Tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh lẽo, vốn nhìn thấy là một ngày trong xanh, nhưng vừa lái ca nô được một lát, mặt trời đã biến mất, sương mù mịt mờ bao phủ, giống như căng lên một tấm lưới, vỗ vào mặt, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bởi vì lái ca nô tiến về phía trước mà mạn thuyền cùng thân thuyền đều bị nước bắn tung tóe, giống như đuôi cá bị sương mù kéo ra bọt biển, nghịch ngợm linh động mà văng ra bọt nước lạnh lẽo, văng lên người Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Sau khi lái một vòng, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi lên bến cảng bỏ hoang mà bọn họ đã từng tới, Hoắc Nhiễm Nhân cúi đầu liếc nhìn đồng hồ: "Từ 9 giờ 52 phút đến 10 giờ 18 phút, về mặt thời gian mà nói, phù hợp với hơn 20 phút mà Hồ Tranh đã khai."
"Hắt xì!" Lời đáp lại của Kỷ Tuân là một tiếng hắt xì đột ngột, "Em còn tính thời gian thật đấy à?"
"Nói với người ta rồi còn gì."
"Anh thấy Triệu Vụ đã hoàn toàn tin lời giải thích của Hồ Tranh, căn bản sẽ không nhớ tới thí nghiệm của em đâu. Hắt xì, hắt xì!" Kỷ Tuân lại hắt xì thêm hai lần.
"Bị lạnh rồi?" Hoắc Nhiễm Nhân nhìn anh, hơi cười nhạo, "Đã bảo không cần thiết phải ngồi ca nô ngay lúc này rồi, muốn ngồi ca nô, đợi hôm đẹp trời trong ba trăm ngày của một năm không ngồi được ư, nhất định phải chọn hôm vừa qua tuyết rơi băng kết được hai ngày, Hồ Tranh lái ca nô là vì phạm tội, anh ngồi ca nô là vì..."
Cậu còn chưa nói hết, đã bị Kỷ Tuân xoay người ôm lấy.
"Là vì muốn ôm em một cái." Kỷ Tuân ngân thật dài, làm nũng với cậu.
"Chỉ là ôm một cái?" Hoắc Nhiễm Nhân bỗng hỏi ngược lại.
"Ồ?"
"Còn muốn hôn nhẹ." Hoắc Nhiễm Nhân thong dong nói.
"Em không sợ bị người khác nhìn thấy?" Kỷ Tuân ngạc nhiên nói.
"Ở đây không có ai, cũng không camera." Đội trưởng đội cảnh sát hình sự vẫn luôn lời ít mà ý nhiều, hiểu rõ kế hoạch như vậy đấy.
Kỷ Tuân nghẹn cười, duy trì tư thế ôm lấy Hoắc Nhiễm Nhân, vùi đầu vào cổ đối phương, cọ cọ giống như một chú mèo dính người, cho đến khi cọ ấm cả hai người mới ngẩng đầu hôn lên má Hoắc Nhiễm Nhân.
Không biết là do tia nắng xuyên qua mây mù cuối trời, hay là do độ ấm cơ thể khi hai người kề sát nhau, hai má Hoắc Nhiễm Nhân có một rạng đỏ ửng.
Đỏ thắm tựa như nụ hôn dịu dàng của cánh hoa hồng.
Dính nhau đủ rồi, Kỷ Tuân cũng xem như đã nắn thẳng lại khung xương, có thể thoát khỏi cột chống, tự mình đứng thẳng.
Anh nói: "Nói qua về cái người Hồ Tranh này đi, anh cảm thấy trong lời khai của hắn khi nãy có ít nhất ba điểm đáng ngờ."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Tỷ như?"
