Tiếng hét vừa cất lên, một tảng đá lớn bỗng nhiên rớt xuống, không biết là do bị rung chuyển bởi tiếng hét, hay do ông Trời muốn giúp Lỗ Nhất Khí, nên tảng đá vừa hay giáng trúng đỉnh đầu Tùng Đắc Lễ. Tuy không thể đập chết ngay một cao thủ như gã, song hoàn toàn có thể khiến hàm răng đang cắn chặt lưỡi cưa nới lỏng ra.
Hàm răng vừa buông, lập tức máu tươi xương vụn bắn ra tung toé từ đầu vai Tùng Đắc Lễ. Đao lang nha rơi ngay xuống đất cùng với cánh tay đang nắm chặt lấy nó.
Tùng Đắc Lễ điên cuồng lồng lộn, định liều chết nhổ phăng cán rìu đang cắm ngập trong người ra, gã muốn giết chết Lỗ Nhất Khí ngay lập tức, dù là có phải chết cùng. Song cán rìu đã găm chặt vào cơ thể gã không thể rút ra, cứ như đã mọc rễ vào trong đó.
Có hai bàn tay to khoẻ rắn chắc đang giữ chặt lấy phần cán rìu lòi ra sau lưng gã.
Tùng Đắc Lễ đã hoàn toàn mất hết lý trí, dồn hết sức lực đột ngột lao thẳng xuống khe nứt. Gã muốn dùng xung lực và trọng lượng của mình, cộng thêm trọng lượng của Lỗ Nhất Khí đang lủng lẳng bên dưới để kéo tuột kẻ đang giữ lấy cán rìu ở sau lưng cùng rơi xuống dưới.
Cơ thể người đã lao xuống khe nứt rộng hoác sâu hun hút chẳng khác gì phiến lá khô. Tùng Đắc Lễ đã biến thành một phiến lá khô như thế. Gã không thể ngờ rằng nửa cơ thể bên trái đột nhiên đứt ra một khe dài, nối liền với vết đâm xuyên sườn bên trái.
Cơ thể Tùng Đắc Lễ tuột ra khỏi cán rìu, lao thẳng xuống khe nứt. Đến tận lúc đó, gã vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, cho đến tận khi cơ thể gã bốc mùi khét lẹt.
Lỗ Nhất Khí đã được kéo lên trên bởi Nhậm Hỏa Cuồng đang nắm chặt cán rìu và Phó Lợi Khai tay lăm lăm thanh loan đao lưỡi trong.
Trên mũi loan đao vàng thẫm lấp lánh của Phó Lợi Khai còn nhỏ giọt vài tia máu đặc quánh. Ngay bản thân gã cũng không ngờ được rằng thanh loan đao trong tay mình lại sắc bén đến vậy. Một nhát đao trong cơn bấn loạn vẫn có thể nhẹ nhàng men theo cán rìu cứa đứt ngang nửa cơ thể vạm vỡ của Tùng Đắc Lễ.
Dung nham đang tiếp tục cuồn cuộn dâng lên trong khe nứt. Nhưng bên kia rãnh nứt, Thuỷ Băng Hoa và hộp ngọc vẫn đang nằm trong tay Tùng Đắc Kim. Lão mù và Quỷ Nhãn Tam vẫn đang trong thế giằng co với gã.
Lỗ Nhất Khí thò đầu vào trong khe nứt, liếc sang hai bên trái phải, rồi nói chắc như đinh đóng cột:
– Đi, sang phía đối diện!
Khe nứt rất dài và rộng, đã bửa đôi ngọn núi, không thể nhảy qua, song Lỗ Nhất Khí đã phát hiện ra một “cây cầu” bên trong khe nứt. Đó là hai tảng đá lớn chia ra đối xứng ở hai bên vách nứt. Ngoài ra cách “cây cầu” không xa có một đường hầm hình vuông bị khe nứt bẻ gãy toạc. Việc cậu cần làm giờ đây là đi tới vị trí đó, lợi dụng hai tảng đá để vượt qua khe nứt dài rộng.
Phó Lợi Khai phát hiện ra một con đường ở phía sau vách đá sạt lở, song không biết con đường sẽ dẫn tới dâu, cũng không biết năm xưa nó được tạo ra nhằm mục đích gì. Chỉ thấy bên trong tối đen như mực, vô cùng ẩm ướt, trên vách đá bám một lớp bùn đất rất dày. Nhìn vào hình dáng của đường hầm, có thể thấy nó được xây dựng hết sức sơ sài, vách tường cao thấp nhấp nhô, bề rộng chỗ phình chỗ hẹp, cảm giác như đây là một hang phụ trợ được đào ra trước khi xây dựng ám câu, dùng để vận chuyển vật liệu vào trong và đưa đất đá ra ngoài.
Lỗ Nhất Khí lôi viên đá huỳnh quang Ba Tư ra, dẫn đầu đi trước. Cậu chạy rất nhanh, chỉ thầm mong con đường hầm có thể dẫn họ tới chỗ “cây cầu”. Kiểu đi bạt mạng bất chấp mọi thứ xung quanh của cậu rất nguy hiểm, song Nhậm Hoả Cuồng và Phó Lợi Khai cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ngăn cản, chỉ bám sát sau lưng cậu.
Đường hầm hơi dốc xuống, họ đi đã một lúc lâu mà vẫn chưa tới cuối đường, song lại phát hiện trên vách động có một lỗ hổng. Nhìn qua lỗ hổng, thì thấy bên trong là một đường hầm lát gạch, vuông vức bằng phẳng. Nhìn thấy con đường, ba người lập tức nghĩ rằng đã tìm được đường chính, bèn vội vội vàng vàng chui qua lỗ hổng vào trong.
Song đường chính cũng không hề dễ đi, có rất nhiều ngã rẽ. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, thận trọng thăm dò, ba người liền phát hiện ra rằng, đây chính là cách cục bác cổ phân cành* trong kỹ pháp của Lỗ gia. Đã quen với đường đi, họ bèn di chuyển nhanh hơn. Song sau khi đi qua một chỗ ngoặt vuông góc, một cảnh tượng thình lình hiện ra trước mắt khiến họ khựng lại sững sờ.
* Cách cục bác cổ có rất nhiều loại, chủ yếu dùng để trang trí vách tường và vách ngăn gỗ, có thể đem lại phong vị cổ kính, thanh nhã. Cách cục bác cổ phân cành được tiếp diễn theo một phương thức bất quy tắc, giống như những cành cây phân nhánh, song trong sự lộn xộn, lại toát lên một phong vị riêng.
Là một sát thủ, một Người Đao mười sáu lưỡi công lực phi phàm. Người Đao một tay vịn vào vách đá, một tay đang điên cuồng cào xé lồng ngực, cúi đầu ho dữ dội. Trên nền hang cắm một lưỡi đao, đó chính là lưỡi đao thứ mười lăm giấu trong miệng của Người Đao mười sáu lưỡi. Song giờ đây Người Đao đã không còn để tâm tới vũ khí đoạt mạng giữ mạng kia nữa, chỉ ho khan rũ rượi như xé phổi.
Từ trên lưng Người Đao bốc lên một làn khói trắng. Theo tiếng ho, từ miệng gã bật ra những tia lửa nhỏ.
Khó nhọc lắm, Người Đao mới “oẹ” lên vài tiếng, nôn ra những thứ đen sì. Là những mảnh nội tạng vỡ nát. Khi những mảnh nội tạng đã dồn thành đống, Người Đao ngã gục xuống đất, nằm im bất động, chỉ thấy khói xanh liên tục bốc ra từ chiếc miệng hé mở.
Chứng kiến cảnh tượng quá đỗi rùng rợn, ba người chỉ chực nôn thốc nôn tháo, vội chạy lên phía trước, chuẩn bị vòng qua Người Đao để đi tiếp. Bỗng họ nhìn thấy từ trong miệng Người Đao chui ra một ngọn lửa, một ngọn lửa dẹp lép.
– Đó là thứ gì vậy? – Phó Lợi Khai vô cùng khiếp đảm.
