Lôi Kéo

Chương 4



Hứa Đinh Bạch không ăn bánh kem mà Lâm Thanh Nhạc đưa tới nên cô buồn bực đến hai ba ngày liền, cô không phải buồn vì thái độ của Hứa Đinh Bạch, chỉ là tiếc cái bánh kem kia, bởi vì cái bánh kem đó khá đắt, chưa ăn một miếng nào mà vứt đi thật sự rất đáng tiếc.

Hôm nay là thứ tư, Lâm Thanh Nhạc dậy sớm ra cửa.

“Thanh Nhạc, đợi tớ với!” Tưởng Thư Nghệ vội vàng mua bữa sáng ở ngã tư, sau đó đuổi theo Lâm Thanh Nhạc.

Lâm Thanh Nhạc: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tưởng Thư Nghệ nhìn cô, “Đúng rồi, Thanh Nhạc, cậu có phải vẫn còn đang giận Vu Đình Đình hay không?”

“Cái gì?”

“Tớ thấy trong khoảng thời gian này cậu giống như không phải rất muốn nói chuyện với cậu ấy, là do lần đó cậu ấy nói Hứa Đinh Bạch như thế kia sao?”

Lâm Thanh Nhạc cắn miếng bánh bao nhân trứng sữa, cũng không phủ nhận: “Tớ không thích cậu ấy nói như vậy.”

“… Đúng vậy, cậu ấy nói vậy đúng là rất quá đáng, nhưng mà cậu yên tâm đi, tớ đã giúp cậu nói với cậu ấy rồi, cậu ấy cũng biết bản thân đã nói sai.” Tưởng Thư Nghệ nói, “À, cậu ấy còn nói với tớ là muốn xin lỗi cậu.”

“Xin lỗi tớ hả?” Lâm Thanh Nhạc lắc đầu, “Người mà cậu ấy phải xin lỗi là Hứa Đinh Bạch.”

“Cũng đúng.” Tưởng Thư Nghệ suy nghĩ, hỏi, “Trước kia lúc cậu học ở trường tiểu học, chắc có quan hệ khá tốt với Hứa Đinh Bạch nhỉ?”

“Cứ xem là vậy đi…” Tuy rằng, hiện tại người nọ không chịu thừa nhận.

“Khó trách cậu lại như vậy.”

Nhân duyên của Lâm Thanh Nhạc trong lớp cũng không tệ lắm, bởi vì cô có thành tích tốt, tính tình lại ngoan ngoãn, nên trong lớp có nhiều bạn học thích tìm cô để hỏi bài.

Chiều hôm nay, sau khi cô chỉ cho bạn học một đề toán xong thì cùng Tưởng Thư Nghệ đi về hướng nhà ăn để ăn cơm trưa.

“Hai cậu đợi tớ với.” Lúc tới gần nhà ăn, Vu Đình Đình chạy tới, “Hai cậu đi nhanh quá, tớ đuổi theo hơn nửa ngày.”

Tưởng Thư Nghệ: “Sao cậu lại tới đây, không phải nói ra bên ngoài ăn mì à.”

“Tự nhiên muốn ăn cơm thôi.” Vu Đình Đình nhìn Lâm Thanh Nhạc, rõ ràng là muốn làm hòa, “Hôm nay để tớ mời các cậu đi ăn.”

Tưởng Thư Nghệ: “Làm gì thế, hôm nay là ngày tốt gì sao.”

“Không có gì, chỉ là…” Vu Đình Đình nắm lấy tay Lâm Thanh Nhạc, “Tớ là tới để đền tội thôi, Thanh Nhạc, cậu đừng giận tớ, sau này tớ sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, tớ biết sai rồi.”

Có người đột nhiên xin lỗi cô, cho nên Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Đi thôi, tớ mời cậu đi ăn, cậu muốn ăn gì thì cứ chọn.”

Lâm Thanh Nhạc: “Không cần… Tớ không có giận cậu.”

