Phản ứng của Lỗ Nhất
Khí chậm chạp hơn rất nhiều so với lão Mạc. Khi lão Mạc như một chùm
sáng màu xanh lao vụt ra khỏi chính điện trong dư âm văng vẳng của tiếng quát và tiếng phần phật của vạt áo tung bay, Lỗ Nhất Khí mới chỉ kịp
đứng lên khỏi tấm đệm cói.
Từ phía xa xa bên ngoài vọng lại vài
tiếng rú thảm thiết. Ngoài cửa có hai người một trước một sau lao vụt
vào đại điện, hét lớn:
– Cậu cả, bên ngoài có móng vuốt của đối phương đang tác quái, đừng chạy ra!
Người vào trước là lão mù, theo sau là Quỷ Nhãn Tam. Hai người họ vốn đang
nghỉ ngơi ở gian phòng bên cạnh, giờ trên tay lăm lăm vũ khí, chạy vào
chính điện.
Hai người vừa kịp nhảy qua bậu cửa, bỗng dội lên một
tràng súng nổ rất đanh, xé toang màn đêm tĩnh mịch, vang vọng ong ong
trong khe núi.
Sát sau lưng Quỷ Nhãn Tam còn có vài người nữa cuống cuồng chạy tới, gào thét đến lạc cả giọng:
– Ma bay! Là ma biết bay!
Họ chính là đám cảnh vệ do phó quan Ngô dẫn đến, vốn là những binh sĩ dạn
dày chinh chiến, từng dọc ngang trăm trận, không hiểu tại sao giờ đây
lại kinh hãi đến mức này.
Bên ngoài còn có vài người nữa, đều đang cuống quýt nằm rạp cả xuống đất, vừa nã đạn lên trời, vừa vội vã trườn về phía cửa.
Lão Mạc dường như đã phát hiện ra điều gì, lập tức tung người nhảy xuống
bậc thềm trước đại điện, sải bước chạy vùn vụt ra bên ngoài đạo quán,
biến thành một cái bóng xanh mờ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm tối
mịt.
Lỗ Nhất Khí cũng đã bước tới trước cửa, cậu hất nhẹ mũi
chân, một khẩu súng trường Mauser Đức đã bay vào trong tay. Cậu khép hờ
hai mắt, nhanh chóng nhập vào trạng thái siêu nhiên. Ngay lập tức, cậu
không còn nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng gào rú nữa, cũng không còn nhìn thấy những con người đang kinh hoàng tột độ xung quanh. Trong cảm giác
của cậu chỉ còn màn đêm đen đặc trước mắt, cậu đang cảm nhận về những
biến đổi vi tế nhất trong bóng tối.
Có một cái bóng tối đen giống hệt như màn đêm đang lơ lửng giữa không trung, lúc lên lúc xuống, lúc
sang trái lúc sang phải, biên độ di chuyển rất nhỏ, song tốc độ cực
nhanh. Lỗ Nhất Khí phải ngưng thần tĩnh khí cao độ mới có thể cảm nhận
được điều này. Nếu là người bình thường, cho dù giữa ban ngày cũng khó
quan sát thấy sự dịch chuyển của nó.
Lỗ Nhất Khí còn cảm nhận
được vị trí của lão Mạc, vầng bảo khí trong trẻo linh động toả ra từ
thanh kiếm trong tay lão đã giúp cậu định vị dễ dàng. Lão Mạc mau chóng
tiếp cận với bóng đen, song nó lại ở một độ cao ngoài tầm với của lão.
Lão bèn cắm phập thanh kiếm xuống đất, thủ thế trong một tư thế vô cùng
kỳ quái, đồng thời thò tay vào túi vải lần tìm một thứ gì đó. Đúng lức
này, bóng đen lao vụt xuống theo một đường xéo.
Tất nhiên, mục
tiêu của nó không phải là lão Mạc, mà là đám cảnh vệ của phó quan Ngô.
Bóng đen giống hệt như một con cú mèo đã phát hiện ra bầy chuột đồng
đang cuống cuồng chạy trốn, bèn vỗ mạnh đôi cánh đen tuyền, không chút
chần chừ lao bổ xuống những con mồi đang hoảng loạn.