– Cáy hoả thi! Là cáy hoả thi! – Nhậm Hoả Cuồng rú lên với vẻ kinh hoàng gấp bội, lập tức lùi lại phía sau.
Trình Lăng Tân người Đông Tấn, người đời sau còn gọi là Trình Khai Thổ, là ông tổ của nghề khai sơn đào đất, trước tác có “Kiến phương động thuỷ thổ” và “Địa trung dị tình lục”. Trong “Địa trung dị tình lục” có chép: “Đất có xác người chồng chất, đào lên thấy có loài côn trùng, hình giống như con cáy dẹt, trong mai chứa lửa. Theo khe nứt mà di chuyển, đi lại không vết tích. Phá da mà vào, thiêu cháy cơ thể”. Đó chính là cáy hoả thi. Cáy hoả thi chỉ là tên gọi thông tục, trong sách vở thường gọi là trùng hoả long hoặc hoả thổ long, thể long ăn lửa. Tại những nơi có núi lửa phun trào trên thế giới cũng thấy xuất hiện loại côn trùng này, chúng có thể bò rất nhanh trên dung nham vừa đông kết.
Cáy hoả thi rơi xuống đất, xoay một vòng tròn giống như để xác định phương hướng, sau đó mau chóng bò đến chân tường, rồi chui tọt qua chân tường vốn dĩ không hề nhìn thấy một kẽ hở.
Ba người đều thở phào một cái, may mà chỉ có một con cáy hoả thi, cũng may mà con cáy hoả thi này đã hút no nê tinh huyết trong cơ thể Người Đao, nếu không một trong ba người đã trở thành món ăn của nó. Song đã xuất hiện một con cáy hoả thi, chắc chắn sẽ còn hàng nghìn hàng vạn con cáy hoả thi khác ẩn mình trong những khe nứt của đá nham thạch nóng bỏng, không biết lúc nào sẽ lại chui ra.
Lỗ Nhất Khí đã không còn thời gian để nghĩ ngợi thêm, nhưng khi Phó Lợi Khai mở một cánh cửa ngầm có hình tường gạch, trong lòng cậu bất giác dấy lên một nỗi bồn chồn bứt rứt rất khó chịu. Sau khi được Nhậm Hoả Cuồng và Phó Lợi Khai kéo lên khỏi khe nứt, tâm tư của cậu vẫn chưa thể bình phục, lại càng không thể đi vào trạng thái điềm tĩnh tự nhiên.
Thứ không cảm giác thấy thường sẽ xuất hiện thình lình. Cửa ngầm vừa mở, một đám xác chết máu thịt bầy nhầy, toàn thân giập nát lập tức nhảy bổ về phía họ.
Nhậm Hoả Cuồng dù sao cũng là người kiến thức sâu rộng, trước tình cảnh này, ông là người bình tĩnh nhất. Năm xưa khi còn ở Quan Nội, trong sự kiện nung chảy nước đồng đỏ bí mật của Đạo gia, phá khoá Linh lung phong hồn, ông đã từng gặp cảnh tượng tương tự. Có khác là ở chỗ đám thây ma khi đó còn hình hài nguyên vẹn, không nát bấy như thế này.
– Chạy sang hướng này! Thi khảm động tác cứng nhắc, cố gắng dẫn chúng đi lòng vòng rẽ ngoặt!
Nói xong, Nhậm Hoả Cuồng lập tức quay đầu chạy vào trong một con đường nhánh. Năm xưa khi phá khoá Linh lung phong hồn, họ Ngôn chuyên nghề dẫn xác ở Giang Tây đã phái người đến giúp để đối phó với xác sống, họ đã sử dụng bộ pháp “du thân chuyển” liên tục chạy lòng vòng, khiến cho đám xác chết va đập loạn xạ vào nhau, cuối cùng nhân lúc rối loạn yểm bùa trấn áp. Ở đây là đường hầm, phạm vi quá nhỏ, chỉ có thể dẫn đám thây ma liên tục rẽ ngoặt. Mỗi khi tới một chỗ ngoặt, cả đám xác chết lại xô cả vào nhau, tốc độ chậm hẳn lại.
