Lời Hứa

Chương 50: 50: Ra Ngoại Ô




Trí Thành che điện thoại ra hiệu với hai đồng đội im lặng.

Cả hai dừng gõ đũa vào bát, dừng hát hò cho anh nói chuyện.
- Anh đang ăn trưa với Brian thôi, cảm ơn vì cậu ấy đã giúp anh cứu em.
- Vậy ạ, cho em gửi lời cảm ơn anh ấy.

Nhất định sẽ mời anh ấy ăn cơm khi có thời gian ạ.
- Ừ vậy anh tắt máy nhé! Yêu em.
- Em cũng vậy.
Diệu Đình tắt điện thoại, tâm hồn có chút lơ lửng nên tự cười một mình.
- Bác sỹ, có chuyện gì vui sao ạ?
Một nữ y tá mang bệnh án đến cho cô thầm quan sát, trêu đùa.
- À không có gì, bác sỹ gây mê báo bận nên cô sắp xếp người khác phụ mổ với tôi nhé!
- Dạ đã xong rồi ạ.

Hồ sơ bệnh án bác sỹ cần đây ạ.
Diệu Đình cảm ơn rồi bắt đầu làm việc, tâm trạng cứ như reo vui trong lòng.
- Bác sỹ này, mọi người đều bàn tán tình yêu của chị, họ nói đồng chí đặc vụ rất chiều bác sỹ.

Chúc mừng chị nhé!
Diệu Đình ngẩng mặt lên, ánh nhìn khách sáo, cười mà như mếu:
- Cảm ơn cô.
????????????????????
Ba người đàn ông ngồi uống từ sáng đến say mèm, thi nhau nói mà chẳng có người nghe còn khua chén đĩa loạn xạ.

May mà đó là quán họ hay ngồi, chủ quán cũng biết họ là đặc vụ chứ không bị đuổi đi hết rồi.

- Đồng chí Thượng úy, cô bác sỹ của đồng chí thật xinh.

Phụ nữ Việt đều xinh như vậy hả?
Trí Thành mặt đỏ như gấc, ngồi không vững, đầu cứ ngả bên nọ, gật bên kia:
- Chắc vậy, mà cậu nói mới nhớ.

Sao giờ này cô ấy chưa gọi tôi đón nhỉ? Đợi tôi gọi điện thoại đã.
Ánh mắt nhòe đi vì rượu vậy mà anh vẫn tìm được số của Diệu Đình, giơ ngón cái lên miệng ra hiệu hai đồng chí kia im lặng cho mình nói chuyện:
- Em yêu à, đang ở đâu vậy?
- Anh uống say đấy hả?
- Không có, anh đâu có say, bằng chứng là vẫn gọi điện cho em đấy thôi.
Brian chõ miệng vào gào lên:
- Bác sỹ, qua đây đón chúng tôi đi, không đứng nổi nữa rồi.
- Trí Thành...
Nghe tiếng quát của Diệu Đình, Trí Thành giơ điện thoại ra xa tai, mặt nhăn nhó khổ sở.
- Em yêu, đừng nói to vậy? Anh vẫn nghe thấy em nói mà.
- Anh ở đâu? Không nói nhanh là em lột da anh bây giờ?
- Đã đi ngủ đâu mà lột đồ...!em thật là.
Diệu Đình phát ti3t còn Trí Thành thì cứ nhắn nhở cười.
- Em yêu, đến đón anh đi, anh gửi định vị cho em.
Chẳng thèm nghe cô trả lời, Trí Thành vời chủ quán lại khi mắt anh chẳng còn nhìn rõ, đưa điện thoại bảo hắn gửi định vị và tên nhà hàng cho Diệu Đình.
Trí Thành cầm cốc rượu đã được rót đầy đưa lên ngang mặt:
- Lâu lắm rồi tôi không được uống đã như hôm nay.

Tất cả là nhờ người yêu tôi mà chúng ta được uống rượu.
- Đúng...đúng...cảm ơn bác sỹ mà chúng ta bị kỉ luật...ba tháng không lương thì tôi sống kiểu gì hả đồng chí?
Trí Thành ngả vào vai đồng chí IT, mặt đã đỏ như gấc, gật gù chỉ chỏ:

- Tôi sẽ cho cậu vay nhưng phải trả lãi đấy.
- Đồng chí phải bồi thường cho thiệt hại này chứ? Đặc vụ Brian nhỉ?
- Chuẩn không cần chỉnh.
Diệu Đình cùng Amanda đi vào quán, nhìn thấy ba người đã say mèm còn khui rượu uống đầy bàn, cứ ngả ngốn vào nhau cười.
- Tớ không nghĩ đặc vụ nhà cậu cũng có lúc thế này đấy....mất hình tượng quá!
Diệu Đình xị mặt, đến ngồi xuống cạnh Trí Thành, giật luôn cốc rượu trên tay anh uống một hơi hết sạch.
- Cô gái này là ai? Sao lại uống rượu của tôi vậy?
- Sếp à, người yêu anh đấy...bác sỹ...gì ấy nhỉ?
Amanda ngồi cạnh cười thành tiếng còn Diệu Đình thì mặt đỏ lên như gấc.
- Các anh làm sao mà ngồi đây uống rượu vậy? Không phải là bị kỉ luật đấy chứ?
Trí Thành dựa hẳn sang người cô, dí mặt vào mặt cô nóng hổi:
- Em yêu à! Đừng nổi cáu...nhanh già lắm.
- Đúng vậy....phụ nữ không nên nổi cáu.
Diệu Đình nhìn họ đã say không biết trời đất là gì nữa cả.

