Lời Hứa

Chương 45: 45: Bắt Cóc




Diệu Đình bối rối nhổm người dậy nhưng với tư thế này thì không biết sẽ đứng lên kiểu gì nên cô cười trừ nhắc anh:
- Anh không định kéo em dậy sao?
Trí Thành cúi xuống xốc nách Diệu Đình đứng dậy nhưng chiếc khăn tắm của cô lại mắc vào giường kéo tụt ra khỏi người.

Ánh mắt Trí Thành liếc xuống cả thân người không mảnh vải che thân của Diệu Đình đến ngây cả người.
- Buông em ra, anh làm gì vậy?
Luống cuống Trí Thành buông tay ra thì theo đà mặt Diệu Đình lại đâm sầm vào ngực anh.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào da thịt mát lạnh, thơm mát nên cứ ngây người ngắm nhìn mà quên mất hiện thực.

Chuông điện thoại lại reo lên, Diệu Đình giật mình bừng tỉnh, vội vàng cúi xuống lấy khăn tắm quấn lại vào người, lảng tránh:
- Em nghe điện thoại...nghe điện thoại.
Cô rón rén quay lưng định cầm điện thoại vào nhà tắm thì bị anh kéo lại ôm chặt:
- Nói chuyện với ai mà không nói trước mặt anh được.
- Em vào mặc đồ
- Tại sao phải mặc làm gì? Đằng nào chẳng phải cởi chứ?
Bị anh cứ ôm chật cứng, nước trên tóc còn nhỏ cả xuống vai mình nên cô đành đứng im nhận điện thoại của Amanda:
- Có chuyện gì vậy Amanda?
- Cậu về nhà rồi chứ? Làm gì mà tớ gọi mãi không nghe thấy vậy?
- Tớ đang tắm, cậu hại tớ tý thì ngã đây, may mà...

- Có anh nhỉ?
Trí Thành nói vọng vào điện thoại.

Amanda khúc khích cười:
- À mình hiểu rồi...hiểu rồi...xin lỗi đã làm phiền nhưng giáo sư bảo mình báo với cậu sáng mai 8 giờ cậu thay thầy ấy mổ vì thầy có việc đi Los Angeles gấp đấy.
- Ừ tớ nhớ rồi.
- Làm việc nhẹ nhàng thôi mai còn làm việc nhé! Nhớ làm những gì tớ dặn đấy...chúc cậu thành công.
Thấy Trí Thành nhìn mình chằm chằm, Diệu Đình tắt luôn điện thoại ấp úng:
- Mai em phải mổ sớm nên ngủ sớm đi.
- Bạn em bảo em phải làm gì mà?
- Không có...anh cho em mượn máy sấy đi.
Trí Thành đặt Diệu Đình ngồi vào giường, miệng mỉm cười vui vẻ đi lấy máy sấy tóc.
- Đình này, cuối tuần em rảnh không? Anh đưa em về gặp mẹ anh.
- Chủ nhật em rảnh đấy.

Tại sao anh không ở cùng mẹ?
- Mẹ anh ở cùng bạn rồi chứ không thích ở cùng con trai.
- Tại vì anh hư quá hả?
Trí Thành tắt máy sấy, đặt lên bàn, cúi xuống cắn nhẹ lên vai Diệu Đình:
- Vì bà mong có con dâu rồi nên để anh sống một mình còn có cơ hội đưa em về nhà sống cùng như này chứ.
Diệu Đình ngẩng mặt lên định chống chế thì bị anh cưỡng hôn, đôi môi anh đã ghim chặt lấy môi cô ngọt ngào.

Bàn tay anh đỡ lấy gáy Diệu Đình để thỏa sức gặm nhấm sự ngọt ngào từ cô.
Nhớ lời Amanda dặn, Diệu Đình chủ động kéo anh sát người mình, bàn tay chạm nhẹ lên từng đường nét cơ thể anh, vụng về tháo chiếc khăn tắm đang quấn trên hông thả xuống sàn.