Lỗ Nhất Khí nhìn thấy đám xác chết biết đi bị bỏ xa dần, trong lòng cũng thấy yên tâm phần nào. Thật may là Nhậm Hoả Cuồng đã biết rõ điểm yếu của chúng, nếu không để đám thây ma đó túm được, không biết kết cục sẽ đáng sợ ra sao.
Song họ mới kéo giãn được khoảng cách với đám xác sống, chứ chưa thể cắt đuôi được hoàn toàn. Nhưng đúng lúc này, Lỗ Nhất Khí lại dừng bước, mặc cho những bước chân quái dị của đám thây ma chệnh choạng tiến lại gần. Bởi lẽ phía trước đã xuất hiện một thứ còn đáng sợ hơn cả xác sống.
Phó Lợi Khai thậm chí không dám nhìn thẳng về phía trước, điều này khiến cho cặp mắt bên to bên bé của gã càng vẹo vọ đến bất thường. Trong đoạn đường hầm trước mặt đang nhấp nháy vô số đốm lửa đang lướt đi một cách vô cùng linh hoạt, tràn ngập khắp bốn phía, khiến cho cả khúc đường hầm vuông vức dường như biến thành một ống lửa cháy rực. Những đốm lửa chính là cáy hoả thi, giống côn trùng có thể phá da nhập thịt, thiêu cháy tim phổi nội tạng. Chỉ một con cáy hoả thi đã khiến Người Đao mười sáu lưỡi võ nghệ tuyệt luân phải chết một cách thê thảm, vậy mà trước mắt họ giờ đây là cả một rừng cáy hoả thi!
Sau lưng là đám thây ma truy sát, chúng đã gần tới mức có thể ngửi thấy mùi máu tanh phả ra từ cơ thể nát bươm. Trước mặt là cáy hoả thi chặn đường, chúng đã đánh hơi thấy con mồi, lập tức ào ào lướt đến như một dòng sông lửa.
– Làm thế nào đây? – Nhậm Hoả Cuồng cuống cuồng hỏi.
– A? Làm thế nào đây? – Lỗ Nhất Khí chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này. Không nhìn thấy Thuỷ Băng Hoa cậu không tài nào có thể bước vào trạng thái siêu nhiên.
– Đi sang đây! – Phó Lợi Khai lúc này lại không hề hoảng loạn, dường như nỗi kinh hoàng trong gã đã vượt quá ngưỡng chịu đựng, mới thành ra điềm tĩnh đến bất thường.
Phó Lợi Khai dẫn hai người lao vào một lối rẽ. Ngay khi đám xác sống đuổi sát sau họ vừa ngoặt vào theo, đã đụng đầu với bầy cáy hoả thi. Cáy hoả thi chớp mắt đã bu kín khắp các xác chết, hơi nóng toả ra từ bầy cáy nhanh chóng sưởi ấm cho cơ thể cứng đờ của đám thây ma, khiến da thịt chúng mềm ra, dịch thể đông cứng cũng bắt đầu tan chảy. Song xác chết dù sao cũng chỉ là xác chết, hoàn toàn không có cảm giác, tuy toàn thân khói bốc ngùn ngụt, lửa cháy thành ngọn, vẫn chệnh choạng lao về phía ba người Lỗ Nhất Khí.
Ngoặt qua vài ngã rẽ nữa, trước mắt họ bỗng lù lù một bức tường. Phó Lợi Khai vừa liếc qua đã biết ngay đó là một cánh cửa ngầm, song chốt lẫy của cánh cửa dường như đã bị vách tường chẹn cứng sau cơn động đất, lôi kéo kiểu gì cũng không chịu xê dịch.
Đám xác sống đã đuổi tới rất gần. Nhậm Hoả Cuồng đưa tay gạt mồ hôi nhễ nhại trên trán, khạc mạnh một tiếng, nhổ ra một bãi đờm đặc quánh. Nhờ thế mà giọng của ông đã trở nên trong vang hơn. Ông hét lên một tiếng thật lớn, múa tít cây dùi sắt, lao về phía đám thây ma, đánh đổ hai cái xác đi đầu. Lập tức lửa văng tứ tung, cáy hoả thi văng tan tác.