“Mặc kệ đi, hôm nay các cậu ăn gì tớ trả tiền, đi thôi đi thôi.”

Vu Đình Đình mạnh mẽ kéo cô đi.

Cô không thể từ chối sự nhiệt tình của Vu Đình Đình, vào nhà ăn, Lâm Thanh Nhạc đi theo hai cô ấy, tìm vị trí ngồi xuống.

“Anh Khôn, mắt nhìn của Đới Dung đúng là không tốt, anh tốt như vậy lại còn đứng trước mặt cô ấy, thế mà cô ấy lại thích cái tên mù kia.”

“Đúng vậy, cái tên họ Hứa kia thì có gì tốt chứ.”

“À… Lần trước tôi bí mật đi theo Đới Dung, quả nhiên thấy cô ấy đi tìm Hứa Đinh Bạch kia, còn mang cho tên đó rất nhiều đồ. Các cậu nói xem, bọn họ không phải đang ở bên nhau chứ?”

Mấy nam sinh ngồi bàn bên cạnh vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, cũng không có gì, nhưng sau lại nói tới tên “Hứa Đinh Bạch” này.

Lâm Thanh Nhạc im lặng nhìn sang.

“Con mẹ nó, cậu nói cái gì thế, có biết nói chuyện hay không, bọn họ sao có thể ở bên nhau! Đới Dung chỉ là tâm địa lương thiện nên mới phát lòng từ bi cho tên đó mà thôi, cô ấy sao có thể ở bên cái tên đó? Có bệnh à!”

“Cũng đúng, chỉ là một tên mù mà thôi.”

“Được rồi được rồi, đừng nói đến tên đó nữa, phiền muốn chết.”

Vẻ mặt của nam sinh được gọi là anh Khôn đang tức giận, cầm lấy khay đồ ăn rời khỏi chỗ ngồi. Còn mấy nam sinh kia thấy anh ta ăn xong rồi thì cũng vội vàng ăn hết phần của mình, sau đó đi theo ra ngoài.

Lâm Thanh Nhạc thu hồi lại ánh mắt nhìn đám nam sinh kia.

Tưởng Thư Nghệ nhìn Lâm Thanh Nhạc, nói: “Đó là nam sinh lớp 11, tên là Chương Dịch Khôn, cả trường đều biết anh ta thích Yên Đới Dung. Yên Đới Dung mỗi lần đưa cho anh ta đồ gì anh ta đều nhận lấy."

Lâm Thanh Nhạc gắp miếng cơm, nghe những lời này thì có chút buồn bực, thế mà Hứa Đinh Bạch lại ném bánh kem của cô mua.

“Yên Đới Dung là ai vậy?”

Vu Đình Đình: “Lớp năm, cậu ta là em họ của Úc Gia Hữu, lớn lên nhìn… Cũng được.”

Tưởng Thư Nghệ: “Cái gì mà chỉ cũng được thôi, cậu ta là em họ của nam thần trường chúng ta đó, tướng mạo sao chỉ có thể cũng được, người ta cũng là hoa khôi của trường đó.”

“Hoa khôi? Ai chọn hả? Nhà nào? Tổ chức nào?” Vu Đình Đình khinh thường, “Tớ thấy cậu ta cũng chỉ ngang ngửa tớ mà thôi, có khi còn không bằng tớ đâu.”

“Cậu thôi đi…”

"Thế thì không bằng Thanh Nhạc! Cái này thì chắc chắn đúng!”

Tưởng Thư Nghệ sờ cằm: “Tuy rằng vẻ đẹp không giống nhau… Nhưng tớ đồng ý!”

“Cậu ta rất thân thiết với Hứa Đinh Bạch sao?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.

Trong ấn tượng của cô, cô cũng không biết người tên Yên Đới Dung này, chắc lúc học tiểu học cô ta cũng không học ở trường tiểu học số 3.

