoài Việt cởi áo khoác ngoài, đi vào trong bếp, “Chị, để em.”
“Không cần đâu.” Chị Trương không cho anh nhúng tay vào, một mình nấu liền hai món.
Cố Hoài Việt cũng biết tính chị, mỉm cười, đi về phía phòng ngủ. Anh đẩy cửa phòng rất khẽ, vì thời gian gần đây cô không ngon giấc buổi đêm. Đêm hễ ngủ không ngon là ngày lại dễ buồn ngủ. Thường ngồi đó rồi ngủ thiếp đi lúc nào.
Quả nhiên, lúc anh đi vào phòng, Nghiêm Chân đang tựa lên đầu giường nhắm mắt ngủ ngon lành. Mái tóc dài cắt ngắn đi không ít, làn tóc mềm mại bám quanh cổ, làm tôn lên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Bỗng nhiên, cô cựa mình, chiếc áo len phủ trên đùi theo cử động của cô trượt xuống. Cố Hoài Việt bước nhanh tới nhặt áo lên, đắp lại cho cô. Có lẽ do động tác của anh hơi mạnh, hoặc có lẽ cô đã quá quen với mùi hương của anh, Nghiêm Chân liền mở mắt. Nhìn thấy người đó gần trong gang tấc, nhất thời ngơ ngẩn. Khoảng cách gần sát quá, đến cả hơi thở cũng cảm nhận được.
Nhìn nhau chốc lát, thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn, Cố Hoài Việt khẽ cười, hôn cô không do dự: “Ngốc à?”
Mặt Nghiêm Chân ngay tức thì ửng đỏ. Cô đẩy anh, lại bị anh bế lên, ôm vào lòng. Nghiêm Chân không vùng vẫy được, chỉ bật cười, “Không chê nặng sao?”
Cố Hoài Việt liếc nhìn cô, “Em tưởng giờ em nặng lắm đấy hả?”
Nghiêm Chân cứng họng. Cô thấy khó hiểu, rất nhiều phụ nữ sau khi mang thai đều béo lên không ít, sau khi sinh lấy lại dáng vóc cũng rất khó khăn. Thế mà Nghiêm Chân hiện giờ chẳng hề có điều phiền muộn này, vì cô ngoài bụng to lên ra thì những chỗ da thịt khác chẳng phình ra chút nào.
“Đây là gì thế?” Cô cầm lấy cuốn album ảnh, giở ra xem, ánh mắt sáng rỡ.
Cố Hoài Việt nhìn cô. Vì mang thai nên sống mũi cô mọc lên vài ba nốt đỏ, hễ cô nhíu mày là anh lại muốn hôn cô. Cứ hôn hôn mãi thì sẽ dễ... Ha ha, vậy nên Tham mưu trưởng Cố gắng sức kiềm chế ý nghĩ này lại, anh cầm album, lật giở từng trang, từng trang.
“Em bây giờ, có phải không xinh đẹp như hồi đó nữa không?” Yêu cái đẹp là bản năng của phụ nữ, cô giáo Nghiêm cũng không phải ngoại lệ.
Còn Tham mưu trưởng Cố cho dù EQ có thấp hơn nữa cũng biết đáp án kiểu mẫu cho câu hỏi này là gì, “Làm gì có.” Anh cười.
“Nhưng em sắp ba mươi tuổi rồi.” Tuy câu trả lời của thủ trưởng đã có phần an ủi được cô, nhưng vừa nghĩ tới tuổi tác của mình, Nghiêm Chân lại rầu rĩ.
“Không lẽ anh trẻ hơn em à?” Cố Hoài Việt bật cười, “Đừng quên, ba năm nữa thôi là chồng em bốn mươi rồi đấy.”
Nghiêm Chân nghe vậy mỉm cười. Xem ra, thời gian không buông tha bất kì ai. Tuổi ba mươi vững vàng tự lập, bốn mươi không còn nghi hoặc, năm mươi hiểu được mệnh trời, sáu mươi nghe theo lẽ trời(1), nếu những tháng năm tuổi già vẫn có được một người thế này bầu bạn, thì cũng xem như là phúc phận của cô.
(1) “Ngô thập ngũ chí ư học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi trí thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm, sở dục bất du củ.” - Trích trong Luận ngữ của Khổng Tử.
Các nam chính thích khoe khoang - về baby
Lại đến Giao thừa.
Đây là năm thứ hai sau đám cưới Nghiêm Chân ở thành phố B. Mỗi dịp Tết, đơn vị trong quân đều rất náo nhiệt, ngoài các Liên đội cùng nhau tổ chức nhiều hoạt động mới mẻ mừng xuân, còn có phân đội xuống biểu diễn văn nghệ.
Tết năm nay, cả Cố Hoài Việt lẫn Cố Hoài Ninh đều không về nhà mà ở lại đơn vị trực. Vốn dĩ bà Lý Uyển không bằng lòng, nhưng niệm tình năm nay cậu cả Cố Hoài Thanh từ miền Nam trở về, nên bà cũng không bắt ép thêm nữa.
“Hôm qua lúc gọi điện thoại cho chú mẹ cháu vẫn còn trách đấy, nói là khó khăn lắm Hoài Thanh mới về nhà một chuyến, lại đúng dịp hai đứa phải trực ban.” Ông Diệp nói đoạn mỉm cười, lại chơi đùa với đứa bé bụ bẫm trong lòng.
Em bé thừa hưởng từ bố đôi mắt màu đen, sáng long lanh. Cô nhóc mở to đôi mắt tròn tròn nhìn ông cụ già có nụ cười hiền từ trước mặt, bàn tay nhỏ xíu trắng ngần múa may loạn xạ. Ông cụ nhìn cục cưng bé bỏng, yêu thương không rời tay. Em bé là cháu nội duy nhất của ông Diệp, tên do ông cụ đặt, gọi là Diệp Duy Tây. Nhũ danh do mẹ bé đặt, gọi là Đông Thiên(1).
(1) Có nghĩa là mùa đông.
Nghe ông cụ nói, Nghiêm Chân mỉm cười, nghiêng đầu qua nhìn em bé đang say ngủ trong nôi. Cô nhóc tên là Manh Manh, Manh Manh không hăng hái như Đông Thiên, nửa đêm thì khóc oe oe, ban ngày lại lăn ra ngủ như con heo nhỏ. Nhìn một chặp, khóe môi Nghiêm Chân khe khẽ cong lên.
Trong một góc khác của phòng khách có ba đứa trẻ, vừa chơi xếp gỗ vừa cãi cọ liên hồi.
“Anh Gia Minh, mình đang xếp cái gì đây?” Cố Gia Niên chau mày hỏi vặn.
Cậu bé Cố Gia Minh quệt mồ hôi trán, “Xe tăng đấy thôi.”
Cậu bé Gia Niên lập tức bày ra vẻ mặt ‘anh lừa được ai’, “Em nhìn thấy xe tăng trong phòng bố em rồi, chẳng giống của anh gì cả!”
Uy tín đã bị nghi ngờ, cậu bé Gia Minh cũng bắt đầu lúng túng, “Xe tăng cũng có phải chỉ có một dạng đâu, không thay đổi được chắc?”
Cô bé Gia Giai ôm búp bê ngồi cạnh sốt sắng, giọng nói yếu ớt gấp gáp: “Gỗ này là để em chơi chứ!”
Đêm Giao thừa năm nay ở nhà họ Diệp, thật là nhộn nhịp. Quả thực vậy, ngoài Diệp Vận Đồng thì những ai có thể góp mặt đều đã có mặt.
“Chú Diệp, chị Vận Đồng đi đâu thế ạ?”
Ông Diệp phất tay, “Xuống đơn vị biểu diễn rồi.”
Năm ngoái, Diệp Vận Đồng được điều tới Đoàn ca múa Tổng cục Chính trị. Ở Tổng cục Chính trị không giống như Đoàn Văn công Cục chính trị của Quân khu B, cả ba quân chủng Lục quân, Hải quân, Không quân đều có thể đi, năm nay Diệp Vận Đồng đã dẫn một Tiểu phân đội trực tiếp đến biểu diễn ở căn cứ Không quân nào đó.
