Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 147



Đúng thế.

Chuyện đương nhiên, không ngoài dự liệu.

Hổ dữ không ăn thịt con, nếu không phải thân thế của Hoắc Nhiễm Nhân có nghi ngờ, thì trong một gia đình, xác suất cả bố lẫn mẹ đều ra tay tàn nhẫn với con trai mình như vậy là rất thấp.

"Sau đó thì sao?" Kỷ Tuân lập tức truy hỏi, không hề dừng lại an ủi Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh không có cách nào an ủi chuyện của quá khứ, đối với việc này, vết thương trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân đã bị may lên vô số mũi kim, kết thành vết sẹo chằng chịt qua bao năm tháng.

Từ ngữ an ủi sơ sài, nhẹ như lông tơ, căn bản là không thể xuyên qua vết sẹo tựa như khôi giáp kia.

Anh chỉ có thể nhiều lần truy hỏi, đào móc quá khứ, đào móc vết thương... Đào móc toàn bộ sự thật giấu trong quá khứ, sau đó lại chắp vá thành chân tướng chân chính, thành liều thuốc chân chính có thể chữa lành vết thương cho Hoắc Nhiễm Nhân.


"Mặc dù bây giờ mới nói những chuyện này có hơi muộn. Nhưng càng lớn, em càng không còn hận... Mẹ em, Hoắc Tê Ngữ." Hoắc Nhiễm Nhân hiểu rõ ý định của Kỷ Tuân, nhằm cung cấp manh mối khách quan cho thám tử, cậu tập trung suy tư, từng chữ từng câu đều châm chước cẩn thận, "Lúc mẹ mang thai em là 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học. Em giống mẹ, ngoại hình đều được thừa hưởng từ mẹ, nhưng còn kém mẹ rất xa."

Hoắc Nhiễm Nhân thân là con trai mà ngoại hình đã cực kỳ xinh đẹp, vậy một người phụ nữ còn xinh đẹp hơn Hoắc Nhiễm Nhân rất nhiều sẽ như thế nào đây?

Kỷ Tuân nhất thời không thể nào tưởng tượng được.

Có lẽ sẽ lộng lẫy giống như đá quý, sáng trong giống như ánh trăng.

Anh tiếp tục nghe Hoắc Nhiễm Nhân miêu tả.

"Ông nội em rất chiều mẹ em, cũng rất lo lắng cho bà ấy, luôn để người làm trong nhà đi theo, sợ mẹ em xảy ra chuyện." Hoắc Nhiễm Nhân kể, "Mà năm đó mẹ em rất hoạt bát, thích giao tiếp, sau khi mẹ em thi đỗ một trong những trường đại học hiếm hoi của thời đó thì đã quen được một nhóm bạn cùng chung chí hướng, cũng vì thế mà thường xuyên muốn bỏ rơi người làm đi theo mình. Năm đó cậu của em, cũng chính là anh trai của mẹ em, mới vừa mất vì bệnh, ông nội em gặp đả kích nặng nề, tinh thần xuống dốc, thường xuyên uống say, toàn bộ căn nhà đều bao phủ trong bầu không khí chán nản suy sụp, mẹ em cũng càng đau khổ đến mức không thể chịu được, bởi vậy mà càng thường xuyên ra ngoài một mình tham gia tụ họp."


"Trong buổi tụ họp xảy ra chuyện rồi?" Kỷ Tuân không nhịn được nói tiếp.

"... Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân, "Có một buổi hội thơ được tổ chức trong khách sạn, trong lúc tham gia không biết là ai đề nghị uống rượu, tất cả mọi người đều uống say khướt, mẹ em đã bị hai người đàn ông xa lạ cưỡиɠ ɦϊếp tập thể trong chính căn phòng bên cạnh hội thơ."

"..." Gương mặt Kỷ Tuân trở nên nặng nề.

Hoắc Nhiễm Nhân kể đến đây, anh đã có thể đoán ra rất nhiều chuyện đằng sau đó.

Chuyện khiến người không đành lòng đoán ra.

