Lời Khuyên Dành Cho Các Nữ Phụ Độc Ác

Chương 4



Tôi không ngờ, vào thời khắc quan trọng, người đứng ra giúp tôi lại là Giang Tri Phi.

Nhưng cô chủ nhiệm nghe vậy, mày cau chặt hơn.

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, lớn tiếng nói với Giang Tri Phi:

"Tri Phi, nếu em bị ai đó đe dọa, không cần lo lắng, nhà trường và giáo viên sẽ bảo vệ em."

Tôi: "..."

Giang Tri Phi bình tĩnh lắc đầu: "Không ai đe dọa em."

Cô chủ nhiệm lại hỏi: "Vậy hôm qua sau giờ học, sao có bạn nói, thấy hai người ở cùng nhau?"

Giang Tri Phi dừng lại, giải thích: "Cô ấy có vài vấn đề trong học tập không hiểu, muốn em có thời gian dạy kèm."

Lúc này, cô chủ nhiệm trợn tròn mắt.

"Cái gì?"

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Thực ra, nếu đổi là bất kỳ giáo viên nào, nghe những lời này cũng đều cảm thấy không thể tin được.

Nhưng Giang Tri Phi đã đưa thang cho tôi leo, không đi xuống là bất lịch sự.

Tôi bịa ra một cái cớ, cúi đầu, giọng buồn bã:

"Đúng. Bố mẹ em dạo này đang ly hôn, em nghĩ nếu em thi tốt, họ sẽ vui, có thể sẽ không ly hôn nữa."

Cha mẹ à, xin lỗi nhé!

Thực ra cha tôi là một kẻ phất lên sau này, sau khi giàu có mới cưới mẹ tôi, không vì gì khác, chỉ vì mẹ tôi xinh đẹp.

Mẹ tôi khi sinh tôi suýt mất mạng do băng huyết.

Vì vậy hai người chỉ có tôi là con gái, cưng chiều không đếm được.

Cô chủ nhiệm biểu cảm phức tạp, một lúc sau mới nói với Giang Tri Phi:

"Giúp đỡ bạn học là việc tốt, nhưng sắp thi đại học rồi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của mình."

Tôi không giận, dù sao thành tích của tôi cũng không có gì đáng để ảnh hưởng.

Lúc rời văn phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Gia tỷ? Sao rồi, cô chủ nhiệm không làm khó cậu chứ?"

Một cậu trai đầu cạo ngắn xuất hiện.

Tôi nhìn kỹ, mới nhận ra đây là một trong những đàn em hôm qua của tôi.

Nhận thấy Giang Tri Phi bên cạnh, cậu ta ngay lập tức cảnh giác, đứng chắn giữa tôi và Giang Tri Phi, giọng điệu hung hăng: "Có phải cậu đi báo cáo, cố tình hại Gia tỷ không!?"

Giang Tri Phi sắc mặt lạnh nhạt, không nói một chữ, trực tiếp vượt qua cậu ta mà đi.

"Ê? Cậu—"

Thấy cậu ta muốn nổi giận, tôi vội kéo lại.

"Tô Dương! Đừng nói lung tung!"

Cậu đụng vào ai không đụng, lại đụng vào người mà tương lai có thể g.i.ế.c tôi trong giây phút!

Cậu ra oai sung sướng, sau này Giang Tri Phi chẳng đổ hết lên đầu tôi sao?!

Tô Dương nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy tôi nói vậy, cũng không tiếp tục, gãi đầu, cười tươi đưa tôi một ly trà sữa.

"Gia tỷ, món cậu thích nhất! Trà sữa khoai môn!"

Tôi nhận lấy: "Cảm ơn."

Tô Dương lại hỏi: "Ê, Gia tỷ, tối nay hẹn ở quán bi-a, cậu đi không?"

Tôi do dự.

Thực ra tôi không muốn đi, dù sao tôi cũng không phải là Trình Gia thật, nhưng nếu thay đổi quá nhanh trong một đêm, cũng không tránh bị nghi ngờ.

Giang Tri Phi đột nhiên quay lại, liếc nhìn về phía này.

Tôi nảy ra ý tưởng.

"Đi gì chứ? Tối nay tôi có việc quan trọng."

Tô Dương ngạc nhiên: "Việc gì quan trọng?"

Tôi uống một ngụm trà sữa, chậm rãi nói.

"Đi học buổi tối chứ sao."

Tô Dương mắt tròn mắt dẹt: "Không phải chứ Gia tỷ? Cậu còn không đi học, lại đi học buổi tối sao?"

Tôi đá cậu ta một cái.

"Cậu biết gì chứ! Buổi tối này còn quan trọng hơn nhiều so với các cậu!"

Đây là cơ hội tuyệt vời để tôi lấy lòng Giang Tri Phi! Ai cản tôi thì tôi sẽ đấu với người đó!

Giang Tri Phi thu hồi ánh mắt, như nghe thấy, lại như không quan tâm.

Tôi bước nhanh đến gần.

"Giang Tri Phi, hôm nay thứ Sáu, trước đó nói sẽ giúp tôi ôn bài, cậu đừng quên nhé!"

Giang Tri Phi không nói gì.

Nhớ đến cậu ta bị điếc tai phải, tôi lại gần xác nhận: "Này? Cậu không thể nuốt lời nhé!"

Giang Tri Phi cuối cùng gật đầu nhẹ.

"Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.