Tưởng Thư Nghệ: “Lúc Hứa gia còn chưa gặp biến cố hai nhà bọn họ chắc cũng có quen biết, đều là người có tiền nên có lui tới làm ăn, nhưng sau khi Hứa gia xảy ra chuyện thì không còn liên hệ gì nữa… Hiện tại Yên Đới Dung với Hứa Đinh Bạch còn quen biết hay không, tớ thật sự cũng không biết.”

Vu Đình Đình: “Vừa rồi cậu không nghe Chương Dịch Khôn nói gì sao, hai người họ hình như rất thân.”

Tưởng Thư Nghệ: “Bọn họ còn nói hai người đó đang ở bên nhau kìa, có thể tin được sao?”

“Đúng là không tin được, làm sao Yên Đới Dung có thể ở bên Hứa Đinh Bạch được…” Vu Đình Đình đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, vội vàng giải thích, “À, ý tớ là Yên gia giàu có lại còn có quyền thế nữa, sẽ không cho phép con gái họ… Ai da tớ chỉ cảm thấy bối cảnh gia đình không thích hợp, tớ tuyệt đối không có ý chê bai Hứa Đinh Bạch đâu, tớ thề!”

Lâm Thanh Nhạc mím môi: “Đừng nói nữa, ăn cơm đi.”

“…Ồ.”

- --

Trong khoảng thời gian này cô đã đi đến con hẻm nhỏ ở đường Nhạc Tiềm nhiều lần, mỗi khi đến ngày thứ bảy, cô lại có thói quen đi đến nơi này.

Ngày nào Hứa Đinh Bạch cũng về đúng giờ, Lâm Thanh Nhạc đi theo phía sau anh, nhưng không chào hỏi.

Ngày thường khi cô đi đến hết đường, thì sẽ xoay người đi về.

Cô cảm thấy bản thân có chút tức giận, không phải giận anh không để ý tới cô, cũng không phải giận anh hung dữ với cô, mà là giận anh nguyện ý thu nhận ý tốt của người khác nhưng lại từ chối cô.

Lúc còn học tiểu học cô biết anh rất được hoan nghênh, nhân duyên rất tốt, nhưng anh đối với người bạn cùng bạn là cô lại càng tốt hơn, tuy rằng anh đối với người khác rất thân thiện gần gũi nhưng cũng không bằng anh đối với cô.

Hiện tại… lại không giống như thế.

Sau khi trở về, Lâm Thanh Nhạc buồn bực cả một buổi tối, trong lòng còn nghĩ không muốn đi tìm anh nữa.

Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại, cô lập tức khinh thường bản thân mình tối hôm qua.

Với tình huống hiện tại của Hứa Đinh Bạch, có người nguyện ý đối tốt với anh quả thực không tồi. Mặc kệ người nọ là ai, nhưng có thể làm anh tiếp nhận thiện ý là tốt rồi.

Vì thế hờn dỗi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngày thứ hai tuần sau, Lâm Thanh Nhạc lấy cớ ra hiệu sách tìm tài liệu học tập, đi từ nhà ra tới gần nhà Hứa Đinh Bạch.

Cô ở đầu hẻm đợi một lúc, thấy Hứa Đinh Bạch đi tới. Hôm nay anh không lựa chọn ăn bún, mà trực tiếp đi thằng vào trong con hẻm nhỏ. Lâm Thanh Nhạc đi theo xa xa, suy nghĩ nên nói cái gì với anh mới tốt.

“Đang chờ mày đến đó Hứa Đinh Bạch.”

Đi vào con hẻm, Lâm Thanh Nhạc đột nhiên thấy vài người từ xa đi đến.

Thấy Hứa Đinh Bạch đi qua, bọn họ chậm rãi đi đến bên cạnh anh, chặn không cho anh đi tiếp.

“Nghe nói mày nhận đồ mà Đới Dung mang đến.” Nam sinh mặc đồ màu lam cầm đầu đi đến phía trước một bước, trên mặt mang theo vẻ tức giận, “Con mẹ nó mày là cái thá gì mà dám nhận đồ của cô ấy hả?”

