Tâm trạng của người trẻ tuổi rất dễ thay đổi, mới một giây trước còn tỏ ra chán nản vì có sự xuất hiện của người ngoài, nhưng một giây sau lại hớn hở vì một câu nói của người mà mình để ý.
Hứa Đinh Bạch nói rằng những món ăn mà cô nấu đều rất ngon...
Trên đường về nhà, bước chân của Lâm Thanh Nhạc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mỗi khi nghĩ đến lời khen mà Hứa Đinh Bạch đã khen cô trước khi rời đi, cả người cô đều cảm thấy lâng lâng.
Hơn nữa, loại tâm trạng tốt này thậm chí còn kéo dài đến tận ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Nhạc đang mua đồ ăn sáng ở giao lộ trước khi vào học, cô còn mua thêm cho mình một quả trứng gà luộc trong nước trà.
“Thanh Nhạc.” Khi đến gần cổng trường, cô gặp Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình đang ăn sáng gần đó.
Sau khi ở thư viện vào ngày hôm đó, cô và Tưởng Thư Nghệ được xem như đã hòa giải.
Lâm Thanh Nhạc chào hỏi hai người: “Chào buổi sáng.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Vậy mau ăn đi, rồi mau trở về phòng học, tớ cũng lạnh quá.”
“Được rồi, thời tiết kinh khủng này quả thật không thể chịu nổi.”
Ba người họ nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng ở cổng trường, khi vừa đang cười nói vừa đi vào trường học, Tưởng Thư Nghệ đột nhiên dừng lại và hướng về bên cạnh chào hỏi.
“Yên Đới Dung, chào buổi sáng.”
Lâm Thanh Nhạc khi nghe thấy cái tên này liền đột ngột dừng lại, cô liếc nhìn sang bên đó. Ngay lúc này vừa hay Yên Đới Dung cũng bước vào cổng trường, khi cô ta nhìn sang, ánh mắt của cô ta liền nhìn vào cô.
Yên Đới Dung liếc nhìn cô với gương mặt lạnh lùng, cô ta quay đầu đi về phía tòa nhà dạy học mà không nói lời nào.
Tưởng Thư Nghệ vốn đang nhiệt tình chào hỏi cô ta liền trở nên ngơ ngác: “Ơ?”
Vu Đình Đình đột nhiên mở to mắt ra và nói: “Ôi trời ơi, tại sao cậu ta lại chảnh đến như vậy? Cậu chào hỏi mà cậu ta còn không thèm đáp lấy một lời.”
Tưởng Thư Nghệ nói: “Hôm nay cậu ta sao vậy?”
Vu Đình Đình nói: “Sao là sao, đó chính là chảnh đấy! Đại tiểu thư không coi ai ra gì, không thèm chào hỏi với những dân thường như chúng ta đâu, hiểu không!”
Tưởng Thư Nghệ sờ mũi, cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Cậu ta bình thường không như vậy đâu, lúc trước tớ chào hỏi cậu ta thì cậu ta đều...”
“Tớ nghĩ bình thường chỉ là giả vờ thôi, khi muốn chào hỏi thì sẽ chào hỏi, còn không muốn thì sẽ không chào. Cậu nghĩ cậu ta cũng tốt tính như Úc Gia Hữu sao, người ta chỉ có một chút quan hệ huyết thống với nam thần của trường chúng ta mà thôi, còn bản chất thì không giống một chút nào cả.”
Vu Đình Đình bình thường luôn nghe những nam sinh bên cạnh nói Đới Dung này Đới Dung nọ, nên từ lâu cô ấy đã khó chịu với Yên Đới Dung, cho nên khi bắt được điểm xấu thì cứ nói mãi không ngừng.
Tưởng Thư Nghệ liếc cô ấy một cái rồi nói: “Được rồi được rồi, nói lớn như vậy không sợ người ta nghe thấy sao, đừng nói nữa.”