Kỷ Tuân: "Thứ nhất, vấn đề thi thể của lão Hồ. Căn cứ theo lời khai của Hồ Tranh, ngày mùng 9 hắn quay về nhìn thi thể, ngày mùng 10 lập tức hoả táng, đợi 3 ngày sau khi hỏa táng mới bắt đầu tổ chức tang lễ —— Quy trình này không thích hợp đúng không? Vội vã cuống quít hỏa táng như thế làm gì, chẳng lẽ ngay cả nghi thức cáo biệt thi thể cũng không cần? Cá nhân anh cho rằng, ngay khi Hồ Tranh nhìn thấy thi thể của lão Hồ đã phát hiện thi thể có gì đó không đúng. Nhưng xuất phát từ lòng oán hận với bố mình, hoặc là cấp thiết phải có được di sản ngay lập tức, hắn đã lựa chọn không lên tiếng, trực tiếp xử lý thi thể... Cho đến khi tuyên bố di chúc, hắn phát hiện sự việc không giống như trong tưởng tượng của mình, La Tuệ trở thành người thắng lớn, bản thân chẳng là cái thá gì, nhưng lúc này thi thể đã hỏa táng, muốn chính thức gây khó dễ cũng không được, vì thế hắn đã đi một nước cờ hiểm."
"Có một vấn đề." Hoắc Nhiễm Nhân hơi cắt ngang, "Không thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi của Hồ Tranh."
"Ừm, nếu như không thay đổi di chúc, lão Hồ chết rồi, Hồ Tranh chính là người hưởng lợi nhiều nhất, cho nên cũng hoàn toàn có khả năng hắn nuôi ý định giết người." Kỷ Tuân gật đầu, "Bản thân giết người, đương nhiên sẽ sốt ruột xử lý thi thể, xử lý xong không có chứng cứ, bây giờ còn có thể hãm hại La Tuệ —— hoặc là giết La Tuệ, tất cả sẽ khôi phục quỹ đạo. Thế nhưng ngày mùng 8 hắn ở tỉnh khác, cho dù muốn ra tay từ xa với một ông lão thân mắc bệnh nan y đang nằm viện cũng có độ khó nhất định, không thuận tiện như La Tuệ hoặc là người chăm sóc hàng ngày như bà Mai."
"Thứ hai," Kỷ Tuân nói tiếp, "Hắn miêu tả bố mẹ hắn đã ly hôn vào năm hắn 9 tuổi. Lúc hắn 9 tuổi, Hồ Nguyên vừa được 1 tuổi; bố mẹ của Hồ Nguyên vì muốn sinh đứa con thứ hai đã sớm đưa Hồ Nguyên đến chỗ lão Hồ, rất có thể là lúc Hồ Nguyên được 1 tuổi. Vậy thì xem ra, nguyên nhân dẫn đến việc bố mẹ ly hôn mà Hồ Tranh nói tới có lẽ chưa chắc đã là bồ nhí bên ngoài, mà là do đứa bé Hồ Nguyên đã khơi dậy đủ mối nghi ngờ. Về điểm này, chúng ta có thể tìm chứng cứ từ phía Hồ Nguyên."
"Thứ ba," Kỷ Tuân, "Bệnh viện."
"Ừm. Bệnh viện đã cấp giấy chứng tử thông thường để Hồ Tranh hoả táng thi thể mà không gặp phải bất kỳ cản trở nào." Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại, cậu nheo mắt, lông mi rủ xuống che đi những suy tư trong mắt, "Phải đến bệnh viện nghiệm chứng xem rốt cuộc là ai đã ký nhận thi thể trước, sau đó mới lại nghiên cứu ghi chép nhập viện cùng giấy tờ phẫu thuật trị liệu của lão Hồ..."
"Chỗ này có một mâu thuẫn, nếu như Hồ Tranh không giết người, vậy một người bình thường không có bất kỳ thông tin gì như hắn mà chỉ cần nhìn qua đã biết thi thể không bình thường, thế tại sao bệnh viện lại cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì chứ?"
"Bệnh viện không phải cơ quan chức năng, nếu có những tình huống như chẩn đoán sai hay rủi ro về mặt chữa trị, bọn họ cũng sẽ có lòng riêng, muốn che giấu những thứ không có lợi cho mình." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói, "Đừng quên, lão Hồ mà chúng ta nhìn thấy vô cùng khỏe mạnh."
"Pháp y luôn nói, người sống luôn thích nói dối, chỉ có người chết không nói dối, nhưng đáng tiếc hiện tại người chết không biết nói dối nhất đã bị thiêu cháy không còn một mống, chỉ còn lại tro cốt."