Ở mé khác trong phòng khách, ba người đàn ông đang ngồi với nhau. Bên này là hai anh em nhà họ Cố khoác trên mình bộ quân phục, phía bên còn lại là Giáo sư Diệp Dĩ Trinh ăn mặc giản dị.
Bé Đông Thiên và bé Manh Manh ra đời cách nhau ít ngày, qua hai tuần nữa là tròn trăm ngày của hai em bé. Diệp Dĩ Trinh ngoảnh đầu nhìn bé Đông Thiên đang được ông cụ bế trong tay, khẽ cười, nói: “Cậu ba, tôi phần nào hiểu được vì sao lúc trước cậu lại vội vàng kết hôn thế rồi.”
Trong tay cùng lúc có vợ có con, có thể không đắc ý được hay sao?
Cố Hoài Ninh nhướng mày không nói. Cố Hoài Việt tay chống đầu, nhìn ra phía xa, mỉm cười, “Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề.” Anh nói, “Vai vế bây giờ tính thế nào đây?”
Lời vừa thốt ra, Cố Hoài Ninh đanh mặt lại, thái độ Diệp Dĩ Trinh vẫn ung dung như cũ.
Cố Hoài Việt phân tích, “Vốn là Hoài Ninh lớn hơn, nhưng giờ lại có thêm Lương Hòa...” Anh kéo dài giọng, cười cười nhìn Cố Hoài Ninh, “Hòa Hòa lại phải gọi Dĩ Trinh là cậu.”
Cố Hoài Ninh không tiếp lời, Diệp Dĩ Trinh lại phất tay đầy rộng lượng, “Thôi khỏi. Tôi thì yêu cầu gì ở Thủ trưởng Cố được.”
Cố Hoài Ninh hừ giọng, anh còn chưa nghĩ kĩ xem có đồng ý hay không, tên ranh này đã ra vẻ ta đây rồi. Anh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía phòng bếp, “Lúc nãy vào bếp rót nước, tôi thấy Ôn Nhiễm đang xụ mặt ra đấy.” Anh nói một nửa, ngẩng đầu lên quan sát Diệp Dĩ Trinh.
Biết thừa là đồng chí Thủ trưởng sẽ phản đòn, không ngờ lại nhanh như vậy. Diệp Dĩ Trinh thoáng sững lại, cười nhạt, cúi đầu uống trà, sau đó lại thong thả ngả lưng ra ghế đọc tạp chí. Nhưng đồng chí Cố Hoài Ninh vẫn dán mắt vào anh ta, chỉ thiếu điều lôi ống kính ra ngắm cho chuẩn. Ánh mắt như mũi dao sắc nhọn, Diệp Dĩ Trinh không chống đỡ được nữa, kể ra ngọn nguồn câu chuyện.
Ngày hôm qua, Nghiêm Chân và Lương Hòa cùng đến giúp Ôn Nhiễm chuẩn bị mọi thứ đón năm mới. Vừa bận luôn tay vừa trông chừng mấy đứa nhỏ nên chuyện trò rôm rả, lúc nói đến chuyện mang thai gần ngày sinh nở, cả Nghiêm Chân lẫn đồng chí Lương Hòa đều nở nụ cười thẹn thùng mà ngập tràn hạnh phúc. Còn bạn nhỏ Ôn Nhiễm lại ngay lập tức thấy buồn bực trong lòng, sao người ta sinh con thì có chồng bên cạnh còn mình chỉ đơn độc lẻ loi (thực ra vẫn có người khác ở bên, bà Ôn, ông Ôn, ông Diệp, Diệp Vận Đồng và nhiều người nữa, nhưng trong cơn tức giận bạn Ôn Nhiễm bỏ qua hết).
Và thế là bạn nhỏ Ôn Nhiễm bỗng dưng giận hờn. Tối hôm ấy trách oán người họ Diệp nào đó, thực sự làm cho anh dở khóc dở cười. Xem ra trong lúc giận dữ bạn Ôn Nhiễm chỉ nhớ đến việc hỏi tội thôi, quên mất là mình sinh sớm hơn ngày dự sinh. Nếu theo đúng như kế hoạch ban đầu, anh vẫn có thể kịp về nhà để cùng cô chờ sinh.
Phụ nữ một khi đã nổi nóng thì nói lý lẽ gì cũng vô dụng, Giáo sư Diệp thấu hiểu sâu sắc điều này, vậy nên cũng không biện giải gì cho bản thân, nhún nhường nói mấy lời dịu ngọt, ai ngờ bạn Ôn Nhiễm còn buồn bực đến tận hôm nay.
Giáo sư Diệp tương đối nhức đầu, day day trán, chiếc di động bên cạnh đổ chuông. Anh ta ngập ngừng rồi nhấc máy.
Đầu dây bên kia là Ôn Hành Chi, gọi điện tới để bảo anh ta sau Tết đưa Ôn Nhiễm về nhà chơi. Nếu là lúc trước có lẽ anh ta đã đồng ý ngay, nhưng hiện giờ Diệp Dĩ Trinh lại chợt nổi hứng tò mò với một chuyện khác. “Chú có về không?”
Quả nhiên bên kia lặng im một thoáng, “Tính sau.”
Chuyện bên đó của họ phức tạp hơn anh ta với Ôn Nhiễm nhiều, Diệp Dĩ Trinh cũng không tiện góp thêm ý kiến.
Trong một thoáng im lặng, tiếng trẻ nhỏ đùa vui qua sóng điện thoại vẳng tới bên tai Ôn Hành Chi. “Tưng bừng thế à?”
“Vâng, một đám người lớn, trẻ nhỏ.” Lời này nói trước mặt Cố Hoài Việt và Cố Hoài Ninh thì rất đỗi bình thường, nhưng trước một người hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có con, nghe ra không tránh khỏi nghĩ ngợi.
Ôn Hành Chi thản nhiên cúp máy, xoay người nhìn ra thế giới bên ngoài tuyết bay trắng xóa một màu. Tết năm nay Ôn Hành Chi không muốn về thành phố B, dứt khoát đưa cô nàng đến thành phố T ở. Thành phố T tuyết rơi liền lúc mấy ngày, gió lạnh thấu xương gào rít ngoài cửa sổ, trong phòng lại là không gian yên tĩnh, ấm áp.
Ôn Viễn đang đọc truyện. Ôn Hành Chi đứng bên giường cúi xuống nhìn cô nàng một lúc, quay người lại với chiếc áo khoác rồi bế Ôn Viễn từ giường lên.
“Làm gì đấy?” Cô hoảng hồn với hành động của anh.
Mới sáng sớm người này đã vùi đầu vào công việc, để đề phòng cô quấy nhiễu anh, nên đã nhét vào tay cô một cuốn tạp chí. Cô nàng Ôn Viễn buồn bực vô cùng, ném trả lại anh cuốn tạp chí không thèm giở xem, lại lấy trong túi của mình một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ra đọc. Trước kia, chắc chắn Ôn tiên sinh sẽ lên tiếng dạy dỗ cô. Nhưng bây giờ cô nàng được chiều chuộng đã ngày càng táo tợn, nếu muốn cô nhận lỗi, anh chỉ có một cách.
“Mấy cuốn tiểu thuyết ba lăng nhăng có gì hay mà đọc? Bỏ xuống.”
“Cái gì mà tiểu thuyết ba lăng nhăng.” Cô nàng cáu kỉnh, “Anh đi lính bao giờ chưa? Còn là lính Đặc công cơ?”
Cô nàng lại vô thức đem so sánh anh với người khác, đây có thể xem như là chuyện đại kị của hết thảy cánh đàn ông hay các ông chồng. Ôn tiên sinh giữ im lặng, bàn tay đặt trên eo cô từ từ siết chặt.
Ôn Viễn không nhận ra được cơn sóng giận dữ đang cuộn trào dưới vẻ mặt bình tĩnh của Ôn tiên sinh, vẫn tiếp tục huyên thuyên: “Anh xem, nam chính trong truyện này đi lính đấy, còn là lính Đặc công cơ. Tuy người ta đã trở về đơn vị bình thường rồi nhưng mà người từng đi lính thì khác hẳn người chưa từng đi lính.”