“Nghe thấy thì đã sao!” Vu Đình Đình giảo miệng hỏi, “Thanh Nhạc, cậu nghĩ thế nào? Có phải cậu cũng cảm thấy vậy không, Yên Đới Dung chính là ngoài mặt và nội tâm không giống nhau.”
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn bóng lưng của người đó, ngoài mặt và nội tâm không giống nhau... Điều này khiến cô nhớ đến cuộc trò chuyện mà cô đã nghe thấy ở nhà Hứa Đinh Bạch vào ngày hôm qua.
Vu Đình Đình: “Thanh Nhạc, cậu nói đi.”
Lâm Thanh Nhạc thu lại ánh mắt: “Tớ không thân với cậu ta.”
Vu Đình Đình: “Trời ơi, các cậu thật là...”
——
Kể từ khi nhập học, những ngày tháng ở trường của Lâm Thanh Nhạc thật yên bình và trọn vẹn. Cô rất thích cảm giác yên bình này, vì cảm giác này có thể khiến cô học tập tốt hơn.
Nhưng cô không thể ngờ rằng một ngày nào đó, sự bình yên mà cô yêu thích cuối cùng cũng phải kết thúc.
Vốn dĩ, ngày này đối với cô mà nói chỉ là một ngày thứ năm bình thường mà thôi, nhưng trước khi bắt đầu tiết tự học đầu tiên vào buổi tối, cô từ văn phòng giáo viên trở về.
Ngay khoảnh khắc Lâm Thanh Nhạc bước vào lớp học, cô đã có một cảm giác kỳ lạ, bởi vì lớp học vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn thẳng hoặc lén nhìn về phía cô.
Cô không biết tại sao, vì vậy cô liếc nhìn về phía Vu Đình Đình, người đang ngồi ở dãy bàn đầu tiên và gần cửa lớp nhất, nhưng Vu Đình Đình lại né tránh ánh mắt của cô.
Lâm Thanh Nhạc sững sờ, cô lại nhìn về Tưởng Thư Nghệ đang ngồi cách đó không xa. Nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt của cô ấy khẽ lóe lên, cô ấy mở miệng như muốn nói với cô điều gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn cúi đầu không nói gì.
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt xuống liếc nhìn quần áo của mình, cô không có mặc ngược mà...
Chuông vào lớp đã vang lên, đây không phải là lúc có thể tùy tiện đi lại nữa. Vì vậy, Lâm Thanh Nhạc không hỏi thêm nữa, mà chỉ ngồi trở lại chỗ của mình với tâm trạng khó hiểu.
Sau khi ngồi xuống, cô còn lén lấy phần phản quang ở phần đáy hộp bút chì để soi khuôn mặt của mình, nhưng khuôn mặt của cô vẫn sạch sẽ, không có một vết bẩn nào cả.
Lâm Thanh Nhạc đặt hộp bút chì xuống và liếc nhìn những người xung quanh.
Ngay lúc này mọi người xung quanh đều đang cúi đầu làm bài tập, không còn ai nhìn cô nữa, cứ như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.
Nhưng có thể nó cũng chính là ảo giác...
Lâm Thanh Nhạc không còn nghĩ nhiều nữa, cô cầm cây bút trên bàn lên và định bắt đầu làm đề thi, nhưng khi cô định đặt bút xuống làm, cô nhận ra rằng dòng phụ trợ trước câu hỏi này đã bị viết sai. Lúc đó vì cô không tìm thấy cục tẩy nên đã để đó, sau đó lại bị giáo viên gọi lên văn phòng để xem một vài đề thi, cho nên vẫn cứ để vậy.
“Trần Ninh, cậu có thể cho tớ mượn cục tẩy được không, tớ...” Lâm Thanh Nhạc hạ thấp giọng nói, muốn mượn cục tẩy của bạn cùng bàn, nhưng điều cô không ngờ là cô còn chưa nói xong, tay cũng chưa giơ ra, thì bạn cùng bàn của cô như bị điều gì đó làm cho khiếp sợ vậy, đột nhiên dịch chuyển cái bàn qua một chút.
Bạn cùng bàn chuyển động đột ngột khiến cho chân ghế và nền đất cọ xát với nhau phát ra âm thanh chói tai, khiến cả lớp phải nhìn qua ngay lập tức.
Tay của Lâm Thanh Nhạc dừng trên không trung, cô hỏi: “... Sao vậy?”
Trần Ninh dường như bị dọa đến giật mình: “Hả? Không có gì, cậu, cậu vừa nói cái gì?”
Trần Ninh có vẻ cũng ngượng ngùng vì phản ứng trước đó của mình mạnh như vậy, nên nhanh chóng gật đầu và đưa cục tẩy ra nói: “Đây, cho cậu.”
“Cảm ơn cậu...”
Lâm Thanh Nhạc cầm cục tẩy lên và xóa dòng phụ trợ bị viết nhầm, sau đó khi cô nhìn lại tất cả mọi người, mọi người đều đã trở lại bình thường.
Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng bởi vì tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi, nên cô cũng không tiện nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể tự làm bài tập trước.
Nhưng sự kỳ lạ này vẫn luôn tồn tại trong lòng cô, cô cũng không thể nào lý giải nổi.
Cho đến khi hết giờ học tiết học đầu tiên, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện bên ngoài lớp học...
“Này, Lâm Thanh Nhạc, làm bài tập sao? Ra ngoài một chút đi.”
Lâm Thanh Nhạc ngồi ở vị trí giữa lớp học, khi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình ở ngoài hành lang, cô liền quay đầu nhìn sang.
Hóa ra là Chương Dịch Khôn, lúc này anh ta đang dựa vào cửa sổ và vẫy tay với cô.
Lâm Thanh Nhạc không thích anh ta, khi cô không biết người này đang muốn làm gì, cô không định để ý đến anh ta.
“Lâm Thanh Nhạc, tao đang nói chuyện với mày đó, sao mày không trả lời, con người mày không biết lịch sự một chút nào sao.”
“...”
Sau khi thấy Lâm Thanh Nhạc kiên quyết phớt lờ anh ta, Chương Dịch Khôn không nói lung tung với cô nữa mà nói thẳng: “Này, chuyện mà bọn họ nói trên Tieba đó là thật hay giả vậy? Lâm Thanh Nhạc, điều đó chắc là sự thật đúng không, bài báo của năm đó đều được đăng cả rồi đấy. Tao không ngờ rằng một cô gái nhỏ như mày lại tàn nhẫn đến vậy, hừ... Thôi không nói nữa, hiện tại tao cũng có chút thận trọng đến nỗi sợ hãi đó... Này, này, tao đang nói chuyện với mày đó, mày có nghe không?”
Lâm Thanh Nhạc vốn nghĩ rằng Chương Dịch Khôn chắc chắn là đến để bới móc cô, cô không quan tâm là được, vì dù sao anh ta cũng không thể làm gì cô. Nhưng cô không ngờ được rằng, cái mà anh ta nhắc đến lại là tin tức mà bài báo đăng...
Trong lòng cô nhói lên một chút, cô chợt có một dự cảm không lành.
“Lâm Thanh Nhạc, ba mày tên là Lý Dân Sơn, đó là người đã giết người sao?” Chương Dịch Khôn nói rất lớn nên mọi người đều có thể nghe thấy. Anh ta nói, “Tao nghe nói rằng lúc đó mày còn nhỏ mà đã suýt theo gót ba mày rồi, đó là thật sao?”
Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía cô.
Thì ra là vậy, cho nên từ trước khi bước vào lớp cô đã cảm thấy có gì đó kỳ quái, thì ra là vì chuyện này.
Khuôn mặt của Lâm Thanh Nhạc đột nhiên trở nên khó coi, đã rất lâu rồi cô không nghe về sự việc này, cơn ác mộng mà cô đã từng có, cơn ác mộng mà cô nghĩ rằng đã rời xa cô, không ngờ hôm nay nó lại quay trở lại theo cách mà cô sợ nhất.