Người chạy
cuối cùng chính là phó quan Ngô. Ông ta mặc một chiếc áo dài chần bông,
nên hành động có phần chậm chạp. Bóng đen sà xuống rất nhanh, tuy lão
Mạc đã vung kiếm đuổi ngược trở lại, song muốn cứu phó quan Ngô cũng
muộn mất rồi.
Cái bóng bắt đầu trùm lên người phó quan Ngô, Lỗ
Nhất Khí đã nhìn thấy khuôn mặt phó quan Ngô đang biến dạng vì sợ hãi,
và cũng cảm nhận thấy tốc độ và lực đạo trong cú tấn công của bóng đen,
thậm chí cậu đã cảm nhận được sức nặng đang ập xuống.
Tiếng súng
vang lên. Bóng đen khựng lại trong chốc lát. May thay, nhờ vào khoảnh
khắc đấy, nên thứ bị phạt đứt chỉ là một nửa chiếc mũ phớt dạ chứ không
phải là hộp sọ của phó quan Ngô.
Lỗ Nhất Khí mau chóng lên đạn,
tiếp tục bắn phát thứ hai. Cậu không biết bóng đen đó là thứ quái quỷ
gì, càng không biết chỗ yếu hại của nó nằm ở đâu, bởi vậy chỉ biết tiếp
tục nhắm bắn vào cùng một điểm. Có lẽ do khoảng cách đã gần hơn chút ít, nên phát súng thứ hai có thể cản trở hiệu quả hơn hẳn phát thứ nhất.
Phát đạn thứ ba cũng đã được bắn ra, vẫn nhắm vào cùng một điểm, tiếp tục cản trở thành công.
Bóng đen đã cách phó quan Ngô xa hơn chút ít song không hề có ý định dừng tấn công. Trong khi súng của Lỗ Nhất Khí đã hết đạn.
Phó quan Ngô chỉ còn cách cổng chính điện hơn chục bước chân, nhưng xem ra
vẫn không thể thoát khỏi cái bóng ma đen trũi đang lao tới với tốc độ
chóng mặt. Khẩu súng vứt ra khỏi tay vừa chạm đất, Lỗ Nhất Khí đã vọt đi được bốn, năm bước. Cậu biết rõ phó quan Ngô không thể chạy thoát khỏi
bóng đen, chỉ bảy tám bước nữa thôi sẽ bị nó đuổi kịp. Thế là cậu lập
tức lao ra, cậu muốn tóm được phó quan Ngô trước bóng đen ma quái.
Khi bóng đen trên không vừa in xuống người phó quan Ngô thì Lỗ Nhất Khí đã
lao tới kịp. Cậu ôm chặt lấy phó quan Ngô rồi ngã lăn sang một bên, tay
cậu chụp lấy bàn tay phải đang cầm súng của ông ta, hướng thẳng lên trên xiết mạnh cò súng.
Bóng đen đã ở cách họ rất gần, nhưng lại
không thể nhào xuống được. Khẩu súng trong tay phó quan Ngô là khẩu pạc
hoọc sáng bóng, còn được gọi là Mauser C96 hay mặt gương hai mươi phát, ổ đạn có thể nạp được hai mươi viên. Lỗ Nhất Khí bắn một lèo mười lăm
viên, cuối cùng thì từ trong khối đen đã rơi xuống một thứ gì đó. Bóng
đen tức tốc chuyển hướng, bay vụt ra xa, rồi biến mất tăm trong sơn cốc.
Khi lão Mạc chạy tới nơi, Lỗ Nhất Khí và phó quan Ngô đã chật vật ngồi được dậy. Phó quan Ngô vẫn chưa hết bàng hoàng kinh sợ, còn Lỗ Nhất Khí tuy
ngoài mặt vẫn bình thản, song trong lòng cũng hết sức hãi hùng.
Mười lăm phát đạn liên hồi, cộng thêm ba viên đạn súng trường ban đầu đều
nhắm vào cùng một điểm trên mình bóng đen. Nhưng một loạt những cú tấn
công ác liệt liên hồi chỉ có thể xua nó bay đi, còn cơ thể nó xem ra
không hề hấn gì.