Đám thây ma phía sau không hề có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục lao lên, trước sau chen chúc với nhau thành một đám. Nhậm Hoả Cuồng dùng cây dùi sắt ghìm cái xác đi đầu lại, để cản trở bọn chúng tiến lên. Song da thịt của xác sống bở giòn, dưới sức xô đẩy lớn từ cây dùi và đám xác sống phía sau, mũi dùi nhanh chóng xuyên vào cái xác lúc nhúc cáy hoả thi, mỗi lúc một sâu. Cái xác vừa lao theo mũi khoan, vừa khua khoắng hai tay loạn xạ, đã sắp túm được Nhậm Hoả Cuồng đến nơi.
Dùi sắt chỉ có thể giữ lại một cái xác, cái xác bên cạnh đã trèo qua thi thể vừa bị đánh ngã, tiếp tục lao về phía Nhậm Hoả Cuồng. Nhậm Hoả Cuồng đã không còn cách nào chống đỡ.
Một chiếc cưa mất lưỡi lao đến chặn ngang phía trước cái xác, chính là chiếc cưa của Phó Lợi Khai, song người cầm cưa lại là Lỗ Nhất Khí. Cậu không thể để Nhậm Hoả Cuồng bị đám xác sống và cáy hoả thi ăn tươi nuốt sống, họ cần hợp sức để giành lấy cơ hội sống cuối cùng.
Khung cửa bằng gỗ rõ ràng không thể giống như sắt thép, vừa mới chạm vào cái xác đã lập tức uốn cong và bốc khói. Uốn cong vì xung lực của xác sống quá lớn, bốc khói vì nhiệt độ do cáy hoả thi truyền đến quá cao.
Chiếc cưa kêu “rắc” một tiếng gãy làm đôi.
Phó Lợi Khai reo lên một tiếng, cửa ngầm cuối cùng đã mở ra.
-A!
Bàn tay phải của Lỗ Nhất Khí đã bị xác sống chụp lấy. Một con cáy hoả thi đã bò lên trên mu bàn tay của cậu, đầu càng nhọn hoắt rạch ngang một nhát, cơ thể thu lại dẹp lép như một đồng xu, chui tọt vào trong da thịt cậu.
-Á!
Lỗ Nhất Khí rú lên một tiếng thảm thiết. Cậu rú lên không phải vì cáy hoả thi đã thiêu đốt cơ thể, cậu còn chưa có cơ hội để cảm nhận về nỗi bỏng rát. Cậu rú lên vì một bàn tay đã lìa ra khỏi cơ thể. Một chớp sáng vàng kim xẹt qua, bàn tay phải của cậu đã không còn nữa.
Chính là Phó Lợi Khai. Gã không biết nếu bị xác sống bắt được, Lỗ Nhất Khí sẽ có kết cục ra sao, song gã biết nếu để cáy hoả thi chui vào người, sẽ có hậu quả bi thảm nhường nào. Bởi vậy gã chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức vung đao lướt ngang cổ tay phải của cậu.
Nhát đao thứ hai chém đứt phăng cánh tay của xác sống, bởi vì cánh tay ghê tởm đó đang chộp đến cổ Lỗ Nhất Khí.
– Hai người đi trước đi! – Vừa nói, gã lại vung đao chặt đứt cánh tay của cái xác đang bị dùi sắt xuyên qua, vì bàn tay đã sắp chạm vào đầu Nhậm Hoả Cuồng.
Nhậm Hoả Cuồng buông cây dùi sắt ra, xoay người kéo Lỗ Nhất Khí lao qua cánh cửa. Liếc mắt lại, họ thấy Phó Lợi Khai múa tít loan đao, đao phong quét lên vô số tia vàng lấp loáng, cùng với đó là vô số tía lửa bắn tung, chân tay da thịt văng tơi bời, dịch thể trắng đục phun ra tứ phía.
Lỗ Nhất Khí gào lên thật lớn:
– Mau ra đi! Anh Phó, mau ra đi!