Cô lấy rượu rót ra cốc đưa cho Amanda.
- Uống đi...bây giờ làm gì với họ đây nhỉ?
- Em yêu à, em không được uống đâu...không được uống...để anh uống cho.
Trí Thành giật lấy cốc rượu trên tay Diệu Đình uống cạn, tay anh khoác qua vai cô dựa dẫm:
- Các cậu có thấy người yêu tôi xinh không?
- Xinh...bác sỹ là nhất nên đặc vụ mới bỏ qua hoa hậu ở cục điều tra liên bang chứ?
Diệu Đình mặt nghệt ra, hất tay Trí Thành khỏi vai mình còn Amanda ung dung uống rượu cười không ngậm được miệng.
Khi ba người đàn ông không còn mở được mắt ra, tất cả đều gục xuống bàn thì Diệu Đình thở dài nhìn Amanda.
- Cậu đưa đặc vụ của cậu về đi, hai người này chắc thuê khách sạn cho ngủ, mai họ tỉnh thì tự về.
- Có lẽ vậy vì chúng ta cũng đâu có biết nhà họ.

Chắc ba người này bị kỉ luật vì đi cứu mình rồi.
Phải nhờ đến sự trợ giúp của chủ quán, hai cô gái mới đưa được các đồng chí đặc vụ cao to lực lưỡng ấy lên xe.

Amanda chịu trách nhiệm đưa hai người kia đến khách sạn gần nhất còn Diệu Đình lái xe đưa Trí Thành về nhà.

Ngồi trên xe, anh không ngủ mà cứ vừa cười vừa nói:
- Lâu lắm rồi anh mới được nghỉ, từ ngày mai anh sẽ theo em đến bệnh viện, được ở bên em cả ngày rồi.
- Đã bị phạt mà còn sung sướng vậy nhỉ?
- Phạt đâu mà phạt, với anh thì bây giờ em là quan trọng nhất...nếu bị đuổi khỏi ngành thì anh vẫn cứu em.
Diệu Đình biết ngay là vì mình nên anh bị kỉ luật, cô nắm lấy tay anh xoa nhẹ.

Trí Thành lảm nhảm chán thì lăn ra ngủ đến khi về nhà.

Lôi được anh ra khỏi xe là cả vấn đề với Diệu Đình.

Cả cơ thể anh nặng như một tảng đá cứ đè hẳn vào người, bước đi siêu vẹo đánh võng bên này rồi lại sang bên khác.

Diệu Đình muốn thở không ra hơi:
- Sao trông anh gầy mà lại nặng thế hả?
- Em muốn gì? Về nhà chứ ở đây không nên.
Diệu Đình chỉ còn biết than trời khi cứ nói một đằng anh lại xiên một nẻo.

Cuối cùng cũng lên được nhà, vào đến sofa thì cô chẳng còn sức mà đi tiếp, cả hai ngã vật ra ghế.

Anh ôm cứng lấy cô muốn thở cũng không xong mà gỡ ra thì càng bị kẹp chặt.
- Bỏ ra, em đi pha nước cho anh uống giải rượu.
- Không cần uống, ôm em là được rồi.
Vô thức bàn tay anh vung lên đặt ngay xuống ngực cô, tiện tay mà xoa xoa.
- Cái gì mà mềm vậy em, dễ chịu quá!
Diệu Đình đơ người, mặt đỏ như gấc, vùng đứng lên, hất tay anh khỏi người mình, lẩm bẩm " Say mà còn khôn hết phần người khác thế?"

Đi pha nước, ép anh uống, biết chẳng thể lôi anh lên phòng nên cô lấy chăn cho anh đắp mới về phòng tắm rửa.
Có lẽ quen hơi ấm của anh, quen ôm anh nên nằm cứ xoay hết bên này đến bên kia Diệu Đình vẫn không ngủ được.

Ngồi bật dậy, ôm gối đi xuống dưới, kê hai chiếc sofa lại gần nhau rồi leo lên nằm cùng anh.

Chẳng cần đợi lâu, Trí Thành đã kéo sát cô vào người, cứ dụi dụi cọ cọ hít hà, nhưng tuyệt nhiên không thức giấc mà vẫn ngủ ngon lành.

Điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Mở mắt tỉnh giấc, thấy mình đã nằm trên giường từ lúc nào, ngó sang bên cạnh không thấy anh thì bước xuống tìm.

Sang phòng đọc không thấy, cô đi ra khoảng sân trước phòng đọc thì thấy anh đang tập.

Cả người chỉ mặc mỗi chiếc quần tập đang hít đất, mồ hôi nhễ nhại nhuộm bóng cơ thể săn chắc không chút mỡ thừa.

Hít đất xong, anh lên máy tập thể hình, từng thớ thịt cứ căng lên theo từng đợt nâng tạ.

Đứng dựa người vào cửa, ngắm nhìn con người trước mặt, ánh mắt có chút mê hoặc không muốn rời.

Cô đang sở hữu anh sao? Thật là tuyệt mĩ mà, Diệu Đình còn chẳng biết mình đã nuốt nước miếng từ bao giờ.
- Cất ngay bộ mặt mê mẩn vì mê trai đi cho anh.
Trí Thành ngừng tập, lấy khăn lau mồ hôi trên người, nhìn Diệu Đình ý cười mãn nguyện.

Đứng lên lại gần, Diệu Đình lùi bước:
- Đứng im, em muốn chụp ảnh anh lúc này.

Trí Thành nhón lấy điện thoại, tóm lấy eo cô vác lên vai:
- Anh làm gì vậy? Thả em xuống.
- Ánh mắt của em khiến người ta muốn làm việc có lỗi.

Vậy nên chấp nhận chịu phạt đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.