Khi Lỗ Nhất Khí xông ra ngoài, có một người nữa
cũng chạy theo sát sau lưng cậu. Người đó có thể nhìn ra bóng đen đó là
thứ gì, và cũng nhìn thấy thứ vừa rớt xuống từ mình nó là thứ gì. Hắn
chính là người sở hữu đôi mắt cú vọ – Quỷ Nhãn Tam.
Quỷ Nhãn Tam
chạy tới bên cạnh Lỗ Nhất Khí, lập tức cúi xuống nhặt lấy một thứ gì đó
trên mặt đất tối thui, rồi đưa ngay cho Lỗ Nhất Khí, nói:
– Quái điểu! Đây là lông của nó!
Tuy lão Mạc không nhìn rõ hình thù của bóng đen, song lại biết rõ nó là
giống gì. Bởi vậy, chưa đợi Lỗ Nhất Khí nhìn kỹ cọng lông vũ nặng trình
trịch trên tay, đã nói ngay cho cậu biết:
– Đó là chim ưng sắt,
toàn thân đều được làm bằng sắt, bụng và ngực trống rỗng, bên trong có
lắp cơ quát. Tổ tiên của tôi và cậu đã từng đẽo gỗ thành chim sẻ, còn
chế tác cả diều hâu gỗ có thể chở người bay liệng trên không. Con chim
sắt này được chế tạo chính là dựa vào những kỹ thuật đó.
Lúc này, lại có thêm mấy người nữa bước ra từ trong đại điện, cầm theo đèn đuốc. Nhờ ánh lửa đuốc Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy rõ thứ đang ở trên tay mình
là một cọng lông vũ to bản bằng sắt sống, chế tạo vô cùng tinh xảo, mỏng tựa lưỡi dao. Đáng kinh ngạc hơn nữa là từng đường vân trên cọng lông
đều rất rõ ràng, nếu không nói ra chắc hẳn mọi người đều cho rằng đây là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
Xem ra đối thủ đã phát
hiện được tung tích của họ. Vừa nghĩ đến đối thủ đang truy đuổi, Lỗ Nhất Khí bỗng nhớ tới Dưỡng Quỷ Tỳ. Cô đã lẽo đẽo theo sau họ suốt cả ngày,
song trời vừa tối lại biến mất tăm. Trong lòng cậu chợt dấy lên một cảm
xúc vô cùng khó tả.
Đội cảnh vệ của phó quan Ngô đã tổn thất mất
hai người. Một người bị cào rách cổ họng, ngay cả người ngoại đạo như Lỗ Nhất Khí khẽ liếc mắt cũng có thể nhận ra, đó là vết thương do sợi lông vũ mỏng như dao sắc cứa đứt. Người còn lại hộp sọ bị mổ vỡ toác, máu
tươi lẫn óc nhễ nhại trào ra ngoài qua lỗ thủng.
Quỷ Nhãn Tam xác nhận hai người đều đã chết, bèn tháo bỏ súng ống đạn dược trên người
họ. Mỗi cảnh vệ đều mang theo người một khẩu Mauser, một khẩu pạc hoọc
và bốn quả lựu đạn trứng vịt. Quỷ Nhãn Tam không hào hứng với những thứ
này, song hắn biết Lỗ Nhất Khí sẽ cần đến chúng.
– Tuy sức tấn
công của chim ưng sắt vô cùng đáng sợ song chúng thân thể nặng nề, trên
người lắp đầy cơ quát nên không thể bay xa, người điều khiển chúng có lẽ ở rất gần đây, chúng ta phải rời đi càng nhanh càng tốt!
Lão Mạc vừa nói vừa bước vào đại điện. Lão nhanh chóng cuộn cuốn sách thẻ tre
lại, cất kỹ, rồi đi về cửa nách phía sau chính điện.
Nhìn những
hành động của lão Mạc, Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm thấy có gì đó bất
thường. Song giờ đây đã không còn thời gian để suy nghĩ kỹ hơn, cần phải lên đường gấp rút.
