Lôi Kéo

Chương 19



Chiếc chăn bị cô nắm thật chặt lại, không khí trong chăn cũng dần trở nên mỏng manh hơn.

Lâm Thanh Nhạc giữ thật chặt điện thoại, để mặc nó trở nên nóng hơn khi áp vào tai, không muốn buông ra.

“Cậu đã nghe được người khác nói gì sao?” Cô thấp giọng hỏi.

"Chương Dịch Khôn đã đến."

Lâm Thanh Nhạc lập tức trở nên khẩn trương, nói: "Anh ta, anh ta lại tới tìm cậu sao! Có phải anh ta làm gì cậu rồi không?"

"Không có." Hứa Đinh Bạch dừng lại một chút, có vẻ không biết làm sao, nói: "Bây giờ cậu còn có thể bận tâm đến chuyện của người khác sao."   

"...Tớ không sao cả."

"Không sao vậy thì sao cậu lại khóc."

Anh cho là cô đã khóc, quả thật đúng như vậy.

Lâm Thanh Nhạc cũng không phủ nhận nữa, nhăn mũi lại một chút, hốc mắt lại nóng lên. Có lẽ bởi vì đối phương là Hứa Đinh Bạch, nên cuối cùng giờ phút này cô không nhịn được nữa mà muốn dốc hết bầu tâm sự: "Tớ không giống với Lý Dân Sơn, tớ chưa từng muốn giết người..."  

"Tôi biết."

"Khi còn nhỏ, lần đó là vì bọn họ tìm mẹ tớ gây phiền toái, liên tục đánh mẹ tớ. Tớ rất sợ hãi, tớ muốn bọn họ phải rời khỏi nhà của mình, cho nên tớ mới dùng thứ đó để uy hiếp đứa nhỏ kia... Nhưng tớ không hề nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương cậu ấy, tớ chỉ muốn họ rời khỏi nhà của mình mà thôi."  

"Tôi biết."

"Nhưng chuyện đã rất lâu rồi, hiện tại cũng không ai tin những lời tớ nói... Trên mạng có rất nhiều người đều cảm thấy tớ rất đáng sợ."

"Lâm Thanh Nhạc, cậu còn nhớ những lời trước kia tôi đã nói với cậu không?" 

"Cái gì?"

Hứa Đinh Bạch nói: "Chuyện ba cậu đã làm không phải lỗi của cậu, không chút liên quan nào đến cậu cả. Bởi vì chuyện này làm ảnh hưởng đến chính bản thân cậu, nên cậu không cần phải quan tâm đến cảm xúc của bọn họ đâu."

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt.

Thật ra, đây là lần đầu tiên Hứa Đinh Bạch chủ động ôn hòa nhã nhặn nói nhiều với cô như vậy kể từ lúc bọn họ bắt đầu gặp lại nhau cho đến nay.

Chuyện này làm Lâm Thanh Nhạc sinh ra một loại ảo giác, giống như quay về quá khứ, Hứa Đinh Bạch vẫn là một Hứa Đinh Bạch dịu dàng, bọn họ vẫn còn là những người bạn thân thiết hơn hiện tại.

Tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, dường như những ánh mắt kỳ lạ của các bạn học trong lớp cũng không làm cô buồn bã như vậy nữa.

Lâm Thanh Nhạc đáp lại: "Ừm... Tớ nhớ."

Hứa Đinh Bạch nói tiếp: "Vì vậy, cậu đừng chạy trốn và khóc như khi còn bé nữa, biết chưa?"

Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy, tại sao cô vẫn còn quan tâm đến cái nhìn của người khác thế chứ.

Kẻ giết người cũng không phải là cô, cô không làm sai bất cứ chuyện gì cả.

Khóe miệng Lâm Thanh Nhạc không khỏi cong lên, nói: "Cậu gọi điện thoại đến là để an ủi tớ sao?"

Hứa Đinh Bạch im lặng một lúc rồi nói: "Tôi chỉ đang thử một chút xem dãy số điện thoại cậu cho có gọi được hay không thôi."

"Có chứ, đương nhiên là được rồi."  

"Ồ."

"..."   

"Vẫn còn khóc sao?"

"...Không có."

