Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 14



"Còn nữa không?" Hoắc Nhiễm Nhân suy ngẫm một lát, hỏi.

"Không còn." Kỷ Tuân.

"Thật sự?" Hoắc Nhiễm Nhân không quá tin tưởng.

"Thật sự, một giọt cũng không còn." Kỷ Tuân suýt chút nữa trợn trắng mắt.

Vẻ mặt của Hoắc Nhiễm Nhân trở nên nguy hiểm. Kỷ Tuân bày ra một bộ lợn chết không sợ nước sôi—— dù sao Đàm Minh Cửu cũng đang ở bên cạnh, cùng lắm thì anh trốn phía sau Đàm Minh Cửu là được.

Anh nhìn về phía Đàm Minh Cửu, tính toán xem làm thế nào để lợi dụng cơ thể không hề cao lớn của đối phương che chắn chính mình.

Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn theo.

Đàm Minh Cửu chịu đựng thử thách hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm mà không chịu nổi, nội tâm sợ hãi: "Hai người nhìn tôi làm gì?"

Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy tẻ nhạt, thu hồi ánh mắt trước: "Nếu đã không còn thứ gì, vậy thì ở bên cạnh chờ một lát, Đàm Minh Cửu, anh đi lục soát căn phòng."


"?" Đàm Minh Cửu.

Sai tôi mà sai đến ngang nhiên thế kia á? Tôi... Thôi, cậu là đội trưởng cậu bảo gì cũng đúng.

Đàm Minh Cửu chịu thương chịu khó, bắt đầu làm việc.

Kỷ Tuân lui về phía sau hai bước, đứng dựa vào tường, anh thấy Đàm Minh Cửu một đường từ ngăn kéo lục soát sang tủ quần áo, trong lúc đó hơi mấp máy môi, nhưng lúc sắp nói ra rồi, lại thấy tầm mắt của Hoắc Nhiễm Nhân quét tới.

Cảm giác trên môi bị ngón tay áp bức tái hiện, Kỷ Tuân lập tức ngậm chặt môi.

Tầm mắt kia vẫn lượn quanh trên môi anh như trước, mãi đến khi Đàm Minh Cửu đang lục soát phòng "Ha" một tiếng, mới tiếc nuối thu hồi.

Kỷ Tuân cảm giác môi mình hơi tê tê, trong lòng sợ hãi nghĩ:

Thằng nhóc này, thực sự là lúc nào chỗ nào cũng đều mang lại cảm giác áp bức như thế.

"Làm sao vậy?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.


"Tôi sờ được một thứ." Đàm Minh Cửu nói, rút tay đã thò vào gầm giường ra, trong lòng bàn tay là cúc áo vàng lấp lánh.

Ngón tay Kỷ Tuân sờ lên điện thoại di động, còn chưa kịp làm gì cả, đã va phải tầm mắt đầy ý tứ sâu xa của Hoắc Nhiễm Nhân.

"..."

Anh nở nụ cười lịch sự lại mê người với đối phương, cất điện thoại vào trong túi, "Trong nhà còn có việc, tôi đi trước, không cần tiễn, gặp lại hai vị Sir sau!"

"Ơ này —— "

Đàm Minh Cửu chỉ kịp kêu lên một tiếng, Kỷ Tuân đã không thấy đâu. Hắn không hiểu ra sao:

"Không có chuyện gì thì chạy nhanh như thế làm chi? Làm như có người đang đuổi theo mình ý."

"Ai biết." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững, đi lên trước nhận lấy cúc áo quan sát một chút.

Cúc áo tròn lớn hơn tiền xu một xíu, lớp ngoài mạ vàng, đặt dưới ánh mặt trời là có thể nhìn rõ hoa văn đuôi chim khổng tước màu xanh lam, hai mặt đều có khắc hình vẽ, một mặt là chén rượu, một mặt là đầu người.


"Nhìn giống như là vật mà Đường Cảnh Long làm rơi, nhận ra vật này không?"

Đàm Minh Cửu suy nghĩ hồi lâu: "Hình như có chút ấn tượng, phải trở về cục tra một chút."

*

Từ khu chung cư Lệ Trúc về đến nhà, Kỷ Tuân trực tiếp mở ra điện thoại di động, gửi tin nhắn vào nhóm "Bạn Bè":

"Có ai biết hiện tại Khổng Tước Lam chuyển đi đâu rồi không?"

