Lôi Kéo

Chương 46



Không ngoài dự đoán, tin tức Hứa Đinh Bạch dùng bữa với Lâm Thanh Nhạc trong nhà ăn vào buổi trưa hôm đó lan truyền nhanh chóng, sau khi về lại bộ phận, các đồng nghiệp cùng bộ phận cũng ào ào đến hỏi thăm. 

May mắn thay, Lâm Thanh Nhạc giải thích rằng là bởi vì bọn họ đã có dịp cùng đi công tác trước đây, mà sau đó cũng có Lý Hằng cùng ăn cơm chung, mới có thể chặn được mấy cái tin đồn nhảm này. 

Một tháng sau, trong một buổi tiệc rượu của công ty. 

Dự án mới đã được khởi động và người phát ngôn cũng đã được xác định. Là một công ty mới trong nước, Aurora cũng mời những người trong ngành và các đối tác khác nhau đến giao lưu. 

Tiệc rượu được tổ chức ở một trang viên. Lâm Thanh Nhạc là người của bộ phận kế hoạch, tập trung hết sức lực vào những người nổi tiếng trong bữa tiệc rượu cũng như hiệu ứng tuyên truyền sắp tới. 

Bên cạnh đó, việc sắp xếp tiệc rượu tối nay cũng nằm trong phạm vi công việc của bọn họ. Vì vậy, sáng sớm hôm đó, Lâm Thanh Nhạc cùng với các thành viên trong đoàn đội đến trang viên. 

"Mọi thứ hôm nay đều phải được làm hết sức cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ một sai sót nào. Thanh Nhạc, Diệp Chi Du và các minh 

tinh khác đến tối nay đều do cô phải tự mình đảm nhận việc đón tiếp. Mọi người phải sắp xếp ổn thỏa, khi đó hiện trường mới không trở nên hỗn loạn.” Tổng giám Thành nói lướt rất nhanh, cuối cùng chốt một câu như vậy. 

Lâm Thanh Nhạc: "Tôi hiểu rồi, tôi đã liên hệ với bọn họ." 

“Còn về phía phóng viên cũng thế, ảnh của Diệp Chi Du hôm nay tốt nhất toàn bộ đều chèn thêm logo của công ty chúng ta rồi phát hành đi.” 

Diệp Chi Du là người phát ngôn đã định của Aurora, là một minh tinh hạng A, có hàng triệu triệu fan, lần hợp tác này của bọn họ sẽ được công bố chính thức.

“Được, tôi sẽ xét duyệt qua tất cả các ảnh chụp.” 

“Được, vậy tôi qua bên kia xem xét, cô ở đây xem xét hoàn thành công việc của mình.” 

“Vâng.” 

- --

Sau cả ngày tất bật chuẩn bị, cuối cùng cũng đến lúc buổi chiêu đãi chính thức bắt đầu, mọi người trong phòng kế hoạch vào trong thay quần áo. 

Trước đây, để thuận tiện hơn cho việc chạy tới chạy lui sắp xếp công việc, bọn họ đều mặc áo sơ mi đơn giản, quần đen và giày bệt trắng. Nhưng đã đến giờ chính thức mở tiệc, bọn họ phải thay váy và đi giày cao gót theo yêu cầu. 

Lâm Thanh Nhạc sau khi dặm lại lớp trang điểm, liền thay lễ phục và mang giày cao gót lên. Bộ lễ phục này cô mới mua vào cuối tuần trước, giá cả rất dọa người, khiến cho lòng cô đau như cắt. 

Nhưng Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê đều nói rằng nhìn nó rất đẹp, cô bị lời ngon ngọt dụ dỗ nên cũng quyết định mua. Nhưng vừa mặc vào xong cô đã có chút hối hận, lễ phục còn ổn, chỉ có điều cái đôi giày cao gót này… cao hơn so với những đôi giày cao gót mà cô thường mang. 

Nếu sớm biết như vậy đã không nghe theo lời ngon ngọt của bọn họ, giờ đi đường bình thường thôi còn không đi được đàng hoàng nữa. 

Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm gần như xuất hiện cùng một lúc, nhóm ngôi sao được mời đến đang chụp hình trên thảm đỏ và giao lưu với phóng viên, còn nhân viên hậu cần bọn họ sớm đã tham gia vào bữa tiệc ăn uống linh đình. 