Ôn tiên sinh nghiêng đầu nhìn tên tác giả, thái độ khinh rẻ, ''Đến cả bút danh cũng đạo tên một con mèo thì viết ra được cái gì hay ho?”
Ôn Viễn tức giận, quyết định không đôi co với anh nữa. Định thoát khỏi anh nhưng bị anh túm tay lại.
“Kết thúc thế nào?”
“Hả?” Anh hỏi han không đầu không cuối, nhất thời Ôn Viễn không kịp hiểu.
“Truyện này, kết thúc thế nào?” Anh nhướng mày, hờ hững hỏi. “Đương nhiên là happy ending. Có cả baby nữa, ôi, tính ra, truyện này ngoài nam chính thì còn có một cậu nhóc yêu cực, hê hê hê…”
Đầu mày của Ôn tiên sinh lại nhíu sát vào, kết thúc truyện của tên nam chính trong một cuốn tiểu thuyết hư cấu mà cũng hơn anh. Ôn tiên sinh cảm thấy mình không thể dửng dưng được nữa.
“Không ra ngoài nữa.” Anh nói.
“Thế em đọc truyện nhé?” Cô nàng Ôn Viễn mặt mày hớn hở.
“Cũng không được đọc truyện.” Anh không buồn tranh cãi, giật lấy cuốn truyện trong tay cô, “Làm việc khác đi.”
“Việc... việc gì?” Cô nàng lắp bắp nhìn anh đang nghiêng người lại, bị một bóng đen che phủ lấy mới ngay lập tức cảm thấy mình chạy trời không khỏi nắng, kết thúc dành cho cô chỉ có một chữ - thảm.
Nhà họ Cố có bé gái đang lớn
Bé gái nhà họ Cố năm một tuổi.
Thành phố B. Ban mai tháng Chín đã mang theo cái rét se se, Nghiêm Chân bị cơn lạnh đánh thức. Vừa nhấc mình trở dậy liền hắt hơi, đầu óc có phần váng vất, chắc hẳn đã bị cảm. Vuốt lại mái tóc dài ngang vai, Nghiêm Chân đánh răng rửa mặt xong là vào bếp làm bữa sáng. Trong bếp có tiếng động, khi Nghiêm Chân bước vào mới phát hiện chị Trương đang bận bịu.
Hôm qua chị Trương tới, vì thời gian này Cố Hoài Việt rất bận. Để kiểm tra ý thức sẵn sàng chiến đấu của Sư đoàn A, Đảng ủy Quân khu quyết định triển khai một đợt diễn tập ba cấp Quân - Sư - Đoàn, mệnh lệnh kéo theo số đông lực lượng Sư đoàn A đến vùng Tuyên Hóa, Hà Bắc, bắt đầu cuộc tập trận kéo dài một tuần. Nghiêm Chân vốn dĩ không định phiền đến gia đình, nhưng quả thực cô bé Manh Manh còn quá nhỏ, lại thêm cậu bé Cố Gia Minh, một mình cô khó lòng chăm sóc, bèn mượn chị Trương tới giúp.
“Chị để em.” Nghiêm Chân xắn tay áo, nói.
Chị Trương cười gạt đi, “Cô đừng tranh với chị, lâu lắm chị không gặp hai đứa nhóc rồi, phải cho chị cưng chúng nó chứ.”
Nghiêm Chân chỉ đành cười cho qua.
Cậu bé Cố Gia Minh đang say giấc nồng. Hôm nay là ngày khai giảng, tối qua trước khi đi ngủ cậu đã ngoan ngoãn thu dọn tất cả đồ đạc chỉn chu. Nghiêm Chân dém chăn lại cho cậu, thấy vẫn còn sớm nên cũng không gọi cậu dậy.
Cô bé Cố Manh Manh nằm trên chiếc giường nhỏ của mình cũng đang ngủ ngon lành, hai bàn tay bé xíu nắm chặt tấm drap trải giường chính tay bà Cố may, cái chân nhỏ trắng ngần như ngó sen hở ra. Nghiêm Chân trông thấy bên miệng cô bé con chảy dãi, mỉm cười lau đi cho bé, rồi khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ xinh.
Bé Manh Manh ra đời quả thực khiến cho Nghiêm Chân với mấy năm kinh nghiệm làm mẹ phải một phen luống cuống.
Trước khi mang thai, Nghiêm Chân và Cố Gia Minh đã tới thành phố B ở, sau khi mang thai cũng không đi qua đi lại hai nơi. Bà Cố, bà nội, chị Trương thay phiên nhau đến chăm, tuy Nghiêm Chân thấy áy náy trong lòng nhưng rốt cuộc vẫn không thể từ chối. Vì có những khi Cố Hoài Việt quá bận, trong nhà không có người thực tình cũng không ổn.
Hai, ba tuần trước ngày sinh nở, Nghiêm Chân nghĩ ngợi lung tung. Chẳng hạn như nghĩ đến giới tính, hình dáng của con, nghĩ xem đặt tên gì thì hay, cũng lo lắng mình không ứng phó được, lòng dạ hoang mang. Cố Hoài Việt nhìn cô, tâm tình cũng trở nên phức tạp. Khi Cố Gia Minh ra đời, anh đang chấp hành nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm cực cao trong một khu rừng nhiệt đới nào đó ở miền Nam, sau một phát súng cướp đi hai mạng người, thì nhận được tin Lâm Kha mất vì sinh khó. Chuyện này vẫn luôn chôn giấu sâu trong đáy tim, ngoại trừ Nghiêm Chân không mấy người hay biết. Ra khỏi Binh chủng Đặc công đã nhiều năm, Cố Hoài Việt vẫn luôn gắng hết sức không nhớ tới nữa. Nhưng giờ đây người thân yêu nhất bên cạnh lại đang phải chịu đựng nỗi khổ khi sinh con, nhớ lại chuyện cũ, có thể nói Cố Hoài Việt còn căng thẳng hơn cả Nghiêm Chân.
Lưu Hướng Đông là người hiểu chuyện, nhận thấy tình hình Cố Hoài Việt bèn cho anh nghỉ ngơi dài ngày, về thẳng nhà giúp đỡ vợ. Lần này, Cố Hoài Việt thực sự không hề khách khí, nhận lệnh liền về nhà ngay.
May mắn thay, em bé này không làm khổ bố mẹ là mấy, đã bình an chào đời.
Trước khi bé Bánh Bao được sinh ra, Nghiêm Chân từng an ủi mình thế này, suy cho cùng đã làm mẹ mấy năm rồi, lại là nuôi đứa nhóc khó nhằn như cậu bé Cố Gia Minh nữa, nên chắc ứng phó với đứa nhỏ bé xíu thế này không thành vấn đề. Nhưng tới sau khi cô bé Manh Manh ra đời, Nghiêm Chân mới nhận ra suy nghĩ của mình quá giản đơn.
Bé Bánh Bao quấy khóc suốt đêm không nói làm gì, ở cữ chưa đầy hai tháng mà đến cả sữa cũng không đủ, chị Trương còn sốt sắng thay cô, mỗi ngày đều hầm canh, các bữa ăn thay đổi phong phú đa dạng. Nhưng bất đắc dĩ sức ăn của Nghiêm Chân quả thực không ổn, ăn nhiều vào dạ dày thậm chí còn muốn nôn ra.
Cố Hoài Việt thấy cô cực khổ, nên nhờ chị Trương cho Manh Manh uống sữa bột. Nghiêm Chân không còn cách nào, nhìn cô nhóc mà thương vô cùng.
Có lẽ lúc mới đầu quấy khóc đã đủ nên sau này cô nhóc ngoan hơn nhiều, hơn nữa càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt bé bỏng mềm đến độ có thể nhéo ra nước được, cặp mắt to thừa hưởng từ bố hoàn toàn, đen nháy sáng ngời. Điệu bộ cười lên trông lanh lợi đáng yêu hết sức. Nhìn kĩ ra, chẳng có mấy nét giống Nghiêm Chân. Ý thức được điều này, bà mẹ trẻ ít nhiều cảm thấy buồn bực.