Làm cảnh sát hình sự, ai cũng có một vài chiêu thức riêng, chiêu trò của Kỷ Tuân ấy à, ngoại trừ khả năng đoán mò, chính là khả năng ghi nhớ của anh cũng miễn cưỡng đáng giá được tán thưởng một phen, vật đã nhìn qua sẽ rất khó quên. Thời khắc nhìn thấy Đàm Minh Cửu từ dưới gầm giường lấy cúc áo tròn, anh lập tức nhận ra đây là cái gì — -- -- Chip đánh bạc có giá trị một vạn tệ của sòng bạc ngầm "Khổng Tước Lam".

Không bao lâu, lục tục có người đáp lại.
"Không biết."

"Chưa từng nghe tới."

"Anh cảnh sát này không phải từ lâu đã không làm cớm rồi sao? Còn quản chuyện này làm gì, quản cũng vô dụng, Khổng Tước Lam lúc đó bị các anh truy quét ba lần liên tiếp, nguyên khí đại thương, sớm đã không kinh doanh nữa rồi."

Những người bạn này phần nhiều là "con nghiện" mà Kỷ Tuân đã kết giao khi còn làm cảnh sát, không có những người này, anh khẳng định không thể làm tốt công việc như vậy. Nhưng đều là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, bây giờ bị bơ cũng là chuyện đương nhiên.

Kỷ Tuân chọn người gọi mình là "Cớm" kia để trò chuyện.

Người này tên mặt rỗ. Từ trước đến giờ chỉ có lấy sai tên, không có gọi sai danh hiệu, nghe danh hiệu thì biết ngay, thằng nhóc này mặt toàn rỗ. Cũng bởi vì cái mặt rỗ rêu rao này, mà bất cứ khi nào hắn có mặt ở sòng bài lại bị Kỷ Tuân dẫn đội đến đột kích, Kỷ Tuân luôn có thể ở trong đám người chạy loạn tứ phía mà bắt được hắn.
Bị bắt nhiều rồi, hắn cũng sợ, im ỉm làm gián điệp cho Kỷ Tuân, trở thành cái đinh đánh vào bên trong kẻ địch.

"Nói nghe tình hình gần đây của Khổng Tước Lam coi." Kỷ Tuân trực tiếp hỏi.

"Đã bảo là Khổng Tước Lam bị các anh quét rớt rồi mà..." Mặt rỗ cười ha hả.

Kỷ Tuân trực tiếp gửi lì xì qua đó.

Trong một giây, lì xì đã có người nhận.

Thái độ của mặt rỗ xoay chuyển 180 độ: "Anh Kỷ cũng biết tôi rồi đấy, nhập cuộc khắp chốn, quen biết nhiều, Khổng Tước Lam vỏ có thể đổi, nhưng người đã đào tạo tốt không thể đổi sạch không còn một mống đi? Cho nên ngài ấy à, tìm tôi là đúng rồi —— "

Kỷ Tuân lại gửi lì xì qua đó, thiếu kiên nhẫn nói: "Nói cái gì hữu dụng đi."

Có tiền là ông chủ, tiền về rồi, mặt rỗ một lời lảm nhảm cũng không nói, trực tiếp đều là thông tin hữu ích: "Theo như tôi biết, trong thành phố bắt quá nghiêm, Khổng Tước Lam bây giờ thật sự không dám kinh doanh sòng bạc ngầm, nhưng bọn họ mở một quán KTV, tên KTV Lượng Tinh Tinh."
*

KTV Lượng Tinh Tinh là một quán KTV đã mở gần hai năm ở khu phố cổ, cách vách chính là ngõ Trần Đường.

Ngõ Trần Đường là ngõ hẻm cũ trong khu phố cổ, trải dải sâu thẳm, cửa ngõ ra vào nhiều, người không quen đường tới nơi này giống như lạc vào mê cung, lâu dần, cũng trở thành nơi tập hợp một vài hoạt động phi pháp.

Đương nhiên bình thường đều là trò vặt vãnh, bằng không sớm đã bị cục cảnh sát tóm hết cả ổ —— Hai năm đầu Kỷ Tuân làm cảnh sát, chính là đã từng vây quét nơi này, một lần hành động quét được mười lăm hang ổ, xách theo bảy mươi, tám mươi người trở lại.

