Lời Nguyền Chung Tình

Chương 18: Bâng khuâng



Ngay lúc hai người các nàng còn đang ngơ ngác, Kiều Vũ Phi bật ngồi dậy, làm thế thủ trước chủ tớ của Lam Hân Di. Lam Hân Di cũng ngỡ ngàng, không nghĩ đến hành động của nàng. Nhân thấy Lam Hân Di không còn địch ý tấn công, Kiều Vũ Phi liền đỡ lên Lương Mẫn Doanh, ôm theo nàng cùng nhau rời khỏi nơi đó. Lam Hân Di và Yến Oanh vẫn còn kinh hoàng trơ mắt nhìn theo. Nhác thấy người sắp rời khỏi thạch thất này rồi, Yến Oanh mới nhìn sang Lam Hân Di khẽ hỏi:

- Chủ nhân, người để họ đi như thế hay sao?

Lam Hân Di nổi nóng, quay sang từng Yến Oanh:

- Ngươi có bản lĩnh thì cản họ lại đi! Đều cũng tại ngươi, hại ta mất cả long tằm lẫn Phỉ Long Xà oan uổng như vậy! Khốn kiếp!

Lam Hân Di mắng xong, cũng bỏ mặc Yến Oanh mà đi vào trong. Nhìn đến cái xác của long tằm, nàng lại không thôi nghĩ đến viên minh châu kì lạ trong người Kiều Vũ Phi. Phải hay không nó thật sự là long châu? Nhưng long châu sẽ không tự nhiên ở trong cơ thể của một người như thế? Chuyện này phức tạp quá, nếu sư tỉ biết được có khi cũng bất ngờ đến không tin nổi. Nghĩ đến đây, Lam Hân Di bất giác nở ra một nụ cười đắc ý. Như này cũng tốt, tuy rằng nàng mất đi hai bảo bối luyện độc nhưng đổi lại sẽ có lí do để đến gặp lại sư tỉ.

Mười mấy năm nay, kể từ khi Liễu Vân Thanh mất, sư tỉ đều đóng cửa tự phong từ chối gặp nàng, mặc cho nàng trăm phương nghìn kế đủ cách tiếp cận cũng vô ích. Khó khăn lắm nàng mới dò la được từ chỗ của Trần Nhân Quý, đệ tử của Liễu Vân Thanh mới biết Liễu Vân Thanh thế nhưng tái sinh thành nhị công tử họ Kiều. Thế là nàng lần theo dấu vết, muốn tận mắt xác nhận xem sao. Lúc trực diện đối mặt, suýt nữa nàng phải hô lên kinh ngạc, người hiện hữu trước mắt và Liễu Vân Thanh trước kia thật sự giống nhau như đúc.

Vốn ra Liễu Vân Thanh, cùng nàng và sư tỉ Mộc Liên Hoa đều là đồng môn cùng bái thần y Dư Thanh Phong làm sư. Liễu Vân Thanh hơn nàng mười hai tuổi. Lúc nàng nhập môn lại là lúc Liễu Vân Thanh tự mình gây chuyện bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn cho nên nàng đối với Liễu Vân Thanh hãy còn xa lạ lắm. Nàng ở trong sơn cốc được sư phụ cùng sư tỉ Mộc Liên Hoa hết lòng chỉ dạy từ sớm đối với sư tỉ kính ngưỡng và quý mến như người thân ruột thịt. Cho đến một ngày, trên giang hồ đồn đại về truyền thuyết Long châu, thêm vào đó tiếng tăm Dị Y Liễu Vân Thanh người có thể dịch chuyển xương cốt, đổi thân thể, hoán vận mệnh, có thể biến người tàn phế thành lành lặn, biến một lão già gần đất xa trời thành một tráng niên khỏe mạnh vô song. Tiếng đồn như thế khiến sư phụ Dư Thanh Phong nghe xong phẫn nộ không thôi. Nếu như lời đồn nói ai thì ông không quan tâm đến nhưng lời ấy là nói đại đệ tử của ông Liễu Vân Thanh. Liễu Vân Thanh là đệ tử đắc ý nhất của Dư Thanh Phong nhưng hắn không giống như Mộc Liên Hoa học y cứu người, hắn không quan tâm đến dược liệu và cách trị liệu lại chỉ hứng thú đến thủ thuật mổ cắt và cách thay thế phần thân thể hư hại. Hắn đã từng cứu cho một con vượn bị đá đè nát chân, lại lấy chân của một con vượn khác ghép sang con vượn này. Cũng không ít lần hắn đổi đuôi cho cáo, hơn nữa còn có lúc hắn đổi não cho thỏ, rồi đổi mắt cho đại bàng, đổi tim cho sói...tất cả những hành động của hắn quả nhiên không sai biệt với danh tiếng Dị Y, thế nhưng là một thần y Dư Thanh Phong không thể nào chấp nhận một đệ tử bất nhân vô đạo, lấy người đổi người, lấy mạng cứu mạng như thế nên mới tức giận trục xuất Liễu Vân Thanh.