Hứa Đinh Bạch cũng cao giống như bọn họ, nhưng nhìn anh gầy hơn họ rất nhiều. Nghe bọn họ nói, anh một chút cũng không quan tâm, mặt hờ hững muốn đi vòng qua.

“Dựa vào cái gì hả? Mày chỉ là một kẻ bị mù mà thôi!” Nam sinh áo lam bất mãn, dùng sức đá vào cây gậy dò đường của anh, gậy dò đường rời tay, bay ra tận mấy mét!

Hứa Đinh Bạch dừng lại, giữa mày hiện vẻ tàn bạo.

“Cầm đồ rồi mà còn không thừa nhận? Nói đi, đồ đó để ở chỗ nào!” Nam sinh áo lam nhìn dáng vẻ này của Hứa Đinh Bạch thì giận sôi máu, không phải chỉ là có chút đẹp trai thôi sao? Cho dù đẹp nhưng cũng chỉ là một tên mù, dựa vào cái gì mà để Đới Dung mang đồ ăn đến.

Càng nghĩ càng giận, anh ta túm chặt cổ áo Hứa Đinh Bạch đẩy mạnh ra sau!

“Nói đi, mắt mù mà miệng cũng câm luôn à!”

Thiếu niên không nhìn thấy được, bị người khác dùng sức xô đẩy nên lập tức đập mạnh vào bức tường phía sau.

Cơ thể va vào mặt tường phát ra tiếng, thiếu niên chật vật chịu đau.

“Không biết, tránh ra!” Anh khua tay phản kháng, nhưng nam sinh áo lam lại dễ dàng thoát khỏi đòn công kích của anh.

Nam sinh áo lam cười nhạo: “Mẹ nó, họ Hứa kia, mày còn tưởng rằng mình là đại thiếu gia sao, giờ mày chỉ là một tên mù, có thể tự hiểu lấy mình một chút không. Nực cười, còn không biết xấu hổ mà đến gần Đới Dung? Mày như vậy, xách giày cho cô ấy… À không, mày còn không tìm thấy giày ở đâu nữa đúng chứ? Hả?”

“Phụt—— ha ha ha ha.”

- --

Xung quanh đều là những tiếng cười ghê tởm, nhưng trước mắt anh chỉ là bóng tối trống rỗng, căn bản không tìm ra bọn họ ở đâu.

Cái gì cũng nhìn không thấy, phản kháng đều thành trò cười!

Sắc mặt Hứa Đinh Bạch trắng bệch, đôi mắt không hề có tiêu cự mà “nhìn” vào nơi phát ra âm thanh, đầu ngón tay nắm chặt làm cho lòng bàn tay đau đớn.

“Mẹ nó, mày có chịu đem ra không? Hay là tìm không thấy? Tìm không thấy thì nói với anh đây, để anh đây về nhà giúp mày tìm.” Nam sinh áo lam cười quái dị, duỗi tay túm lấy cổ áo anh.

Cổ áo bị nắm chặt, cổ của Hứa Đinh Bạch bị cổ áo siết chặt lại, hô hấp lập tức khó khăn.

Anh cắn chặt răng, vừa định đẩy người trước mặt ra, yết hầu bỗng nhiên buông lỏng, tay đang nắm lấy cổ áo anh đột nhiên buông ra.

“Dừng lại đi, tôi kêu người đến đấy!”

Đầu tiên anh nghe được giọng nói người đang đứng trước mặt mình, ngay sau đó, ngửi được một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt.

Chóp mũi hơi ngứa, là tóc, mà mùi hương kia là của sợi tóc.

Anh ý thức được có người đứng trước mặt anh, rất gần rất gần.

Nam sinh áo lam sửng sốt khi đột nhiên bị người khác kéo ra, anh ta nhìn xuống, phát hiện chính giữa anh ta và Hứa Đinh Bạch có một nữ sinh chui vào, cái đầu của nữ sinh chỉ cao đến cằm anh ta, cô bảo vệ Hứa Đinh Bạch ở sau người, nâng mắt, lạnh lùng mà nhìn anh ta.