"Vậy thì tôi cúp máy trước đây."  

"Đợi một chút, đợi một chút đã!"  

"Sao thế?"

Lâm Thanh Nhạc cầm di động, muốn nói thêm gì đó nhưng sau một lúc căng thẳng lại không biết nên nói gì.

“Tớ… vẫn còn hơi buồn, cậu có thể trò chuyện với tớ một lúc nữa được không?” 

Lâm Thanh Nhạc nói dối, thật ra thì cô cũng không còn buồn nữa, chỉ là có chút không đành lòng cúp máy.

Như bây giờ cô đã có cảm giác rất thỏa mãn rồi, cũng để cho cô cảm thấy trên đời này vẫn còn có người có thể hiểu và đồng hành cùng mình.

Hứa Đinh Bạch hơi ngưng lại, nói: "Cậu muốn nói về chuyện gì?"  

"Ừ thì..."

“Thanh Nhạc, Thanh Nhạc, con có ở trong phòng không?” Lúc này, giọng nói của 

Lâm Vũ Phân từ bên ngoài truyền đến, bà ấy đã tan làm trở về.

Lâm Thanh Nhạc sợ hết hồn, vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối: "Vâng, con ở đây."

Lâm Vũ Phân đẩy cửa bước vào: "Sao còn nằm trên giường thế này, con còn chưa ăn tối đúng không, mẹ mang cơm tối về này, ra ăn cơm thôi."  

"Dạ..."   

"Đã khỏe hơn chút nào chưa?"

"Rồi ạ."

“Vậy mau ra ăn cơm thôi.” 

Dứt lời, Lâm Vũ Phân xoay người bước đi, nhưng không đóng cửa lại giúp cô.

Lâm Thanh Nhạc nhìn cửa phòng, cho đến khi tiếng bước chân không còn nữa, mới quay về trong chăn. Cô lấy ra điện thoại vừa giấu dưới gối ra, trốn trong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn đó không?"  

"Ừ."

"Mẹ gọi tớ ăn cơm."

"Nghe thấy rồi."

"Vậy tớ đi trước nhé."  

"Tạm biệt."

“Chờ đã.” Lâm Thanh Nhạc do dự một hồi, đè thấp giọng nói: “Hứa Đinh Bạch, vậy buổi tối chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện được không?"

"..."

"Tối nay tớ gọi cho cậu được chứ?"

Hứa Đinh Bạch một lúc lâu không lên tiếng, ngay khi Lâm Thanh Nhạc có chút căng thẳng, tưởng rằng anh sẽ từ chối thì đột nhiên nghe tiếng đáp lại trầm thấp của anh ở đầu dây bên kia.  

"Được."

Lâm Vũ Phân mua một ít cháo về cho Lâm Thanh Nhạc, nhìn cô sau khi ăn xong, lại tiếp tục dùng nhiệt kế để đo thân nhiệt cho cô.

"Tốt rồi, không có sốt."

"Mẹ, con đã nói con không sốt rồi, chỉ là cảm thấy cơ thế tự nhiên có chút mệt mỏi 

thôi..."

"Này, xem ra lần sau phải mua cho con một ít thuốc bổ về sắc mới được."

"Không cần đâu ạ, vậy thì tốn kém quá."

"So với thân thể của con thì đắt cái gì, dáng vẻ yếu ớt của con thế này lỡ ảnh hưởng đến việc học thì thế nào đây, chính là việc cả đời đấy."

Lại nữa... lại liên quan đến việc học.

Lâm Thanh Nhạc khẽ thở ra một hơi, thỏa hiệp đáp: "Vậy mẹ cũng tự nấu cho mình nữa, công việc của mẹ cũng rất mệt mỏi."

"Con đừng lo cho mẹ, cứ lo cho mình là được rồi.”

Uống xong một bát cháo, Lâm Thanh Nhạc trở về phòng.

Lâm Vũ Phân lo lắng cho sức khỏe của cô, một lúc lại mang theo nước ấm, một lúc lại mang theo trái cây vào phòng xem thử.

Lâm Thanh Nhạc cũng không dám gọi điện thoại dưới mí mắt của Lâm Vũ Phân, cuối cùng cô dứt khoát lấy sách bài tập để ở nhà ra, ngồi vào bàn bắt đầu làm đề.