"Xảy ra chuyện như vậy đã rất bi thảm. Nhưng chỉ sợ lúc đó mẹ em cũng không nhận ra, buổi tối giống như địa ngục này chỉ là khởi đầu của bất hạnh." Sau khi Hoắc Nhiễm Nhân nói đến đây thì bất ngờ tăng nhanh tốc độ nói chuyện. Nhưng dù nói nhanh, cậu vẫn nói rất rõ ràng, "Sau đó, mẹ em trong trạng thái quần áo xộc xệch bị các bạn gặp được, cũng bị người trong khách sạn gặp được."


"Quá nhiều người. Khi mẹ em về đến nhà, hoảng hốt lo sợ, thật vất vả mới ngủ được dưới sự an ủi của bố, người cũng mới vừa nghe được tin sốc... Thì tin tức con gái nhà học Hoắc bị lưu manh cưỡиɠ ɦϊếp đã truyền khắp thành phố Cầm."

"Lời đồn?" Kỷ Tuân hỏi.

"Không chỉ lời đồn, còn có cả ảnh chụp." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Đây là âm mưu từ trước..." Kỷ Tuân lẩm bẩm.

"Có lẽ vậy." Hoắc Nhiễm Nhân, "Nhà họ Hoắc có thể kiên trì kinh doanh một cơ ngơi lớn như vậy sao có thể không có kẻ địch được, con trai duy nhất của Hoắc Thiện Uyên mới vừa chết bệnh, nếu như đứa con gái còn lại cũng bởi vì đả kích này mà gặp chuyện bất trắc, toàn bộ nhà họ Hoắc sẽ tan đàn xẻ nghé... Không đánh mà thắng, có thể khiến cả một gia tộc lớn như vậy sụp đổ, nghĩ cũng biết hẳn là có không ít người rục rịch. Chỉ là kỹ năng của cảnh sát hình sự năm đó không được hoàn chỉnh như bây giờ, tra tới tra lui, dư luận huyên náo xôn xao, cuối cùng vẫn không tìm được hai kẻ lưu manh."
"Lúc này, lại xảy ra một chuyện..."

Nói tới đây, Hoắc Nhiễm Nhân hiếm thấy mà ngừng lại.

Kỷ Tuân nhìn thấy gương mặt Hoắc Nhiễm Nhân hiện lên vẻ phức tạp, anh còn chưa hiểu rõ vẻ mặt phức tạp này rốt cuộc đại biểu cảm xúc gì thì Hoắc Nhiễm Nhân đã lên tiếng:

"Mẹ em, phát hiện mình mang thai... Đứa trẻ trong bụng mẹ em, đứa trẻ không biết cha nó là ai, chính là em."

"Thật kỳ quái."

Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói.

"Rõ ràng ngay đêm xảy ra chuyện đã uống thuốc rồi, đã làm biện pháp, mà em vẫn cứ không biết xấu hổ, ở lại trong cơ thể mẹ giống như cỏ dại vậy."

"Năm đó nhà họ Hoắc là nhân vật có máu mặt ở thành phố Cầm, mẹ em thân là con gái nhà họ Hoắc, xinh đẹp lại thông minh, từ nhỏ đến lớn, đàn ông con trai muốn lấy lòng mẹ em xếp hàng dài không dứt, đến khi mẹ em 21 tuổi cũng vốn đã có vị hôn phu. Sau khi xảy ra chuyện, vị hôn phu đương nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi; những người theo đuổi không dứt cũng đều là bèo dạt mây trôi... Đây cũng không phải chuyện không thể dự đoán. Vụ bê bối này quá lớn, cho dù đặt vào hoàn cảnh hiện tại, nhà gái cũng không có cách nào làm người, huống hồ còn là năm đó."
"Lúc phát hiện ra mang thai, đứa bé đã được ba, bốn tháng, bọn họ đến bệnh viện. Từ sau khi xảy ra chuyện, mẹ em vẫn luôn u uất không vui, chăm mãi cũng không lấy lại được cơ thể ban đầu, nếu như phá thai, có nguy cơ tổn thương đến cơ thể... Nói cách khác, tương lai rất có thể không mang thai được nữa."

"Đối với mẹ em, đối với ông nội của em, đều là tin tức trí mạng."

