Lời Nguyền Chung Tình

Chương 10: Đung đưa lủng lẳng trên vách núi



Trên đường, Kiều Vũ Phi đánh xe ngựa, Đinh Ngọc Phụng ngồi phía sau nàng, bên trong cùng thì hồng y cô nương vẫn còn mê man nằm đấy. Cổ xe ngựa lăn lăn tiến lên trên con đường hướng thẳng đến vùng chiến địa. Kiều Vũ Phi vừa đánh xe vừa âm trầm suy nghĩ. Vẫn chưa biết hồng y cô nương này là người như thế nào trong Lương gia? Nàng ấy có cả một đám thủ hạ đi theo chắc chắn thân phận cũng không nhỏ. Nếu như được nàng ấy trợ giúp, hai người các nàng có thể dễ dàng vượt qua chiến địa hơn. Ngẫm nghĩ, Kiều Vũ Phi định đợi hồng y cô nương tỉnh lại sẽ nghiêm túc cùng nàng nói chuyện.

Đi được nửa ngày đường êm xuôi không thấy có trở ngại hay có người đuổi theo, Kiều Vũ Phi mới dừng ngựa bên một con suối ven lộ để Đinh Ngọc Phụng bước xuống ngồi nghỉ. Hai người ngồi bên suối ăn lương khô, trong khi hồng y cô nương vẫn còn bên trong xe ngựa. Nàng đã tỉnh và phát hiện toàn thân mình bị trói còn bị bắt lên xe ngựa liền tức giận hét toáng lên:

- Họ Kiều kia! Lương Mẫn Doanh có lòng mến khách, muốn thỉnh giá ngươi đến Lương phủ dạo chơi. Ngươi như thế lại cự tuyệt thì thôi, lại còn uy hiếp ta bắt ta đi là sao? Mau lập tức thả ta, nếu không thì đừng trách!

Đinh Ngọc Phụng nghe quát liền quay sang Kiều Vũ Phi hỏi ý. Kiều Vũ Phi chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo mặc kệ nàng kia. Hồng y cô nương Lương Mẫn Doanh ở trong xe không nghe người bên ngoài đáp lời, liền tiếp tục quát tháo:

- Kiều cẩu tặc! Kiều phế nhân! Kiều rác rưỡi! Mau thả bổn cô nương ra! Nếu không ta nhất định sẽ phanh thây cửu tộc họ Kiều nhà ngươi! Kiều phế vật, mau thả ta ra!

Kiều Vũ Phi vẫn bình thản nhấm nháp lương khô, vừa nhìn Đinh Ngọc Phụng đầy thân thiết đưa túi nước cho nàng. Đinh Ngọc Phụng nhìn nhìn Kiều Vũ Phi, lại nhìn sang cổ xe ngựa liên tục lay động do người bên trong giãy giụa càn rỡ. Nàng ái ngại khẽ nói:

- Á Tử! Hay là chúng ta thả vị cô nương ấy ra đi. Dù sao thì...nàng ta cũng không phải người xấu, lại từng giúp chúng ta. Chúng ta uy hiếp bắt đi nàng ta như vậy đã rất quá đáng rồi, lại còn trói người trên xe như vậy, thật sự ta thấy...rất không tốt!