Không nghĩ đến Liễu Vân Thanh trên giang hồ nổi danh, liền là gây ra bao nhiêu sóng gió khiến lòng người nảy lên tham sân si dã ý, mộng tưởng đoạt được long châu không ngừng tranh giành long tích, thậm chí muốn có long tích, không ngại hoán đổi thân thể, cắt chi thế chi với hi vọng đổi thân đổi được vận mệnh để rồi gây ra một hồi tranh đấu loạn đến đáng sợ. Để ngăn cản đại họa sẽ xảy ra với thiên hạ, Dư Thanh Phong đành mang hết tuyệt học cả đời cùng công lực bao nhiêu năm của mình truyền hết cho nhị đệ tử Mộc Liên Hoa, muốn Mộc Liên Hoa thay ông xuống núi thu phục Liễu Vân Thanh. Rồi không hiểu Mộc Liên Hoa gặp gỡ Liễu Vân Thanh thế nào lại thành ra động chân tình với Liễu Vân Thanh. Lúc Dư Thanh Phong biết được, không thể nhịn nổi tức giận rốt cuộc thổ huyết thân vong ngay trước mặt Lam Hân Di. Lam Hân Di lúc ấy mới có mười bốn tuổi, liền cấp báo tin cho sư tỉ trở về. Lúc Mộc Liên Hoa trở về, có cả Liễu Vân Thanh cùng đi. Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Vân Thanh, tự nhiên Lam Hân Di đã thấy ghét bỏ. Nhìn cách Mộc Liên Hoa ân cần với đại sư huynh này, Lam Hân Di thấy chướng mắt vô cùng. Kẻ khốn kiếp này là nguyên nhân khiến sư phụ tức chết, vậy mà sư tỉ còn đối tốt với hắn, Lam Hân Di quả thật là không thể chấp nhận nổi.

Đến một ngày nọ, một nữ nhân đưa đến một nam nhân đã chết, cầu xin sư tỉ Mộc Liên Hoa cứu mạng cho nam nhân ấy. Sư tỉ xem thấy người kia đã chết, dù không đành lòng cũng phải buông một chữ thúc thủ mà thôi. Không ngờ lúc ấy, Liễu Vân Thanh đột nhiên thổ huyết sau đó bỗng quì sụp xuống chân sư tỉ, tự tay dùng dao mở lồng ngực muốn sư tỉ dùng chính trái tim của mình cứu cho nam nhân kia. Tình huống như này, sư tỉ cũng không thể làm khác đi, đành dùng trái tim của Liễu Vân Thanh thay cho trái tim đã ngừng đập của người kia. Lúc ấy, Lam Hân Di từ xa nhìn đến, cũng không rõ lắm nội tình tại sao Liễu Vân Thanh lại bỏ mình hi sinh để cứu mạng cho nam nhân kia? Chẳng phải vị đại sư huynh này và sư tỉ Mộc Liên Hoa yêu nhau ư? Lí nào sư huynh vì một nam nhân khác mà từ bỏ sự sống, bỏ lại sư tỉ thế này?

Mọi chuyện cứ thế, Liễu Vân Thanh thật sự đã chết đi. Mộc Liên Hoa cũng từ đó bế quan ẩn cư. Lúc nàng chuẩn bị nhập quan, rất nhiều người đến thỉnh cầu nàng chữa bệnh cứu người, Mộc Liên Hoa chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Kể từ khi Dị Y chết đi, Thánh Y nương tử cũng không còn trên đời nữa.". Cũng từ lúc đó, ngay cả tiểu sư muội Độc Y nàng cũng không có cơ hội gặp được sư tỉ nữa. Nhưng lần này, nàng có tin tức của Kiều Vũ Phi, tin chắc rằng sư tỉ nếu nghe được Kiều Vũ Phi là tái sinh hậu kiếp của Dị Y Liễu lang của nàng ấy chắc hẳn là sư tỉ sẽ vui mừng lắm!

Kiều Vũ Phi đưa Lương Mẫn Doanh ra khỏi thạch thất, tìm được đường trở lại cánh rừng hôm trước thì bàng hoàng kinh hãi khi thấy cả một mảng rừng kia vậy nhưng lại cháy trụi thành tro bụi. Lửa thì đã tắt ngấm từ lâu nhưng cả một khoảng trống không khiến nàng hoang mang trầm mặc. Hộ vệ thủ hạ của Lương Mẫn Doanh cũng không còn một ai ở đây. Kiều Vũ Phi cũng không biết làm sao hơn, trước tiên bế Lương Mẫn Doanh đến bờ suối, dùng nước hất lên mặt, cứu tỉnh nàng ấy đã.

Lương Mẫn Doanh bị nước lạnh vực dậy, nhác nhìn thấy Kiều Vũ Phi tỉnh táo khỏe mạnh ngồi trước mặt nàng, lại nhớ đến lúc vừa rồi nàng là người bị long tằm cắn, độc vào người liền toàn thân cứng đơ, ý thức cũng muốn đình trệ. Trước lúc nàng lâm vào trạng thái mê man, nàng còn nhìn thấy Kiều Vũ Phi không cần nghĩ ngợi đã ngồi xuống hút độc trên cánh tay cho nàng. Bây giờ nàng không sao, còn cùng Kiều Vũ Phi ở tại bờ suối này hẳn là cũng do Kiều Vũ Phi đã cứu? Lương Mẫn Doanh ngây người trong chốc lát, chợt ngồi lên muốn quay sang Kiều Vũ Phi nói gì đó thì đúng lúc Kiều Vũ Phi quay mặt sang nàng. Khoảnh khắc vô ý, môi nàng lướt nhẹ lên má Kiều Vũ Phi một cái nhẹ như gió thoảng qua thế nhưng cả hai cùng lúc...sửng sốt. Kiều Vũ Phi như bị đóng băng, mất một lúc mới chớp chớp mi, quay lại nhìn Lương Mẫn Doanh thì mới biết Lương Mẫn Doanh thế nhưng so với nàng càng thảm hại, một động tác vô ý kia thế nhưng khiến nàng ấy đỏ mặt, ngượng đến chín người. Kiều Vũ Phi bất chợt phì cười. Có lẽ là vì nàng ấy ngượng vì thân phận nam nhân này của nàng! Nghĩ thế, nàng cũng chỉ cười cười, lại cầm lấy tay Lương Mẫn Doanh vẽ vẽ:

- {Không sao rồi, chúng ta tiếp tục đi tìm người được không?}

Nói xong, cũng không đợi nghe Lương Mẫn Doanh đáp, nàng đã đứng dậy, rảo gót muốn đi. Lương Mẫn Doanh nhìn theo, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng im lặng đi theo sau Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi thấy Lương Mẫn Doanh đi chậm lại nghĩ nàng là do vết thương bị long tằm cắn chưa khỏi nên cũng không thúc nàng. Cả hai đi ngược lại hướng đi hôm trước, dò theo dấu chân và kí hiệu, lại dùng cả ám hiệu triệu tập sau cùng cũng tìm được đám thủ hạ của Lương Mẫn Doanh tụ hội. Sau khi hội ngộ, các thủ hạ kia cũng báo lại đã dò la ra được sơn trại của Lâm Dĩ Thông nhưng bởi vì nhân lực không đủ lại không tìm được tiểu thư nên không dám bạo dạn xông vào. Nghe thủ hạ nói vậy, Lương Mẫn Doanh hốt nhiên lại nhìn sang Kiều Vũ Phi như trông chờ quyết định của nàng ấy. Kiều Vũ Phi tuy rằng không nói được nhưng quan sát tinh tế và phân tích tình thế cũng thấu đáo hơn nàng, ý kiến của nàng ấy hẳn nhiên là hiệu quả. Nàng mới nghĩ đến đây, còn đang ngẩn ngơ thì Kiều Vũ Phi quay sang phát hiện ánh nhìn của nàng, liền huých nàng, tay ra dấu, hỏi:

- {Sao không phân phó gì cho họ?}

Lương Mẫn Doanh cau mày:

- Ngươi không có ý gì khác hay sao?