"Cậu em vừa mới qua đời, cậu với mợ kết hôn rồi ly hôn, nhưng không có bất kỳ đứa con nào; mẹ em là con gái nhỏ của ông nội, năm mẹ em 21 tuổi, ông nội đã 58 tuổi rồi, bà nội đã mất nhiều năm, ông càng không thể có thêm đứa con nào. Mẹ là người kế thừa duy nhất của ông nội; đứa bé trong bụng mẹ, cũng là hi vọng duy nhất của nhà họ Hoắc."

Hoắc Nhiễm Nhân bình thản nói.

Vào thời đại bây giờ, quan niệm này ở trong lòng một bộ phận người dân có lẽ đã trở thành lỗi thời, nhưng vào năm đó, hay cho dù là trong lòng của đa số người dân hiện tại, đây vẫn là quan niệm thâm căn cố đế không gì phá nổi.
Sống ở trên đời, vội vã mấy chục năm, chung quy phải để lại gì đó chứng minh mình đã từng tới.

Huyết thống là di vật cùng hi vọng đơn giản nhất mà con người có khả năng để lại.

"Cuối cùng ông nội thỏa thuận với mẹ em, giữ lại đứa bé, tìm người ở rể." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Vào lúc này, bố của em, Hứa Thành Chương, chủ động đứng ra."

Mặt trời triệt để lặn về tây, ánh chiều tà cũng đã tận, mây đỏ tản đi, xanh lam thăm thẳm bắt đầu từng bước xâm chiếm bầu trời.

Kỷ Tuân đang nhìn bầu trời đã chuyển sang nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Một mảnh tối từ trên mây đổ xuống, bao phủ gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân bước lên trước, bước qua mảnh mây này, vuốt đi mờ mịt bao phủ trên mặt.

Cậu tóm lược cơ bản, nói nốt mấy câu cuối cùng:

"Sau khi hết hôn, bố em vẫn luôn đối xử rất tốt với mẹ em, nếu như không phải lúc sinh ra em, mẹ em khó sinh xuất huyết nhiều, dẫn đến không thể mang thai được nữa, không thể sinh ra huyết mạch chân chính thuộc về bố em... Có lẽ cuối cùng bọn họ sẽ có được một cuộc sống càng hạnh phúc mỹ mãn hơn nữa."
Chính sự đã nói xong, thời tiết vẫn còn tốt, hai người họ đều không muốn về khách sạn ngay lúc này, liền ăn ý đi xuống đê, tản bộ dọc theo bến cảng bỏ hoang.

Tuy nói bến cảng đã bỏ hoang, khắp nơi là cỏ dại, đất cát, cùng với sắt thép han gỉ cô độc, nhưng loại hoang dã bao la bất khuất này, lại bất ngờ mà được bảo toàn một cách trọn vẹn, đi cùng gió biển, nhào tới gương mặt của Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân đi một lát, cảm giác tâm tình khoan khoái hơn rất nhiều, cũng lên tiếng trò chuyện:

"Năm đó khi xưởng đóng tàu vẫn còn, hẳn sẽ không tầm thường. Nếu như... Anh nói là giả thiết, giả thiết ông nội em sống lâu hơn một chút, em có thể trở thành một ông trùm đóng thuyền đời mới hay không nhỉ?"

"Không biết."

"Tại sao khẳng định như vậy?"

"Bởi vì không thích đóng thuyền." Hoắc Nhiễm Nhân ngầm có ý riêng.
Càng bởi vì làm đóng thuyền, sẽ không làm nổi cảnh sát, sẽ không gặp được anh.

"Cũng rất tốt, nếu như em làm ông trùm đóng thuyền, có khi anh sẽ không gặp được em, vậy thì tiếc lắm."

Tiếng cảm khái của Kỷ Tuân cùng tiếng lòng của Hoắc Nhiễm Nhân đồng thời vang lên.

Hoắc Nhiễm Nhân mím miệng, cảm thấy hơi hối hận.

Hai ngày nay luôn là Kỷ Tuân tỏ tình, tận dụng mọi lúc để nói lời ngon tiếng ngọt.

Lần sau... Chính mình nhất định sẽ... Nói nhanh hơn anh ấy.

