hưng không ai đủ sức bắt con thuyền mũi sắt đổi hướng quay. Bộ Bán Thốn vắt kiệt sức mạnh của toàn bộ cơ thể cũng không tài nào xê dịch nổi bánh lái dù chỉ một ly.
-Bẩy mũi sắt ra! – Đúng vậy, trong số bốn cao thủ lái thuyền, lão Xoa vẫn là người tỉnh táo nhất. Bởi vậy lão có thể nhìn ra, luồng sức mạnh vô hình kia hiện đang tập trung vào phần mũi sắt của con thuyền, cần tháo bỏ ngay phần mũi sắt hoạ may mới có thể thoát thân. Lão vừa dứt lời, Âu Tử và Sa Khẩu lập tức lao bổ tới mũi thuyền, còn Bộ Bán Thốn chạy ngay tới mé trước mạn thuyền, lần mò thứ gì đó ở bên dưới. Lao đến mũi thuyền là muốn dùng sức mạnh để bẩy bật mũi sắt ra, còn tìm kiếm bên mạn thuyền là muốn dùng chốt lẫy ngầm để tháo rời phần mũi. Song cả hai bên đều không thể nào thực hiện được phương pháp của mình, bởi vì bọn họ đã trở nên yếu ớt đến không ngờ, trí não tê liệt, chút sức lực sót lại còn chẳng đủ để nâng đỡ cơ thể.
Thuỷ Băng Hoa di chuyển ánh mắt khỏi bàn tay đẫm máu, nhìn về phía đám đàn ông đang xúm xít phía đầu thuyền, cảm thấy rất quái lạ và nực cười. Cô thấy họ bò rạp người trên mũi thuyền sắt, phe phẩy nắm tay đập khua hờ hững, bộ dạng trông như đang lau chùi ve vuốt mũi thuyền. Thật không hiểu bọn họ đang làm cái trò khỉ gì, gã nào gã đấy sờ sờ lần lần trông còn èo uột hơn cả đàn bà. Chẳng phải vừa rồi còn hò hét gọi nhau bẩy mũi thuyền đi ư? Với bộ dạng kia đến nhổ cọng lông còn khó!
Thuỷ Băng Hoa đứng ngay dậy, tò mò chạy lại phía mũi thuyền.
Đám đàn ông đã dừng tay lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thuỷ Băng Hoa. Lúc này, cô ta đã trở thành người duy nhất trên thuyền có thể hoạt động bình thường, nguồn năng lượng khủng khiếp vô hình của hung huyệt khổng lồ chỉ cướp mất súng và dao găm của cô ta, song tinh thần và thể chất của cô ta lại không hề bị ảnh hưởng.
Thuỷ Băng Hoa còn chưa kịp chạy tới mũi thuyền, tình thế đã thình lình đổi khác. Luồng sức mạnh vô hình đột ngột tăng lên gấp bội, khiến đám câu mâu, phi xoa, sào trúc bịt sắt vốn đang dính nghiêng trước mũi thuyền đồng loạt dựng đứng, mũi thuyền trầm hẳn xuống như bị kéo giật xuống phía dưới.
Thân thuyền đột ngột nghiêng về phía trước khiến Thuỷ Băng Hoa không thể đứng vững, lao chúi người đi. Nhưng vừa lao đi, ống chân đã vấp phải cây sào trúc, khiến cô ta ngã bổ nhào về phía đầu thuyền. Theo cơ thể đang bổ chúi xuống lại lạng nghiêng sang một bên, “phịch” một cái đã ngã ngồi lên sàn thuyền.
Bàn tay vừa bám lấy mũi thuyền chính là bàn tay vừa mới bị thương. Khi cô ta ngã xuống, bàn tay đã trượt từ mũi thuyền tới sàn thuyền kéo thành một vệt máu dài đỏ loà với phần đỉnh là năm đầu ngón tay.
Thuỷ Băng Hoa vừa ngã xuống, con thuyền bỗng phát ra những tiếng “răng rắc” quái đản, nghe ghê rợn như tiếng vuốt mèo rạch vào tim.
Mấy người trên thuyền đều đã nhận ra, thứ phát ra âm thanh chính là một kỹ nghệ của Lỗ gia, nên không hề tỏ ra kinh sợ. Trong sáu công phu của Lỗ gia có một kỹ nghệ đặc biệt, gọi là phép chừa khe mộng. Tức là khi khớp mộng, cần để lại một kẽ hở nhất định. Mặt khác tại vị trí mộng, cần lựa chọn chất liệu bền bỉ đặc biệt. Như vậy, sau khi toàn bộ kết cấu đã hoàn thành, nếu xuất hiện một áp lực bên ngoài đè ép lên trên, thì các khớp lỗ mộng sẽ đồng thời phát huy tác dụng, hình thành độ hoà hoãn và biến dạng rất nhỏ trên nhiều bộ phần và phương hướng, từ đó đảm bảo được mức độ ổn định cho kết cấu chỉnh thể. Cũng giống như chiếc sọt đan bằng tre, cho dù đè ép nó theo hướng nào, chỉ cần vẫn ở trong phạm vi tác dụng lực cho phép, thì bản thân các sợi nan tre và mối đan giữa các sợi nan tre vẫn có khả năng tiết lực một cách dẻo dai, khiến sọt tre chỉ hơi biến dạng mà không bẹp hỏng.
Thân thuyền đang bị bẻ cong, cùng với đó, tại mũi thuyền và trong khoang thuyền dội lên hàng tràng tiếng “loảng xoảng” chói tai của đồ sắt bị va đập. Đầu thuyền vừa bị kéo xuống lại đột nhiên bật ngược trở lên, khiến đám đàn ông đang nằm nhũn lên nhau cũng xóc nảy lên theo.
Lỗ Nhất Khí đang rũ rượi trên sàn thuyền bỗng nhiên bật dậy. Vào lúc này đây, cơ thể cậu lâng lâng trong một cảm giác thư thái chưa từng có, vô số áp lực tích tụ trong suốt hơn một tháng qua chốc lát đã được giải phóng sạch không, như thể vừa tháo được gông xiềng ngàn cân ra khỏi cơ thể. Song ánh mắt của cậu không hề thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm về trước mũi thuyền. Khác chăng là ở chỗ, ánh nhìn trong suốt kia đã dịch chuyển từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại ở mũi thuyền, dừng lại trên vệt máu đỏ loà loà với phần đầu là bàn tay năm ngón.
Thời Xuân Thu có một trước tác tên gọi “Phù chi quỷ ngữ tiên thuyết”, Lỗ Nhất Khí đã từng đọc được bản tàn khuyết của cuốn sách này. Trong đó ghi chép về rất nhiều loại bùa chú đã thất truyền và không rõ có tác dụng gì, trong đó có một loại bùa rất giống với vệt máu kia, có tên là bùa Phún dương.
Song lúc này không phải thời cơ thích hợp để nghiên cứu về bùa chú.
-Mau chuyển hướng, không được đi về phía trước! - Lỗ Nhất Khí hạ giọng nói gấp, dường như e sợ lại gây kinh động đến đám người vừa kịp định thần ở phía mũi thuyền.
Nghe Lỗ Nhất Khí nói vậy, Bộ Bán Thốn lập tức lao về bệ lái, vừa chạy vừa hô lớn:
-Sa Khẩu, Âu Tử xuống khoang đạp guồng!
Sa Khẩu phản ứng rất nhanh, lập tức kéo phăng Âu Tử chạy xuống khoang đáy.
Sau đuôi thuyền lập tức bọt sóng cuộn trào, con thuyền đã từ từ dịch chuyển. Bộ Bán Thốn bẻ kịch bánh lái sang một bên rồi giữ thật chặt, hắn chỉ muốn rời khỏi chốn hiểm nguy quái đản này càng nhanh càng tốt.
-Đừng quay về vội, tìm xem có vết tích của bảo bối không đã! – Lão Xoa vẫn chưa quên bảo bối.
-Muốn chết à! Bây giờ quay đầu ngay còn chưa chắc đã chạy thoát! - Bộ Bán Thốn nhớ tới đám ảo ảnh thuyền dày đặc và bức tường sương mù ma quái khi nãy, bất giác ớn lạnh trong lòng.
Lão Xoa không trả lời câu hỏi của Bộ Bán Thốn, mà đưa mắt nhìn Lỗ Nhất Khí. Gần như đồng thời, Bộ Bán Thốn cũng nhìn sang cậu.
-Lão Xoa nói có lý, anh Bộ cũng không sai. Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu có thể tranh thủ thời khắc an toàn tạm thời này để tìm ra bảo bối, phong định hung huyệt, hoặc mang theo bảo bối quay về, thì cơ hội thoát thân có thể tăng thêm được vài phần. - Lời Lỗ Nhất Khí rất hữu lý, chỉ có định được hung huyệt hoặc mang được bảo bối có sức mạnh trấn áp hung huyệt trở về, mới có thể bình an đi qua bức tường sương mù và tránh được đám ảo ảnh thuyền nguy hiểm.