Kiều Vũ Phi mỉm cười, ánh mắt sủng nịch nhìn Đinh Ngọc Phụng thiện lương nhỏ nhẹ tỏ lời với mình. Đinh Ngọc Phụng nàng đúng là một cô nương ngây thơ tốt bụng bởi vậy nàng không hề biết là Lương Mẫn Doanh kia hoàn toàn không đơn giản chút nào. Nàng ta nói nghe thì hay đấy, mời các nàng về Lương phủ dạo chơi sao? Với mối bất hòa giữa hai nhà Kiều - Lương sâu sắc đến như thế, còn không ngừng giao tranh, hỗn chiến ở biên ranh, Lương Mẫn Doanh là mời các nàng đến chơi hay thực chất chính là đưa nàng về Lương phủ làm con tin sau đó sẽ dùng để uy hiếp với phụ thân Kiều sứ quân của nàng? Kiều Vũ Phi cười nhạt trong lòng. Tuy rằng khả năng này chỉ là Kiều Vũ Phi đoán trước lo xa nhưng cũng không thể khù khờ ngồi im mà bị người ta đưa vào thế hiểm. Bởi vậy, Kiều Vũ Phi phải nhanh chóng chớp lấy thời cơ tiên phát chế nhân đảo ngược tình thế uy hiếp Lương Mẫn Doanh bắt theo để đưa các nàng lên đường. Hẳn nhiên hành động này khiến Lương Mẫn Doanh hận đến sôi máu, đã vậy nàng còn bị đối xử thô bạo, trói chặt cả tay chân một cử động cũng bất tiện hỏi làm sao nàng không oán hận? Nghe thấy Đinh Ngọc Phụng cũng nói thay cho mình, Lương Mẫn Doanh nhân đó cũng hô to, kêu khổ nói:

- Phải rồi! Các ngươi thật quá đáng! Ta vốn có lòng tốt, các ngươi lại lấy oán báo ân? Trói tay chân ta đến sưng đau rồi đây này! Còn nữa, các ngươi mang ta đi đến đâu rồi? Ta vừa đói vừa đau, vừa ê ẩm, mệt mỏi lại vừa buồn...Kiều...Kiều Vũ Phi, ngươi mau thả ta! Ta sắp không chịu nổi rồi!

Đinh Ngọc Phụng nghe người kia kêu la, bản thân cũng lấy làm ái ngại nhìn Kiều Vũ Phi như năn nỉ. Kiều Vũ Phi thở dài, bước đến xe ngựa đỡ Lương Mẫn Doanh ra. Đinh Ngọc Phụng đi theo sau, nhìn Kiều Vũ Phi gỡ dây trói trên chân cho Lương Mẫn Doanh, vừa ngại ngùng vừa áy náy nói:

- Lương tiểu thư, thật xin lỗi! Ta và Á Tử không phải có lòng mạo phạm nàng. Chẳng qua chúng ta còn việc phải lên đường, không tiện theo nàng đến Lương phủ. Nàng lại dùng đông người áp đảo khiến chúng ta hoang mang phải dụng đến hạ sách này, mong Lương tiểu thư đừng trách!

- Hừ! – Lương Mẫn Doanh được ra khỏi cổ xe, nghiêng đầu nhìn quanh một lượt rồi hỏi – Đường này không vào thị trấn. Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Đinh Ngọc Phụng chưa biết đáp làm sao, Kiều Vũ Phi ở bên cạnh đã dùng ngón tay vẽ lên tay Lương Mẫn Doanh mấy chữ "chiến địa". Lương Mẫn Doanh trợn mắt, dùng hai cổ tay còn bị trói chỉ lên mặt Kiều Vũ Phi quát:

- Kiều gian trá ngươi quả nhiên không phải người tốt? Bắt ta mang đi là muốn đưa đến doanh trại Kiều gia các ngươi làm con tin sao?

Kiều Vũ Phi khinh thường liếc nàng một cái. Rõ ràng là suy bụng ta ra bụng người mà! Đưa đến doanh trại Kiều gia sao? Đừng nói nàng chưa từng nghĩ đến, mà thực tế dù cho nàng gặp mặt trực tiếp phụ thân Kiều sứ quân của nàng, nàng cũng chưa chắc nhận biết. Thế nhưng Lương Mẫn Doanh nói thế lại nhắc nhở nàng một chuyện, nếu như nàng đã nghĩ muốn nhờ Lương tiểu thư này giúp nàng vượt qua chiến địa để đến núi Hổ, vậy tại sao không dùng thân phận Kiều gia nhị công tử mà đi? Vấn đề là phải làm sao để đến được doanh trại của Kiều gia trong khi nàng còn chẳng nhận biết được đặc điểm quân doanh của họ Kiều nhà nàng dùng là như thế nào?