Căn nhà của bọn cô không lớn, hiệu quả cách âm lại bình thường, trước khi Lâm Vũ Phân đi ngủ Lâm Thanh Nhạc vẫn luôn đọc sách làm đề. Trong lúc giải đề, cô cũng để ý xem thử Lâm Vũ Phân đã về phòng ngủ chưa.

Nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, mà đến tận 11 giờ Lâm Vũ Phân vẫn ở trong phòng khách.

Điều này khiến cho Lâm Thanh Nhạc hết sức rất lo lắng, cô có chút sốt ruột không biết Hứa Đinh Bạch đã ngủ chưa.

“Thanh Nhạc, không nên thức khuya.” Lâm Vũ Phân lại đẩy cửa bước vào.

Lâm Thanh Nhạc dạ một tiếng, đáp: "Con đi ngủ ngay đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi."

"Được rồi, con mau ngủ đi, nếu không ngày mai lại đau đầu khó chịu đấy."

"Vâng."

Sau khi căn dặn xong, Lâm Vũ Phân đóng cửa phòng cô lại và rời đi.

Lâm Thanh Nhạc đặt bút xuống, nhẹ nhàng đi ra phía sau cánh cửa, dán sát tai vào, nghe tiếng bước chân của Lâm Vũ Phân.

Phịch!

Cánh cửa phòng đối diện đã đóng lại.

Hai mắt của Lâm Thanh Nhạc sáng lên, lập tức rón rén chui vào chăn. Cô nóng lòng lấy điện thoại từ dưới gối ra, tìm tên của Hứa Đinh Bạch trong danh bạ của mình, gọi đi.

Cô có chút thấp thỏm, sợ lúc này anh đã ngủ, cũng sợ sẽ đánh thức anh. Vì vậy cô định rằng, chỉ cần vang lên ba tiếng thôi là được rồi, nếu không thấy nghe máy thì cô sẽ cúp máy ngay, không quấy rầy anh ngủ.

Nhưng không nghĩ đến, điện thoại đổ chuông một lần đã có người nhấc máy.  

"Alo."

"Cậu còn chưa ngủ sao!"

Hứa Đinh Bạch “Ừ” rồi nói: "Cậu buồn ngủ sao?"

Lâm Thanh Nhạc nói: "Đương nhiên không phải, vừa rồi mẹ tớ ở đây, nên tớ không dám gọi..."

"Bây giờ mẹ cậu đi rồi?"

"Ừ, mẹ tớ đi ngủ rồi, nghe tiếng bà ấy đã vào phòng nên tớ nhanh chóng gọi cho cậu đây."

Giọng nói của Lâm Thanh Nhạc rất nhỏ, chắc bởi vì cô đang ở trong chăn nên âm thanh gọi đến có chút bí bách.

Trong đêm khuya thanh vắng như thế này, cô gái nói thẳng với một giọng điệu vui vẻ như vậy thật có chút ý tứ kỳ lạ. Tựa như bọn họ đang ở trong một mối quan hệ mập mờ, vì một lý do nào đó mà phải lén lút gọi điện cho nhau.

Hứa Đinh Bạch ngồi bên mép giường, một tay cầm điện thoại di động, tay kia vô thức nắm lấy ga giường, nói: "Cậu muốn nói chuyện gì, nói đi."  

"Cảm ơn cậu."   

"Cảm ơn về chuyện gì?"

"Cảm ơn vì chiều nay cậu đã gọi cho tớ, vốn dĩ ban đầu tớ thật sự không vui chút nào, nhưng bây giờ tớ đã ổn hơn rồi."

Hứa Đinh Bạch: "Ồ, tôi chẳng qua chỉ tùy tiện gọi một cuộc thôi."

"Vậy thì tớ cũng không phải chỉ tùy tiện nghe đâu, thế này đi... Để cảm ơn cậu, tớ sẽ làm cho cậu một bữa ăn thật ngon, thế nào?"

Tâm trạng của cô thực sự rất khác so với chiều nay.