“Triệu tổng bên kia cũng mang theo con gái mình đến, thấy không.” Hạ Đàm nhấp một ngụm rượu, cười chế nhạo Hứa Đinh Bạch.

Hứa Đinh Bạch liếc mắt nhìn anh ta: “Sau đó thì sao?” 

Hạ Đàm: “Còn có sau đó à, cậu có tin hay không, lát nữa Triệu Tử Ái kia sẽ lượn qua đây đấy.” 

Hứa Đinh Bạch: “Sẽ không.” 

Hạ Đàm: “Sao lại không, hiện tại chưa uống nhiều thì còn có chút kiêu ngạo, chứ độ bám dai của vị đại tiểu thư này cậu còn không biết sao. Ở bữa tiệc chúc mừng lần trước cậu đều đã bảo cô ta cút đi rồi, nhưng sau này không phải vẫn điên cuồng chạy đến công ty đưa cơm cho cậu hay sao.” 

Hứa Đinh Bạch có chút không kiên nhẫn: “Cậu thực sự rất rảnh rỗi phải không, nói ba cái chuyện tầm phào này.” 

“Chậc, cậu không tin chứ gì, vậy cậu chờ coi đi." Hạ Đàm nói xong, đột nhiên nhìn xung quanh: “Từ nãy tới giờ tôi còn chưa nhìn thấy Thanh Nhạc, tôi muốn Thanh Nhạc tới đây xem để mở mang tầm mắt.” 

Hứa Đinh Bạch: “... Có bệnh à?”

“Ha ha, có đó, thích xem chuyện cười của cậu.” 

“…” 

Lúc này, Hạ Đàm nhìn thấy tổng giám bộ phận kế hoạch đi ngang qua, anh ta liền đưa tay ra: "Tổng giám Thành." 

“Hạ tổng.” 

“Lão Thành, hôm nay ông ăn mặc trông rất đẹp trai, có chút mặt mũi của bộ phận kế hoạch rồi.” 

Tổng giám Thành cười: “Bộ phận kế hoạch chúng tôi có rất nhiều mặt mũi mà, mặt già tay yếu như tôi chắc chắn là không tới lượt được lật thẻ rồi.” 

“Thật sao?” 

“Thật đó, hoa khôi của bộ phận chúng tôi mới là gương mặt đại diện.”

“Bộ phận của các ông cũng có hoa khôi rồi à…” 

“Đúng vậy, cấp dưới của tôi, phó giám đốc Lâm chính là hoa khôi của bộ phận chúng tôi, được tất cả mọi người công nhận đó, ha ha.” 

Hứa Đinh Bạch nghe vậy liền nhìn ông ta. 

Tổng giám Thành nói: “Bình thường mọi người đều không ở cùng một tầng lầu nên không nhất định có thể chạm mặt nhau, nhưng hôm nay có thể gặp mặt nhau rồi, các bộ phận khác đều ít nhiều hỏi thăm về cô gái nhỏ ấy. Chậc chậc, vậy là có thể để nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi, đến lúc đó tôi cũng có thể được xem là ông mối đúng chứ.” 

“Phốc…” Hạ Đàm khoác vai tổng giám Thành. 

“Ông muốn làm ông mối à?”

Tổng giám Thành cười: “Phó giám đốc Lâm còn đang độc thân mà, tôi thấy cô ấy có năng lực vững vàng, lại có bề ngoài xinh đẹp, tôi làm ông mối se duyên cũng thật không dễ dàng gì.” 

“Tốt, người lãnh đạo như ông thật sự không tồi, lại còn nhọc tâm để mắt đến chuyện chung thân đại sự của cấp dưới nữa.” Hạ Đàm vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, đợi đến lúc sắc mặt anh chuyển thành đen, tâm tình càng vui sướng muốn bay lên. 

Tổng giám Thành cũng không hề cảm thấy có gì không đúng, nói: “Công ty chúng ta có rất nhiều người trẻ tuổi, có thể thành đôi cũng rất tốt, chậc, đương nhiên không cùng một bộ phận lại càng tốt hơn, yêu đương cùng văn phòng sẽ ảnh hưởng tới công việc.” 

“Ha ha ha, ông nói đúng lắm, ái chà, mà cô ấy đâu rồi?” 