Sau đó, cô không biết làm thế nào mà mình có thể đứng dậy ra khỏi ghế, khi bước từ vị trí ngồi của cô ra khỏi lớp, cả người cô hoàn toàn ngơ ngác, tất cả những gì cô biết là cô không thể để Chương Dịch Khôn hét to như vậy nữa, cô muốn ngăn cản anh ta lại.
Chương Dịch Khôn nói: “Đúng như dự đoán, mày thỏa mãn sự tò mò của tao một chút đi, năm đó có thật là mày muốn giết đứa con của gia đình nạn nhân vì gia đình đó đến gây rối không?"
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh ta, nghiến răng nói: “Tôi không có...”
“Nhưng mà những người biết rõ sự tình đều nói đó là sự thật. Năm đó ba mày đã giết người, sau đó bị vợ và con gái của nạn nhân đến nhà gây rối, lúc đó mày còn nhỏ mà đã cầm dao muốn giết con gái của nhà người ta rồi. Wow... hèn gì mày lại dữ dằn như vậy, thì ra sự tàn nhẫn này vẫn có thể di truyền được.”
“Anh đừng có nói nhảm! Tôi đã nói là tôi không có... không có giết người đó!”
“Được rồi… mày giết người không thành, nhưng ba mày giết người lại là sự thật, trên tin tức đã đưa tin rồi.”
“Thì sao, anh muốn nói cái gì?” Lâm Thanh Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn vào cô, cô kiên quyết nói: “Anh lật lại những thứ này để làm gì, muốn sỉ nhục tôi sao, vậy thì anh đã làm được rồi đó, bây giờ có thể đi được chưa?”
“Tao lật lại sao?” Chương Dịch Khôn tỏ vẻ khó hiểu, “Tao chỉ là nhìn thấy nó từ trên mạng mà thôi, tao không thể mang tiếng oan này đâu.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt cô đỏ ngầu đến đáng sợ.
Chương Dịch Khôn cau mày nói: “Dù sao cũng không phải là tao đâu, này, mày đừng nói bậy trước mặt giáo viên đó.”
“Chương Dịch Khôn!” Úc Gia Hữu bước ra khỏi lớp và dừng lại giữa hai người, “Đừng nói nhảm nữa, trở về lớp học của anh đi.”
Chương Dịch Khôn tỏ vẻ chán chường nói: “Tôi không nói nhảm, không phải trên Tieba đó có đăng sao, cậu không nhìn thấy à? Toàn trường ai cũng đều biết cả, đây chính là bài đăng phổ biến đó.”
Tất nhiên Úc Gia Hữu đã nhìn thấy, lúc đầu cậu ta vốn dĩ không tin, nhưng sau khi nhìn thấy những tấm hình dán trên bài đăng và những hồi tưởng của nhiều người biết rõ sự tình, cho nên cậu ta không thể không tin.
Úc Gia Hữu nhíu mày lại và nhìn về cô gái phía sau, cô gái rõ ràng đã đỏ hoe cả mắt nhưng vẫn quyết không rơi lệ: “Thanh Nhạc, cậu...”
Không để cho cậu ta nói hết, Lâm Thanh Nhạc đã quay người và đi về phía hành lang bên kia.
Cô bước rất nhanh qua hành lang rồi xuống cầu thang... Lúc này, phản ứng đầu tiên của cô là muốn chạy trốn, cô không còn cách nào để thuyết phục bản thân mình bình tĩnh trở lại để về lại chỗ ngồi.
Nỗi sợ hãi của bạn cùng bàn, sự né tránh ánh mắt của Vu Đình Đình, sự do dự muốn nói của Tưởng Thư Nghệ, và còn những ánh mắt kỳ lạ của các bạn cùng lớp...
Tất cả mọi thứ dường như đã kéo cô trở lại cái dáng vẻ như lần đi học đầu tiên khi còn nhỏ...