Lời Nguyền Chung Tình

Chương 70: Nếu thiên ý muốn tất cả đều tản nát...



Trong huyền thuật kì môn, cưỡng mệnh đoạt phách là trái thiên đạo, không thể dung tha nhưng nếu là cộng mệnh trợ sinh, tức là một người hi sinh nhường lại phần phước vận mệnh của mình cho một người khác thì có thể được. Thế nên khoảnh khắc thấy Liễu Vân Thanh hóa thành khói trắng muốn xuyên qua chỗ hỏng trên phong ấn để tiến vào cộng sinh với Kiều Vũ Phi thì Mộc Liên Hoa muốn cản cũng không được. Là ông trời cố ý sao? Nàng rõ ràng là muốn hi sinh Kiều Vũ Phi để phục sinh cho Liễu Vân Thanh của nàng, lí nào đến bước đường này lại thành ra Liễu Vân Thanh tự mình hủy mệnh, hiến vận cho Kiều Vũ Phi đổi số hồi sinh?

- Không đâu! Đây không phải là sự thật. Sai rồi! Không phải là như vậy đâu? Liễu lang, đừng mà! Chàng đã hứa gì với ta? Chàng hứa trùng sinh sẽ cùng ta nối duyên bạc đầu. Tại sao vẫn muốn rời đi? Tại sao không giữ lời đã hứa? Tại sao hả?

- Liên Hoa! Liễu Vân Thanh vốn không xứng đáng với muội. Ngay cả khi trái tim ta không còn trong đầu ta vẫn là hình bóng của người đó. Một người như vậy xứng đáng để muội phải hủy hết tu vi, tổn hại nguyên thần để phục sinh sao? Liên Hoa, chấp niệm chính là đau khổ. Muội vì một Liễu Vân Thanh khiến bao nhiêu người đau khổ càng là không nên. Hãy để ta được làm một việc cuối cùng mà ta muốn.

- Không...

Khoảnh khắc nhìn thấy linh hồn Liễu Vân Thanh như một làn khói tan dần trong hư vô, trận pháp của Mộc Liên Hoa cũng sụp đổ, pháp đàn ngã xuống, Mộc Liên Hoa cũng bị tổn hại nguyên thần, hỗn khí công tâm đến mức thổ huyết. Trước mắt, mây đen tan dần, mặt trăng ló dạng nhưng tất cả khung cảnh ở Đoạn Phong thạch lúc này vẫn hỗn độn hoang tàn. Mộc Liên Hoa cố gượng mình chống dậy bước đến cầm lên chiếc bình phong ấn linh hồn của Kiều Vũ Phi mà nhìn vào thật lâu. Có thể tin được không? Đây mới chính là thiên mệnh. Mặc cho thần long tộc bán tiên như nàng và cả Lam Hân Di kẻ biết người không đủ mọi cách hủy diệt linh hồn của người này, rốt cuộc đánh loạn một vòng lại càng bồi thêm số mệnh cho nàng ấy. Đây là thế nào? Rất rõ ràng nàng đã đoán ra số mệnh của Kiều Vũ Phi thọ mạng không lâu, tại sao nàng ấy không chết mà còn tự mình cãi vận mệnh phi thường thế này? Đây rốt cuộc là do huyền thuật của vị tiên nhân nào đó cố ý chống lại nàng hay bản thân Kiều Vũ Phi kia mới chính là cao nhân thật sự, so với Mộc long thần chủ nàng còn cao minh hơn?

Lúc này, Mộc Liên Hoa mới mở phong ấn của chiếc bình, dụng công thử xem lại phúc vận của Kiều Vũ Phi thì mới bàng hoàng kinh ngạc. Từ lúc nàng thu lại long châu vẫn chưa từng nhìn đến vận số của người này, thật không sao ngờ đến nàng ta bằng cách nào đó đã biến chuyển thần kì, chẳng những thọ mệnh dài hơn, phước lộc cũng thâm hậu.

- Làm sao có thể chứ? Số mệnh này...cùng với Kiều Vũ Phi dường như không đúng?