Kiều Vũ Phi ngập ngừng suy nghĩ, trong khi đó Lương Mẫn Doanh đưa hai tay ở phía sau âm thầm tự mở trói. Trong khi Kiều Vũ Phi đang chau mày nhìn tấm bản đồ vẽ hướng đi đến chiến địa, Lương Mẫn Doanh đã thành công tháo được dây trói liền bất ngờ đánh tới Kiều Vũ Phi một chưởng. Kiều Vũ Phi may mắn quay sang một bên kịp thoát được. Lương Mẫn Doanh cũng không buông tha, giơ song thủ ập tới. Bản lĩnh của nàng không cao nhưng để đối phó với nhược phu "Kiều bại tử" này vốn cần chẳng mấy hơi sức. Ngay khi nàng đạp trúng Kiều Vũ Phi một cước, Kiều Vũ Phi té ngửa, lăn trượt xuống mép dốc núi, tiện tay nàng cũng chụp lấy chân của Lương Mẫn Doanh, kéo theo nàng ta cũng ngã xuống. Hai người đu bám nhau lăn xuống dốc núi. Kiều Vũ Phi ở phía dưới bám lấy chân Lương Mẫn Doanh không buông. Lương Mẫn Doanh thân thủ không tệ nên bám được vào một thân cây mọc trên triền dốc, lại bị kẻ bên dưới đu bám đong đưa, nàng trèo lên cũng không được, đẩy xuống cũng không xong phải hét toáng lên:

- Kiều cẩu tặc! Ngươi buông ta ra! Ngươi...ngươi cái tên này! Ngươi là nam nhân lại ôm chân nữ nhân người ta như thế, ngươi đáng mặt nam nhân hay không?

Kiều Vũ Phi toàn thân đong đưa giữa không trung, sợ đến hoảng hốt. Nam nhân cái con khỉ gió! Ai biểu nàng đá ta xuống núi làm chi? Không ôm chân nàng chẳng lẽ để ngã chết? Kiều Vũ Phi oán niệm, vừa thở phì phò, vừa cố dụng sức, trườn lên trên một chút. Dù sao thì...chân cũng không phải vị trí an toàn dễ ôm, lên cao một chút, nhân tiện tìm chỗ bám mà trèo lên.

Lương Mẫn Doanh thì thấy động tĩnh của Kiều Vũ Phi, hoảng càng thêm hoảng. "Tên khốn này...cư nhiên...ôm lấy động chạm trên thân thể ta như vậy sao? Còn...còn trèo lên nữa ư? Ối! Ngươi đang chạm vào đâu đấy! Chết tiệt nhà ngươi!..." Người ta cũng không phải là tượng gỗ cho ngươi muốn chạm là chạm muốn ôm là ôm, muốn trèo là trèo sao?

- Họ Kiều kia! Ngươi...ngươi buông tay mau!

- ...

"Buông tay làm sao được? Ta không muốn chết nha!" Kiều Vũ Phi hai tay bám lấy hông Lương Mẫn Doanh, đang muốn cố gắng trèo lên một chút nữa sau đó cùng đu vào thân cây với Lương Mẫn Doanh thế nhưng còn chưa kịp lên tới, nàng kia đã vùng vẫy còn hét toáng lên. Nàng sợ nàng kia quẫy quá, cả hai sẽ rơi xuống luôn nên không động nữa. Nhưng mà...Ây da! Không động nữa thì...toàn thân nàng phải bám lấy hông nàng kia mà trụ. Ôi...Lương cô nương, phải làm khó nàng rồi! Nàng phải cố trụ nha!