Thường ngày cô bé hay dậy sớm, nhưng tối qua không biết đã cùng với anh Gia Minh chơi đùa gì mà cả hai đều hăng hái thức đến tận mười một giờ, Nghiêm Chân phải kêu lên kêu xuống mới miễn cưỡng chịu đi ngủ.
Đương nhiên buổi sáng không dậy nổi. Có điều bé Manh Manh còn đỡ, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, chứ anh Gia Minh không được may mắn như vậy. Sáng sớm bị đánh thức, ngồi bên bàn ăn mặt mũi bơ phờ chọc chọc chiếc thìa.
“Bảy giờ rưỡi xe đón học sinh đến, vẫn còn nửa tiếng nữa, mau ăn đi con.” Nghiêm Chân nựng mặt cậu bé, lúc này cậu mới trề môi xuống, xốc lại tinh thần ăn món bánh kem mới ra lò của chị Trương.
Chị Trương nhìn cậu bé ăn ngon lành, cười đến híp mắt lại, “Tiểu Chân, em cũng ngồi xuống ăn đi, hôm nay còn phải đến trường báo trình diện nữa phải không?”
Trước khi mang thai, Nghiêm Chân đã vượt qua vòng thi đợt hai của Đại học B, sau đó vì việc sinh nở nên xin bảo lưu một năm. Vốn đã là sinh viên lớn tuổi lại còn bảo lưu thêm một năm, đầu tháng Chín, Nghiêm Chân lên kế hoạch dự định nhập học.
Ăn sáng xong, Nghiêm Chân tiễn Cố Gia Minh lên xe đưa đón học sinh vào trong thành phố học.
Hiện giờ họ không sống ở tòa nhà nằm trong trụ sở Sư đoàn A nữa mà chuyển tới khu tập thể dành cho người thân lúc trước đã được xây ở ngoại thành. Những người sống ở đây đều là người nhà, không có nhiều bộ đội cho lắm. Ngoại trừ đội y tế thì mỗi tháng mấy Tiểu đoàn thuộc Sư đoàn A lại thay phiên nhau cử một trung đội tới gác, tình hình an ninh ở các khu lân cận cũng nhờ đó mà tăng cao. Vì ai cũng biết, đằng sau khu tập thể treo tấm biển “Vệ binh thiêng liêng bất khả xâm phạm” này có những ai đang sống.
Lúc Nghiêm Chân dắt Gia Minh xuống lầu, mấy chiến sĩ cần vụ đang cuốc đất cắt cỏ, trông thấy Nghiêm Chân ai nấy đều vẫy tay chào cô. Nghiêm Chân thân thiện hòa nhã, quan hệ với mọi người trong khu tập thể thực sự rất tốt.
Hôm nay tài xế lái xe đưa đón học sinh là chiến sĩ trong đội xe được điều tới, khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa rất được các bạn nhỏ quý mến. Nghe Cố Hoài Việt nói, tài xế này trước đây từng lái xe cho lãnh đạo khu mười năm, rất kiên nhẫn, đối phó với trẻ con không thành vấn đề. Nhưng đám trẻ tiểu học này tầm tuổi ngang với Gia Minh, thích nô đùa chạy nhảy trên xe, cân nhắc đến vấn đề an toàn nên lại chọn thêm từ tổ đội xe một tân binh làm phụ xe, vừa học lái vừa trông chừng lũ trẻ.
Chào hỏi lái xe, lại tán gẫu thêm mấy câu cùng các bà mẹ, Nghiêm Chân trở lên nhà thay quần áo rồi chuẩn bị đến trường báo danh. Ở nhà, bé Manh Manh đã có chị Trương chăm nom, Nghiêm Chân không hề lo lắng.
Vừa vào nhập học đã xin nghỉ một năm, Thạc sĩ hướng dẫn Diệp cũng có phần cảm thán: “Trong số học sinh mà tôi hướng dẫn, em là người đầu tiên lấy lí do sinh quý tử để xin nghỉ đấy.”
Nghiêm Chân không khỏi ngượng ngùng.
Giờ học của nghiên cứu sinh không nhiều, Nghiêm Chân nhận một ít tài liệu, nhìn qua báo cáo gần nhất phải nộp rồi quyết định tới thư viện mượn sách. Nhưng vừa vào tới thư viện chị Trương đã gọi điện tới. Đầu bên kia chỉ nói một câu, mặt Nghiêm Chân ở bên này đã trắng bệch. Ngắt máy, đến xin nghỉ cũng chưa kịp, đã gọi xe về thẳng khu tập thể.
“Chuyện gì thế ạ? Sao Manh Manh lại bị sốt?” Vừa thấy chị Trương mở cửa, Nghiêm Chân đã sốt sắng hỏi dồn.
“Cũng không rõ tại sao, ban đầu thấy con bé dậy rồi, định mặc quần áo cho nó, không ngờ con bé lại khóc, chị sờ lên trán mới biết là bị sốt. Nhưng chị thấy trong nhà hết thuốc rồi lại không dám đi xa đành phải gọi điện cho em. Liệu có phải tối qua Manh Manh nhiễm lạnh không?”
Nghiêm Chân cúi nhìn cô nhóc đã khóc đến đỏ mặt, lại quay qua hỏi chị Trương: “Đã gọi điện cho đội y tế chưa ạ?”
“Gọi rồi, bác sĩ Trương nói sẽ đến ngay.”
Bác sĩ Trương là vị bác sĩ già của đội y tế, vì yêu mến trẻ con nên ở lại khu tập thể này, rất có kinh nghiệm khám bệnh cho các cháu bé, lúc này Nghiêm Chân cũng khá yên tâm. Cô ngồi xuống, mặc lại quần áo mới mặc được một nửa cho bé Manh Manh, nắm bàn tay nhỏ nhắn non mềm của cô bé, khẽ giọng dỗ dành: “Manh Manh ngoan, Manh Manh không khóc, mẹ bế con được không nào?”
Nói rồi cô bế cô nhóc lên. Cô bé Manh Manh mở đôi mắt to tròn nhìn mẹ, bàn tay bé bỏng nắm chặt cổ áo Nghiêm Chân, mắm môi mắm miệng lại khóc, chiếc răng sữa mới nhú lộ ra, nhìn đến là thương.
Nghiêm Chân xót con, nhưng không rõ bệnh tình cũng không dám cho cô bé uống thuốc bừa, chỉ biết sốt ruột đợi chờ bác sĩ Trương tới. Cũng may sáng nay bác sĩ Trương không bận việc gì, nhận được điện thoại là chạy vội từ nhà đến.
Bác sĩ Trương có tay nghề lão luyện, nhìn thấy ông là nỗi lo lắng của Nghiêm Chân cũng giảm đi một nửa.
Sau khi kiểm tra khái quát, bác sĩ Trương cho bé Manh Manh uống thuốc hạ sốt, cuối cùng cô bé đã ngừng khóc, thút thít túm lấy cổ áo Nghiêm Chân dần thiếp đi. Nghiêm Chân lau mồ hôi trên trán, thu xếp cho cô bé ổn thỏa xong đi gọi điện cho Cố Hoài Việt.
Đầu dây bên đó tiếng người ồn ã, Nghiêm Chân tay cầm ống nghe cố gắng nói to vừa đủ để bé Manh Manh không thức giấc, “Khi nào anh về?”
Giọng Cố Hoài Việt đã khàn khàn, “Vừa mới ra khỏi Tuyên Hóa.”
“Hôm nay anh có về được không?”
Người ở đầu bên kia ngập ngừng giây lát, “Tối nay Sư đoàn có thể còn có cuộc họp, sao thế?”
Họp hành, họp hành, chỉ biết có họp hành. Ngón tay Nghiêm Chân xoắn vặn dây điện thoại, nhỏ giọng lầu bầu.
Nhưng người kia tai thính, thoáng cái đã nghe thấy, không kìm được cong cong khóe môi, “Muộn nhất mai về đến nhà, ở nhà đợi anh.”
Nghiêm Chân rầu rĩ đáp “vâng”, cúp điện thoại.
Buổi chiều bé Manh Manh thức giấc. Nhưng đôi mắt to đen như trái nho vừa hé mở, nhìn thẳng Nghiêm Chân chớp chớp, đã bắt đầu khóc. Nghiêm Chân sờ trán con, cùng không sốt nữa mà, sao vẫn còn khóc. Chỉ thấy cô bé mấp máy môi đang nói, cô sáp lại gần mới nghe rõ được.
