Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 101



Ngụy Chân Châu nhìn quanh căn phòng.

Kỷ Tuân nói một tràng dài như vậy cũng không thấy cô dao động là bao: "Cảnh sát, lúc nãy cậu nói đến thời gian tôi theo dõi tài khoản chính thức của bên công an, tôi cũng có thể giải thích như thế này: Bởi vì tôi chứng kiến chồng mình gϊếŧ người, vô cùng sợ hãi, cho nên tôi mới theo dõi các trang tin tức của công an...

"Về phần chồng tôi có phải là gay hay không thì có liên quan gì đến việc anh ta gϊếŧ người đây, cho dù anh ta là gay, anh ta cũng có thể nổ ra cãi vã với Trác Tàng Anh, kích động gϊếŧ người."

Ngụy Chân Châu ngồi xuống giường của Cao Sảng, vỏ chăn được Mạc Nại đổi sang kiểu bầu trời đầy sao, vừa sờ vào đã cảm nhận được mềm mại trơn nhẵn, cô hất cằm lên, trên mặt thậm chí còn lộ ra ngạo mạn trước nay chưa từng có: "Các người chỉ có thể xin tôi tự thú."


"..." Kỷ Tuân.

Nói thật, đúng là chỉ có thể như vậy. Mặc dù anh đã suy luận ra động cơ gϊếŧ người phù hợp với logic, nhưng đó là về chủ quan.

Còn về khách quan, vụ án này giống như vụ gϊếŧ người từng gây chấn động suốt một thời xảy ra trong nhà vệ sinh ở Itaewon, Hàn Quốc. Trong không gian kín, một người chết cùng hai kẻ tình nghi, không có cách nào xác nhận là ai đã ra tay.

Vụ án ở Itaewon còn có thể dùng vết thương và vết máu của người chết để phán đoán chiều cao cùng phương hướng ra tay của hung thủ, nhưng vụ án này, hiện trường cùng thi thể đã bị Mạc Nại phá hủy hoàn toàn.

Trong điều kiện này, thân làm trinh thám, chức trách của anh đã kết thúc.

Mà thân làm cảnh sát, dưới tình huống hai người đều không nhận tội, chuyện có thể làm chính là thay đổi phương thức hỏi cung, cân nhắc dùng hoàn cảnh khốn khó của kẻ tù tội mà lấy được lời khai của bọn họ, bởi vì bọn họ cũng xem như là đồng phạm, chỉ khác nhau ai là thủ phạm chính ai là tòng phạm mà thôi.


Hoặc như Ngụy Chân Châu nói, chị ta nguyện ý nhận tội, chủ động đầu thú, khai ra tất cả, như vậy mới có thể kết án.

Có cần gọi Văn Dạng Dạng tới hay không? Kỷ Tuân liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, dùng ánh mắt dò hỏi.

Với mức độ bài xích nam giới của Ngụy Chân Châu, để hai người dò hỏi sợ là được nhiều hơn mất, nhưng nếu như tìm Văn Dạng Dạng vẫn luôn tương đối thân thiết với Ngụy Chân Châu, biết đâu lại có hiệu quả.

Hoắc Nhiễm Nhân đang dùng ngón tay cái mài phần mép của camera.

Cậu nhìn thẳng vào gương mặt của Ngụy Chân Châu, đôi mắt sắc bén giống như hai lưỡi dao cắt đứt da thịt, đâm thủng linh hồn.

"Chị sẽ nhận tội, ngay từ đầu chị đã không có ý định trốn."

"Không có ý định trốn?" Ngụy Chân Châu giảo hoạt hỏi ngược lại, "Tôi đúng là không có ý định trốn, cũng không cần trốn, bởi vì những gì tôi nói đều là thật."


Hoắc Nhiễm Nhân không bị Ngụy Chân Châu dao động, cậu chỉ ra điểm khác thường trong cách chung sống của Ngụy Chân Châu cùng Đoạn Hồng Văn sau khi gϊếŧ người: "Nếu như chị muốn chạy trốn sẽ không ngầm thừa nhận sát ý của chồng chị. Chị và Đoạn Hồng Văn không giống nhau, dù không phải hung thủ, Đoạn Hồng Văn vẫn cứ sợ sẽ bị cảnh sát tìm ra bất kỳ sai lầm nào, vì che giấu chính mình là GAY, hắn thậm chí còn muốn làm ra chuyện ác độc hơn, mà chị, sau một khắc gϊếŧ người cũng đã sa vào khiển trách của lương tâm."

"Thế à? Vậy tại sao tôi không tự thú, tại sao nói dối nhiều như vậy."