Nàng làm sao ngờ đến bản thân tinh thông thần thuật bây lâu vẫn không qua được câu người tính không bằng trời tính. Một linh hồn xuyên không lại có thể làm loạn hết kì vận thiên cơ của nàng mấy mươi năm sắp đặt. Nếu không phải nàng sơ ý tính sai, bỏ qua số mệnh cao cường của cái người xuyên không kia thì có lẽ nàng đã có cách thay đổi cục diện. Số mệnh mỗi người là trời sinh, nhưng phước đức có thể bảo vệ và thay đổi vận mệnh. Là do nàng chủ quan cho rằng Kiều Vũ Phi phước yếu mệnh mỏng cho nên muốn cưỡng mệnh đoạt phách của nàng, lại không ngờ đến một linh hồn khác lại chen đến cộng sinh với Kiều Vũ Phi. Còn có long châu là bảo vật thần long tộc của nàng rốt cuộc lại để cho linh hồn kia tiếp hưởng thành ra đã để nàng ấy chuyển vận thần kì. Đến lúc này, Mộc Liên Hoa không thể không nhận đã thua ông trời. Làm được đến bước này vẫn còn hỏng chuyện, rõ ràng là thiên ý cao minh không thể làm trái mà.

Mộc Liên Hoa tâm tư sụp đổ, rốt cuộc buông tay bỏ mặc chiếc bình đó cạnh bên cổ thân thể của Kiều Vũ Phi trên đất.

- Nếu ngươi bản lĩnh đến như vậy, cũng không cần đến ta giúp người nhập thể hồi sinh.

Nàng nói xong cũng ôm lấy thân thể thương tích của mình muốn rời đi. Lúc bước ngang qua Lam Hân Di, nhìn sư muội thần sắc tàn tạ thế nhưng vẫn còn hơi thở. Là do Tụ Hồn châu ở trong bụng đã bảo lưu linh hồn của sư muội. Nàng tiện tay nâng sư muội dậy cùng rời đi. Thấy mọi người đều đã đi hết, cảnh sắc quỉ dị cũng đã không còn, trên mặt đất chỉ còn lại một cổ thân xác của Kiều Vũ Phi cũng không biết là đã chết thật hay chưa cùng với thanh Phù long kiếm, Đinh Trọng lúc này mới từ trong bụi rậm bước ra định đến nhặt lấy thanh kiếm rồi rời đi. Không ngờ, hắn vừa chạm được vào thanh kiếm cầm lên lại bị một bàn tay khác chặn lấy. Đinh Trọng kinh sợ quay nhìn mới phát hiện ra là Kiều Vũ Phi không biết tự lúc nào đã hồi hồn tỉnh lại. Rõ ràng lúc nãy, hắn đã nhìn thấy Kiều Vũ Phi bị kiếm đâm xuyên lại còn bị sét đánh. Hơn nữa, nữ nhân áo lam kia còn nói đã thu được hồn phách của nàng nhốt vào bình sứ, như thế theo lí nàng đã chết rồi mới phải. Thế rốt cuộc Kiều Vũ Phi trước mắt hắn lúc này là người hay quỷ đây?

Ý niệm muốn đoạt lấy thanh kiếm rồi thật nhanh vụt chạy đi, Đinh Trọng lập tức đánh Kiều Vũ Phi một chưởng để vụt thoát nhưng chẳng ngờ lúc xuất chiêu lực hắn đánh đến Kiều Vũ Phi lại giống như đánh vào tường thép. "Không phải chứ? Không phải người! Kẻ này thật sự không phải người"

Đinh Trọng bị bộ dạng lúc này của Kiều Vũ Phi dọa sợ. Rõ ràng là kẻ nên chết lại không chết, bật dậy hồi sinh còn trở nên quỉ dị vô cùng. Chẳng trách sao lúc nãy thấy hai nữ nhân quỉ quái kia thế mà đều kinh sợ rút lui. Xem ra Đinh Trọng hắn cũng không phải là đối thủ, tốt nhất nên thoát đi thật gấp. Nghĩ là làm, Đinh Trọng cũng buông kiếm vụt chạy. Người đấu với quỉ, tuyệt nhiên không tốt, giữ lấy sinh mạng mới là quan trọng hơn. Đinh Trọng lập tức ba chân bốn cẳng phóng chạy thoát thân. Thế nhưng Kiều Vũ Phi giống như một hung thần ác sát, cầm lấy Phù long kiếm dũng mãnh vung lên chém vào hư không một nhát kình thiên, liền lập tức thần khí của kiếm bắn đến đánh trúng Đinh Trọng khiến hắn sụp ngã nằm dài trên đất. Kiều Vũ Phi vẻ mặt lạnh như băng sát khí trùng trùng từng bước tiến đến. Đinh Trọng cảm thấy không xong rồi. Người này dường như đã nhập tà, lần này hắn gặp nạn rồi!