Phó Lợi Khai rất muốn chạy ra, song quả thực gã đã không còn cơ hội. Lúc này chỉ cần gã chậm tay đao một chút sẽ bị đám xác sống túm lấy lập tức.
Lỗ Nhất Khí đứng từ ngoài cửa bắn vào, song đạn chỉ có thể khiến đám xác sống tả tơi thêm chút ít, mà không thể giúp được gì cho Phó Lợi Khai.
– Cẩn thận, dưới chân! – Nhậm Hoả Cuồng kêu lên song đã muộn mất rồi, hai chân Phó Lợi Khai đã bị một xác sống vừa đổ xuống đất ôm chặt lấy.
Lỗ Nhất Khí và Nhậm Hoả Cuồng lập tức chạy trở lại, vừa được hai bước thì nghe Phó Lợi Khai gào lên đến lạc giọng:
– Đi mau! Cút! Muốn chết cả nút à! Tay thợ rèn thối tha, quay lại thì ta cắn chết lão!
Nhậm Hoả Cuồng dừng chân, cũng kéo Lỗ Nhất Khí dừng lại.
Phó Lợi Khai đã bị ôm cứng ngang lưng, vài con cáy hoả thi đã chui vào ống quần của gã, rồi như một làn sóng ào lên phía trên. Còn rất nhiều cáy hoả thi sau khi rơi xuống đất, mau chóng tụ lại thành một dòng lửa, lướt về phía cánh cửa ngầm.
Thanh loan đao bay vụt ra, vẽ thành một vệt sáng vàng kim rực rỡ, cắm phập vào kẽ tường, rung lên bần bật, phát ra những tiếng u u như chuông vàng. Mũi dao nhọn hoắt đã chặt đứt chốt lẫy của cửa ngầm. Cánh cửa từ từ di chuyển, khép lại.
Loan đao đã bay đi, Phó Lợi Khai cũng đã không thể nhúc nhích được nữa. Cả đám xác sống đã giữ chặt lấy gã, đến động đậy ngón tay còn khó. Cáy hoả thi cũng bắt đầu chui vào phần trên cơ thể.
– Giết tôi đi! Mau giết tôi đi! Xin cậu! Mẹ kiếp, cho tôi chết nhanh nhanh lên! – Phó Lợi Khai gào tới xé phổi rách họng.
Lỗ Nhất Khí biết đây là tâm nguyên cuối cùng của Phó Lợi Khai. Cửa ngầm đã khép lại quá nửa. Cậu không nỡ nhìn cảnh tượng tiếp theo, nên ngoảnh mặt đi. Một tiếng súng nổ như tiếng khóc thét. Một phát súng, trúng giữa ấn đường Phó Lợi Khai.
Cửa ngầm từ từ đóng lại. Vào thời khắc cuối cùng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép chặt, Lỗ Nhất Khí quay đầu lại nhìn. Đám thây ma đã bắt đầu cháy đen. Xác Phó Lợi Khai cũng đang bốc khói, song hai mắt vẫn mở trừng trừng. Một đôi mắt thật cân xứng. Lỗ Nhất Khí biết, đôi mắt đó sẽ mãi mãi còn ám ảnh cậu trong những cơn ác mộng.
Nhậm Hoả Cuồng đỡ Lỗ Nhất Khí tiếp tục chạy thêm một đoạn dài. Máu phun ra từ cổ tay đứt tiện của cậu vạch thành một đường đỏ tươi kéo dài trên đất. Nhậm Hoả Cuồng liếc thấy phía sau không còn xác sống và cáy hoả thi đuổi theo mới dừng lại, cẩn thận băng bó vết thương cho cậu. Cho tới lúc này, cậu mới cảm thấy đau đớn thấu tím gan.
– Nghỉ ngơi một lát chứ? – Nhậm Hoả Cuồng hỏi Lỗ Nhất Khí.
– Cứ… đi tiếp đi! – Lỗ Nhất Khí mặt mũi trắng bệch, nỗi đau đớn và mệt mỏi khiến giọng nói cũng trở nên run rẩy.