Không có đủ manh mối, phân tích nhiều hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân không có trì hoãn, quay đầu đi tới bệnh viện mà hai người đã nằm viện lúc trước, tìm được bác sĩ chủ trị của lão Hồ khi đó. Đây là một bác sĩ khoảng hơn 40 tuổi, họ Từ, lúc nghe thấy bọn họ tới hỏi lão Hồ thì hơi sửng sốt: "... Hai cậu tìm Hồ Khôn, ông ấy làm sao thế?"
"Người chết còn có thể làm sao?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại.
"Có thể xác chết vùng dậy?" Bác sĩ Từ đùa một câu nhạt nhẽo, có thể thấy được bác sĩ cũng không phải là người hoàn toàn cứng nhắc.
"Chúng tôi muốn biết ghi chép chữa bệnh mấy tháng nay cùng tình huống tử vong của Hồ Khôn." Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng, cũng lấy ra giấy chứng nhận, "Bác sĩ Từ, trong lúc chú chữa trị cho Hồ Khôn có phát hiện ra điểm bất thường nào không?"
"Có thể cho tôi xem lại giấy chứng nhận không?" Bác sĩ Từ đưa ra yêu cầu.
Hoắc Nhiễm Nhân giao giấy chứng nhận vào trong tay đối phương.
Bác sĩ Từ xem thật kỹ, cũng hỏi rất cẩn thận: "Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Ninh? Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Ninh tại sao lại tới thành phố Cầm phá án?"
"Điều tạm đấy chú." Hoắc Nhiễm Nhân không lên tiếng, Kỷ Tuân nói xen vào, "Làm bác sĩ đúng là phải cẩn thận, xem giấy chứng nhận cũng nghiêm túc thế này, vậy thì lúc xem bệnh chắc chắn lại càng nghiêm túc."
"Vậy cũng hết cách rồi, yêu cầu của công việc thôi." Bác sĩ Từ cúi đầu nói chuyện, "Chỉ có thể nói làm hết sức."
Hắn xem đủ rồi, trao trả giấy chứng nhận cho Hoắc Nhiễm Nhân, xuất hồ sơ từ trong máy tính, dùng máy in bên cạnh in hết ra, giao cho hai người.
"Tài liệu chữa trị đều ở đây. Hai cậu xem trước đi, tôi còn phải đi xem bệnh nhân. Có chuyện gì hai cậu cứ đến bàn y tá mà hỏi, các y tá ở bàn y tá mới là những người đầu tiên tiếp xúc, chăm sóc bệnh nhân, một vài chuyện bọn họ còn biết rõ hơn tôi ấy."
Nói xong, hắn cũng không chờ hai người trả lời, trực tiếp quay người, hùng hổ rời đi.
Hai người cầm tài liệu, ngồi hàng ghế nghỉ ngời trong hành lang của bệnh viện.
Hồ Khôn, ngày mùng 3 tháng 8 năm 2015 đến bệnh viện số 1 thành phố Cầm để khám tổng quát, được chẩn đoán chính xác là ung thư não giai đoạn cuối, được sự đồng ý của người bệnh, lựa chọn phẫu thuật mở sọ, thời gian phẫu thuật dự kiến là ngày 16 tháng 8.
Sau ca phẫu thuật không bao lâu, người bệnh đã hồi phục tương đối tốt, vì vậy ngày 26 tháng 9 đã nhanh chóng sắp xếp hóa trị.
Ngày mùng 3 tháng 10, ngày 24 tháng 10, ngày 14 tháng 11, người bệnh lần lượt tiến hành hóa trị bốn lần.
Tuy nhiên, cho dù đã trải qua phẫu thuật mở sọ lẫn hóa trị vô cùng đau đớn, tế bào ung thư vẫn không thể ức chế được mà lan rộng.
Trong hồ sơ bệnh án, ngày mùng 5 tháng 12, bác sĩ Từ đưa ra kiến nghị chuyển sang điều trị bảo tồn để giảm bớt đau đớn. Bởi vì khi đó, thời gian còn lại của người bệnh được ước tính là chưa tới nửa năm.
Sau đó là ghi chép đứt quãng về ngày Hồ Khôn nằm viện rồi xuất viện.
Ngày 24 tháng 2, cũng chính là ngày Kỷ Tuân nhìn thấy Hồ Khôn ngồi xe lăn, hôm đó ông lão lại nằm viện. Vốn là ngày mùng 5 tháng 3, bệnh tình của Hồ Khôn đã tạm thời ổn định, không ngờ đến sáng sớm ngày mùng 8 lại đột nhiên chuyển biến xấu, cuối cùng cấp cứu vô hiệu, tử vong vào lúc 13 giờ 22 phút.
Hoắc Nhiễm Nhân nhíu mày nói: "Người ký tên nhận thi thể chính là La Tuệ."
"Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người..." Kỷ Tuân suy tư, "Dựa theo suy đoán của chúng ta vừa nãy, cái chết của lão Hồ có vấn đề, trên thi thể xuất hiện chỗ bất thường... Vậy thì ai là người đầu tiên ký tên nhận thi thể, người đó có hiềm nghi lớn nhất. La Tuệ vừa là người thừa hưởng toàn bộ di sản, lại là người đầu tiên nhận thi thể, tất cả mọi chuyện đều do cô ấy làm."
Kỷ Tuân lấy điện thoại của mình ra, đối chiếu với lịch vạn niên: "Ngoại trừ lần đầu tiên, những lần ghi chép về hóa trị hay nhập viện đều vào thứ sáu hoặc chủ nhật, chỉ có La Tuệ phải đi làm, cần phải sắp xếp vào ngày nghỉ, bà Mai không cần thế, chẳng lẽ bà Mai cũng bị lão Hồ giấu?"
Có nghi vấn là phải được giải đáp, Kỷ Tuân đương nhiên là bày ra khuôn mặt tươi cười vừa ngọt ngào vừa đẹp trai, chạy đi hỏi cô y tá.
Theo lời cô y tá nói, mỗi lần Hồ Khôn đến bệnh viện đều đi cùng cháu gái —— cũng chính là La Tuệ, La Tuệ đến viện rất thường xuyên, không chỉ là hai ngày nghỉ, những lúc bình thường, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều sẽ tới thăm ông, sau này điều trị bảo tồn rồi, La Tuệ cũng thích đón ông cụ về nhà vào hai ngày nghỉ để chăm sóc.
Năm nay cô từng gặp bà Mai một hai lần, đều không cùng lúc với La Tuệ, trước đây chưa từng tới, cũng không thường xuyên tới.
Còn có một điểm.
"Cháu gái của người bệnh thật sự rất tốt, chỉ là đáng tiếc, lúc phải làm cấp cứu, chúng tôi gọi điện cho cô cháu gái, thế nhưng không gọi được, sau đó ông lão qua đời, lại gọi mà vẫn không được, có lẽ đang đi làm, công việc quá bận rộn. Cũng chỉ đành dựa theo phương thức liên lạc trong hồ sơ thẻ bảo hiểm y tế của người bệnh để liên lạc với con trai của ông cụ.
Mà con trai của ông Hồ cũng rất buồn cười, còn tưởng chúng tôi gọi điện lừa đảo, mắng thẳng vào mặt chúng tôi một trận, nói một lúc lâu mới tin là bố mình bị bệnh, đã qua đời rồi. Nhưng cuối cùng cũng không tới bệnh viện, là cháu gái của ông cụ tới. Tôi nhớ —— Khoảng bốn, năm giờ thì phải, cô ấy đi một mình, khóc đến mức nhòe cả lớp trang điểm, ký tên để chúng tôi đặt thi thể vào trong xe cho cô ấy đưa về nhà.
À, tôi bảo có cần chúng tôi hỗ trợ đưa một đoạn đường không, cô ấy nói không sao. Tôi nói thật nhé, cô ấy đáng thương quá, bình thường đều là cả gia đình tới đón thi thể, rất ít khi thấy ai một thân một mình, trừ phi là mẹ goá con côi."
"Vậy ngày mùng 7 tháng 3, cháu gái của Hồ Khôn có từng tới không?" Kỷ Tuân lại hỏi.
Ngày mùng 8 tháng 3, Hồ Khôn vì cấp cứu vô hiệu mà tử vong. Nếu quả thật là La Tuệ giở trò, vậy thì ngày mùng 7 tháng 3 chính là thời gian tốt nhất.
"Hẳn là có tới chứ?" Cô y tá nói, "Việc này có thể xem CCTV, tôi nhớ ngày mùng 7 cô ấy nán lại rất lâu, tôi còn từng giục cô ấy một lần mà."