- Đừng mà! Kiều Vũ Phi! Ngươi...ngươi đừng làm bậy! Ngươi có nghe không? Lúc nãy, nữ nhân đó...nữ nhân đó cùng hồn ma kia đã từng nói ta cùng ngươi...ta cùng ngươi là huynh muội. Ngươi biết không? Ngươi đừng giết ta. Ta là ca ca, là hoàng huynh của ngươi đó...Kiều Vũ Phi đừng mà...A...

Chỉ nghe thấy "phựt" một tiếng. Kiều Vũ Phi hạ xuống thanh kiếm cho rỏ máu cũng không nhìn đến đầu của Đinh Trọng đã lăn lông lốc dưới chân nàng.

- Thiên mệnh sao? Là thiên ý như vậy hay sao? A...a...a...! Khốn kiếp! Tất cả đều là khốn kiếp! Đều là hại người! Hại người! Hại người! Ngọc Phụng, xin chờ ta! Thiên đường, địa ngục nàng cũng phải chờ ta. Ta bất kể là thiên ý địa tâm, thiên tác địa hành thế nào, từ nay bất cứ kẻ nào, bất cứ ai cũng không thể cản ta cùng nàng. Đinh Ngọc Phụng!

Kiều Vũ Phi phẫn hận xung thiên, oán khí ngập đầu, gần như cuồng tâm bạo phát. Vừa rồi, lúc bị cơn sét đánh tới, nàng những tưởng mình đã chết mất rồi. Điều duy nhất còn lại trong tâm tư nàng vẫn là Đinh Ngọc Phụng. Cho dù phải hồn phiêu phách tán, cũng xin ông trời thương xót để cho nàng nhìn thấy người yêu một lần sau cuối có được không? Ý niệm đó thế nhưng rất mãnh liệt, cho đến nàng cảm nhận được hóa ra mình đang ở trong một không gian rất kì quái, nhìn quanh bốn bề kín mịt, rộng thì không rộng nhưng cố gắng đi thế nào cũng không chạm vào được bờ kia. Lần đầu tiên Kiều Vũ Phi ở vào hoàn cảnh quỉ dị thế này. Cho đến khi nàng nghe được lời của Lam Hân Di nói với Mộc Liên Hoa, biết mình đã bị yêu thuật Thu Linh giam giữ và Lam Hân Di còn muốn phong ấn phi tán nàng, nàng cố hết sức mình tìm cách tầm thoát. Thật không thể tin nổi hai nữ nhân kì bí này thế nhưng lại là kiểu người gọi là bán thần tiên có bản lĩnh thâu thiên còn ở đây đối với nàng mà thi triển kì môn dị thuật. Ở trong chiếc bình sứ còn bị pháp ngải phong ấn thế nhưng nàng nghe được hết những lời của những người bên ngoài đã nói với nhau. Thậm chí, lúc Lam Hân Di động thủ ném nàng đi, nàng còn cảm nhận được sự chuyển động, trong bụng thầm than thật là không tốt! Rất may, chiếc bình vừa ném vào không trung, liền có một bàn tay từ đâu chụp lấy. Một cảm giác ấm áp, an tâm khiến Kiều Vũ Phi buông nhẹ cả tâm bởi vì ngay sau đó người kia đã cầm chiếc bình sứ bỏ vào trong ngực cẩn thận bảo toàn. Ở trong sự bảo bọc cẩn trọng kia, Kiều Vũ Phi nghe được nhịp tim, cảm được tiếng thở và dần dần nhận ra người đó.

"Ngọc Phụng! Là Ngọc Phụng!" – Tâm can nàng thổn thức nháo nhốn lên. Thật là Ngọc Phụng đã cứu nàng. Nàng ấy đã biết nàng ở trong chiếc bình này và sẽ cứu nàng ra phải không? "Đinh Ngọc Phụng, để cho ta nhìn thấy nàng một lúc có được không? Ta muốn nhìn nàng, hãy cho ta nhìn nàng một lúc đi, Ngọc Phụng...". Bởi vì nàng có cảm giác bản thân đã không xong rồi. Gì chứ hồn lìa khỏi xác, còn bị nhốt trong bình ném đi, đây có phải trong phim đâu, làm gì có chuyện như thế có thể hồi sinh trở lại? Chính vì thế, nàng cần phải gặp Đinh Ngọc Phụng, phải nhìn nàng ấy, khắc sâu nàng ấy dù một khoảnh khắc nhỏ thôi cũng không muốn bỏ lỡ.

