Lời Hứa

Chương 37: 37: Nguy Hiểm




Trí Thành nhìn bộ dạng luống cuống, mặt mũi cứ đỏ au của Diệu Đình mà bật cười.

Anh kéo cô vào vòng tay của mình chưa cho mở cửa:
- Em có nhớ anh không?
- Không, em bận lắm.
- Vậy sao? Vậy thì cứ đứng im đi, đừng hòng mà ra mở cửa.
Diệu Đình nhìn Trí Thành khi anh chẳng có biểu hiện là trêu đùa trong khi ngoài kia tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp.

Cô đành nhường nên cúi xuống hôn lên môi anh thì thầm:
- Nhớ anh thiếu điều muốn đến New York tìm anh thôi.

Em sẽ xử anh tội đi mà để em nhớ và lo lắng nữa.
Trí Thành mỉm cười mãn nguyện, buông Diệu Đình ra cho cô mở cửa.

Một y tá giọng hốt hoảng:
- Một bệnh nhân tai nạn công trường, thanh sắt đâm vào mạn xườn phải thủng bụng, đã được chụp chiếu xong, hiện các bác sỹ khoa ngoại đều đang có ca mổ và có bác sỹ hết ca đã về nhà không liên lạc được, viện trưởng nói chị có thể thực hiện ca mổ này được không ạ?
- Được, cô báo mọi người chuẩn bị đi, mang hồ sơ bệnh án và phim chiếu chụp cho tôi.
Nữ y tá chạy đi chuẩn bị, Diệu Đình vừa quay vào đã bị Trí Thành ôm lấy:
- Anh đã xin nghỉ ngày nay để đưa em đi chơi mà bây giờ người yêu anh lại bận rồi.

- Em sẽ bù cho anh sau, cứu người mới là quan trọng mà.

Anh về đi, tối qua nhà em nhé!
- Và em sẽ trả nợ cho anh chứ?
- Xem biểu hiện của anh thế nào đã.

Về đi cho em làm việc chứ anh cứ ở đây quấn lấy em thế này mất tập trung lắm.
Dù không muốn về nhưng Trí Thành chẳng còn cách nào khác, giọng nói buồn thiu:
- Mấy giờ em sẽ xong việc? Anh qua đón.
- Chắc phải 11 giờ đêm hoặc hơn, xong thì em sẽ gọi cho anh.

Thôi về đi mà.
Diệu Đình mở cửa, đẩy anh ra ngoài rồi nhanh nhẹn thay quần áo phẫu thuật.
Trí Thành tranh thủ đi thăm các đặc vụ bị thương trong vụ xả súng để nắm được thông tin của nhóm tội phạm.

Vừa rời bệnh viện, nhìn điện thoại gọi đến anh vui vẻ nghe máy:
- Mẹ về rồi hả?
- Con có rảnh không qua nhà mẹ đi.
- Dạ, con về ngay đây.
Trí Thành quay ngược xe qua đại lộ Beach để về nhà mẹ.

Bà thích ở nơi có nhiều cây xanh hơn là những khu phố tấp nập xe cộ nên đã chuyển ra đó mua nhà sống cùng hai người bạn khiến anh thấy yên tâm hơn.

Họ vừa cùng nhau đi du lịch khắp các nước châu Âu về.

Anh đang có ý định gọi bà về để đưa Diệu Đình đến chơi.
Rời khỏi phòng mổ, Diệu Đình uể oải về phòng với cái bụng bắt đầu réo ầm ĩ, ca mổ kéo dài 8 tiếng gần như muốn rút sạch năng lượng của một bác sỹ.
Amanda vào phòng đặt trước mặt Diệu Dình bát súp còn nóng hổi:
- Ăn đi mà lấy sức, trưa nay cậu ăn mỗi cái bánh mà đứng được trong phòng mổ thì tớ chịu cậu đấy.
- Cảm ơn cậu, tại trưa vội quá thôi.
- Vội hay vì anh đặc vụ ở cùng cậu vài tiếng đồng hồ, công nhận cậu cũng khỏe đấy.
Diệu Đình ngưng ăn súp, ngẩng mặt ném cây bút về phía bạn:
- Cậu nghĩ ai cũng đầu óc tối thui như cậu hả? Bọn mình chẳng xảy ra chuyện gì hết.

