Lời Khuyên Dành Cho Các Nữ Phụ Độc Ác

Chương 7



Như tôi không nghĩ, sau khi tôi và Giang Tri Phi cùng đi lớp tự học buổi tối, trường học không xuất hiện tin đồn tôi và cậu ta yêu sớm.

Thay vào đó, họ đồn rằng—tôi trở thành kẻ l.i.ế.m giày cho Giang Tri Phi, vì cậu ta mà bắt đầu cố gắng học tập.

Tôi… thực sự bó tay.

Trong giờ thể dục, tôi ngồi trên khán đài, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời với vẻ mặt đầy u sầu.

Thôi, đồn thì đồn, làm kẻ l.i.ế.m giày cho đại lão còn hơn làm kẻ thù của đại lão!

Ồ, tôi còn chưa đạt đến trình độ đó, vì dù sao trong mắt Giang Tri Phi sau này, tôi vẫn chỉ là kẻ tầm thường.

"Gia Gia, cậu theo đuổi Giang Tri Phi vất vả như vậy, cậu ta vẫn không hề có phản ứng gì, tôi thấy... hay là bỏ cuộc đi?"

Triệu Kỳ ngồi bên cạnh tôi, cẩn thận mở lời,

"Tôi cảm thấy cậu ta hình như thích Tiết Thanh Thanh."

Tôi liếc nhìn cô ta.

"Thật sao."

Triệu Kỳ lập tức hoảng hốt: "Tôi, tôi cũng chỉ nghe nói, cậu ta, cậu ta hôm qua hình như hỏi Lý Minh Trạch xem nên tặng quà gì cho con gái, hình như sắp sinh nhật Tiết Thanh Thanh rồi..."

Tôi chán nản dựa vào lưng ghế.

Gọi là hình như cái gì, cậu ta thích ai tôi còn không biết chắc sao?

Tiết Thanh Thanh thích chơi đàn cello, Giang Tri Phi đã tự tay làm một bức tượng điêu khắc nhỏ hình cây cello và đặt nó bí mật trên bàn Tiết Thanh Thanh vào ngày sinh nhật cô ấy.

Nhưng Tiết Thanh Thanh không bao giờ biết đó là quà của cậu ta.

Haizz, làm sao mà nam phụ có thể tranh giành với nam chính bằng cách yêu thầm như thế này chứ?

Triệu Kỳ nhỏ giọng nói: "Gia Gia, cậu không giận sao?"

Tôi cười.

"Tôi giận gì chứ?"

Triệu Kỳ nhất thời không nói nên lời.

"Gia tỷ, đánh cầu lông không? Đi không?"

Tô Dương mang theo vợt cầu lông từ phía sau xuất hiện, làm tôi giật mình.

Tôi quay lại: "Tô Dương! Cậu tìm c.h.ế.t à!"

Tô Dương cười cười: "Không phải là tìm không ra người cùng chơi sao, Gia tỷ nể mặt chút, hướng dẫn chút được không?"

Đây là một trong những ưu điểm hiếm hoi của Trình Gia, và cũng là điểm tôi có thể hòa nhập với cô ấy.

"Đừng lằng nhằng. Cậu muốn chơi cầu lông, thiếu gì người muốn chơi với cậu."

Tô Dương cao gầy, tính tình thẳng thắn.

—Ở lứa tuổi thanh thiếu niên, loại con trai này đúng là không thiếu con gái thích.

Tô Dương vẻ mặt ai oán: "Gia tỷ, gần đây cậu dồn hết tâm trí vào Giang Tri Phi, chẳng lẽ cứ thế bỏ rơi bọn tôi sao?"

Tôi cầm lấy vợt.

"Được. Chơi một trận."

Thay đổi quá lớn dễ bị nghi ngờ, dù có thể lấy Giang Tri Phi làm cớ, nhưng cũng không nên quá đột ngột, thỉnh thoảng giả vờ một chút vẫn rất cần thiết.

Câu nói đó là gì nhỉ?

Lời nói dối khó phát hiện nhất là lời nói dối pha trộn sự thật.

Ra đến khoảng sân trống bên cạnh sân vận động, tôi thử đánh cầu lông, vừa vặn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Giang Tri Phi.

Cậu ta đang chạy bộ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, cậu ta hơi quay đầu, cũng nhìn về phía tôi một cái.

Tôi cười, vẫy vẫy vợt với cậu ta: "Giang Tri Phi!"

Cậu ta không đáp lại, ánh mắt dừng lại trên cây vợt cầu lông của tôi một lúc, sau đó nhanh chóng quay đi.

Hả?

Tôi nghĩ rằng sau thời gian qua, giữa tôi và đại lão không thể nói là thân thiết, ít nhất cũng có chút giao tình chứ?

Sao cậu ta lại không thèm để ý đến tôi vậy?

Tô Dương bên cạnh không để ý thấy cậu ta, vừa đi vừa nói:

"Gia tỷ, quả cầu lông trong tay cậu cũ quá rồi, tôi mang quả mới này! Cậu xem được không?"

Tôi nhận lấy quả cầu lông mới cậu ta đưa, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tri Phi đã chạy qua rồi.

Bóng dáng cậu thiếu niên gầy gò nhưng lại mang nét kiên định.

Tôi có chút băn khoăn.

Giang Tri Phi là người trầm lặng ít nói, tính cách rất kiên nhẫn, chỉ khi áp lực lớn hoặc tâm trạng không tốt mới chạy bộ liên tục như vậy.

Là ai làm cậu ta bực bội thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.