Khi Kỷ Tuân đi đến phụ cận trời đã tối rồi, thời gian qua đi nhiều năm, thăm lại chốn xưa, anh lững thững đi trong ngõ hẻm.

Trong ngõ hẻm không có đèn, một mình đi ở bên trong, có thể nghe thấy tiếng sột sà sột soạt. Đừng tưởng rằng là quỷ, là người ở vách tường bên cạnh đang lén lút giống mình, chỉ là lén lút chạy đi làm gái mại dâm hoặc đi đánh cờ bạc mà thôi.
Nhưng có chút kỳ quái.

Lúc này tiếng sột soạt không giống như từ cách vách truyền đến, càng giống như từ sau lưng truyền đến. Anh quay đầu lại liếc mắt một cái, ngõ hẻm vẫn là ngõ hẻm, thật dài, trống rỗng, mặt trăng cũng chiếu không đến.

Thời điểm lại đi qua một ngã rẽ, Kỷ Tuân dừng bước lại, một tay đút túi, đầu ngón tay ở trong túi quần nhẹ gõ lên đùi.

Một

Hai

Ba...

Một con chuột từ trong bóng tối xông tới, chầm chậm chạy đến bên chân Kỷ Tuân thì dừng lại, hai chân trước của nó cắp rễ cây rau dưa làm đồ ăn, thời điểm hai chiếc răng cửa cực lớn gặm cắn thức ăn, phát ra tiếng rột rột.

Thần kinh quá nhạy cảm.

Ra ngoài tản bộ mà thôi, còn có thể bị ai theo dõi hay sao?

Kỷ Tuân thôi không gõ đầu ngón tay nữa, anh rút tay ra, nhanh chân đi về phía trước.

"KTV Lượng Tinh Tinh" cũng không khó tìm, đi giữa chốn nhằng nhịt khắp nơi đường tắt khoảng tầm hai mươi phút, sau khi đi qua cửa ra số ba ở phía Đông, bên tay trái chính là một tòa nhà thương mại ba tầng, tòa nhà thương mại này hướng ra mặt đường, dựa lưng ngõ hẻm, lưu lượng người không ít, tầng một là phòng bài có giấy phép kinh doanh, tên là "Lão Tam Kỳ Bài", lầu hai cùng lầu ba đều là địa bàn của KTV Lượng Tinh Tinh.
Mà giờ khắc này lầu hai cùng lầu ba đều không có sáng đèn.

Hôm nay không mở cửa sao?

Kỷ Tuân trầm ngâm, lại nhìn lên vài lần, từ trong khe hở của rèm cửa sổ nhìn thấy ánh đèn.

Trên lầu có người, mơ hồ còn có tiếng karaoke. Không phải là không mở cửa, mà là không mở cửa với bên ngoài.

Kỷ Tuân thầm nghĩ, tiến vào tòa nhà thương mại, trước mặt là quầy lễ tân của căn tin của "Lão Tam Kỳ Bài", thang máy bên tay trái mới là lối vào trực tiếp của KTV Lượng Tinh Tinh.

Anh không vội vàng lên lầu, mà rẽ vào trong "Lão Tam Kỳ Bài" trước, phòng bài này không nhỏ, tổng cộng đặt khoảng mười mấy cái bàn, chơi mạt chược hay chơi bài đều có, mà giờ khắc này lượng người không nhiều, chỉ ngồi một nửa.

Kỷ Tuân tùy ý chọn một vị trí tựa cửa sổ ngồi xuống, đang suy nghĩ biện pháp lên lầu, còn có mấu chốt nhất —— đi lên lầu rồi, tìm chút gì đó. Chip trong tay Đường Cảnh Long chỉ có thể chứng minh hắn từng là khách hàng của Khổng Tước Lam, còn đối phương bây giờ có quan hệ với KTV Lượng Tinh Tinh hay không, bên trong KTV Lượng Tinh Tinh lại có manh mối hữu dụng liên quan đến Đường Cảnh Long hay không, vậy cũng chỉ có trời mới biết.
Hết cách rồi, điều kiện có hạn, chỉ có thể nhặt chút đầu thừa đuôi thẹo này mà điều tra thôi.

Kỷ Tuân lơ đễnh nghĩ, biện pháp không nghĩ ra, ngược lại nghe thấy một tiếng hoan nghênh "Leng keng", lại có người đi vào rồi.