“Vừa đi tiếp đón một nhóm minh tinh rồi.” Tổng giám Thành liếc nhìn ra cửa chính, đột nhiên nói: “Ôi chao, không phải là đến rồi sao.” 

Tiệc rượu vừa bắt đầu, lúc này có một nhóm năm, sáu người đi vào. 

Dẫn đầu nhóm người là người mà bất kỳ ai ở đây đều biết đến, một thân tây trang kèm nơ cổ, mày kiếm mắt sáng, khôi ngô tuấn tú, là ngôi sao đang hot nhất hiện nay cũng là người phát ngôn cho dự án tuyên truyền sắp tới của Thời Quang, Diệp Chi Du. Bên phải của anh ta là người đại diện cùng với nhóm trợ lý, mà người bên trái đang giao thiệp với anh ta là hoa khôi của bộ phận trong miệng tổng giám Thành, Lâm Thanh Nhạc. 

Vì bữa tiệc rượu hôm nay, cô mặc một chiếc đầm đen dài, một bên vai để trần, làn váy bên phải được xẻ cao lên, vòng eo mảnh mai lộ ra, mỗi bước chân nhấc lên, đôi chân thon dài như ẩn như hiện. 

Cô vốn đã trắng, lại mặc chiếc váy đen trên người càng làm cho làn da lộ ra bên ngoài của cô càng thêm chói mắt. 

Vốn dĩ có một ngôi sao lớn như Diệp Chi Du ở bên cạnh, người thường đứng cạnh anh ta sẽ càng trở nên mờ nhạt hơn, mà cách ăn mặc hôm nay của Lâm Thanh Nhạc khiến cô đi vào cùng anh ta nhưng lại không hề giống một nhân viên công tác chút nào, ngược lại càng giống như một diễn viên đi cùng hơn. 

Nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng chỉ thu hút sự chú ý lúc đầu, bởi sau khi cô giới thiệu vài điều với Diệp Chi Du xong thì nhanh chóng lui về phía sau, trốn trong đám nhân viên. 

“Chậc… Quả thật là hoa khôi của bộ phận, lão Thành, năm nay coi như bộ phận của ông thắng rồi.” Hạ Đàm tuy là nói với tổng giám Thành, nhưng khuỷu tay lại đụng nhẹ vào Hứa Đinh Bạch.

Hứa Đinh Bạch nhìn anh ta, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo. 

Hạ Đàm lập tức thu lại động tác của mình. 

Chỉ chốc lát sau, nhóm người Diệp Chi Du đã đi tới đây. 

“Chào Hứa tổng, tôi là người đại diện của Diệp Chi Du, Tưởng Siêu.”

“Chào anh.”

“Cảm ơn Hứa tổng đã chọn chúng tôi làm người phát ngôn của nhãn hiệu. Lần hợp tác tiếp theo…” 

...

Hai nhóm người bắt đầu tụm lại bàn về công việc, sau khi đưa Diệp Chi Du vào, nhiệm vụ quan trọng hôm nay của Lâm Thanh Nhạc có thể coi là đã hoàn thành. Cô tránh sang một bên, cầm ly rượu hoa quả uống vài hớp. 

Cổ họng chợt lạnh, cảm giác khô khốc cũng qua đi, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi. 

Đêm nay đi đi lại lại tiếp đón các diễn viên và ngôi sao, cô không hề lơi lỏng một giây nào, lại còn mang đôi giày cao gót này, đi cả đêm khiến cả chân đều đau. 

“Không thoải mái sao?” 

Sau khi uống xong, cô vừa định lấy một chiếc bánh nhỏ để lót dạ, bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc. 

Lâm Thanh Nhạc giật thót, vội rụt tay về như bị ai bắt quả tang làm chuyện xấu, cô quay đầu nhìn về phía người đang đi đến, là Hứa Đinh Bạch sau khi nói chuyện cùng Diệp Chi Du xong.

Lâm Thanh Nhạc: “Không thoải mái cái gì cơ?” 

Hứa Đinh Bạch liếc nhìn đôi giày cao gót của cô: “Tôi là nói chân phải của cậu, phía sau gót chân đều sưng đỏ lên rồi.” 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, chân phải có chút không được tự nhiên lùi về phía sau, anh làm sao… làm sao có thể thấy được. 

“Không sao, chỉ hơi đau thôi, vì là giày mới nên mang có chút chưa 

quen.” 