“Con này chui từ đâu ra thế…”

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng chạy tới nên bây giờ cô còn thở gấp, cô đẩy nam sinh áo lam ra: “Anh cách xa cậu ấy ra! Bằng không bây giờ tôi kêu cứu mạng đấy!”

Nam sinh áo lam không phòng bị, bị đẩy ngã lui về phía sau một bước, anh ta rũ mắt nhìn ngực mình, lại không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc: “Kêu cứu mạng? Con nhóc ranh, mày muốn khởi động tay chân với tao à?”

Vẻ mặt nam sinh áo lam hung tợn, trong lòng Lâm Thanh Nhạc có chút sợ hãi, nhưng trong mắt không có ý muốn rút lui: “Là anh động thủ trước, cả đám người lại đi bắt nạt một người, đó mà là anh hùng… hảo hán gì chứ.”

Cô quả thực chưa bao giờ mắng chửi người khác, hơn nữa cô lớn lên nhìn mềm mại đáng yêu, vì vậy lời nói ra càng không có lực công kích.

“Phụt —— còn anh hùng hảo hán nữa chứ, ông đây thích làm tiểu nhân bỉ ổi đó được chưa? Tránh ra tránh ra!”

Lâm Thanh Nhạc không nhúc nhích.

“Còn không đi? Mau tránh ra!” Nam sinh áo lam thấy cô không chịu tránh ra, duỗi tay đẩy cô. Dáng người Lâm Thanh Nhạc nhỏ gầy, ở trước mặt nam sinh cao to quả thật giống như người giấy, anh ta tùy tiện đẩy lập tức làm cho cô ngã sang bên cạnh.

Lúc ngã xuống đất, cô theo phản xạ tự nhiên mà chống tay xuống dưới đất, mặt đất gồ ghề, hòn đá nhỏ đan xen, trong nháy mắt lòng bàn tay cùng với da thịt trên cánh tay bị cọ xát ra ít máu.

Nhưng mà lúc này cô không quan tâm, lập tức bò dậy, nâng cao giọng lên mang theo chút run rẩy: “Tôi biết các người là học sinh của trường trung học số 4! Anh!”

Lâm Thanh Nhạc chỉ vào nam sinh đứng phía sau nam sinh mặc áo lam: “Mặc đồng phục của trường mà còn dám tới bắt nạt người khác, không sợ bị trường học xử phạt sao!”

“Cái gì… anh, anh Khôn?” Nam sinh mặc đồng phục có chút sốt ruột nhìn về phía nam sinh áo lam.

Nam sinh áo lam quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta: “Mày, mẹ nó cuối tuần mà mặc đồng phục làm cái gì!”

“…Em chỉ là tùy tiện mặc một bộ thôi mà.”

“Mày bị bệnh à!” Nam sinh áo lam mắng xong thì nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc, bình tĩnh lại, “Mặc đồng phục thì làm sao, mày còn có thể chạy đi tố cáo à.”

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy anh thử xem, Chương Dịch Khôn anh có dám để tôi thử không? Bây giờ tôi có thể báo cảnh sát, sau đó sẽ dẫn cảnh sát đến trường học xác nhận! Dù sao, anh đánh tôi là sự thật.”

Cái đầu nữ sinh nhìn nhỏ, nhưng vẻ mặt này lại có thể làm cho người khác tin tưởng, giống như xác định rồi thì cô chắc chắn có thể làm được.

Hơn nữa Chương Dịch Khôn không nghĩ tới cô thế nhưng còn biết tên mình, nhíu mày nói: “Mẹ nó, tao đánh mày khi nào?!”

Lâm Thanh Nhạc giơ tay của mình lên: “Cái này cũng được tính.”

Chương Dịch Khôn: “…”

Lâm Thanh Nhạc: “Còn không đi sao? Xem ra là muốn tôi đến trường học chờ anh bị phạt à!”