Kiều Vũ Phi nhất thời không có phản ứng. Không phải nàng không có kế hoạch nhưng nàng không nghĩ Lương Mẫn Doanh đột nhiên lại muốn trưng cầu ý của nàng. Ngẫm nghĩ giây lát nàng lại dùng nhành cây làm bút vẽ chữ:

- {Thăm dò nhân lực của sơn trại, đêm nay phóng hỏa sau đó nhân loạn đột nhập cứu người. Ta chỉ nghĩ đến như vậy thôi.}

- Tất cả làm theo ý của ngươi. – Quay sang thủ hạ - Làm theo ý của Kiều công tử.

Lương Mẫn Doanh thuận miệng nói ra, cả đám thủ hạ cũng không dám tin nổi tiểu thư nhà mình là vì truy sát Kiều gia nhị công tử này đến đây để cứu ra tiểu đệ của nàng ấy trong tay người kia. Thế rồi bây giờ nàng lại nghe hết theo ý người ta, còn phán cho thủ hạ làm theo ý người ta ư? Vậy ra quan hệ Kiều Lương hai nhà đã thay đổi chỉ trong một đêm mất tích?

Nhìn đám thủ hạ chạy đi chuẩn bị theo kế hoạch của Kiều Vũ Phi, Lương Mẫn Doanh ở một bên phía sau nhìn Kiều Vũ Phi thận trọng vẽ ra sơ đồ sơn trại rồi phân phó cho các thủ hạ của nàng phương hướng tập kích. Tự nhiên nhìn Kiều Vũ Phi như thế nàng cảm thấy thật uy dũng, thật bản lĩnh làm sao! Nàng đã từng nhìn thấy phụ thân trước ba quân luyện binh khí thế hùng mãnh. Đã từng thấy đại ca, nhị ca anh dũng lấy một địch mười. Nàng tuy rằng chưa từng ra chiến trường nhưng cũng không ít lần lén ra thao trường nhìn phụ thân và các vị huynh trưởng luyện binh tập võ, lúc họ thảo luận binh thư, kế hoạch tác chiến trong thư phòng nàng cũng hay nhìn trộm đều cảm thấy họ là những anh hùng đáng nể nhưng so với bộ dạng này của Kiều Vũ Phi, ừm thì Kiều Vũ Phi không phải tướng mạo hiên ngang võ dũng thế nhưng có thần thái như Trương Lương, tiêu dao tỉnh táo như Gia Cát Lượng, lại thâm trầm như Đông Phương Sóc so với phụ thân Lương Chấn và các huynh trưởng của nàng thì Kiều Vũ Phi vậy nhưng lại có nét gì đó trầm tĩnh nhưng sâu xa, không giận mà vẫn uy phong tột đỉnh. "Người này như thế nhưng càng nhìn càng cảm thấy thật khác biệt, càng tiếp xúc nhiều càng cảm thấy hắn ta vậy nhưng thâm bất khả trắc, không thể xem thường."

Trong khi nàng còn đang phóng tâm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên nhìn thấy Kiều Vũ Phi quay lại. Lo lắng nàng ấy phát hiện ra suy nghĩ của mình, Lương Mẫn Doanh bất ngờ vội cúi mặt né tránh. Kiều Vũ Phi có hơi ngờ ngợ nhưng rất nhanh cũng thản nhiên lướt đi. Nàng còn quá nhiều việc phải lo, hơn nữa quan tâm của nàng nên là ở người khác, sẽ không để tâm đến một hành động cỏn con này của Lương Mẫn Doanh.

Trong gian lao phòng ở Quang Mục trại, Lương Tùng Anh và Đinh Ngọc Phụng bị giam chung một gian. Lúc này, tiểu tử và nàng kể như một phe nên đối với nàng cũng không đến nỗi kinh sợ như lúc đầu nữa. Tình thế hiện tại, cả hai đều trong tâm trạng lo lắng vô cùng. Nhất là Đinh Ngọc Phụng, nàng nao nao trong dạ đứng ngồi không yên. Nhớ đến tình cảnh của Kiều Vũ Phi lúc ấy suy nhược thảm thương, liệu không biết nàng ấy ở một mình trong hang tối có chịu đựng nổi không?

Lương Tùng Anh cũng bực bội, hết đứng lại đi, khó chịu mà không biết làm sao phát tiết. Nghĩ đến bản thân bây giờ rơi vào tay của một sơn đại vương như Lâm Dĩ Thông, trên đường bị áp giải về sơn trại này còn bị bịt mắt, lại dẫn đi vòng vòng vèo vèo, cũng không biết bây giờ là đang ở đâu? Tuy rằng trên đường bị giải đi, Lương Tùng Anh đã tinh ranh rãi đá xếp hình để lại kí hiệu cầu cứu thế nhưng đã qua mấy ngày rồi ở đây cũng không có động tĩnh gì, trước mắt thế này, thật khó hi vọng tam tỉ Mẫn Doanh hay Kiều Vũ Phi sẽ lần theo mà tìm đến kịp.