Lương Mẫn Doanh cũng khủng hoảng chấn kinh. Vừa là lo lắng sẽ bị trượt tay rơi xuống, vừa là bị cái tên kia bám vào, động chạm không ổn lo sợ phân tâm sẽ sảy tay. Cái tên kia hắn là nam nhân nhưng lại ôm lấy lấy nàng, còn bò trườn lên thân nàng. Cả thân nàng đều bị hắn chạm qua. Ôi! Nàng thật sự phải giết hắn, phải phanh thây hắn mới hả dạ. Ấy mà bây giờ nàng bị hắn ôm như vậy, đẩy cũng không được xô cũng không xong. Tên họ Kiều này như một lớp keo bám dính nàng, bàn tay của hắn quấy nhiễu tâm tư của nàng khiến nàng không thể bình tĩnh để dụng sức đẩy thân trườn lên được nữa.

- Khốn kiếp nhà ngươi! Kiều Vũ Phi! Ngươi muốn sao đây?

- {Ta không muốn chết!} – Kiều Vũ Phi khẽ vẽ ngón tay lên lưng Lương Mẫn Doanh.

Ai bảo nàng đá người ta xuống, bây giờ thì nếm mùi khổ sở với người ta đi! Lương Mẫn Doanh tức đến đứng tròng. Cuối cùng cũng không còn cách nào, nàng cắn răng nói:

- Ngươi trèo lên đi!

Được rồi, cho ngươi lên đến trên, ta một lần nữa đá ngươi xuống thử xem có trả được thù này hay không? Lương Mẫn Doanh nghĩ thầm trong lòng, sau đó vận công chống đỡ để cho Kiều Vũ Phi bám ở phía sau nương vào thân thể dẽo dai của nàng mà trèo lên. Kiều Vũ Phi được cho phép cũng không chần chừ nữa, một tay bám hông, một tay ôm vai lần lần trườn lên thân thể người nữ phía trước. Lương Mẫn Doanh cắn môi oán hận trong lòng. Tên quỉ nhát chết không có tiết khí kia! Hôm nay để ngươi mạo phạm ta, Lương Mẫn Doanh ta xin thề sẽ khiến cả họ Kiều nhà ngươi không được chết tốt!

Kiều Vũ Phi vẫn thận trọng ôm lấy sau lưng Lương Mẫn Doanh mà trườn lên. Khoảnh khắc tay nàng vô tình chạm đến nơi đầy đặn trước ngực của nữ nhân người ta, Lương Mẫn Doanh không kịp phản ứng kinh hô một tiếng. Kiều Vũ Phi cũng giật mình, rụt tay về, suýt tí nữa thì rơi xuống liền nhanh chóng ôm lấy cổ Lương Mẫn Doanh để toàn thân mình dán chặt vào thân nàng. Lương Mẫn Doanh thoáng chốc kinh hoảng, nhưng khi Kiều Vũ Phi áp vào, nàng như phát hiện được điều gì đó, lại không thể phản ứng ra, lặng im một lúc để Kiều Vũ Phi trườn lên đến phía trên, bám được vào thân cây. Hai người song song nhau treo lủng lẳng toàn thân vừa thở hổn hển. Lương Mẫn Doanh nhìn sang Kiều Vũ Phi, muốn nói gì đó nhưng không hiểu tại sao lại không thể nói nên lời.

Ở bên trên, Đinh Ngọc Phụng còn đang loay hoay tìm cách cứu hai người bên dưới thì thủ hạ của Lương Mẫn Doanh đã đuổi tới. Đinh Ngọc Phụng nói hai người kia đã rơi xuống dốc núi, các thủ hạ liền thả dây xuống kéo hai người bên dưới lên. Lúc vừa lên được trên mặt đất, cả Lương Mẫn Doanh và Kiều Vũ Phi đều bị chấn kinh, hết cả hơi sức, mất một lúc sau mới hồi thần được. Câu đầu tiên của Lương Mẫn Doanh là chỉ tay vào Kiều Vũ Phi quát:

- Trói lại, mang về Lương phủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.