Hứa Đinh Bạch yên lặng cong môi nói: "Khen cậu một lần mà cậu đã thấy thức ăn mình làm rất ngon rồi đấy à."

"Ăn ngon thật mà..." Lâm Thanh Nhạc nói, "Lần sau tớ sẽ làm món cánh gà kho coca, đó là món tủ của tớ đấy."

Ở đầu dây bên kia là giọng nói vui vẻ, ngọt ngào, giống như mang theo một cái móc nhỏ, làm cho tâm trạng của người khác cảm thấy thật tốt.

Hứa Đinh Bạch dựa vào giường, nhận ra rằng mình đã bắt đầu mong chờ vào món cánh gà Coca của cô rồi. Anh cụp mắt, thì thầm: "Thật sao?"

"Đúng vậy, là món tủ của tớ đấy, vì tớ còn có một cách làm rất đặc biệt. Trước tiên cậu phải..."



Lải nhải một hồi, phần lớn thời gian đều là Lâm Thanh Nhạc nói, cũng không phải chuyện quan trọng gì cho lắm.

Nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn nghe.

Cuối cùng, khi không khí trong chăn có chút khó thở thì Lâm Thanh Nhạc mới dừng lại, thò đầu ra khỏi chăn hít thở một lúc, liếc nhìn màn hình.

Lúc này, thời gian hiển thị cuộc gọi đã mười lăm phút.

"Hứa Đinh Bạch?"  

"Tôi đây."

"Có phải tớ nói nhiều quá rồi không?"

Hứa Đinh Bạch nói: "Không phải cậu gọi điện thoại để trò chuyện sao?"

"Ừ... đúng vậy."

"Còn muốn nói gì nữa không?"

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Chúng ta… nói một chút về cậu đi, được không?"

Hứa Đinh Bạch: "Tôi không có gì để nói cả."   

"Có chứ."  

"Cậu muốn biết cái gì?"

Lâm Thanh Nhạc nghe ra được anh có chút bài xích về chuyện này, nhưng cô biết tối nay có thể coi như là một cơ hội, nếu hôm nay không nói ra, có lẽ sau này không biết khi nào mới có thể cạy miệng anh ra.

"Tớ muốn biết mắt của cậu có nghiêm trọng không, bác sĩ nói thế nào, có thể hồi phục lại được không..."  

"Không biết."  

"Sao cơ?"

"Sẽ không hồi phục lại được, dù sao thì cũng vậy thôi."

Lâm Thanh Nhạc mở to mắt, khó tin, chẳng lẽ ba anh chưa từng đưa anh đi khám sao, hoặc là, không có khả năng để đưa anh đi.

"Cậu chưa từng đến bệnh viện à?"

"Nếu không có chuyện gì nữa thì cúp máy đây."

“Hứa Đinh Bạch!” Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói: “Cho dù đến bệnh viện Khê 

Thành chỗ chúng ta thôi cũng không được đâu, nơi này chỉ là một địa phương nhỏ. 

Nhưng những bệnh viện lớn ngoài kia thì khác. Bọn họ có công nghệ và kỹ thuật tốt hơn, cực kỳ lợi hại. Chúng ta có thể nghĩ ra được nhiều biện pháp, nghĩ cách để tiết kiệm tiền rồi đi khám bác sĩ bên ngoài, chúng ta..."

“Nhìn thấy được thì tốt như vậy sao?” Anh lạnh lùng nói.

Lâm Thanh Nhạc nói: "Sao cơ..."

“Không có gì tốt cả.” Hứa Đinh Bạch cười một tiếng, có vẻ đùa cợt nói: “Sao cậu cứ cố chấp với đôi mắt của tôi thế?”

Anh không muốn nhìn thế giới này sao, không muốn nhìn những thứ xung quanh mình sao?   

Vậy làm sao đây...

Lâm Thanh Nhạc nóng lòng, thốt lên: "Bởi vì, bởi vì tớ muốn cậu nhìn thấy tớ!"

Hứa Đinh Bạch sửng sốt.

Lâm Thanh Nhạc nắm chặt điện thoại nói: "Có thể tớ trông không được đẹp lắm… Nhưng khi tớ lớn lên, cậu còn chưa nhìn qua dáng vẻ của tớ mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.