Hai người đi qua bãi cát khô cằn, đi đến bến tàu gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo. Không có người chuyên môn giữ gìn, bến tàu gỗ bị nước biển ăn mòn một nửa, nửa bên đã nghiêng về phía mặt biển, tương ứng với nó, là cọc gỗ vốn nên chìm dưới mặt biển nay lại ló ra ngoài, lác đác nổi ngoài khơi.

Kỷ Tuân tiện tay ấn lên cọc gỗ nhích lại gần mình, đang mải ngắm nhìn ngoài khơi thì Hoắc Nhiễm Nhân đứng bên cạnh bỗng nói:
"Dưới bến tàu có thứ gì đó."

"Thứ gì?"

Kỷ Tuân mới vừa nói, Hoắc Nhiễm Nhân đã cúi người xuống, nhặt thứ đang trôi dạt trong mặt biển dưới bến tàu lên.

Một chiếc thuyền gỗ nho nhỏ, còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay của người trưởng thành, vô số tinh thạch màu xanh lam khác nhau khảm nạm giữa thuyền gỗ, tinh thạch có hình tròn, hình vỏ sò, hẹp dài, những viên tinh thạch bị sắc trời còn sót lại chiếu vào, chiếu ra ánh sáng xanh còn trong trẻo hơn cả mặt biển.

"Đây là..." Kỷ Tuân nhất thời kinh ngạc, giơ thuyền gỗ đối diện với mặt trời, "Làm tương đối đẹp, hàng thủ công mỹ nghệ?"

"Có lẽ vậy." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời, "Anh nhìn bên tay trái."

Kỷ Tuân thuận theo phương hướng Hoắc Nhiễm Nhân chỉ mà nhìn sang, nhìn thấy một màn khiến người kinh ngạc.

Từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ to bằng bàn tay xếp thành chuỗi, có đến hàng trăm hàng ngàn, trập trùng lên xuống theo sóng biển, các viên tinh thạch màu xanh lam với đủ hình thù khác nhau khảm nạm dưới đáy thuyền gỗ cũng trập trùng lên xuống theo chiếc thuyền, một trận gió biển lạnh lẽo, là một mảnh lân quang lóng lánh vô biên; một đợt bọt trắng xô vào bờ, lại là một bụi sao rơi um tùm nhấp nháy.
Quả là một cảnh tượng đồ sộ.

"Đầu nguồn ở đó." Hoắc Nhiễm Nhân nói, cất bước đi về phía trước.

Phương hướng cậu đi tới là phương hướng thuyền gỗ tập trung dày đặc nhất.

Đối phương không có phán đoán sai lầm, khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi được khoảng mười mấy phút, đi đến bên cạnh container trong bến cảng bỏ hoang, còn khoảng hơn mười thuyền gỗ không được thả xuống nước.

Kỷ Tuân khom lưng nhìn mặt nước: "Thả nhiều thuyền gỗ xuống nước như vậy làm gì? Tạo phông nền chụp ảnh?"

Còn Hoắc Nhiễm Nhân thì nhìn xung quanh, cậu không nhìn thấy người nào, điều này khiến ánh mắt của cậu trở nên hơi sắc bén: "Muốn chụp ảnh thì trốn chúng ta làm gì?"

"Cũng không nhất định là trốn chúng ta." Kỷ Tuân nói, "Có thể là về xe lấy ít đồ."

"Phí thời gian công sức để dựng cảnh như thế lại về xe lấy đồ?" Hoắc Nhiễm Nhân, "Anh cảm thấy tin được không?"
"Cũng có thể phát sinh ba gấp của đời người mà*." Kỷ Tuân, "Làm cảnh sát ấy à, bệnh đa nghi rất nặng."

*Ba gấp gồm tiểu tiện, đại tiện, và trung tiện (đánh rắ.m) á

Trong lúc hai người nói chuyện không có chú ý —— cũng không có phát hiện, một tầm mắt khác đã lặng lẽ rơi xuống lưng bọn họ từ trong góc âm u, sau đó một đường bò thẳng lên phía trên, bò qua sống lưng rồi đến cổ của bọn họ... Cuối cùng, lặng lẽ đậu lên gương mặt của hai người.

Ánh mắt âm u giống như tơ nhện vô hình, từng sợi từng sợi, bao trùm lấy khuôn mặt của bọn họ.

---------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.