Nhưng còn chưa kịp bước tới cửa nách, đã chạm mặt với vị đạo trưởng, có lẽ là nghe động nên mới chạy tới. Lão Mạc
chụp lấy cổ tay đạo trưởng, nói gấp gáp:
– Bên ngoài có địch thủ
đang đến tìm chủ nhân của chúng tôi, không liên quan gì tới đạo trưởng,
ông đừng nên lo lắng. Hãy chỉ cho chúng tôi một con đường kín đáo, chúng tôi đi rồi, cũng là bớt phiền phức cho ông!
Đạo trưởng có vẻ như đã biết trước được tình hình, chẳng kịp nghĩ ngợi đã nói luôn:
– Ra khỏi cổng sau, đi theo đường mòn, đi qua dốc Đá Lăn, vượt qua đỉnh
núi Thông Vẹo và dốc Cỏ Tóc, tiếp tục qua sông núi Phân Thuỷ, sẽ tới con đường cái quan ở phía tây bắc của khe núi. Khi đó, mọi người muốn đi về hướng tây, lên phía bắc hay sang phía đông đều được. Đây là con đường
thoát thân gần nhất, rất ít người biết được, duy có sống núi Phân Thuỷ
giờ đây không rõ liệu còn đi qua được nữa hay không, sống núi này quanh
năm có nước chảy tràn, trong thời tiết này hẳn đã đóng băng rồi.
– Dù sao thì cũng phải đi. Phó quan Ngô, ông đã thấy rõ sự nguy hiểm mà
chúng ta phải đối mặt lần này rồi phải không? Chúng ta còn cách bảo cấu
rất xa, mà ông đã thiệt hại mất hai chiến hữu. Hay là thế này đi mục
đích của đối thủ chỉ nhắm vào mấy người chúng tôi ông hãy dẫn người của
ông đi theo con đường từ cổng trước, sau đó chạy về phía tây. Nếu chúng
tôi có thể thoát thân, chúng ta sẽ hẹn gặp lại nhau ở Hàm Dương, tại,
tại… – Lỗ Nhất Khí không biết Hàm Dương có những nơi nào.
– Tại
trại Mười Tám Dặm bên sông Vị Thuỷ ngoài thành Hàm Dương! – Lão mù đứng
cạnh đã kịp lên tiếng. Cả đời lão tung hoành ngang dọc khắp vùng tây
bắc, nên thông thạo khu vực này còn hơn cả cơ thể của chính mình.
– Phải! Chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở trại Mười Tám Dặm bên sông Vị Thuỷ
ngoài thành Hàm Dương. Khi đó, chúng ta sẽ cùng khai quật bảo cấu ở phía chính tây và tây bắc, chuyện chia chác vẫn tiến hành như cũ! – Trải qua những giây phút vào sinh ra tử vừa qua, suy nghĩ của Lỗ Nhất Khí càng
trở nên rành mạch, giọng điệu cũng khí thế phi phàm, khó bề phản bác.
Phó quan Ngô vẫn chưa hết kinh hoàng, phản ứng có phần chậm chạp. Bởi vậy
ông ta chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, còn cảm thấy may mắn vì có được lời
hứa từ cậu thanh niên phi phàm kia. Đối với ông ta, lời hứa này còn đáng tin cậy gấp trăm lần so với lời nói của chú Tư. Thế là bọn họ chia hai
đường chạy trốn…
Lỗ Nhất Khí đã gặp lại Dưỡng Quỷ Tỳ sau khi bọn
họ băng qua dốc Đá Lăn. Cái bóng trắng như tuyết của cô nép dưới một gốc thông lẻ loi giữa lưng chừng dốc, tay dắt một con la màu trắng. Lỗ Nhất Khí đi ngang qua trước mặt cô, mỉm cười với cô như với một người quen
cũ. Dưỡng Quỷ Tỳ vội vã nhìn đi chỗ khác, hai má bỗng chốc ửng hồng.
Dưỡng Quỷ Tỳ không phải tới để chặn đường bọn họ điều này khiến Lỗ Nhất Khí
thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tại sao cô lại bám theo họ suốt cả ngày hôm
trước? Tại sao giờ đây lại xuất hiện ở chốn này? Song vẫn có một điểm
rất rõ ràng, đó là con đường kín đáo mà đạo trưởng chỉ cho họ không phải là hoàn toàn bí mật, chí ít Dưỡng Quỷ Tỳ cũng biết, hơn nữa, cô còn đến trước cả bọn họ mà chờ sẵn nơi đây.