Rời khỏi môi anh, ngước mắt nhìn anh mỉm cười âu yếm, đôi môi đỏ hồng khẽ cắn vào nhau, Diệu Đình ôm eo anh kéo lại gần, đặt nụ hôn lên cơ bụng săn chắc sáu múi ấy, trượt dần xuống.
Trí Thành bất ngờ với hành động của Diệu Đình, nhất thời cứ ngây người, đứng lặng người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh ngây ngất nhìn Diệu Đình hôn mình dù có chút vụng về nhưng lại khiến anh mãn nguyện.

Cả cơ thể hồ hởi nóng ran, yết hầu lên xuống khó khăn, hơi thở trở nên dồn dập.

Bàn tay anh vén tóc cho Diệu Đình khỏi vướng.
- Nhẹ...anh đau.
Diệu Đình tròn mắt nhìn anh, ngây ngô hỏi:

- Anh không muốn hả?
Trí Thành ngồi xuống, hôn lên môi cô thì thầm:
- Tuyệt lắm nhưng em không được cắn anh như vậy...Amanda dạy em hả?
Diệu Đình gật đầu xác nhận.
- Em cứ làm những gì mình muốn là được còn đừng cố ép mình.
Diệu Đình nhìn anh, ánh mắt yêu chiều, giọng nói mềm như bông kèm theo chút nũng nịu:
- Em muốn mà, tại anh đẹp quá nên...
Trí Thành hôn lên trán, mắt trượt xuống môi, đặt cô nằm xuống giường, kéo chiếc khăn tắm vướng víu ra, đổ cả thân mình xuống:
- Anh cho em toàn quyền sử dụng, được chứ?
Diệu Đình vui vẻ, ánh mắt reo vui như một đứa trẻ, bật cười thành tiếng hạnh phúc.

Anh cúi xuống hôn lên đôi môi ấy ngọt ngào, nhẹ nhàng, môi lưỡi càn quét nuốt lấy từng hơi thở, từng nhịp tim yêu.

Từng nụ hôn ngắt quãng rải khắp cơ thể, chồng lên nhau xanh đỏ.

Thỉnh thoảng Diệu Đình lại cười ngất vì bị anh trêu đùa:
- Chỗ này được nhỉ? Người em làm bằng bột sao mà mềm vậy hả?
- A...không có, đừng cắn em, mai Amanda lại trêu đấy.
- Vậy thì cắn chỗ cô ấy không nhìn thấy nhé!
Cả chiếc giường bị dày vò không thương tiếc còn họ thì cứ mải mê yêu đương hạnh phúc cả đêm.
.....
Cục điều tra liên bang.
Trí Thành đưa hồ sơ cho giám đốc duyệt rồi trao lại toàn bộ nhóm tội phạm cho cảnh sát áp giải đi.

Lisa vào phòng, mặt hầm hầm giận dỗi:

- Tại sao anh lại điều em đi đội khác? Anh phải cho em được thể hiện mong muốn của mình chứ?
- Cô biết vì sao rồi còn gì?
- Nhưng em không muốn nên anh rút quyết định lại đi.

Em sẽ không thích anh nữa là được chứ gì?
Trí Thành ngẩng mặt lên, nhíu mày nhắc nhở:
- Cô nghĩ tôi chuyển cô đi vì lí do cá nhân.
- Đúng rồi còn gì nữa, anh sợ cô bác sỹ của anh ghen chứ gì? Cô ấy chuyển về sống cùng nhà với anh rồi phải không?
- Cô ra ngoài đi, tôi không thích nói chuyện riêng của mình cho người khác.
Lisa mặt đỏ bừng bừng tức giận:
- Em sẽ gặp giám đốc và không chuyển đội nào hết nếu không có anh.
Trí Thành thờ ơ, không thèm nhìn lên:
- Tùy cô.
Một đặc vụ lao vào phòng nhanh như chớp:
- Sếp...bác sỹ Đình.

Khác với vẻ bình thản vừa có cách đó vài giây trước, nghe thấy tên người vừa được nhắc đến, anh thả hẳn bút, ánh mắt lộ rõ vẻ suốt ruột nhìn đặc vụ đang cố gắng thở:
- Cô ấy làm sao?
- Bên cảnh sát tư pháp vừa báo có một trùm mafia đã bị thương, họ áp chế một bác sỹ đi theo và người đó chính là bác sỹ Đình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.