Diệu Đình lại gần, bá cổ anh hôn chụt lên má:
- Anh là người yêu em lại là ông xã tương lai của em thì sao phải hỏi nữa.
Anh chẳng phải đang rất rảnh rỗi và muốn đi cùng em sao?
Lời nói ma mị, dịu dàng như rót mật vào tai của Diệu Đình khiến khóe môi anh cong lên, tâm trạng có chút dễ chịu hơn.
Kéo tay Diệu Đình ngồi vào lòng mình, anh dụi mặt lên cổ cô tận hưởng mùi hương quen thuộc.
Diệu Đình cảm nhận có gì đó không ổn, hơi thở của anh mạnh mẽ có phần ngắt quãng, đặc biệt là nơi ấy hình như đang thay đổi.
- Em làm việc, anh về nhà đi.
Trí Thành vẫn ngồi im kìm nén cảm xúc của mình, giọng nói trầm đục:
- Hôm nay em có thể về nhà sớm được không? Anh thèm em quá!
Diệu Đình bật cười trước giọng điệu có phần trẻ con của anh.
Với người khác lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách còn bên cô thì anh như một đứa trẻ to xác mà thôi.
- Năm giờ chiều là em hết ca trực rồi, tối nay anh có muốn chúng ta đi hẹn hò không?
Trí Thành ngẩng mặt lên khỏi cổ Diệu Đình, ánh mắt reo vui, nụ cười thoải mái.
- Bây giờ thì anh về được chưa?
- Được nhưng trước khi về thì phải làm gì để giảm cơn nghiện đã.
- Ưm...
Diệu Đình chưa kịp nuốt hết câu anh nói thì môi đã bị giữ chặt.
Người đàn ông này say sưa quyến rũ cô, thoải mái luồn lách, gặm nhấm như ăn kẹo.
Cô chỉ còn biết ôm lấy mà dần dần cảm nhận vị thơm mát cứ như tan trong miệng, hòa nhịp cùng hơi thở với người ấy.
Cứ ngắt nụ hôn này thì lại đến nụ hôn khác đến khi có người gõ cửa mới chịu rời ra, nhìn đôi môi cô đã đỏ au có phần hơi sưng mà tâm trạng lại phấn khích ra mặt.
- Anh về đi, ma mãnh mà.
Trả lại ghế cho Diệu Đình, anh vuốt nhẹ ngón tay trên môi dưới cô mỉm cười rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn khuất nơi cánh cửa mà cô chỉ biết thầm than thân trách phận sao lại yêu một người đàn ông đẹp trai để làm gì mà cứ gần nhau thì liêm sỉ lại rớt hết ra ngoài vậy.
Trí Thành không về nhà ngay mà còn lượn đi mua đủ mọi thứ cồng kềnh.
Từ lúc gặp lại, hai người chưa có buổi tối lãng mạn nào cả vì toàn về nhà lúc nửa đêm nên hôm nay anh muốn có một buổi tối hẹn hò đúng nghĩa cùng Diệu Đình.
Anh lái xe ra phía bờ biển Cama đi vào một biệt thự yên tĩnh, tách biệt với nơi trung tâm ồn ào náo nhiệt.
Phía sau biệt thự có thể nhìn thấy bãi biển.
Biệt thự này anh đã mua từ khá lâu nhưng cho thuê mới gần đây lấy lại để lên kế hoạch tổ chức đám cưới với Diệu Đình.
Sau khi những người được anh thuê dọn dẹp rời đi thì Trí Thành bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Lấy đồ vào nhà, anh còn cẩn thận mang thêm cả quần áo của cả hai, đêm nay họ sẽ ở đây, ngày mai qua chỗ hẹn luôn.
????????????
Diệu Đình khám và tư vấn xong bệnh nhân cuối cùng thì Amanda vào phòng, mặt mày hớn hở:
- Tối nay rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối nhé!
Treo áo blouse lên mắc, Diệu Đình ngó mặt bạn, ánh nhìn cợt nhả:
- Cậu với Brian có vấn đề gì rồi hả? Nếu đang tìm hiểu thì không nên rủ mình đi cùng đâu.
Amanda ấp úng, tai thoáng đỏ chống chế:
- Không có...chỉ là bạn thôi...thật đấy.
- Bạn trên giường hả? Tớ không tin kiểu bạn bè của cậu hơn nữa người Mỹ hình như quan niệm bạn bè vừa nhìn đã tóe ra tia lửa tình sẽ khác với bạn bè bình thường.
- Tớ nói thật mà...đi ăn tối rồi tớ kể cho.
Diệu Đình tiếc nuối nhìn Amanda:
- Tớ có hẹn với anh Thành rồi nên để khi khác nhé!