"Bởi vì chị căm hận Đoạn Hồng Văn, chị đang trêu tức hắn." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt vạch trần, "Từ khi kết hôn tới nay, chị vẫn luôn bị Đoạn Hồng Văn xem thường, bị Đoạn Hồng Văn áp bức, thậm chí bị Đoạn Hồng Văn đánh đập, mãi đến khi chị kích động gϊếŧ người. Chị thấy Đoạn Hồng Văn ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng của thường ngày đột nhiên biến thành con cọp giấy, biến thành trẻ con tay không tấc sắt, chị vừa xem thường hắn vừa trầm mê vào kɦoáı ƈảʍ trả thù, dù cho đi quá giới hạn bị hắn giết chết luôn cũng được. Tôi đã xem lời khai ngày hôm nay của chị, chị có nói một câu như thế này, "Nhưng nếu như anh ta nói tôi là hung thủ, vậy thì cứ xem như tôi là hung thủ mà bắt lại đi. Tôi không báo cảnh sát lại nói dối nhiều như vậy, cũng gần như là hung thủ rồi, dù sao đều dơ bẩn như thế." Tôi nghĩ chị nói ra câu này, đương nhiên là có dụng ý muốn đánh lạc hướng cảnh sát, nhưng đồng thời cũng xuất phát từ đáy lòng chị."
Tựa như Ngụy Chân Châu đã quay lại ngày hôm đó.

Cô nhìn thấy hai người đàn ông —— chồng của cô —— quấn quýt trên sô pha —— thật khó coi.

Một khắc kia, những lời nói dối ra sức thuyết phục bản thân trong mỗi lần chịu đòn của trước đây, tỷ như hôn nhân đều là như vậy, mọi người đều là như vậy, nay đã hoàn toàn biến mất.

Thế nhưng, ngay cả xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ mà Đoạn Hồng Văn cũng lừa mình.

Cuộc sống của người khác căn bản không phải như thế!

Cô xông tới, cô biết mình đang làm gì, cô nắm lấy ngựa đồng đặt ở bên cạnh, đập mạnh xuống, từng nhát từng nhát, cô nhìn thấy gương mặt kinh hãi của chồng, cũng nhìn thấy hai mắt trợn to của Trác Tàng Anh.

Phẫn nộ hoàn toàn nuốt lấy cô.

Sau đó cô cảm giác được ——

Không, không phải vui vẻ.

Cô càng ngày càng cảm thấy buồn nôn, vì chồng mình, vì người chết, vì chính bản thân.
Tất cả đều ghê tởm, thế giới này sao có thể ghê tởm đến thế!

Cuối cùng, Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Ngụy Chân Châu, nhận tội đi, chỉ có nhận tội mới có thể chuộc tội."

Môi của Ngụy Chân Châu run lên, bình tĩnh trên mặt rạn nứt, đau đớn, oán hận còn có chán ghét chính mình luân phiên xuất hiện trên mặt cô, thế nhưng rất nhanh, từng vết nứt nho nhỏ kia đã liền lại, cô thẫn thờ đưa tay ra, nói: "Bắt tôi đi".

Hoắc Nhiễm Nhân cầm lấy bộ đàm, gọi Văn Dạng Dạng cùng bên kiểm tra dấu vết dưới lầu lên đây.

Văn Dạng Dạng quả thật còn chưa tỉnh táo lại, một mặt hoảng hốt còng tay Ngụy Chân Châu. Mới có mười phút thôi mà đúng không? Ngụy Chân Châu nói muốn lên lầu xem thử của mười phút trước sao đột nhiên lại biến thành kẻ gϊếŧ người, còn bị mang về đồn thẩm vấn lần nữa?
Ngụy Chân Châu không có phản kháng, chỉ quay người lại ngay trước khi ra khỏi cửa, nhìn vào bộ phận kiểm tra dấu vết đang giám định dấu vân tay: "Máy tạo ẩm, Trác Tàng Anh đã đầu độc Cao Sảng như vậy sao? Trác Tàng Anh chắc chắn sẽ làm giống như Đoạn Hồng Văn, lau sạch toàn bộ dấu vân tay."

Hoắc Nhiễm Nhân thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, kiểm tra dấu vết đã thu lại đèn tử ngoại, ra hiệu với cậu, không phát hiện ra dấu vân tay.

Cậu bước tới, dùng gang tay cầm lên xem thử, loại máy tạo ẩm như thế này, lượng nước dùng cho mỗi lần không lớn, mà trùng hợp là đúng lúc này, bên trong không có bất kỳ giọt nước nào.