Càng nghĩ càng lo, bây giờ thì hắn và Đinh Ngọc Phụng sống hay chết đều nằm trong tay Lâm Dĩ Thông. Nhớ đến vẻ mặt kì lạ của Lâm Dĩ Thông khi nhìn chằm chằm vào dấu bớt trên tay mình, Lương Tùng Anh có chút sợ hãi và khó chịu. Cái bớt này chính là bẩm sinh của hắn ta. Phụ thân Lương Chấn đã từng nói qua người có bớt này trời sinh là có vận mệnh nổi bậc vì thế thiên hạ ai ai cũng muốn tranh đoạt hoặc hủy diệt đi nên phụ thân dặn hắn tuyệt đối không được để người ngoài thấy qua nếu không sẽ gặp họa. Cả mười năm nay hắn đều ở trong phủ, ngoài mẫu thân và phụ thân hắn ra ngay cả các huynh tỉ đều không biết hắn có cái bớt này vậy nhưng lúc ấy vì bị Lâm Dĩ Thông tập kích, dốc ngược thân lên mới bất cẩn để lộ ra, không nghĩ như vậy lại thành họa lớn thật. Đêm qua Lâm Dĩ Thông lại đến, nhìn chằm chằm vào cái bớt của hắn sau đó nửa muốn chạm lại không dám chạm. Lương Tùng Anh tuy rằng không hiểu nổi Lâm Dĩ Thông nhưng hiển nhiên hắn biết tên họ Lâm kia đối với cái bớt hình móng rồng này rất là hứng thú thậm chí có lẽ còn muốn đoạt lấy. Chậc! Như vậy thì thật không tốt! Phải nghĩ cách làm sao rời khỏi được đây?

Đinh Ngọc Phụng thấy tiểu tử này hết đứng rồi ngồi, hết ngồi lại lăn nằm xuống sau đó lại vò đầu, xoa trán. Nàng biết hắn lo lắng sợ hãi thế nhưng hắn cứ như vậy, chính nàng cũng muốn hoa mắt, mệt mỏi thêm. Nàng cũng muốn an ủi hắn nhưng nàng vừa mở miệng ra, hắn liền nói phải chi người bị giam cùng với hắn không phải là nàng mà là tam tỉ của hắn thì tốt quá. Tam tỉ của hắn thần thông quãng đại, vừa có công phu vừa nhiều mưu mẹo, nếu đổi lại là nàng ấy bị giam thì nhất định sẽ có cách tự giải cứu mình. Hắn càng nói tôn tam tỉ của hắn lên bao nhiêu thì ý tứ chê bai Đinh Ngọc Phụng nàng xuống nhiều thêm một bậc. Nghĩ lại, quả nhiên nàng đúng là vô dụng thật. Đừng nói là so với tam tiểu thư bản lĩnh của Lương gia, Đinh Ngọc Phụng nàng so với bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ đều thẹn là không bằng. Nàng từ trước đến giờ chỉ là một khuê môn chi nữ, chỉ được học qua ít chữ, biết về nữ hồng, nữ công và nữ tắc, ngoài ra đối với thế đạo thiên hạ nàng cũng ít nghe, ít biết nói chi là rành về mưu mẹo, quyền cước công phu như Lương tam tiểu thư kia. Đây cũng là lần đầu tiên nàng xuất môn. Những chuyện nàng trải qua, nếu không phải có sự xuất hiện kịp lúc của Á Tử Kiều Vũ Phi thì có lẽ rằng số phận mỏng manh của nàng khó hòng giữ được sự sống. Ngẫm nghĩ, vẫn là không nguôi nhớ đến Á Tử. Á Tử tốt với nàng đến thế này nhưng nàng một chút cũng chưa từng làm được chuyện gì cho Á Tử. Không được, nếu như cứ chờ như thế này, chẳng may Á Tử một mình trong hang tối đó xảy ra bất trắc gì, nàng chết cũng không tha thứ cho mình. Nghĩ vậy, nàng quay sang Lương Tùng Anh, vẫy hắn đến cùng thảo kế sách bỏ trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.