- Hai người ở cùng nhà rồi thì hẹn hò gì nữa.
Đi với bọn tớ đi mà.
- Không được, để khi khác tôi sẽ mời cô và cậu ta ăn tối.
Đừng dụ dỗ người yêu tôi nữa được không?
Trí Thành bước vào phòng, đến cạnh cúi xuống hôn Diệu Đình, kéo vào lòng nhìn Amanda mặt đang thuỗn ra.
- Hai người đừng cho tôi ăn no cẩu huyết nữa đi.
Chúc buổi tối vui vẻ.
Amanda rời đi nhưng lại quay vào:
- Đặc vụ, hôm nay ăn tối cùng nhau luôn không được sao?
- Không, xin lỗi cô.
Nhìn bàn tay hai người đang nắm, cô gái dựa vào lòng còn chàng trai thì ôm chặt khiến kẻ mới thất tình như cô không nuốt trôi.
- Thôi được rồi, theo hai người chắc tôi cũng sớm bại não vì ghen tị mất.
Diệu Đình lấy đồ, nắm tay Trí Thành rời khỏi phòng.
- Anh đến đúng giờ nhỉ?
- Em luôn là ưu tiên hàng đầu.
Diệu Đình khoác vai anh mỉm cười hạnh phúc.
Cả bệnh viện cứ được thể nhìn đôi trẻ cười nói, ánh mắt trao nhau âu yếm mà không khỏi ngưỡng mộ.
Thấy Trí Thành không đi đường về nhà, Diệu Đình ngồi bật dậy, ngó ra ngoài cửa sổ, hai bên đường là hàng cây xanh biếc
- Anh đi đâu vậy? Con đường này lạ quá!
Quay sang nhìn Diệu Đình, ánh mắt cô ngạc nhiên nhưng lại đầy vẻ thích thú.
- Không phải em muốn đi hẹn hò sao?
- Chúng ta đi hẹn hò hả? Vậy đi đâu hả anh?
- Đến nơi em sẽ biết.
Diệu Đình mở cửa kính thò đầu ra ngoài, reo vui, hò hét như một đứa trẻ, ngửa cổ tận hưởng không khí trong lành từ hàng cây ven đường.
Trí Thành mở mui xe để đón gió, nhắc nhở Diệu Đình:
- Lần sau đi xe không được thò đầu ra ngoài cửa như vậy?
- Dạ, em biết rồi.
Sao ngay từ đầu anh không mở mui xe lên thì em đã không thò ra rồi.
Mặc dù giọng nói có chút hờn dỗi nhưng cô lại nhanh chóng lấy lại nụ cười, ngồi hẳn lên ghế, giơ tay đón ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà.
Bất giác, quay sang người bên cạnh, ánh nắng nhẹ rót lên mặt anh.
Bây giờ cô mới để ý anh đang mặc áo sơ mi trắng, quần kaki màu sữa, tóc để lộn xộn bay theo gió nên có cảm giác thân thiện, gần gũi hơn.
À...lần đầu tiên sau khi gặp lại anh mặc đồ sáng màu thì phải, cô nhớ anh toàn đen, đến quân phục cũng đen nên cả người lúc nào cũng như mang hơi lạnh của sát thủ mặc dù là một cảnh sát.
Anh lái xe một tay, còn tay kia chống lên bệ cửa chạm vào cằm, hai chiếc cúc áo hàng trên hờ hững không được cài.
Diệu Đình cứ ngây ra nhìn người bên cạnh mà chẳng còn để ý đến phong cảnh nữa.
Cô lấy điện thoại ra, xoay góc chụp rồi bấm liên tiếp hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Bất chợt Trí Thành lên tiếng dù anh chẳng hề quay lại:
- Nhìn mòn người anh đấy nên sẽ bị tính phí.
Diệu Đình quay phắt đi chỗ khác, giọng hờn dỗi:
- Không thèm nhìn nữa.
- Em không ngắm cảnh nữa hả?
Nhìn thấy nụ cười của anh, tim cô lại lỡ mất một nhịp, quên luôn cả việc vừa bị anh trêu đùa mà cúi xuống bá cổ anh, bàn tay vô thức lùa vào trong trêu đùa nơi cổ hở.
- Tại anh làm mờ hết cả cảnh của em rồi đấy.
Đi cạnh người đẹp thì làm gì có cái gì đẹp nữa.
Anh nhấc tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ:
- Anh đang lái xe đấy, đừng khiêu khích người khác.
- Thì anh cứ lái xe đi, em làm gì kệ em.
Xe đột ngột dừng lại, cả người Diệu Đình đổ xuống người anh, khuôn mặt thoáng sợ hãi, tái đi vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng môi thì đã bị ai đó giữ chặt..