– Lão Mạc, lý luận của Mặc
gia các vị cho rằng trên thế gian này có ma, cô Dưỡng Quỷ Tỳ kia hẳn
cũng là một bằng chứng! – Dưỡng Quỷ Tỳ đã khơi dậy một mối khúc mắc rất
khó giải đáp trong lòng Lỗ Nhất Khí.
– Ha ha… Thực ra người đời
đều đã hiểu sai về thiên “Minh quỷ” của Mặc gia chúng tôi. Khái niệm ma
quỷ trong lý luận của Mặc gia không liên quan gì tới khái niệm ma quỷ
hiện nay. Ý của lão tổ tông gia tộc chúng tôi là muốn người đời hiểu rõ
rằng, ma quỷ kỳ thực là một thứ năng lượng, một thứ năng lượng mà người
ta có được khi còn sống, sau khi chết vẫn tiếp tục tồn tại.
Thứ
năng lượng này nương náu trên cơ thể con người, có mối liên hệ vô cùng
mật thiết tới tình trạng sức khoẻ của con người. Có điều thứ năng lượng
này không thể sử dụng được, nó chỉ bột phát khi bị kích thích trong
những trường hợp vô cùng cấp bách ở một số ít người, chẳng hạn như một
đứa trẻ năm tuổi vì muốn cứu mẹ mình mà có thể đẩy cả một cây xà nặng
nghìn cân. Nói một cách nôm na, đó chính là một dạng tiềm năng cực lớn
mà đôi khi con người có thể bộc phát được. Đương nhiên, cũng có người
nhờ biết tu luyện mà điều khiển được thứ năng lượng này, hơn nữa còn tôi luyện nó, phát triển nó. Song để làm được điều này thì hẳn đã không còn là người thường nữa, mà đã thành thần tiên.
– Ồ! Không biết dạng năng lượng này có hình thái tồn tại ra sao, hẳn là sẽ có cách để vận
dụng nó! – Lỗ Nhất Khí cảm thấy quan điểm về ma quỷ của lão Mạc vô cùng
lý thú, cách lý giải như thế này cậu mới nghe thấy lần đầu.
– Nó
có lẽ là một loại trường, giống như đạo trường tu luyện của Bồ Tát,
huyền trường tu luyện của thần tiên. Chỉ có điều trường ma quỷ là nhờ
con người mới được sinh ra, không thể tu luyện đến mức độ lớn lao như
các trường kia. Cũng chính vì ma quỷ do con người sinh ra, nên thông
thường những người sống hết tuổi trời chết nhẹ nhàng sẽ không để lại hồn ma, còn những người chết oan ức, chết bất đắc kỳ tử, chết không nhắm
mắt, trước khi chết sẽ để lại những ý niệm vô cùng mãnh liệt. Những ý
niệm này sẽ trở thành một trung tâm mới để năng lượng kia dựa vào, tức
là vô hình trung đã xuất hiện một trường chứa đầy năng lượng. Một số
trường có thể di chuyển khắp nơi, một số trường lại bị hạn chế trong một khu vực nhất định. Đương nhiên, cùng với thời gian, năng lượng sẽ dần
dần suy yếu cho tới khi tiêu tán hoàn toàn.
– Vậy liệu nó có
giống như từ trường, điện trường trong vật lý không? – Lỗ Nhất Khí không nén nổi tò mò, lại hỏi. Những kiến thức học được ở trường Tây học đã
cho cậu ít nhiều gợi ý.
– Cái này thì tôi không biết. Tôi chỉ
biết rằng, sở dĩ có chuyện ma quỷ hại người, là vì người đã chết để lại
trường lực quá lớn, tác động và gây rối loạn tới trường khí trên cơ thể
người sống; hoặc là cơ thể người sống quá yếu ớt, không đủ sức chống
chọi lại với trường lực mà người chết để lại, bởi vậy mới có hiện tượng
người gặp ma rồi phát điên hoặc hồn bay phách tán. Tôi cho rằng đây
chính là điều mà người đời vẫn thường nói, người hào quang cao(*) không
sợ ma, người hào quang thấp dễ bị ma nhập.
(*) Theo cách nói của
Mật tông, đây chính là luân xa đỉnh đầu hay luân xa Phạn huyệt trong bảy luân xa trên cơ thể. Đây là vầng hào quang nằm ở bên ngoài cơ thể, phía trên đỉnh đầu, được con người phát hiện ra từ khi có kỹ thuật chụp ảnh
bằng tia hồng ngoại, được quy về lĩnh vực mà khoa học chưa thể nhận thức được. Kỳ thực, quầng sáng này người nào cũng có, chỉ khác nhau về mức
độ mạnh yếu, có liên quan mật thiết tới tình trạng sức khoẻ của cơ thể.
Con người càng khoẻ mạnh cường tráng thì vầng hào quang càng rõ rệt.
Thông thường, khi một người đã nói đến suy đoán của mình trước một một sự
việc nào đó, cho thấy những gì mà họ biết, họ đã nói hết rồi. Lão Mạc
cũng không ngoại lệ.
– Ồ! – Lỗ Nhất Khí đang nghĩ ngợi, cậu suy
nghĩ còn nhiều hơn những gì lão Mạc vừa nói. Mạch tư duy của cậu học
sinh được đào tạo từ trường Tây học này luôn gắn liền với khoa học, đối
với cậu “ma” chính là một loại trường sinh vật không bị phân tán, hình
thái của nó cũng tương tự như điện trường hoặc từ trường vô hình. Dạng
trường lực như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới hệ thống sinh lý của người sống ở một mức độ nhất định, từ đó gây nên tổn thương đến tinh thần và cơ thể
của người sống. Những đạo sĩ chuyên trừ ma đuổi quỷ có lẽ đã dùng một số công cụ đặc biệt như bảo kiếm, kim bạc, bột lân thạch chứa sắt để phá
hoại các loại từ trường, điện trường. Còn việc Dưỡng Quỷ Tỳ nuôi ma, kỳ
thực là dùng một phương thức nào đó để tích trữ và kiểm soát trường lực
này.
Tuy Lỗ Nhất Khí không ngừng suy nghĩ và phân tích, nhưng đôi chân đã tăng tốc chạy nhanh hơn. Sự xuất hiện của Dưỡng Quỷ Tỳ cho thấy con đường dưới chân không hề an toàn, họ cần phải tẩu thoát nhanh chóng trước khi đối thủ kịp bố trí khảm tử và nút lẫy.
Đợt tấn công
tiếp theo của đối thủ đã ập đến nhanh hơn so với dự liệu. Họ còn chưa
kịp tới đỉnh Thông Vẹo, từ trong màn đêm mịt mù bỗng xuất hiện một bóng
đen ma quái tựa u hồn, đuổi gấp theo sau, chính là thiết ưng!
Muốn né tránh những cú tấn công từ trên không trung, tốt nhất phải tìm được
một vật cản nào đó không cho thiết ưng lại gần hay sà xuống. Mà trên
đỉnh núi Thông Vẹo trước mặt quả thực có một đám thông mọc cong queo vẹo vọ, bởi vậy lão Mạc kêu lớn:
– Mau lên, chạy vào rừng thông!
Tốc độ của Quỷ Nhãn Tam và lão mù cực kỳ nhanh chóng, dù gì họ cũng có nền
tảng công phu võ học. Quỷ Nhãn Tam còn có con mắt tựu dạ nhìn thấu đêm
đen, chướng ngại trên đường đi nhìn rõ như ban ngày, nên lao đi vùn vụt
như mèo luồn chó nhảy. Lão mù từng là tặc vương, ngày cướp đêm trộm tung hoành, tuy không nhìn thấy gì, song lão có thể nghe rất rõ tiếng bước
chân của Quỷ Nhãn Tam, bởi vậy cứ thế bám theo sát gót.