Con thuyền đang đi lòng vòng xung quanh hung huyệt trong cảm giác của Lỗ Nhất Khí, rồi dần dần áp sát lại gần. Có thể kiểm soát được chính xác cự ly, là do con thuyền đang được điều khiển dựa theo cảm giác của Lỗ Nhất Khí.
Mặt biển êm đềm tuyệt đối. Trong lúc con thuyền đi lòng vòng, chốc chốc lão Xoa lại thả một vài món đồ xuống nước. Đó là còi nổi mõ gỗ có đeo chì. Trong tác phẩm “Phàn Dương hồ chiến ký” thời Nam Tống có chép: “Trong quân đội thường dùng còi nổi mõ gỗ, hình dạng giống như cái mõ, treo vật nặng vào đặt ở nơi nước lặng, thuyền đi nước động sẽ phát ra âm thanh, như bò rống ếch kêu, được dùng để phòng đánh lén”.
Mấy món đồ của lão Xoa trông giống hệt như mõ cá của sư sãi, chỉ khác là ở bên cạnh có thêm hai đường rãnh, nối liền với ống đạo lưu uốn cong hai đầu. Như vậy khi được thả nổi trên mặt nước, dù là dòng nước hay dòng khí đi qua đều có thể lay động mà phát ra tiếng kêu, đặc biệt thích hợp sử dụng trên mặt nước yên tĩnh.
Tuy mặt biển ở đây vô cùng tĩnh lặng, song vấn đề là ở chỗ liệu có thứ gì có thể khiến cho những thứ vừa thả xuống kia phát ra âm thanh hay không?
-Cứ thả xuống đi! Lúc quay về nếu chẳng may gặp sóng to gió lớn, sẽ giúp chúng ta không đi chệch hướng! – Lão Xoa suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Lão mù nãy tới giờ vẫn ngồi phệt ở mũi thuyền bất động, không biết đang nghĩ ngợi gì, hay đang dùng thính giác mẫn tiệp để tìm kiếm thứ gì đó.
Thuỷ Băng Hoa nhìn hình dáng gầy gò đơn độc của ông lão mù loà đang ngồi bệt trên sàn, trong lòng bất giác dấy lên một niềm thương cảm. Sau khi nhặt lại súng và dao găm, cô bèn đưa tay ra định dìu lão đứng dậy.
Song bàn tay Thuỷ Băng Hoa còn chưa kịp chạm vào bả vai lão, thì một bàn tay khô đét tựa cẳng gà đã bấm chặt lấy mạch môn của cô nhanh như chớp xẹt.
Thuỷ Băng Hoa sững lại trong giây lát, còn lão mù vừa chụp lấy tay cô cũng khựng ngay lại.
-Chị vừa làm gì thế?
-Tôi có làm gì đây, chỉ trượt ngã thôi!
-Không phải! Không phải! Ngoài trượt ngã, chắc chắn chị còn có hành động gì khác nữa!
Thuỷ Băng Hoa liếc về phía mũi thuyền:
-À, bàn tay tôi bị đứt, làm máu dây cả lên mũi thuyền. Chết rồi, không biết tay chủ thuyền hung dữ kia có kiêng kỵ máu của đàn bà làm vấy bẩn thuyền của hắn không nhỉ!
-Lúc nãy chị có dán bùa phải không?
-Vâng!
Lão mù buông tay ra, nhân tiện quệt lấy một ít máu dính trên bàn tay Thuỷ Băng Hoa.
Kỳ thực bàn tay vừa bị lão mù chụp lấy không phải là bàn tay bị thương, song cô ta dùng bàn tay này bịt chặt miệng vết thương, nên máu tươi đã dính sang đó.
Lão mù đưa ngón tay dính máu vào trong miệng. Gò má của lão bỗng giật lên khe khẽ, khoé miệng thấp thoáng một nét cười quái dị.
Nụ cười của lão khiến Thuỷ Băng Hoa cảm thấy rờn rợn, vội vàng lùi lại, quay về bên cạnh Lỗ Nhất Khí.
Lỗ Nhất Khí đã giúp Thuỷ Băng Hoa băng bó vết thương xong xuôi, nhưng lão mù vẫn ngồi ngây thộn ở đầu thuyền như một pho tượng gỗ. Ngón tay lão vẫn để yên trong miệng, khoé môi vẫn nhếch lên, tròng mắt trắng dã đảo liên hồi.
-Suỵt!...
