Diệp Tiêu đưa Bạch Bích đến dưới lầu. Bạch Bích bỗng nhìn anh bằng ánh mắt rất lạ.
- Sao lại nhìn anh như vậy?
Bạch Bích mãi sau không có phản ứng gì.
Diệp Tiêu lại nhắc lại:
- Bạch Bích?
- Vâng, có chuyện gì vậy?
- Em làm sao thế?
Bạch Bích lẩm bẩm:
- Giống quá, thực sự quá giống!
Diệp Tiêu nghĩ một lát, anh đã hiểu:
- Em nói là anh giống Giang Hà chứ gì?
Bạch Bích không trả lời, cô lặng lẽ cúi đầu.
Diệp Tiêu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn lên trời sao, không nói một lời, mãi lâu sau, anh đưa tay vuốt mái tóc Bạch Bích, nói khẽ vào tai cô:
- Bạch Bích, nghe anh nói đây, anh là Diệp Tiêu, anh không phải Giang Hà, Giang Hà đã mất rồi, anh ấy đã mãi mãi rời xa chúng ta!
Bạch Bích nghẹn ngào:
- Em hiểu rồi!
- Thôi, mau về ngủ đi, anh không lên nữa đâu.
Bạch Bích gật đầu:
- Tạm biệt anh!
Cô đi lên lầu.
Diệp Tiêu nhìn theo bóng cô, lắc đầu, sau đó cũng quay về.
Đêm khuya, dưới lầu vắng ngắt, không một bóng người.
Bỗng một cô gái xuất hiện, cô ta là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh), mắt cô dưới trời đêm phát ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp.
10
Phòng Thực nghiệm pháp y vắng lặng.
Phương Tân nằm bò ra trước ống kính hiển vi và màn hình vi tính, mắt đỏ quạch, hình như anh đã thức suốt đêm. Anh vẫn đang tập trung phân tích mô tế bào Diệp Tiêu đưa đến. Bỗng nhiên anh phát hiện thấy cái gì, anh ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng. Anh nói nhỏ với chính mình: “Trời ơi!”
Phương Tân nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng.