Lời Hứa

Chương 40: 40: Yêu




Dù câu hỏi chẳng rõ ràng nhưng cô hiểu anh muốn gì, rướn người quặp lấy hông anh:
- Về phòng ngủ chứ?
Trí Thành mỉm cười, mang theo Diệu Đình trên người, tay nhanh chóng lần cởi từng chiếc cúc áo, ném xuống sàn.

Bờ môi lại tìm đến nhau quấn quýt không rời.

Đặt Diệu Đình nằm xuống giường, hai bàn tay lồ ng vào nhau, cơ thể chẳng còn bị vật cản chạm vào nhau nóng rực.
Diệu Đình muốn kéo chăn che đi nhưng bị anh gạt ra, rời khỏi môi cô, anh cắn nhẹ lên cổ, xương quai xanh và dừng lại ở hai ngực nóng hổi.

Anh liên tục hôn, xoa nhẹ làm cho Diệu Đình rướn người né tránh nhưng lại bị anh giữ chặt trong vòng tay mình.

Đôi môi đỏ rực theo đó mà thoát ra những tiếng yêu đương mê đắm.

Bàn tay rảnh rỗi của Diệu Đình chỉ biết bám chặt lấy lưng anh siết nhẹ.
- Anh à...em
- Anh sẽ nhẹ nhàng nên cứ tận hưởng đi...thoải mái chứ?
Ngước mắt nhìn cả người lẫn khuôn mặt Diệu Đình đỏ rần rần, anh mỉm cười âu yếm.


Nụ hôn lại tham lam không ngừng nuốt lấy hai chiếc bánh nóng hổi kia mà chiếm lĩnh.

Nụ hôm trượt dài, xuống bụng phẳng lì, trắng muốt, anh nhấc chân Diệu Đình đặt lên vai mình.

Cô thoáng hoảng hốt lùi người lại:
- Anh làm gì vậy?
- Ăn thịt em...ngoan đi...anh sẽ dạy em từ từ.
Diệu Đình cứ ngơ người chưa hiểu chuyện gì thì anh đã hôn lên đùi, chạm dần đến nơi nhạy cảm, bí ẩn xen lẫn ngọt ngào.

Diệu Đình ngượng ngùng nhưng cảm giác như có dòng nước ấm chảy len lỏi khắp cơ thể.

Nụ hôn của anh mỗi lúc một cuồng nhiệt còn cô thì chỉ biết hưởng thụ sự cuống nhiệt ấy mà quên đi sự ngượng ngập lúc đầu.

Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, Diệu Đình không ngăn được những tiếng yêu đương, kh0ái cảm.

Cả người như bị ngọn lửa tình hun cháy, nắm chặt xuống ga giường, giọng nói đứt quãng:
- Thành à...em khó chịu.
Cảm giác trống rỗng xâm lấn khắp cơ thể nhưng toàn thân lại vô cùng ấm áp, lâng lâng theo từng nhịp đập của trái tim.

Cô kéo anh nằm lên người mình, tìm đến môi anh thỏa mãn.

Trí Thành vuốt v3 trên cơ thể mềm mại của Diệu Đình, từ từ cảm nhận sự giao hòa mới dám lách chân cô tiến vào.

Khuôn mặt người bên dưới khẽ nhăn lại nhưng nhanh chóng giãn ra.
- Đau thì bảo anh nhé!
Đôi môi mím chặt, khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ, mắt nhắm nghiền cảm nhận sự lấp đầy trong lòng.

Từ nhẹ nhàng, anh dần dần mạnh bạo hơn, Diệu Đình chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa mà bây giờ cả cơ thể như muốn tan ra thành kẹo, chìm vào biển kh0ái cảm, hạnh phúc trào dâng trong từng tấc da thịt.
Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại làm Trí Thành tỉnh giấc, việc thính ngủ như một phần công việc của anh.


Dù chỉ là một tiếng động nhẹ cũng làm anh thức giấc.

Ấn nhanh nghe máy tránh làm Diệu Đình thức giấc:
- Giải quyết xong chưa?
- Đã bắt hết về trại, hai kẻ lên thiên đường sớm vì cứng đầu, sớm mai anh qua thẩm cung nhé!
- Tôi biết rồi.
Tắt điện thoại, nhìn Diệu Đình ngủ ngon, miệng nhoẻn cười rúc vào người mình, Trí Thành thì thầm:
- Hãy sống thật hạnh phúc nhé! Yêu em!
Kéo cô sát vào lòng mình, sự mát lạnh từ cơ thể Diệu Đình lại khiến cơ thể anh nóng bừng, làn da mềm mại của cô cứ quấn lấy anh.

Khi ngủ đúng là Diệu Đình không chịu nằm yên, tay chân vác hẳn lên người anh say giấc.

Trí Thành nằm ngắm cô ngủ khẽ bật cười, hôn lên đôi môi đang chúm chím, cơ thể anh lại muốn nổi loạn.
Với tay lấy gối ôm đặt Diệu Đình vào, Trí Thành lách người ra, xuống khỏi giường nếu không muốn làm cô thức giấc.
Diệu Đình khẽ trở mình, khua tay sang bên cạnh không thấy Trí Thành đâu thì giật mình mở mắt, căn phòng im ắng chỉ có một mình trên giường, cô ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh:
- Anh lại đi làm nhiệm vụ rồi thì phải.
Lấy áo mặc vào người, Diệu Đình vỗ tay bật điện, bước xuống giường đi tìm anh.

Chân vừa chạm đất đã muốn ngã xuống, không chỉ nơi đó đau mà chân cũng không muốn bước nữa.

Bám vào ven tường, hít thở sâu điều hòa cơ thể cho ổn định, hình ảnh ùa về "Anh ấy như ăn chay hay sao mà điên cuồng đến mức làm mình muốn tê liệt như vậy?"

Diệu Đình chậm rãi ngó ra ngoài thì thấy phòng đọc có điện sáng nên rón rén đi vào, khoác tay qua cổ, tựa vào người anh, giọng nói nặng nề hơi rát nơi cổ họng, chắc vì quá khích hơi nhiều khi yêu:
- Anh không ngủ được hả?
Trí Thành mỉm cười, xoay ghế kéo cô ngồi vào lòng mình:
- Anh có điện thoại nên không ngủ lại được.

Sao em không ngủ tiếp đi?
- Giật mình không thấy anh nên em đi tìm, lại tưởng anh đi hẹn hò ca hai rồi chứ?
- Anh được như vậy khi là người yêu em hả?
Nhìn ánh mắt reo vui, đùa giỡn của Trí Thành, Diệu Đình giận dỗi:
- Vì vậy mà nhà tắm mới có đồ dùng của nữ nhỉ?
Dụi mặt vào người Diệu Đình cảm nhận mùi hương da thịt nhẹ nhàng, anh giải thích khi thấy mặt người kia bắt đầu hơi nặng nề:
- Hôm trước bảo em dọn qua đây ở nên anh mua đấy, quần áo của em cũng có mà sao em không tìm ra vậy?
- Anh mua cả quần áo của em sao? Lúc tối chỉ thấy của anh thôi nên em mới...!
- Nếu muốn quyến rũ anh thì cứ mặc áo sơ mi của anh cũng được, ở nhà không cần mặc đồ lót cho dễ hành sự.
Bị trêu đùa, bàn tay anh đã luồn vào trong người mình từ lúc nào, Diệu Đình đứng bật dậy, lúng túng, th@n dưới vẫn truyền đến cảm giác mỏi:
- Em về ngủ tiếp đây...anh đọc sách đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.