Cô nhóc đang gọi bố.
Nghiêm Chân khóc dở mếu dở, ôm con vào lòng dỗ dành: “Ngày mai là bố về rồi, ngày mai là về rồi...”
Nhưng làm sao cô nhóc nghe hiểu được, bàn chân nhỏ không chịu yên quẫy đạp trong lòng cô, Nghiêm Chân không biết làm sao, đành giữ chặt cô nhóc, gọi vào đường dây nội bộ Sư đoàn A.
Năm ngoái, Tiểu Mã đã đến hạn xuất ngũ, nhận điện thoại là một chiến sĩ cần vụ mới. Nghiêm Chân không thường hay gọi vào đường dây nội bộ cho Cố Hoài Việt nên chiến sĩ cần vụ cũng không quen thuộc với cô, nghe giọng nói của cô cực kì nghiêm túc, không khỏi có phần dè dặt, “Tham mưu trưởng đi họp rồi ạ, có lẽ đến giờ cơm tối mới có thời gian.”
“Vậy buổi tối anh ấy có về được không?” Nghiêm Chân hỏi cậu ta, lại không nhịn được nói: “Họ không đợi đến mai rồi hãy họp được à? Hôm nay vừa từ Tuyên Hóa về, nên nghỉ ngơi mới phải chứ.”
Nếu các lãnh đạo ai cũng giác ngộ được như vậy thì có phải tốt rồi không. Nhưng Sư trưởng Lưu là người thế nào, là một người đến sức khỏe của chính bản thân mình cũng bất chấp. Càng khỏi nhắc đến kết quả lần diễn tập này không ra sao, một khi cấp trên không vừa ý thì ở các cấp phía dưới phải bắt đầu họp tổng kết, họp kiểm điểm thôi.
Nghiêm Chân cũng biết những người làm lãnh đạo bị kẹp ở giữa như họ chẳng dễ dàng gì, nhưng nhìn cô nhóc trong lòng vẫn không nén được bực bội, cũng không nghe đầu dây bên kia nói gì nữa, cúp máy luôn.
Tốn nhiều công sức, Nghiêm Chân cuối cùng cũng dỗ được bé Manh Manh ăn cháo chị Trương nấu.
Có lẽ do buổi chiều ngủ nhiều nên đến tối cô bé Manh Manh lại không ngủ được, chơi đùa cùng anh trai một lúc, dỗ được anh lớn Gia Minh đi ngủ rồi mà em bé vẫn còn tỉnh táo. Nghiêm Chân ngồi trước ghế sofa, nhìn cô bé con cuộn mình trên ghế mút ngón tay, kiên nhẫn dỗ dành, “Con gái, đi ngủ cùng với mẹ được không nào?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ, bàn tay bé nhỏ vươn ra với lấy điện thoại. Cô bé không biết đây là thứ gì, nhưng mỗi lần cô nhớ bố, mẹ đều sẽ cho cô nghe thấy tiếng bố từ trong này.
Nghiêm Chân cũng hiểu ý cô nhóc, nản lòng nhụt chí ngồi thụp xuống, trừng mắt nhìn nhau. Gần đến mười giờ, Nghiêm Chân quyết định không đợi nữa, bế cô bé lên đi vào phòng ngủ. Cô bé mở to mắt, nắm chặt lấy điện thoại không buông, lại trề môi òa khóc.
Chị Trương ở bên cạnh nhìn hai mẹ con cũng thấy sốt ruột, đang lúc không biết phải làm thế nào thì cửa nhà chợt mở. Cố Hoài Việt trong bộ quân phục chỉnh tề bước vào. Trông thấy hai mẹ con, thoạt tiên anh ngẩn người, định thần lại mới bỏ mũ xuống đưa cho chị Trương rồi tiến lên muốn bế con.
Nghiêm Chân nhìn người vừa mất tích hai tuần nay đột nhiên xuất hiện, nhất thời cũng ngây ra, đến khi nhìn rõ động tác của anh, lại giận dỗỉ không chịu đưa con cho anh bế.
“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt đưa tay ôm vai cô, nhưng cô tránh đi. Nhìn mắt cô đã hơi hơi hoe đỏ, Tham mưu trưởng Cố khẽ nói: “Họp xong là anh vội về luôn, một phút cũng không dám chậm trễ.”
Nghiêm Chân vẫn nín thinh, nhưng cô nhóc trong lòng thì đã nhìn thấy bố, giơ tay ra oe oe đợi được bế, Nghiêm Chân không cứng rắn được bao lâu, đành đưa con lại cho anh.
Cố Hoài Việt liếc nhìn Nghiêm Chân, rồi nghiêng đầu sang dỗ bé Manh Manh.
Kỳ thực, trước giờ Cố Hoài Việt không phải một ông bố tốt biết làm tròn bổn phận, từ việc thi hành chính sách thả nuôi với bạn Gia Minh thì về cơ bản đã có thể thấy được cách anh chăm trẻ. Thế nhưng Nghiêm Chân không thể không thừa nhận, người này rất có tài trông trẻ. Chỉ chốc lát đã dỗ cô nhóc ngừng khóc. Nhân lúc bé con đang ngoan ngoãn, chị Trương lại chuẩn bị thuốc để Cố Hoài Việt cho cô bé uống. Đến mười một giờ, cuối cùng bé Manh Manh cũng ngủ.
Nghiêm Chân đứng trước cửa, nhìn Cố Hoài Việt đã cởi bỏ áo khoác, chỉ còn mặc chiếc sơ mi quân đội ngồi bên giường dỗ con ngủ mà sống mũi cay cay. Chắc chắn anh cũng đang rất mệt, nhìn nghiêng nghiêng khuôn mặt có thể nhận ra những nét uể oải. Nhưng nhớ đến bộ dáng bé Manh Manh khóc đòi bố, Nghiêm Chân lại thấy bực bội. Rõ ràng cô ở bên con nhiều hơn thế mà sao cứ nhất định phải là anh dỗ mới chịu.
Có lẽ đã nhận ra sự bất mãn của cô, Cố Hoài Việt ngẩng đầu, nhìn cô, nét cười trong mắt càng đậm rõ, cô muốn làm như không thấy cũng không được.
“Vẫn giận à?” Anh bước tới, cầm tay cô, không để cô trốn.
Nghiêm Chân nhìn trước ngó sau, khẽ đánh anh, “Bỏ tay ra, chị Trương còn ở đây đấy.”
“Chị ấy đi ngủ lâu rồi.” Cố Hoài Việt thản nhiên đáp, “Vả lại, chị ấy cũng quen rồi.”
Dứt lời liền thấy Nghiêm Chân trừng mắt nhìn, giật tay anh ra quay bước trở lại.
Cố Hoài Việt cũng không nhụt chí, đi theo phía sau cô, loanh quanh khắp nhà. Nghiêm Chân nhìn đến phát bực, ngoảnh lại hỏi anh: “Anh muốn làm gì?”
Nhìn bộ dạng miệng hùm gan sứa của cô, Cố Hoài Việt mỉm cười.
“Sáng mai anh mới về cơ mà? Giờ quay lại Sư đoàn ngủ đi, sáng mai lại về.”
Muốn đuổi cả anh đi, xem ra vấn đề lần này nghiêm trọng đây. Cố Hoài Việt ngồi trên ghế, vòng tay ôm eo cô, “Có về cũng không kịp giờ tắt đèn đi ngủ nữa đâu, đêm nay cho anh ở lại đi, anh cam đoan, ngày mai sẽ thể hiện xuất sắc.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh cười tràn ngập trong đôi mắt mệt rũ.
Nghiêm Chân muốn thoát ra nhưng bị anh ôm càng lúc càng chặt, sau một hồi giằng co, đến cô cũng thấy mình ấu trĩ. Quay đầu lại, phì cười thành tiếng.
Cô đã quên mất, người này dỗ trẻ con đã giỏi, mà dỗ người lớn lại càng vượt trội hơn.