Kỷ Tuân ngước mắt, hờ hững nhìn qua, nhìn đến một nửa, tầm mắt dừng lại.

Người tiến vào mặc áo khoác dạ, đen sẫm, tôn lên làn da càng trắng như tuyết.

Mái tóc luôn dùng keo xịt vuốt ngược về phía sau mỗi khi đi làm nay đã để thẳng, tóc mái rủ xuống che đi vầng trán, đè ép đuôi lông mày cùng đôi mắt, lập tức trung hoà hơn nửa khí chất ác liệt nhìn ai cũng giống như đang nhìn phạm nhân, thậm chí còn lộ ra hơi thở thanh thuần do gương mặt nhỏ bé xinh đẹp mang lại.

Cậu đi đến trước tủ, lấy hai chai bia, một bộ bài túlơkhơ, sau đó đến chỗ Kỷ Tuân đang ngồi, ngồi xuống đối diện Kỷ Tuân.
Cậu đặt bia xuống, xáo bài, đầu ngón tay quẹt một cái, lá bài giữa hai ngón tay cậu kéo ra một hình vòng cung.

Người đang ngồi nhếch mắt, cười một cái: "Chơi hai ván?"

Thanh thuần tạo nên mê hoặc.

Đều nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, nhưng lời này ít nhất cũng nói thiếu mất một nửa. Kỷ Tuân nghĩ.

Đàn ông không xấu, đàn ông cũng không yêu.

"Hoắc đội, trước khi nói chính sự cho tôi hỏi một câu đi."

"Nói."

"Cậu chắc không có anh em sinh đôi, cũng không có hai nhân cách đâu nhỉ?"

"Hả."

"Vậy thì khiến người ta thật khó hiểu." Kỷ Tuân nói tiếp, "Cậu xem, tạo hình trước sau của cậu có khác biệt khá lớn, thái độ trước sau cũng có thay đổi nhiều. Mới chỉ mấy ngày trước, cậu còn nghi ngờ tôi xen vào chuyện không nên xen trong sự kiện Tằng Bằng tập kích Đường Cảnh Long, cũng một lần biểu thị không thích tôi âm thầm điều tra vụ án này. Thậm chí ngày hôm nay, đều là một bộ dáng vẻ lẫm liệt lạnh như băng không thể xâm phạm, nhưng sao đến tối hôm nay, lại chuyển sang ngẫu nhiên gặp..."
"Cố ý." Hoắc Nhiễm Nhân sửa lại, "Tôi là chủ động theo dõi anh tới chỗ nầy."

"Ngược lại cũng không đến nỗi."

"Còn chưa biết mục đích tôi tìm anh, đã nói không đến nỗi?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Mục đích cũng không phải rất khó đoán, Hoắc đội tìm tôi hẳn là chuyện của Đường Cảnh Long, mà tôi cảm thấy ấy à, thứ mà tôi không tìm, phía cảnh sát có thể tìm được, thứ mà tôi tìm được, cảnh sát cũng có thể tìm được, cho nên Hoắc đội đi theo tôi, không khác gì trèo cây tìm cá, không có ý nghĩa gì..."

"Khiêm tốn quá. Tôi đã từng tìm tư liệu khi anh còn ở trong đội cảnh sát."

"Ồ ——" Trong giọng nói kéo dài của Kỷ Tuân hơi bộc lộ vẻ không thích.

"Ba năm trước, bình quân số ngày mà thành phố Ninh có thể phá án gϊếŧ người là 3.24 ngày, bình quân số ngày phá án gϊếŧ người do anh giải quyết là 1.46 ngày; đồng dạng ba năm trước, tỉ suất thành phố Ninh phá án gϊếŧ người là 93.1%, tỉ suất phá án gϊếŧ người do anh xử lý là...100%. Dữ liệu rất đặc sắc."
"Hảo hán không nhắc tới dũng cảm năm xưa." Kỷ Tuân không vui lắm, "Theo như cách nói của lão Đàm, đều là đoán thôi."

"Cứ đoán là trúng?"

"Đoán không trúng thì lại đoán thôi." Kỷ Tuân tùy tiện nói.

"Tôi rất có hứng thú với phương hướng phá án của anh, cũng cho rằng phương pháp phá án của anh có thể tiết kiệm rất lớn thời gian phá án, đồng thời cũng xác định ít nhất trong vụ án này, anh là nghiêm túc." Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp nói thẳng, "Chúng ta không ngại hợp tác."