Ấy nhưng nàng ở trong chiếc bình kín mít, có thể làm được gì đây? Cảm nhận nhịp thở của Đinh Ngọc Phụng khó khăn, nhịp tim cũng rất rối loạn cứ như là đang vận động mệt nhọc. Rõ ràng là nàng ấy đang trọng thương, vì nàng lại còn đánh liều nhảy xuống vực. Nếu nàng ấy mà có bất trắc gì thật sự nàng có chết một trăm lần nữa cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Lúc Đinh Ngọc Phụng đặt tay lên đến mặt đất, nàng ấy đặt chiếc bình đựng linh hồn lên trước tiên. Có lẽ bởi vì nàng ấy sợ bản thân không đủ sức trèo cho nên vẫn là ưu tiên cho Kiều Vũ Phi trước. Và cũng vào lúc ấy, cũng không biết là do nhờ vào trận pháp của Mộc Liên Hoa hay bởi vì công lực của Lam Hân Di không đủ, thần lực phong ấn bị giảm đi nên Kiều Vũ Phi vẫn trong chiếc bình nhưng không chỉ nghe được rõ mà còn nhìn rất rõ. So với người trần mắt thịt như Đinh Ngọc Phụng, nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng bộ dạng hương hồn của người gọi là Liễu Vân Thanh. Những lời của Liễu Vân Thanh thật sự khiến nàng cũng bàng hoàng kinh sợ, ấy nhưng khoảnh khắc nàng chật vật đến phát điên khi thấy Đinh Ngọc Phụng tuyệt vọng buông xuôi lao mình xuống vực. Nàng ở bên trong chiếc bình gần như điên loạn. Trời ơi! Ngài tàn nhẫn thế kia! Tại sao lại khiến Ngọc Phụng tự vẫn?

Nàng điên cuồng muốn đập tung chiếc bình để nhảy theo Đinh Ngọc Phụng, đáng tiếc nàng chỉ là một cổ hồn nhẹ tênh, làm thế nào cũng không đánh được vào chiếc bình quỉ quái. Vừa lúc ấy, Liễu Vân Thanh mới đưa mắt vào nhìn nàng. Lần đầu tiên nàng chạm mắt với người gọi là thực mẫu thân sinh, một khuôn mặt giống hệt nàng như đúc ấy nhưng ở ánh mắt đầu tiên nàng đã oán hận thấu xương với người này. Đều là tại người này! Muôn điều ngang trái đều là tại cái người tên Liễu Vân Thanh này! Người này không chỉ là Dị y mà còn chính thực là kẻ dị người dị thể. Người này nam không nam, nữ không nữ lại dây dưa tình oan duyên nghiệt với cả nam và nữ, rốt cuộc để liên lụy đến bao nhiêu người rồi? Kiều Vũ Phi oán hận sâu nặng, ánh mắt đầy căm hờn đáp lại ánh mắt thần tình xúc động của Liễu Vân Thanh. Liễu Vân Thanh thế nhưng chỉ mỉm cười một chút, một tiếng cũng không nói gì với nàng đã tự mình hủy phách, biến tan trở thành một làn khói chui vào lỗ hỏng trên phong ấn và hòa vào nhập thể với linh hồn của Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi có chút không thể tin nổi nên nhìn nhìn lại chính mình tìm kiếm, đến lúc nghe tiếng của Mộc Liên Hoa thất kinh hốt hoảng hét to, rồi tự nhiên nàng cảm thấy dường như cổ linh hồn của mình dần có sức mạnh lên không ít. Lúc nàng phá được phong ấn trở lại với thân thể rồi hồi sinh, trong đầu nàng cũng chỉ có một ý nghĩ: Nàng sẽ trả đủ nếu bất cứ ai muốn đùa cợt với số mệnh của nàng. Kể cả ông trời cũng đừng hòng.