Phản ứng cụ thể của chất độc còn phải tiến hành trong phòng xét nghiệm mới biết được, thế nhưng không có vân tay cũng không có nước như hiện tại là vô cùng lộ liễu, vô cùng giấu đầu hở đuôi.
Kết nối bluetooth của máy tạo ẩm đang mở, cũng được điều khiển bằng gia dụng thông minh giống như cửa sổ nhà Cao Sảng.

Chỉ cần lát nữa bên kỹ thuật lại kiểm tra thời gian sử dụng của những thiết bị thông minh này, vậy thì thủ pháp gϊếŧ người mà cậu và Kỷ Tuân nói tới sẽ có được chứng cứ.

Vô cùng đơn giản.

Thêm cyanide vào máy tạo ẩm, chờ Cao Sảng nằm ngủ trên giường rồi mới mở ra, có thể lập tức đột tử, sau đó mở cửa sổ bằng điều khiển từ xa cho không khí lưu thông, chất độc còn dư lại sẽ trôi theo gió biến mất.

Công nghệ cao không ngừng đổi mới trong xã hội hiện đại khiến gϊếŧ người trong vô hình đã trở thành hiện thực.

Căn cứ theo quy định, Hoắc Nhiễm Nhân sẽ không trả lời câu hỏi này của Ngụy Chân Châu, mà thủ pháp gϊếŧ người đơn giản như vậy, chỉ cần vạch trần, mỗi một người ở đây đều có thể đoán được.
Ngụy Chân Châu mỉm cười, cảm giác ngưỡng mộ thỉnh thoảng mới có kia lại hiện lên trong đáy mắt cô: "Đến chết cô ấy cũng chết tao nhã hơn tôi, thật tốt."

Nói xong câu này, có vẻ Ngụy Chân Châu cũng không còn gì muốn nói nữa, cô cúi đầu, không cần Văn Dạng Dạng dắt đi, tự mình cất bước, đi xuống dưới lầu.

Mọi chuyện đã định.

Kỷ Tuân cũng ra khỏi phòng, dựa vào hành lang. Anh muốn xem mấy giờ rồi, vì vậy kéo cổ tay của Hoắc Nhiễm Nhân sang phía mình, nhìn mặt đồng hồ của cậu.

"8 giờ tối." Anh cố ý tắt camera, huýt sáo một tiếng, "Còn sớm, xem ra chúng ta vẫn còn cả buổi tối."

"Lát nữa phải về đồn." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Còn phải thẩm vấn lại, còn một cuộc chiến ác liệt đang chờ ra trận."

"Đừng nghiêm cẩn như vậy mà." Kỷ Tuân khuyên nhủ, cũng không quên tắt luôn cả camera trên tay Hoắc Nhiễm Nhân, "Tôi tin là em có thể làm xong, tối nay tôi ở trên giường chờ em."
E rằng câu nói đùa này không hợp lúc, nhưng vừa hay có thể thư giãn thần kinh đang căng thẳng.

Hoắc Nhiễm Nhân không nhịn được, cậu khẽ cười: "... Vậy được, tôi nhất định sẽ không ngừng tăng tốc, đến kịp buổi hẹn."

Khi hai người nói chuyện, Văn Dạng Dạng cùng Ngụy Chân Châu đã đi thẳng xuống cầu thang, đi qua phòng khách, lúc sắp ra ngoài chuẩn bị bước lên xe cảnh sát, Văn Dạng Dạng đầy mặt hoảng hốt dừng bước lại, cô không chỉ dừng lại, mà còn kéo Ngụy Chân Châu cũng dừng lại.

Càng lúc càng có nhiều tức giận hiện lên trên gương mặt trẻ con của nữ cảnh sát, cô nhìn chằm chằm Ngụy Chân Châu, lớn tiếng nói:

"Sao chị có thể gϊếŧ người, sao chị lại hồ đồ như vậy!"

Tiếng quát của Văn Dạng Dạng đã thu hút sự chú ý của Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Cầu thang của biệt thự là kiểu xoay tròn, phòng khách trống không, lầu cao ba tầng, đèn thủy tinh treo thẳng từ trần nhà của tầng ba xuống giữa tầng hai.
Người phụ nữ có thể khinh bỉ, có thể ngạo mạn với Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, vào thời điểm đối mặt với Văn Dạng Dạng, lại đột nhiên lộ ra vẻ nhục nhã, hổ thẹn.

"Tôi..."

