Lời Hứa

Chương 1: 1: Cháy




Đội trưởng, số nhà 136 phố X vừa báo cháy.
Diệu Đức vội vàng đứng dậy nhưng chợt anh khựng lại:
- Đó không phải nhà tôi sao, cậu có nhầm không đấy?
- Hàng xóm gọi mà anh, ở nhà đang có ai vậy?
Chưa kịp nghe nhân viên nói hết câu, Diệu Đức đã phi ra xe.

Anh gọi điện thoại nhưng không liên lạc được.

Lòng anh nóng như lửa đốt, cả đội cũng bần thần lo lắng.

Tiếng còi xe rú lên chạy theo đường nhanh nhất có thể.
Vừa đến nơi Diệu Đức lao ngay vào trong nhà đang cháy ngùn ngụt mặc cho đồng đội ngăn cản.

Phó đội trưởng huy động mọi người khẩn trương chữa cháy, anh kiểm tra đồ bảo hộ và đi vào bên trong.
Diệu Đức không thấy lửa ngùn ngụt cháy, anh cứ lao vào trong, giọng lạc đi gọi con gái:
- Diệu Đình, con đang ở đâu? Ba về rồi đây con ơi.
Không có tiếng con bé trả lời, anh gọi mẹ mình cũng không thấy.

Trong làn khói lửa mù mịt, anh cũng đến được trước phòng con gái.

Mở được cửa phòng, đập vào mắt anh là hai bà cháu đang nằm trên sàn ngất xỉu.

Anh vui mừng chạy vào kiểm tra, sơ cứu rồi ra hiệu cho đồng nghiệp vào đón.


Lửa mỗi lúc cháy một lớn, không còn đợi được nữa, anh cõng mẹ mình còn tay bế con gái.

Vừa ra đến cửa thì đội phó vào tới giúp anh đưa họ ra ngoài xe cấp cứu.
Làm phòng cháy chữa cháy mà bây giờ chứng kiến nhà đội trưởng cháy rụi trong ánh mắt bất lực khiến cả đội ai cũng tự trách mình.

Để đồng đội ở lại giải quyết, Diệu Đức theo xe cấp cứu đưa mẹ và con gái đến bệnh viện.

Cả hai đều đang phải thở bình ô xy, lòng anh rối bời, lo lắng nhìn họ.

Trên khuôn mặt lấm lem đen thui vì khói bụi ấy những giọt nước mắt nóng hổi của người đàn ông rơi.

Tay anh nắm chặt tay con gái thì thầm:
- Diệu Đình ơi, ba xin lỗi con, cố gắng lên con gái ba nhé!
******
Hai bà cháu được đưa vào cấp cứu, người đàn ông đứng ngoài hành lang đi lại suốt ruột liên tục ngó vào phòng chờ đợi.

Y tá đi lại nhìn anh ái ngại, có người bảo anh lên căng tin uống cafe nghỉ ngơi một chút nhưng anh lắc đầu từ chối.
Bệnh viện về đêm, im ắng rợn người.

Thỉnh thoảng vang chói tai tiếng xe cứu thương và tiếng bác sĩ gọi nhau cấp cứu.

Phòng cấp cứu được mở ra, vị bác sỹ già nhìn anh.

Diệu Đức bước lại gần lễ phép chào.
- Diệu Đức à! Diệu Đình qua cơn nguy hiểm rồi, đợi con bé tỉnh dậy là được còn mẹ cháu thì...- vị bác sỹ thở dài, ánh mắt đượm buồn, cảm thông, giọng nói trầm ấm vang lên - Cháu vào thăm mẹ lần cuối đi.

Bác xin lỗi con.
Ông vỗ vai anh an ủi rồi bước đi ra ngoài.

Diệu Đức nghe xong thì không đứng vững nữa, anh loạng choạng bước đến nơi có chiếc cáng mà mẹ anh nằm được phủ kín bằng tấm vải trắng.

Nước mắt ướt đẫm trên đôi mắt sâu đen láy, hàng lông mày rậm rung lên, từng giọt nước nóng hổi chảy trên khuôn mặt còn đen sạm vì khói.

Anh khóc nấc lên, ôm chặt lấy cơ thể của mẹ để giữ lại chút hơi ấm:
- Mẹ à, con xin lỗi, là tại con, con của mẹ bất hiếu đã không chăm sóc tốt cho mẹ.

Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại với con và cháu đi.
Tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp căn phòng khiến cho các y tá cũng sụt sịt nhìn người đàn ông trước mặt.


Anh ôm mẹ mình không buông, tiếng khóc nấc từng hồi của người đàn ông đầy tuyệt vọng, nỗi đau như xé toạc lòng anh.

Các y bác sĩ vỗ vai an ủi nhưng anh vẫn khóc, vẫn ôm bà mẹ đã dần lạnh.

Vị bác sĩ già bước vào, giọng nói trầm ấm lại vang lên:
- Diệu Đức à! Để mẹ cháu yên nghỉ đi.

Linh hồn bà còn quanh đây nên nhìn cháu thế này thì bà không siêu thoát được đâu.

Cháu phải tỉnh táo còn lo cho Diệu Đình nữa mà.

Con bé cần cháu đấy.

Bác sẽ cử người chăm sóc con bé, còn cháu nghỉ ngơi rồi sáng về chuẩn bị lo hậu sự cho bà đi.
Diệu Đức nghe ông nói thì buông mẹ ra, anh lau những giọt nước mắt cuối cùng, ánh mắt đau khổ, day dứt nhìn mẹ.

Vị bác sĩ ra hiệu cho y tá phủ khăn lên cho bà rồi kéo ra khỏi phòng.
Người bác sĩ già vỗ vai cậu lần nữa rồi bước về phòng làm việc của mình.

Diệu Đức lê bước chân nặng nề về phía phòng bệnh của cô con gái nhỏ.

Tâm trạng của 8 năm trước lại ùa về, khi Diệu Đình được sinh ra thì cũng là lúc vợ anh rời bỏ hai bố con để đi về nơi xa.

Nhìn con gái nằm đỏ hỏn khát hơi sữa mà tim anh thắt lại, thương con nên anh phải kìm nén đau thương để rồi khi còn lại một mình thì vỡ tan.

Anh đã khóc vì nhớ vợ, vì thương con, vì sự bất lực của bản thân.

Hôm nay, cũng tại bệnh viện này, ngày mà con gái anh tròn 8 tuổi thì mẹ anh lại rời bỏ hai bố con.


Mặc dù cố kìm nén nhưng anh vẫn khóc, lấy tay che miệng để không thành tiếng, nỗi đau như thấu tâm can anh.

Nhìn con bé thở nặng nhọc với máy móc quanh người mà anh thấy có lỗi với vợ, với mẹ: " Em ơi, anh xin lỗi vì đã không chăm sóc con tốt, là lỗi của anh, mẹ mất cũng do anh, là anh bất hiếu."
******
Sau một tuần nằm bất động thì Diệu Đình cũng tỉnh lại, con bé mở đôi mắt tròn đen láy nhìn ba của mình đang tựa đầu ở thành giường ngủ ngon lành.

Khuôn mặt ba gầy sọm đi, râu mọc lởm chởm, chắc là ba đã vất vả lắm để chăm nó.
- Diệu Đình, con tỉnh rồi sao.

- bất chợt Diệu Đức tỉnh dậy nói như reo lên - Bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi.
Anh vui mừng, ánh mắt chan chứa niềm hi vọng nhìn cô công chúa nhỏ được bác sĩ thăm khám.

Anh thở phào nhẹ nhõm khi bác Lâm thông báo con bé chỉ cần nằm viện thêm 2 ngày nữa là có thể về nhà.
- Ba ơi, bà nội có sao không ạ? Bà đã tỉnh dậy chưa ba? Vừa ăn cháo ba đút, con bé ngó nghiêng tìm bà nội.

Diệu Đức ngây người, lòng lại như bị hàng nghìn mũi kim đâm trúng nhưng sợ con gái vừa dậy sẽ sốc nên đành mỉm cười, xoa đầu con bé an ủi:
- Con khỏe hẳn đi rồi ba đưa con đi thăm bà nhé! Bà đi thăm bạn bè của mình rồi nên chắc là rất vui.

Con ăn đi cho nhanh khỏe thì bà mới yêu.
Diệu Đình ngây thơ mỉm cười, miệng há to ăn từng thìa cháo ba đút.

Ăn xong lại uống thêm sữa để mau khỏe về với bà và ba..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.