Là Đinh Trọng không may xuất hiện đúng lúc nàng muốn cuồng tâm bộc phát. Một nhát chém đoạn thủ kia thật sự đã xả đi không ít oán hận của nàng thế nhưng Đinh Ngọc Phụng mất rồi. Nàng ấy thực đã nhảy xuống vực rồi. Đã không còn nàng ấy, nàng còn cầu sống để làm gì? Nghĩ nghĩ, nàng lại nhắm đến miệng vực mà lao xuống.

- Nếu sống cùng nhau là một chuyện nghịch thế bất luân, để ta cùng nàng phiêu diêu tự tại. Ngọc Phụng, đừng đi vội, hãy chờ ta!

- Đừng mà thiếu chủ!

Ngay ở khoảnh khắc Kiều Vũ Phi tung mình nhảy xuống, các thủ hạ Kiều gia đã tìm được đường trèo đến đỉnh Phong Thạch kịp thời cản ngăn nàng tự sát. Kiều Vũ Phi thật sự quyết tâm quyên sinh, mấy chục nam nhân tướng sĩ cố hết sức liều mình cũng không ghì nổi nàng giữ lại. Vừa may lúc đấy một thám mã khẩn cấp đem theo tin cầu viện xin cứu binh. Lâm Dĩ Thông đưa trọng binh vào Ngô gia lãnh cứ đã bị phục kích, tình huống ở chỗ của Lương Tùng Anh cũng không thấy đưa tin về. Kiều Vũ Phi bất chợt nghĩ Ngô Thế Minh thật sự không thể có bản lĩnh cao minh với số quân lực chỉ bấy nhiêu lại dàn ra trận pháp như thế. Nếu đây là một thế trận không cân sức, nàng càng đưa quân vào chỉ có tự tìm đường chết đem củi đốt ra tro mà thôi. Khả năng Ngô Thế Minh cũng sẽ không để Lương Mẫn Doanh và Đinh Thái Ninh ở trong quân doanh của hắn. Đã là thế, nàng tội tình gì tự mình tiêu hao lực lượng?

- Lập tức truyền lệnh của ta lệnh cho Lâm trại chủ toàn lực rút về về phía Tây. Lương Tùng Anh cùng tất cả thám quân lập tức trở về hội quân ở cửa sông Đông Thanh bảo toàn lực lượng.

- Nhưng mà chủ soái, thiếu chủ chúng ta rút quân nhất định phía Quang Mục trại và Lương gia quân sẽ cho rằng chúng ta không tuân thủ giao ước kết minh tự mình bỏ chạy trước. Như thế đối với danh tiếng quân Kiều gia chúng ta làm sao mà ngẩng mặt?

- Phải đó chủ soái, cứ tiếp viện binh. Trận này lực lượng không chênh lệch quá xa, vượt qua được ải Tang Châu lĩnh, chúng ta có thể đánh được vào lãnh cứ Ngô gia rồi. Xin chủ soái suy xét.

Trước những lời can gián của muôn binh, Kiều Vũ Phi cũng đã ghìm lại tâm tư, lo cho đại cuộc trước. Bất kể như thế nào nàng cũng không thể để Lương Mẫn Doanh và Đinh Thái Ninh gặp hiểm nguy. Nàng đứng dậy cởi bỏ soái y, cầm Phù Long kiếm giơ lên, từng lời nghiêm cẩn thẳng thắn nói:

- Tất cả nghe ta! Chúng ta đều mắc mưu, bởi vì bọn họ dùng chiêu khích tướng đánh vào mối quan hệ kết minh của chúng ta mục đích ép chúng ta phải xuất quân sau đó cùng đồng minh bí mật ở phía sau triệt tiêu chúng ta không còn manh giáp. Bọn họ đã nắm rõ tình hình của chúng ta, biết quân lực của chúng ta, còn khiển được chúng ta theo ý của họ. Thế chúng ta còn đánh được kiểu nào? Mọi người đều cho rằng Tang Châu lĩnh là ải khó qua, thế nhưng ải thật sự khó qua chính là ở phía sau. Một khi bước qua sẽ không còn đường quay lại. Mọi người nói đi, chúng ta xuất quân là để cứu người hay là đi tìm chết?

Đám tướng sĩ nghe nàng phân tích thật sự có một chút ngây ngốc, không biết nên làm sao.

- Thế nhưng xin chủ soái tam tư! Lương tam tiểu thư đối với liên minh của đại quân cực kì quan trọng, chúng ta không thể không cứu.

- Người thì nhất định phải cứu. Nhưng chỉ cần một mình ta là đủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.