Tết Thiếu nhi của bé Cố Manh Manh
Với trẻ con, ngoại trừ những ngày nghỉ lễ bình thường, còn có một ngày lễ chỉ thuộc về riêng chúng. Mỗi năm đến ngày này, hoặc là nhà trường mời phụ huynh đến cùng chung vui với các em học sinh, hoặc là sẽ cho bọn trẻ được nghỉ học một ngày.
Bé Manh Manh lên hai tuổi đi học mẫu giáo, theo học ở trường trong khu tập thể. Trường mẫu giáo của đơn vị bộ đội tuy có một số ít là học sinh trong vùng vào học, nhưng đại đa số đều là các cô, cậu bé trong khu tập thể, các cô giáo đặc biệt lưu tâm đến những vị phụ huynh có sao, có gạch của các em nhỏ, nên mùng một tháng Sáu cho các em được nghỉ, không tổ chức hoạt động gì dành cho cha mẹ và con.
Cô bé Manh Manh trải qua ngày Tết Thiếu nhi đầu tiên khi còn quá nhỏ chưa hay biết gì, Tết Thiếu nhi thứ hai được mẹ bế đi cùng tới trường của anh trai xem văn nghệ. Hai Tết Thiếu nhi liền bố Cố Hoài Việt đều không có mặt, lần này bạn tiểu Manh Manh không chơi nữa.
Tới ngày ba mươi mốt tháng Năm, Nghiêm Chân tan làm sớm. Cô học nghiên cứu sinh sau hai năm rưỡi thì tốt nghiệp, nhờ vào thành tích xuất sắc hơn người trong thời gian học nên rất may mắn được trường giữ lại giảng dạy sau khi tốt nghiệp, trở thành đồng nghiệp với thầy hướng dẫn Diệp Dĩ Trinh. Không làm thêm bên ngoài, chỉ dựa vào lương cơ bản và thưởng theo giờ đứng lớp, thực sự tiền lương của Nghiêm Chân không gọi là cao. Nhưng cô đánh giá cao sự nhàn nhã của công việc làm giảng viên đại học này nên cũng vui lòng ở lại trường. Dù gì, theo như lời bà Cố nói, trọng trách nuôi gia đình của nhà họ Cố xưa nay không rơi vào tay phụ nữ gánh vác.
Lúc về đến khu tập thể, chiếc xe bus đưa đón học sinh trong khu đã rời đi. Nghiêm Chân bỏ qua chiếc xe đi nhanh vài bước, nhìn thấy bạn Cố Manh Manh đầu đội mũ, vai đeo ba lô nhỏ đang đứng cùng cô giáo trên bậc tam cấp cổng trường mẫu giáo. Cô bé trông thấy mẹ liền buông tay cô giáo, đôi chân ngắn hớn hở bước nhào vào lòng mẹ.
Một ngày không gặp nên nhớ rất nhiều. Nghiêm Chân thơm má cô nhóc, chào cô giáo rồi dắt tay con gái đi về nhà.
Về đến nhà thấy anh trai vẫn chưa đi học về, cô bé tức thì trề môi ra ngay. Nghiêm Chân buồn cười nhìn cô bé, dỗ bé xem hoạt hình còn mình đi chuẩn bị cơm tối. Nhưng vừa vào bếp chưa được bao lâu, cô bé đã bĩu môi đi vào.
“Mẹ, mẹ.” Bé con giật giật ống quần cô.
Nghiêm Chân nhìn cô nhóc. Thời tiết thành phố B năm nay chuyển nóng sớm, nên buổi sáng ngủ dậy Nghiêm Chân đã thay cho cô bé bộ đồ mùa hè mát mẻ, chiếc quần yếm xanh mặc ngoài áo trắng ngắn tay. Lúc sáng mặc lên cô bé còn rất thích thú, nhưng bây giờ lại túm chặt dây đeo, môi dẩu lên rõ cao.
“Không mặc cái này.” Cô bé cúi đầu xoắn vặn dải dây, nói vẻ càu nhàu.
Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi, Nghiêm Chân vỗ trán bừng tỉnh. Cô đã hiểu ra, lần đầu cô nhóc này mặc quần yếm nên đi vệ sinh sẽ cảm thấy bất tiện. Tuy rằng có cô giáo giúp nhưng chung quy lại vẫn là một chuyện rắc rối. Tại cô sơ ý, chỉ cảm thấy mặc lên trông đẹp mà quên không để ý đến cảm xúc của con gái. Nghiêm Chân quẹt mũi cô bé, dịu giọng nói: “Mẹ dắt con đi thay bộ khác.”
Thay đồ xong, bạn Cố Gia Minh cũng đã về. Mấy năm nay bạn Cố Gia Minh đã cao lên khá nhiều, thế nhưng tính tình lại chẳng thay đổi là bao, đích thực là một ông tướng con danh bất hư truyền. Trái lại đối với cô em gái nhỏ Manh Manh lại thương yêu hết sức.
Về đến nhà, chào Nghiêm Chân xong ông tướng con cùng bé Bánh Bao tập hợp ngoài phòng khách. Đầu tiên là xem phim hoạt hình, sau khi xem xong đến màn kể chuyện. Bé Bánh Bao ngồi bên ông tướng con, nghe anh trai kể mãi, kể mãi, không kìm được vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn, lôi kéo tay anh trai, hai cô cậu có một cuộc đối thoại như sau:
Bé Bánh Bao háo hức hỏi: “Mai bố có về không nhỉ?”
Ông tướng con nghiêm túc đáp lại ngắn gọn: “Nghe nói bố đang phải huấn luyện dã ngoại, chắc không về đâu.”
Bé Bánh Bao hiểu được nửa câu sau, vậy là hai cô cậu đồng loạt thở dài.
Bé Bánh Bao vẽ vòng tròn: “Cô giáo nói mai là Tết Thiếu nhi.”
Ông tướng con: “Còn nói, Tết Thiếu nhi mãi mãi là nỗi đau của anh, bố chưa từng tới một lần.”
Vậy là hai cô cậu lại đồng loạt thở dài, cuộn tròn dàn hàng trên ghế sofa, tay để chống cằm. Nghiêm Chân bưng một đĩa thức ăn nóng hổi thơm phức đi ra, nhìn thấy nét mặt của hai cô cậu nhóc đều ủ rũ như nhau. Giống hệt hai đóa mạn châu sa sầu thảm.
“Hai đứa làm sao thế?” Nghiêm Chân hỏi.
Bé Bánh Bao và ông tướng con đồng thanh đáp: “Đang nhớ bố!”
Nghiêm Chân cứng họng mất mấy phút, sau đó không biết nên bày ra vẻ mặt tươi cười hay khóc mếu, hai cái đứa này…
Sau bữa cơm, Nghiêm Chân để hai đứa trẻ chơi ngoài phòng khách, còn mình vào phòng đọc sách chỉnh sửa lại giáo án, tuần này rơi đúng vào kì kiểm tra Toán, cô lại là lần đầu đứng lớp, khó tránh được phải cẩn thận hơn những giáo viên có kinh nghiệm khác. Sau gần nửa giờ đồng hồ, cô giáo Trương cùng trường gọi điện tới. Nghiêm Chân và cô ấy dạy cùng một môn, đã hẹn buổi tối sẽ bàn bạc về báo cáo ra đề thi, không ngờ qua điện thoại cô giáo Trương lại nhắc đến một chuyện khác, khiến Nghiêm Chân trong chốc lát cảm thấy có phần ngỡ ngàng.
“Tức là ngày mai có lớp cảm tình Đảng ạ?”
Cô giáo Trương cũng trách móc: “Chứ còn gì nữa, Đảng viên dự bị như chúng ta đều phải tham gia, nếu không đợi thêm một năm nữa mới thành Đảng viên chính thức được.”
“Thế chẳng phải càng phiền toái hơn à?”
Nghiêm Chân bóp trán, ngắt điện thoại, ngồi ngây ra trước màn hình máy tính. Ngày mai đã có việc, vậy lại phải nhờ người khác chuyện trông con. Nhưng cái chính là Nghiêm Chân chỉ thân thiết với mấy người, không đi làm mà ở nhà trông con, cô đã nhờ vả nhiều lần rồi, giờ lại đi nhờ tiếp, cô thực sự thấy ái ngại. Vậy dắt con đến trường? Quan trọng là người ta có trông chừng được hai đứa nhóc này hay không? Nghiêm Chân đứng trước cửa phòng khách nhìn hai đứa trẻ cười nghiêng ngả, cảm nhận sâu sắc rằng chuyện này có vẻ khó khăn.