Hứa Đinh Bạch thấy cô có chút căng thẳng, nên anh cũng không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn chiếc ly mà cô chưa đặt xuống trong tay, hỏi: “Cậu còn dám uống rượu?" 

Lâm Thanh Nhạc: “Đây là rượu hoa quả, không sao đâu. Thật ra... tớ không phải không uống rượu được.” 

Hứa đinh Bạch cười nói: “Phải không?” 

“Thật mà... ngày đó là bởi vì rượu kia quá mạnh, tớ uống một lúc hai ly nên mới say." 

“Ồ! Tôi hiểu rồi.” 

Nhìn cũng không giống là đã hiểu. 

Sau khi Lâm Thanh Nhạc ngượng ngùng đặt ly rượu xuống, liền thấy anh cũng cầm nửa ly rượu trong tay, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Hôm nay cậu còn uống rượu?" 

Hứa Đinh Bạch: “Ừm.” 

Lâm Thanh Nhạc nhíu mày: “Vậy mà cậu còn dám nói tớ, cậu cũng không được uống nữa, cậu xem lần trước uống đã xảy ra những chuyện gì rồi.” 

Hứa Đinh Bạch im lặng một lúc: “Hôm nay khách khứa khá nhiều, cũng hết cách rồi.” 

Giọng điệu của anh có chút bất lực, nhìn vẻ mặt này của anh, Lâm Thanh Nhạc cũng cảm thấy anh có chút đáng thương... Đứng ở vị trí này, nhiều chuyện đôi khi cũng là không còn cách nào khác. 

“Vậy cậu có thể giả vờ uống rượu, dù sao đây không phải thi nhau mà uống rượu, chẳng ai nhìn chằm chằm cậu có uống hết rượu hay không đâu.” 

Hứa Đinh Bạch nhìn vào ánh mắt có chút lo lắng của cô, giọng điệu dịu đi một chút: “Được, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” 

“Không phải là cố gắng mà phải làm thật sự làm được, biết không?” 

Hứa Đinh Bạch cười khẽ, lần này gật đầu khẳng định: “Đã biết.” 

“Hứa Đinh Bạch, đã lâu không gặp.” Đúng lúc này, có người đi tới chào hỏi. Hứa Đinh Bạch là chủ nhân của nơi này, vì thể hẳn là có rất nhiều người đang tìm anh, Lâm Thanh Nhạc im lặng lùi về phía sau.

Hứa Đinh Bạch nhìn sang: “Chú Triệu.” 

Triệu Chính Huy: “Chà, thế nào rồi? Sau khi cháu trở về Trung Quốc, 

chú không có thời gian rảnh đến thăm công ty của cháu.” 

“Tất cả đều thuận lợi.” 

“Vậy thì tốt rồi, cháu thực sự đã làm rất tốt. Thật may mắn cho Hạo Sâm và Hàn Cảnh có được người giúp sức như cháu.” Triệu Chính Huy nói đùa: “Chả bù cho con gái của chú, cứ thích chạy theo mấy cái vớ va vớ vẩn, lại không chịu để tâm đến chuyện công ty.” 

Triệu Tử Ái bên cạnh Triệu Chính Huy vừa nghe đến mấy lời này liền hừ một tiếng: “Ba, sao đi đến đâu ba cũng đem con ra nói xấu vậy.”

“Ai da, nói trước mặt Đinh Bạch thôi mà có gì đâu, hai đứa các con đều quen biết nhau cả rồi, thằng bé còn không biết con thế nào sao.”

“Quen biết chỗ nào chứ, không quen, một chút cũng không quen!” Triệu Tử Ái xoay đầu, thở phì phò nói. 

“Ơ, cái con bé này có chuyện gì vậy, hôm nay cứ nằng nặc đòi phải đến gặp Đinh Bạch với ba, khi đến rồi thì nói chuyện với người ta như thế này à.” 

Lâm Thanh Nhạc vốn định làm phông nền phía sau, nhưng khi nghe thấy lời này, cô không thể không nhìn hai ba con trước mặt nhiều thêm một chút. 

Cô biết danh sách khách mời, cho nên người tới là Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị và con gái của ông ấy là Triệu Tử Ái cô đều biết, nhưng... giữa bọn họ và Hứa Đinh Bạch có dây mơ rễ má sâu xa gì cô lại không hề hay biết. 