"Đoạn Hồng Văn đánh chị đúng không?" Văn Dạng Dạng bỗng nhiên vứt bỏ một góc dịu dàng mềm mại, không chỉ vứt bỏ, cô còn đạp mạnh dịu dàng mềm mại kia dưới hai chân, cô trực tiếp ép hỏi, "Tại sao chị không báo cảnh sát?"

"Báo cảnh sát cũng... Đây là việc nhà..."

"Chị không báo cảnh sát sao lại biết không có tác dụng! Chị không báo cảnh sát sao lại biết mỗi một người cảnh sát đều sẽ nói với chị "Không quản việc nhà"!" Văn Dạng Dạng chém đinh chặt sắt, "Tôi sẽ quản, cho dù là hiện tại, tôi cũng nhất định khiến Đoạn Hồng Văn phải trả cái giá mà hắn nên trả!"

Ngụy Chân Châu kinh ngạc nhìn cô, trong đôi mắt mờ nước: "Anh ta có việc làm, có thu nhập, Sướng Sướng không thể không có anh ta."
"Chị sợ phải thay đổi." Văn Dạng Dạng nhả từng câu từng chữ, "Sợ chính mình không làm được. Nhưng nếu không thử một lần, sao chị biết chị không thể làm tốt hơn Đoạn Hồng Văn? Chị lo cho con, nhẫn nhục chịu đựng bảo vệ con, nhưng một người đang ở địa ngục căn bản không có khả năng cứu vớt một người khác cũng đang ở địa ngục!"

Ngụy Chân Châu bi ai, khởi nguồn khiến Ngụy Chân Châu ra nông nỗi này, ngoại trừ tội lỗi của Đoạn Hồng Văn, còn có một phần do cô không đủ dũng khí, không dám tiến lên một bước, không dám ly hôn tìm kiếm cuộc sống mới. Đau đớn cùng tê dại nhấn chìm cô, cũng khiến cô đúc ra sai lầm.

Giọng nói dưới nhà bay lên trên tầng, Kỷ Tuân nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy có một điểm kỳ lạ, Ngụy Chân Châu căn bản không có định chạy trốn chế tài pháp luật, vậy tại sao khi hai người họ vạch trần tội ác của chị ta, chị ta lại sống chết không thừa nhận chứ? Chỉ bởi vì chán ghét đàn ông cho nên không muốn nhận tội trước mặt đàn ông sao?
Chị ta đi giày cao gót... Là tôn trọng dành cho Cao Sảng... Chỉ có tôn trọng dành cho Cao Sảng thôi sao?

Chị ta về nhà, gọi điện thoại... Chị ta chắc chắn không muốn con gái của mình...

Con gái! Điện thoại!

"Ngụy Chân Châu!" Kỷ Tuân đột nhiên hô lên, "Chị từng nghĩ tới tự thú, vậy con gái của chị phải làm sao? Đoạn Hồng Văn đã không có bất cứ ý nghĩa gì, trong lúc nấu cơm chị đã gọi điện cho bố mẹ chị đúng không? Chị muốn giao lại con gái cho bọn họ, bọn họ trả lời chị ra sao? Có phải bọn họ từ chối chị không?!"

Hoắc Nhiễm Nhân cũng nghĩ đến khả năng tương tự, cậu chửi tục một tiếng, đột nhiên cúi đầu, lớn tiếng gọi "Văn Dạng Dạng": "Lúc Ngụy Chân Châu rời khỏi căn hộ có hành động bất thường, kỳ quái nào không?"

Văn Dạng Dạng đang căm tức Ngụy Chân Châu ngẩng đầu lên, cô nhất thời có chút ngơ ngác, trả lời theo bản năng: "Bất thường, kỳ quái? Đút Sướng Sướng uống một chén nước, sau đó đóng hết cửa sổ lại có xem như bất thường, kỳ quái không?"
Đáng chết!

Hoắc Nhiễm Nhân nện thật mạnh lên tay vịn!

Trong tiếng vang lớn, Ngụy Chân Châu đứng bên cạnh Văn Dạng Dạng đột nhiên sụp đổ, cô khóc thành tiếng, giống như cuối cùng cũng không gánh nổi trọng lượng của cơ thể, cô khuỵu xuống, cúi đầu giống như sám hối: "Vô dụng, tôi đã đút thuốc ngủ cho Sướng Sướng, lại mở khí gas... Vô dụng... Không cần đi nữa... Như vậy cũng rất tốt... Thế giới dơ bẩn này, không có gì đáng để tâm... Tôi mang con bé đến thế giới này, là sai lầm của tôi... Hiện tại tôi phải sửa chữa sai lầm này..."

----------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.