"Hoắc đội là thích tôi rồi đúng không? Nghe cậu nói, cứ giống như muốn tiếp xúc sâu hơn với tôi về toàn phương diện lẫn mọi góc độ ấy." Kỷ Tuân cười nói.

"Lấy ví dụ như tôi đây, người sẽ không chỉ có một phương diện. Tôi vẫn không thích anh coi nhẹ vụ án như thế, nhưng điều này không trở ngại chúng ta hợp tác. Mặt khác —— "
Hoắc Nhiễm Nhân thu lại lá bài trong tay, không nhìn thấy cậu ấy làm động tác gì, miếng chip tìm thấy bên trong nhà thuê của Đường Cảnh Long đã xuất hiện trên đầu ngón tay cậu.

"Anh đến đây là vì tìm Khổng Tước Lam. Khổng Tước Lam đã chết, hiện tại thay da trở thành KTV Lượng Tinh Tinh. Đây là một quán KTV theo chế độ hội viên, dù cho lên đó rồi, anh biết phải tìm cái gì sao? Tóm lấy nhân viên phục vụ hỏi, có biết Đường Cảnh Long hay không? Nhưng ở phía cảnh sát, rất dễ dàng có thể tra ra thứ mà anh phải lao tâm lao lực mới có thể có được. Tỷ như Đường Cảnh Long dùng thẻ ngân hàng từ chứng minh thư của ai, thẻ ngân hàng này lại có giao dịch tiền bạc với tài khoản nào. Cùng với —— phía cảnh sát đã phát hiện được cái gì trong nhà của Đường Cảnh Long."

Nếu như Hoắc Nhiễm Nhân không phải cảnh sát, Kỷ Tuân đã bị Hoắc Nhiễm Nhân thuyết phục rồi.
Nhưng nếu Hoắc Nhiễm Nhân không phải cảnh sát, cậu ấy lại không bỏ ra nổi loại điều kiện hợp tác như thế này.

Có thể thấy được mía không có hai đầu ngọt, cuộc đời cũng chỉ có làm khó và bị làm khó mà thôi.

Kỷ Tuân suy nghĩ lý do cự tuyệt, từ lúc bắt đầu cởi cảnh phục, anh đã không muốn lại có tiếp xúc lâu dài với cảnh sát nữa, vừa hay bên ngoài cửa sổ xảy ra chút gây rối, chỗ đầu cầu thang ở cửa sau của tòa nhà thương mại, một người mặc đồng phục an ninh, ngăn một tên thanh niên lêu lổng, tiếng tranh chấp đều loáng thoáng truyền vào đây.

"Bọn họ có thể đi lên, tôi tại sao không được? Bọn họ có thể, tôi lại không được?"

Từ tranh chấp đến động thủ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Phút chốc sau, thanh niên lêu lổng bị bảo an đẩy ngã xuống đất.
Một cái đẩy này tựa hồ không nhẹ, thanh niên lêu lổng đến nửa ngày mới bò lên, bò lên sau cũng lảo đảo, giống như người uống say —— sợ là hắn vốn đã uống say, mới ở đây tranh chấp với bảo an ai có thể đi lên, ai không có thể đi lên.

Kỷ Tuân đang suy nghĩ miên man, đột nhiên phát hiện Hoắc Nhiễm Nhân ngồi ở phía trước động đậy.

"Đi ra ngoài một chút, lập tức trở về."

Hoắc Nhiễm Nhân đơn giản nói xong, đi ra ngoài lượn quanh một vòng, tổng cộng chỉ tốn hai phút.

Cửa sổ có ưu thế tầm nhìn, Kỷ Tuân nhìn thấy rõ ràng, Hoắc Nhiễm Nhân sau khi ra khỏi cửa thì đi thẳng đến trước mặt thanh niên say rượu, va vào người ta một phát —— chỉ có như thế.

Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân không làm bất cứ chuyện gì nữa, cậu quay trở về phòng bài, ngồi xuống trước mặt Kỷ Tuân.
Hai người đồng thời ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy một màn đồng dạng.

Anh không phát hiện ra thanh niên say rượu có vấn đề gì, Hoắc Nhiễm Nhân phát hiện được?

Một chút tro tàn không chịu thua trong lòng Kỷ Tuân lại bốc cháy. Anh trực tiếp hỏi:

"Người này có vấn đề?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.