So với
họ, hành động của Lỗ Nhất Khí chậm chạp vụng về hơn rất nhiều. Cậu va
vấp liên tục, mấy ỉần loạng choạng suýt ngã bổ chửng. Cậu chậm chạp nên
lão Mạc cũng không thể nhanh được, bởi lão có nhiệm vụ đi sau đoạn hậu,
lão tự thấy mình có trách nhiệm bảo đảm sự an toàn cho Lỗ Nhất Khí. Tuy
nhiên lão cũng cảm thấy có chút hoài nghi, chàng cao thủ tuyệt đỉnh phi
phàm kia sao lúc này lại có vẻ bê bối đến thế, liệu cảm giác của mình có sai lầm gì hay không?
Tuy tình thế vô cùng cấp bách, song vào
đúng lúc thiết ưng bay lướt ngang qua đỉnh đầu, thì họ đã tới sát rừng
thông. Bởi vậy, thiết ưng buộc phải điều chỉnh góc độ bay để lượn lên
trên, nếu không dù có túm được con mồi, nó cũng sẽ bị vướng vào cành
cây. Muốn ngăn chặn bốn người họ lại, chỉ có cách tấn công từ bên cạnh.
Khi họ đã lao đến sát rừng thông, đột ngột xuất hiện thêm một con thiết ưng khác lao vụt xuống từ mé bên của con đường, mục tiêu nhắm vào Quỷ Nhãn
Tam. Bởi lẽ chặn được người đầu tiên thì sẽ chặn được những người ở sau.
Quỷ Nhãn Tam bị đánh trúng, cả thân người lộn nhào liền mấy vòng. Tuy bộ
cánh sắt, vuốt sắt và mỏ sắt của thiết ưng đều không chạm dến da thịt,
nhưng cú tấn công như vũ bão từ trên ập xuống đã giáng trúng cây Vũ Kim
Cương trong tay hắn, phát ra những tiếng choang choảng như đánh cồng.
Quỷ Nhãn Tam không dám gồng mình chống đỡ, mà thuận theo đà của cú tấn
công, cả người lộn nhào lăn đi lông lốc, bộ dạng tuy rất lôi thôi, song
cơ thể không đến nỗi bị nội thương.
Sau cú tấn công đầu tiên,
thiết ưng khẽ vẫy đôi cánh một cái, vụt lên cao hơn ba thước rồi lại
tiếp tục bổ nhào xuống. Cách tấn công liên tiếp với tốc độ chóng mặt
nhường đấy, đến cả lão tặc vương cũng không thể ngờ đến. Lão bám sát sau lưng Quỷ Nhãn Tam, nên Quỷ Nhãn Tam vừa ngã nhào, lão lập tức trở thành mục tiêu tiếp theo.
Lão mù cũng không thể chống đỡ nổi, bởi lẽ
lão vốn không hề có ý định chống đỡ. Luồng kình phong dữ dội ào tới từ
đôi cánh của thiết ưng đã khiến lão ý thức được rằng lão không đủ khả
năng chống cự, nên lão lập tức ngã nhào. Nói chính xác hơn, là lão tự
quăng người đi. Do không nhìn thấy gì, nên ngã đúng vào một bãi đá vụn
lởm chởm, cây bụi rối nùi, trông bộ dạng còn thảm hại hơn cả Quỷ Nhãn
Tam. Lão mù còn hơi đâu mà để ý tới hình tượng, vừa tiếp đất lập tức lăn người đi một quãng xa. Đối với một người giang hồ như lão, bảo vệ tính
mạng vẫn là quan trọng hàng đầu.
Thiết ưng lại đánh hụt mục tiêu, cơ thể là là sát đất mà bay vụt qua.
Khi Lỗ Nhất Khí và lão Mạc đuổi tới nơi, lão mù và Quỷ Nhãn Tam đã lồm cồm
bò dậy. Lúc này, họ cần phải cấp tốc vượt qua quãng đường còn lại, lao
vào trong rừng thông, mới có thể tạm thời thoát nạn.
Thế nhưng đã muộn. Hành động của họ vẫn chậm một bước. Con thiết ưng đầu tiên đã kịp lượn nửa vòng tròn quay trở lại, lần này góc độ tấn công đã thấp hơn
nhiều, nên càng khó tránh.