Cô liếc nhìn vị đại tiểu thư kia, ồ, lại còn rất xinh đẹp. 

“Ba, con có lý do gì mà phải tới gặp anh ấy chứ… Ba đừng có nói bậy, con mới không có làm thế.” 

“Được rồi, mỗi ngày ở nhà con lại còn không nhắc mãi tới người ta.” 

Vẻ mặt của Triệu Tử Ái tức giận: "Làm gì có!" 

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhạc. 

Lâm Thanh Nhạc thấy anh đột nhiên nhìn sang, nhếch môi cười, dùng ánh mắt ra hiệu với anh: “Cứ nói chuyện tự nhiên, đừng để ý đến tớ.” 

Hứa Đinh Bạch: “…” 

“Hả? Đây là?” Triệu Chính Huy theo ánh mắt của Hứa Đinh Bạch nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc. 

Lâm Thanh Nhạc đã cố giảm độ tồn tại của bản thân hết sức có thể, nhưng khi khách hỏi, cô vẫn cần lịch sự, hào phóng chào hỏi, đưa tay về phía người trước: “Xin chào Triệu tổng, tôi là Phó giám đốc bộ phận kế hoạch của Aurora, tên tôi là Lâm Thanh Nhạc.” 

“Ôi chao, xin chào.” Triệu Chính Huy bắt tay cô cười: “Xem ra Aurora của các cháu cũng là nơi nhiều người tài giỏi hội tụ, có cả phó giám đốc trẻ tuổi như vậy.” 

Lâm Thanh Nhạc: “Triệu tổng, ngài quá lời rồi.” 

Triệu Tử Ái vừa nãy từ xa đã nhìn thấy Hứa Đinh Bạch nói chuyện với người phụ nữ mặc váy đen này, cô ta chỉ nghĩ rằng người này là đại diện của các công ty khác hoặc là cũng giống mình theo các bậc cha chú đến đây, nhưng cô ta không ngờ rằng đây lại là cấp dưới của Hứa Đinh Bạch.

Cô ta đánh giá từ trên xuống dưới cô gái trước mặt này một lượt. 

Trong loại trường hợp này, giữa con gái với nhau sẽ có sự so sánh. Triệu Tử Ái sau khi đến gần xem dáng vẻ của cô, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. 

Người phụ nữ với dáng vẻ như vậy lại ngày ngày làm việc với Hứa Đinh Bạch...

“Hứa Đinh Bạch, trang viên này của anh thật đẹp, em còn chưa có đi dạo qua đâu, anh dẫn em đi dạo một vòng nha.” Triệu Tử Ái đi tới bên cạnh Hứa Đinh Bạch, hoàn toán chắn hết Lâm Thanh Nhạc phía sau. 

Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch hơi trầm xuống: “Tôi sẽ cho…” 

“Ba cũng sẽ đi dạo thả lỏng một chút, phải không ba?” Triệu Tử Ái biết anh muốn nói gì, lập tức chặn lời anh lại. 

Triệu Chính Huy: “Được thôi, để chú kể cho cháu nghe về chuyện giữa chú với dì của cháu gặp nhau ở Anh vào tháng trước. Lúc đó, chú và dì của cháu tâm sự với nhau rất nhiều việc, vừa hay giờ có thể nói với cháu...” 

Triệu Chính Huy là bạn tâm giao của dì nhỏ và dượng của Hứa Đinh Bạch, vì tầng quan hệ này, Hứa Đinh Bạch luôn tôn trọng ông ấy. 

“Vâng.” Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch thản nhiên, dẫn Triệu Chính Huy đi về phía trước. 

Lâm Thanh Nhạc vừa thấy bọn họ rời đi, liền nhanh chóng xoay người cầm miếng bánh ngọt vừa đặt xuống lên. Nhưng ngay khi vừa định dùng thìa múc một miếng, cô liền thấy Hứa Đinh Bạch đã đi xa nhìn lại đây. 

Cô sửng sốt, nghĩ anh có chuyện cần dặn dò nên liền đứng im không dám nhúc nhích chờ đợi. Nhưng cô gái bên cạnh anh dường như vừa thì thầm điều gì đó, anh lại quay đầu trò chuyện với người ta.

Lâm Thanh Nhạc thu hồi ánh mắt, chậm rãi đút miếng bánh vào miệng. 

Hừ… còn rất bận rộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.