Thái độ của lão mù đột nhiên đổi khác, sắc mặt hết sức nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều khựng cả lại, đến cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có Bộ Bán Thốn khẽ giậm chân trái hai cái lên sàn thuyền. Khoang đáy thuyền cũng lập tức im bặt, không còn nghe thấy tiếng đạp guồng và tiếng dòng nước phụt ra nữa.
-Nước chảy rồi! – Lão mù lào khào lên tiếng, giọng nói và bộ dạng chẳng khác gì ma quỷ hiện hình.
Bộ Bán Thốn vội vàng rút ra một ống trúc giắt bên thắt lưng, dùng răng cắn nắp giật ra, lắc thật mạnh. Từ trong ống loáng thoáng có sắc đỏ bay ra, rồi bốc thành một vệt khói trắng dài và mảnh. Đây là ống khói, vừa là dụng cụ trữ lửa, vừa được dùng để nhận biết hướng gió.
Làn khói bốc lên thẳng đứng, không hề lay động. Không có gió. Vậy tại sao nước biển lại chảy? Nếu có dòng biển, thì mặt biển không thể tĩnh lặng như vậy, vị tanh tao của nước biển cũng phải nồng hơn mới đúng.
Trong khoang thuyền rộn lên những tiếng bước chân dồn dập, rồi khuôn mặt phúc hậu tươi cười của Sa Khẩu ló ra ở cửa khoang thuyền, song lúc này nụ cười trông còn rúm ró hơn cả khóc:
-Phía dưới... phía dưới có... thứ gì... đang nổi lên...
Bộ Bán Thốn lồng ống khói vào trong nắp, bỏ cả bánh lái, tung người nhảy vụt lên nóc khoang thuyền, rồi xoạc chân nhảy lên cánh buồn đã hạ xuống, chạy về phía đầu gióng đang xoay ngang ra.
Lão Xoa vung tay ném cho Bộ Bán Thốn một chiếc đinh ba đâm cá, sau đó tiện tay tháo bỏ nút thắt của một gióng ngang dùng để kéo buồm ở bên mạn thuyền. Gióng ngang bắt đầu xoay chuyển, kéo theo Bộ Bán Thốn nhô ra bên ngoài mạn thuyền. Còn lão cầm lấy một cây lăng xoa một nhánh, đứng bên mạn thuyền đối diện, một tay bám vào dây chão giữ vững thân hình, tay còn lại cầm ngược lăng xoa giơ lên cao, sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào.
Sa Khẩu lôi ra một bó vải gai từ trong đống đồ đạc mà bình thường lão Xoa vẫn hay dọn dẹp. Vừa kéo đầu dây buộc, vài chục cây đinh ba, phi lao và câu mâu đủ loại lập tức bày ra trước mặt. Hắn mỗi tay nhặt lấy một chiếc, để nếu Bộ Bán Thốn và lão Xoa cần đến, sẽ ném ngay cho họ.
Mớ vũ khí đủ loại này dùng để đối phó với các loài thú lớn nơi biển sâu. Thường thì hình thể của chúng to lớn hơn nhiều so với thân thuyền, nếu chúng bất ngờ nổi lên mặt nước, rất có thể sẽ làm lật úp thuyền cá. Bởi vậy, cần phải phóng phi mâu, phi xoa tấn công chúng ngay trước khi chúng nổi lên, khiến chúng bị đau mà quay trở về đáy biển.
Phản ứng của Âu Tử có phần chậm chạp hơn. Đợi đến khi gã chui ra khỏi khoang thuyền, Lỗ Nhất Khí, Thuỷ Băng Hoa đều đã chạy tới bên mạn thuyền, thò đầu nhìn ra ngoài quan sát.
Tuy xung quanh u ám, song vẫn thấy thấp thoáng bên dưới mặt nước cách đó không xa đang nổi lên một khối gì trăng trắng, trông như bong bóng nước, kích cỡ phải bằng mặt bàn, hồi lâu không thấy vỡ. Tiếp đó, liên tục có thêm nhiều khối trắng như vậy theo nhau nổi lên, mỗi lúc một nhiều, bắt đầu tiến lại bao vây lấy con thuyền mũi sắt. Dường như dưới nước có giống thuỷ quái khổng lồ, vừa nhả bọt khí vừa bơi lòng vòng quanh con thuyền, và vòng vây đang dần thu hẹp lại.
Đám bọt bóng phả ra làn khí ô uế tà độc xộc thẳng vào huyệt não của Lỗ Nhất Khí. Cảm giác này dường như cậu đã từng bắt gặp ở đâu đó.