Đúng lúc Nghiêm Chân đang đau đầu không thôi thì chiếc điện thoại nội bộ trong phòng khách đổ chuông. Nghiêm Chân còn chưa kịp phản ứng, cô bé Manh Manh đã chỉ tay vào điện thoại kêu lên: “Bố! Bố!”
Nghiêm Chân bỗng chốc định thần lại, nhấc điện thoại lên, đặt tới bên tai Manh Manh.
Đầu dây bên kia là Cố Hoài Việt, nghe thấy giọng con gái gọi bố vừa ngọt ngào vừa êm ái, khóe môi bất giác cong lên, Nghiêm Chân để hai người chuyện trò một lúc rồi mới nghe điện thoại.
“Anh có thời gian rồi đấy à?”
Giọng cô hơi quở trách, anh nghe thấy chỉ cười cười, “Ừ, hai ngày nay đi đến nông trường của Sư đoàn, có một dự án cần duyệt qua, ở đó hai hôm, đợi họp xong là anh có thể về nhà được.”
Mặc xác anh có về hay không. Nghiêm Chân ngồi xuống ngang tầm với bạn tiểu Manh Manh, oán thầm trong lòng.
“Thế mai anh có bận gì không, nếu không bận thì em đưa hai đứa qua đó nhé? Mai bỗng dưng em lại có thêm một tiết cảm tình Đảng, sợ trở tay không kịp.”
Cố Hoài Việt nằm trên giường, một tay chống sau gáy, một tay cầm ống nghe, nghe thấy câu này không nhịn được cười thành tiếng: “Chuyện này anh còn phải cân nhắc đã, hai đứa đấy khác gì hai quả bom.”
Nghiêm Chân bật cười, “Có đồng ý không?”
“Được rồi.” Cố Hoài Việt nói, “Để con đi chuyến xe sáng qua đây, anh gọi điện cho Tiểu Tề dặn cậu ấy để mắt tới.”
“Vâng.”
Biết rằng sắp được đến đơn vị, suốt cả tối hai đứa nhóc vô cùng phấn khích. Khó khăn lắm Nghiêm Chân mới dỗ được chúng đi ngủ. Sáng hôm sau để kịp giờ xe đi, từ sớm Nghiêm Chân đã gọi hai nhóc dậy. Kết quả cả hai đều nhất tề dẩu môi lên. Nghiêm Chân quẹt mũi hai con, thay quần áo cho chúng rồi đích thân đưa lên xe.
Tuyến xe cách hai ngày có một chuyến, hành khách đi lại đều là cán bộ sĩ quan, hiếm khi có hai đứa trẻ theo xe, ai cũng thấy hứng thú, không kìm được trêu đùa hai bé. Nghiêm Chân chào hỏi tất cả mọi người, gửi gắm cô nhóc Manh Manh cho cán sự Tề bên hậu cần mà Cố Hoài Việt đã nhờ vả, lại dặn dò ông tướng con Cố Gia Minh tỉ mỉ rồi mới xuống xe.
Doanh trại Sư đoàn A cách khu tập thể dành cho người thân nằm ở ngoại ô này khá xa, ngồi xe mất chừng nửa tiếng. Cũng có phương tiện giao thông khác chạy qua nhưng những cán bộ này đều đi sớm về khuya, nên phải sắp xếp hai tuyến buýt dành riêng cho họ. Cậu bé Cố Gia Minh đã đi trên con đường này rất nhiều lần, cũng quen với bác tài. Nhưng Manh Manh thì là lần đầu ngồi xe tuyến, hai bàn tay bé con bám lên cửa sổ, đôi mắt đen nháy sáng ngời không ngừng chớp. Khi hỏi cô bé đang nhìn gì, cô bé nói rằng, nhìn bố. Làm cả xe ồ lên cười.
Có lẽ bởi có thêm hai đứa trẻ này mà hôm nay nửa tiếng trôi đi rất nhanh. Xe dừng trước tòa nhà ở, từ xa xa đã thấy Cố Hoài Việt trong bộ quân phục huấn luyện gọn gàng, tinh tươm, lưng thắt thắt lưng quân đội, đứng ở nơi xe thường đỗ lại đợi người xuống xe.
Xe vừa dừng lại, anh còn chưa bước lên trước đã trông thấy cô bé Manh Manh bước vội đôi chân ngắn ra khỏi xe chạy xuống. Thấy vậy, anh lập tức sải bước đi tới, bế cô nhóc này lên.
“Bố ơi!” Cô bé reo mừng ôm chầm lấy cổ bố, bặm môi thơm một miếng, hai mắt to sáng ngời lấp ló sau chiếc kính râm mà Nghiêm Chân đã tự tay đeo cho cô bé, chớp chớp nháy nháy. Còn cả hai bím tóc Nghiêm Chân tết lại cho cô bé cứ ngoe nguẩy sau đầu.
Cố Hoài Việt quẹt mũi cô nhóc, cười nói: “Con gái ngoan.”
Có anh cán bộ đi qua, cũng quen biết với Tham mưu trưởng Cố, trêu đùa bảo: “Ngày nào cũng cho hai đứa đến đây đi, nhất là Gia Minh đấy, trên đường còn có thêm người đùa vui đỡ buồn.”
Cố Hoài Việt tươi cười, xoa đầu con trai, nhéo má cậu, dắt hai anh em đi về phía phòng làm việc.
Mỗi dịp cậu bé Cố Gia Minh đến đơn vị thăm bố, lúc bận bịu Cố Hoài Việt đều phải nhờ người trông cậu, có khi còn không chỉ một người. Vậy nên mỗi lần cậu đến, vất vả nhất là thông tín viên của Cố Hoài Việt. Nhưng hiện giờ thì ông tướng con Cố Gia Minh lại tỏ ra rất xem thường.
“Con đã là trẻ lớn rồi!” Ông tướng con day day mặt bằng bàn tay mũm mĩm, kẹo cao su vẫn nhai nhóp nhép than trách Cố Hoài Việt. Cố Hoài Việt búng đầu cậu, “Nghiêm túc vào, đi với chú Tiểu Trương ra thao trường luyện tập, rồi đến nhà ăn giúp chú Tiểu Trương chuẩn bị bữa sáng.”
Cậu bé bĩu môi, “Con đến để chơi chứ có phải để tập luyện đâu!”
Nhưng nói dứt lời, vẫn quẩy mông đi theo chú Tiểu Trương. Tuy bạn Gia Minh có hơi lười nhác nhưng từ nhỏ được hun đúc bởi ảnh hưởng của gia đình, không hề lạ lẫm với việc tập luyện quân sự, cũng không thấy phản cảm. Cố Hoài Việt dặn Tiểu Trương dắt cậu chạy hai vòng rồi thả cho hai người đi.
Nhìn ông tướng con Cố Gia Minh sải bước chạy trên thao trường, Cố Hoài Việt quay lại nhìn Manh Manh. Lúc này cô nhóc đang vỗ miệng ngáp dài, đôi mắt nhìn Cố Hoài Việt long lanh. Tối qua cô bé ngủ muộn, sáng nay lại phải dậy sớm, bây giờ giây phút hào hứng đã qua đi nên mới thấy buồn ngủ. Cố Hoài Việt ôm con vào lòng, nhìn cô bé Manh Manh đang chẹp chẹp miệng, cười hỏi: “Con gái buồn ngủ à?”
Manh Manh dụi đầu vào vai bố, quay mặt lại, đúng là ngủ thật. Thoạt đầu Cố Hoài Vỉệt còn chưa có phản ứng, đến khi nghe thấy tiếng thở của cô nhóc đều đặn kéo dài mới định thần. Anh bế con đặt lên giường, đắp chăn lên cho cô nhóc.
Ngắm nhìn cô bé ngủ hồn nhiên ngủ, Cố Hoài Việt mỉm cười. Ngủ đi, ngày hôm nay còn dài lắm.