- Cậu đừng nói hai người chưa từng làm chuyện đó nhé! Phí của.
- Chưa, mình yêu trong sáng.
Amanda bật cười, trước khi ra khỏi phòng còn cố tình trêu:
- Để tớ xem cậu trong sáng được bao lâu.

Người Việt Nam các cậu đúng là khó hiểu thật.
Tự dưng nhớ đến Trí Thành, mặt Diệu Đình ửng đỏ khi trưa nay anh nói sẽ đòi nợ, mà nợ cái gì thì cả hai người cùng biết.

Nếu đêm hôm trước anh không đi làm nhiệm vụ đột xuất thì...
Ăn uống xong, Diệu Đình thay quần áo trở về nhà.

Nhìn đồng hồ chợt nhớ ra chưa gọi cho anh nên lấy điện thoại thì đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Trí Thành.

Cô nhắn tin cho anh về nhà đợi mà không cần phải đón cô.
Ra sảnh những bệnh nhân đang ngồi hành lang đều nhoẻn miệng cười chào cô:
- Bác sỹ về đấy ạ.
- Dạ vâng ạ, bác nghỉ ngơi đi để mai ra viện nhé!
Ra khỏi cổng bệnh viện, nhìn không thấy Trí Thành nên Diệu Đình ung dung đi bộ về nhà.

Dù thường xuyên về nhà muộn nhưng chưa bao giờ cô lại có cảm giác lo lắng như hôm nay.

Đi vài bước, Diệu Đình lại quay ra phía đằng sau vì cảm giác có người đi theo mình "Chẳng lẽ do mệt mà mình hoang tưởng sao?".

Nghĩ vậy, cô tiếp tục sang đường tiến về con phố có căn hộ của mình.


Nhưng rõ ràng có người đi theo, lần này Diệu Đình không quay lại mà lén nhìn bóng đổ trên đường, khi cô bước thì người phía sau cũng bước, cô dừng lại vờ nhặt đồ thì cũng thấy dừng.

Đếm theo bóng ngả trên đường thì phía sau có ít nhất ba người đang theo cô, tự hít thở phải thật bình tĩnh tiếp tục đi.

Bên đường có thêm vài người đứng vỉa hè nhưng ánh mắt thì lại đang hướng về mình khiến cô bắt đầu hoảng sợ.

Dừng lại nơi vẫn có người qua lại để tìm điện thoại gọi cho Trí Thành nhưng không thấy nó đâu, chắc vừa nhắn cho anh xong về vội thì lại để ở phòng làm việc rồi.
Ngẩng mặt lên nhìn thấy họ đang đi về phía mình, Diệu Đình chỉ còn biết nhắc mình phải chạy.

Nếu đi đường phía trước là gần nhất nhưng sẽ bị tóm ngay, Diệu Đình thở dài hướng mắt đến con đường vòng mà chạy.

Đúng như dự đoán, cô chạy thì mấy tên đó cũng chạy theo.

Bây giờ thì không thể nghi ngờ được nữa, họ muốn tìm cô thật nhưng vì lí do là gì thì cứ phải thoát thân đã.

Vừa chạy, Diệu Đình vừa lảm nhảm " Trí Thành, anh đang ở đâu vậy, cứu em với."
Đường về đêm còn vắng vẻ càng khiến nỗi sợ dâng cao, lúc này cô mới thấy hối hận vì đã không học võ đến cùng, nước mắt bắt đầu rơi vì sợ, cố gắng hết sức mình để chạy thật nhanh mà chẳng biết mình đang đi ở phố nào nữa, mọi thứ dần trở nên khó định hướng hơn." Thành ơi, cứu em với...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.