Bộ Bán Thốn và lão Xoa vô cùng kinh ngạc và khiếp hãi. Khiếp hãi là vì nếu những bọt bóng đó là do thuỷ quái nhả ra, chắc chắn nó phải to lớn đến khó tưởng tượng. Kinh ngạc là vì nhìn từ góc độ của họ, những khối bọt trắng dường như không phải có hình tròn. Hơn nữa, khi bọt bóng nổi lên mặt nước, dưới tác dụng của áp suất không khí, tại sao chúng lại không bị vỡ tung?
-Thứ gì thế? - Thuỷ Băng Hoa không nén nổi tò mò, hỏi.
Bộ Bán Thốn và lão Xoa chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới cô ta. Bọn họ đang dồn toàn bộ sức chú ý vào mặt nước, lăm lăm thủ thế đề phóng thuỷ quái tấn công.
Song Âu Tử vừa bước tới bên mạn thuyền đã trả lời câu hỏi của Thuỷ Băng Hoa:
-Đều là người đấy. Người chết!
Câu trả lời của hắn đã thức tỉnh Lỗ Nhất Khí. Đúng vậy, cảm giác ô uế tà độc vừa nãy giống y hệt cảm giác khi cậu bắt gặp đám xác sống trong đường hầm dưới núi Hai Vú.
-Đúng là “bánh chưng biển” rồi! A, nhìn xem, bên kia còn có “bóng nước” nữa! - Thứ Sa Khẩu vừa phát hiện ra, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy. Từ giữa những khối trắng đục bắt đầu hiện ra những cái xác chết trôi, những cái xác còn mới nguyên trông y hệt như người sống, mỗi lúc một nhiều, số lượng mau chóng vượt qua “bánh chưng biển”.
“Bánh chưng biển” là cách gọi thông tục của nhà chài. Khi đi thuyền ra khơi, nếu chẳng may có người chết, những người đồng hành sẽ dùng vải trắng bọc kín xác chết lại như gói bánh chưng, rồi ném xuống biển. Còn “bóng nước” là người chết chìm do gặp nạn trên biển. Nhưng dù là “bánh chưng biển” hay “bóng nước”, nhiều nhất cũng chỉ có thể tồn tại nguyên vẹn trên biển vài ngày. Vậy thì những cái xác trôi nổi kia lẽ nào đều vừa mới chết?
-Nơi này là hung huyệt, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hung huyệt cực âm có thể thu hút vô số ảo ảnh thuyền, thì đương nhiên cũng có thể thu hút “bánh chưng biển” và “bóng nước”. Trước đây tôi đã từng gặp xác sống bị người ta điều khiển, không biết những cái xác chết trôi kia liệu có sống dậy hay không?
Những lời sau cùng của Lỗ Nhất Khí khiến đám người rùng mình ớn lạnh, Thuỷ Băng Hoa thậm chí còn “á” lên một tiếng. Tiếp đó chỉ còn sự im ắng kéo dài, xung quanh lặng phắc như tờ, không một động tĩnh. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở dồn dập, tiếng tim đập thậm thịch, tiếng máu chảy nhộn nhạo trong cơ thể mình. Tất cả đều nhìn trừng trừng vào đám “bánh chưng biển” và “bóng nước” đang lặng lẽ nổi lên, thót tim lo sợ chúng sẽ biến hoá.
Chúng không sống dậy. Chúng chỉ theo nhau chậm rãi nổi lên, ken kín mặt biển, rồi bắt đầu lờ đờ trôi về cùng một hướng. Trong lúc đó, con thuyền cũng đã âm thầm dịch chuyển cùng hướng với đám xác chết trôi.
Khi con thuyền trôi đi được một đoạn, mọi người đột nhiên phát giác toàn bộ đám thây ma đã biến mất tăm mất dạng. Vừa nãy vẫn còn phủ kín mặt nước, chớp mắt đã không còn một mống, cứ như đã thình lình chìm xuống đáy biển sâu.
Âu Tử bò rạp trên mạn thuyền, vươn cổ nhìn xuống, đưa mắt sục sạo khắp nơi xem đám xác chết đã biến đi đâu. Song gã lại bất ngờ phát giác ra một chuyện quái đản khác.
-Đáy biển có ánh sáng! Đáy biển phía trước có ánh sáng!
Đáy biển làm sao lại có ánh sáng được? Mọi người nhìn về phía trước, và phát hiện ra trên mặt biển quả nhiên có gợn ánh lân tinh lấp loáng, tựa như ánh trăng phản chiếu trên đầu sóng. Song đêm nay lại không hề có bóng trăng!