Chương Dịch Khôn tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu mới tức giận nói: “Mẹ kiếp! Chúng ta đi.”

Rốt cuộc vẫn là học sinh trường trung học số 4, tiền đồ tốt thành tích tốt, cho dù ở bên ngoài dám làm điều xấu, nhưng vẫn sợ nhà trường xử lý.

Chương Dịch Khôn nổi giận đi được hai bước, lại không cam lòng mà quay đầu lại nói: “Hứa Đinh Bạch, thức thời thì sau này đừng có đến gần Đới Dung nữa! Còn mày!”

Anh ta chỉ vào Lâm Thanh Nhạc, “Tao nhớ kỹ mày rồi, lần sau đừng để tao gặp lại.”

“…”

Tiếng bước chân hỗn loạn dần đi xa, Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn Hứa Đinh Bạch: “Cậu có bị thương không? Lúc nãy mới vừa bị đụng phải có đau không?”

Hứa Đinh Bạch mím môi thành một đường, không nói lời nào.

“Chờ đã.” Lâm Thanh Nhạc chạy chậm đến một cách đó không xa, nhặt lại gậy dò đường, đưa tới lòng bàn tay anh: “Đây này.”

Một tay cô cầm gậy dò đường, một tay nhẹ nắm bàn tay anh, lôi kéo anh nắm lấy.

Rất mềm.

Anh cảm nhận được lòng bàn tay cô, nho nhỏ, hơi ướt do căng thẳng.

“Cậu thật sự không có bị thương đúng không?” Cô hỏi.

Hứa Đinh Bạch tránh khỏi tay cô, không nói, lập tức đi về phía trước.

Lâm Thanh Nhạc không yên tâm mà đuổi theo: “Bọn họ và Yên Đới Dung… Cậu và Yên Đới Dung…”

Cô đột nhiên không biết nên hỏi thế nào, bởi việc đó giống như việc riêng tư. Cô suy nghĩ một lúc lâu mới nói, “Bọn họ có phải thường xuyên tới tìm cậu như vậy phải không?”

“… Không liên quan đến cậu.”

Lâm Thanh Nhạc mặc kệ, nói thẳng: “Dù sao nếu bọn họ còn tới, cậu nhớ rõ phải kêu người ở xung quanh, chứ đừng không nói tiếng nào.”

“Tại sao cậu lại đến đây.” Hứa Đinh Bạch đứng lại, cắn răng, “Tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, cậu đừng đến đây nữa.”

“Ừm, đúng vậy… Nhưng hôm nay tớ tới là để ăn bún.”

“…”

Cái cớ này dùng bao nhiều lần? Mỗi ngày đều đến đây ăn bún, nghĩ anh bị thiểu năng trí tuệ hả?

Lâm Thanh Nhạc: “Chuyện đó, hôm nay tớ có thể đến nhà cậu không?”

Hứa Đinh Bạch cơ hồ là buộc miệng nói ra: “Không thể đến nhà tôi ăn!”

“Không phải không phải, cậu yên tâm đi, tớ không phải muốn đến ăn bún! Là tay tớ bị thương, thật đó! Nè, cậu sờ đi, còn có máu nữa.” Lâm Thanh Nhạc sợ anh không tin, lôi kéo tay anh chạm vào cánh tay cô, cố nén đau nói, “Nhà cậu có thuốc khử trùng không, tớ muốn bôi thuốc khử trùng xong rồi về nhà, nếu không mẹ tớ sẽ lo lắng.”

“Hứa Đinh Bạch? Được không…”

Cô lại bước tới, lôi kéo anh lần nữa.

Khi tay anh chạm đến cánh tay bị đá cọ xát dẫn đến chảy máu làm cho làn da bị ướt át của cô, cảm giác này thật kỳ lạ.

Sự kỳ lạ này cũng giống như khi anh ngửi được mùi hương của cô khi cô che chở trước người anh.

Không đúng lúc cũng không thể lý giải được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.