Thẩm Mạnh Xuyên
Ba giờ chiều, sau tiếng phanh chói tai, một chiếc xe Jeep hiệu Mitsubishi đậu lại trước cửa tòa trụ sở Sư đoàn D. Cửa xe đóng rầm, chiến sĩ đứng gác còn chưa kịp định thần thì đã thấy một bóng người vội vã lao vụt qua. Nhìn ra, chính là Sư đoàn trưởng Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên bỏ mũ xuống, mặt mày u ám mở cánh cửa phòng làm việc. Cậu lính cần vụ Tiểu Triệu đang quét dọn vệ sinh giúp anh ta, liếc mắt trông thấy vẻ mặt đó, những lời ban đầu định nói cũng đành nuốt xuống.
Thẩm Mạnh Xuyên miết mép bàn, gỡ nút chiếc áo khoác quân đội, ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc, sắc mặt vẫn u ám. Tiểu Triệu liền cảm thấy khó hiểu, không phải vị lãnh đạo này đi tham dự lễ cưới của Tham mưu trưởng Sư đoàn A rồi sao, thế nào mà khi trở về mặt mày lại như vậy. Không lẽ, là nghĩ tới mình vẫn còn độc thân nên tức cảnh sinh tình?
Thần sắc của Thẩm Mạnh Xuyên mang vẻ sầu não, cáu kỉnh không giấu nổi. Muốn châm điếu thuốc, nhưng sờ lên túi lại thấy hộp thuốc đã rỗng không. Chỉ đành vò đầu bứt tóc một cách khó chịu, nhìn ánh nắng rạng ngời bên ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Hôm nay là ngày cưới của Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân, tổ chức tại hội trường của Sư đoàn A. Thẩm Mạnh Xuyên với tư cách là bạn học cũ cộng thêm thân phận “địch thủ” hiện giờ, cũng nhận lời mời tham dự ngày vui này, tình tiết bên trong câu chuyện còn tương đối trắc trở.
Mấy ngày trước, Thẩm Mạnh Xuyên đã gọi điện thoại cho anh vì vấn đề cán bộ kỳ cựu nghỉ hưu, Sư đoàn D là đơn vị lão thành, nhiều cán bộ kỳ cựu gần đến tuổi nghỉ hưu, dẫn đến vấn đề nhà ở cho cán bộ nghỉ hưu trở nên khá căng thẳng. Vì nhà họ Cố có người trên Đại Quân khu nên Thẩm Mạnh Xuyên muốn nhờ Cố Hoài Việt liên hệ với trung tâm quản lí cán bộ nghỉ hưu trên Quân khu giúp cân đối một số phòng ở. Bàn xong chuyện chính, hai người lại có dịp hiếm hoi tán gẫu với nhau.
Thẩm Mạnh Xuyên chặn họng anh: “Đã chung sống hợp pháp hơn một năm rồi, giờ mới nhớ ra cử hành nghi lễ, hơi muộn nhỉ?”
Cố Hoài Việt vẫn mỉm cười, “Chúng tôi không vội, dù gì cũng đăng ký rồi.” Suy cho cùng vẫn hơn hẳn cái người chưa đăng ký được nên sốt ruột đến bốc hỏa lên.
Hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời anh, Thẩm Mạnh Xuyên rủa thầm trong bụng.
Cố Hoài Việt nói: “Thiệp mời Nghiêm Chân gộp lại đưa cả cho Đồ Hiểu rồi, hôm đám cưới cùng nhau đến đấy nhé.”
Thẩm Mạnh Xuyên nổi giận đùng đùng: “Cần cậu phải đắp đường xây cầu cho tôi à? Tôi mà muốn cưa thì đổ ngay lập tức!”
Cố Hoài Việt nhướng mày, cúp điện thoại.
Ngày đám cưới thực sự náo nhiệt, Thẩm Mạnh Xuyên đứng một bên, nhìn hai người bị đám đông vây quanh, khẽ nhướng mày, huých người bên cạnh, “Ê, khi nào đấy chúng mình cũng đi đăng ký thôi.”
Đồ Hiểu vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí vui mừng, nét mặt nhìn sang Thẩm Mạnh Xuyên vẫn giữ ý cười, nhưng đến sau khi cô hiểu được ý tứ của anh ta, lườm xéo, nói: “Mơ đi!”
Thẩm Mạnh Xuyên lúng túng, “Sao, em lại không vừa ý với anh nữa à?”
Đồ Hiểu liếc anh ta, “Dựa vào cái bộ dạng của anh, tôi mà đồng ý thì tôi theo họ của anh luôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên đắc ý: “Này, khỏi nói nhé, nếu mà ở vào thời cổ đại, em lấy anh là phải theo họ anh thật đấy.”
Đồ Hiểu bị dáng vẻ ba lăng nhăng của anh ta chọc tức không hề nhẹ, dứt khoát không thèm để ý tới, hất tay bỏ đi. Thẩm Mạnh Xuyên nhìn mới biết lời cô vừa nói là nghiêm túc, sắc mặt biến đổi, sải bước theo sau.
Thẩm Mạnh Xuyên nhắm mắt đuổi theo Đồ Hiểu, muốn kéo tay cô cũng không dám mạnh tay, kết quả là bị cô né tránh.
“Anh bảo, mình đừng gây chuyện nữa, ở đây bao nhiêu là người. Tốt xấu gì anh cũng là lãnh đạo của các anh em trong đơn vị, cho xin chút thể diện đi mà!”
“Ai gây chuyện với anh, em đi đường em mà còn phải để ý thể diện của anh à?”
Đồ Hiểu trừng mắt với anh ta, nhưng bước chân cũng đi chậm lại. Thẩm Mạnh Xuyên bắt lấy cơ hội đuổi kịp cô, “Nói đi, sao em lại không bằng lòng gả cho anh?”
“Lý do anh tự đi mà nghĩ.”
Thẩm Mạnh Xuyên đau đầu, lý do khiến cô không đồng ý anh ta không tìm ra được, còn lý do để cô đồng ý thì lại có hàng tá, “Em nghĩ xem, mình quen nhau từ bé đúng không? Tuy hồi mười tuổi em rời khỏi Thẩm Dương đến thành phố B chúng mình xa cách nhau một thời gian, nhưng anh thi cấp ba xong không cần suy nghĩ liền đăng ký thẳng vào trường Quân sự thành phố B, chạy thẳng đến với em.”
“Anh lười nghĩ.”
Được, anh ta thừa nhận. Thẩm Mạnh Xuyên ngẫm nghĩ, lại nói thêm, “Chúng mình hiện giờ rất tốt còn gì? Cứ tiếp tục tốt đẹp thế này chẳng có lý gì lại không kết hôn?”
“Ai tốt với anh?” Đồ Hiểu đứng lại, xoay người trừng mắt nhìn anh ta tức giận, “Em nói cho anh biết, nếu như anh tưởng như thế này là em có thể lấy anh, thì anh nhầm rồi, nhầm to rồi!”
Dứt lời, hung hăng đạp anh ta một cái, quay lưng chạy đi. Bỏ lại một mình Thẩm Mạnh Xuyên ngơ ngác tại chỗ.
Không biết liệu có phải ông trời cố ý trêu đùa anh ta không, một Thẩm Mạnh Xuyên đã từng mạnh miệng khoác lác trước mặt Cố Hoài Việt, ở vấn đề kết hôn lại gặp phải khó khăn chưa từng thấy...
Định thần lại, Thẩm Mạnh Xuyên hỏi Tiểu Triệu, “Hôm nay có ai gọi điện thoại không?”
Tiểu Triệu báo cáo: “Không có ai gọi điện ạ, nhưng mà trưa nay thì có Đại đội trưởng Đại đội Trinh sát của Trung đoàn 1 đến, để lại đồ trên bàn của anh rồi đi luôn ạ.”
Trình Miễn?
Thẩm Mạnh Xuyên chau mày, mở túi hồ sơ trước mặt, lấy ra thứ đồ đó, chỉ liếc mắt nhìn qua, tức thì căn phòng ầm lên tiếng gầm giận dữ: “Gọi cái thằng khốn ấy đến đây ngay cho tôi!!!”