Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 177



Đã túm được người, nhưng không túm được di động, trong chớp mắt bị ấn ngã, người đàn ông đã ném chiếc điện thoại đang cầm chặt trong tay về phía trước, ném vào đường cống trước mặt!

"Đệt, thằng oát này!" Đội phó chạy tới từ phía sau nhìn thấy cảnh này, nhất thời nhớ lại ám ảnh phải đi đào hố phân, chửi ầm lên, "Mấy người có bị điên không hả, chỉ thích ném đồ vào ống cống, hầm phân? Bản thân không phải đi mò nên cứ ném cho sướng như bắn trúng hồng tâm đúng không? Lát nữa để mấy người tự đi mà mò, bới bên trong đống phân ấy, rồi xuống ống cống hít hà cho nó sướng thật luôn!"

Hắn chửi rất lớn tiếng, quần chúng vây xem cũng nghe được rõ ràng, nhất thời cười phá lên:

"Đúng đúng, ai ném người đấy mò, bắt cậu ta xuống mò được rồi lại nói."

Xuống là không thể xuống, cảnh sát phá án cũng phải chú ý kỷ luật. Nhưng quần chúng nhân dân đang lên tiếng vì mình, đội phó vẫn rất vui vẻ, vẫy tay với mọi người xung quanh, trong thời gian ngắn đã vươn lên làm chủ, vô cùng uy phong.

Quần chúng vây xem không muốn tản ra. Tình tiết cảnh sát bắt đạo tặc gần như chỉ xuất hiện trong phim hình sự trên TV hoặc trên màn ảnh lớn này lại thật sự xuất hiện trong hiện thực!

Không vội về nhà nấu cơm nữa, không đi đón con nữa, mới đi làm về cũng không mệt nữa, tất cả mọi người đứng đằng xa, ngó dáo dác, vừa tiếc mệnh lại vừa tò mò:

"Nhìn thấy không? Cảnh sát nổ súng!"

"Tiếng súng nổ không có hoành tráng giống như trong TV."

"Người bị đuổi theo phải hung hãn tàn bạo cỡ nào chứ, đến nỗi cảnh sát phải nổ súng?"

Thật ra cũng không có hung hãn tàn bạo như vậy... Hoặc là nói, rốt cuộc hung hãn tàn bạo cỡ nào, còn phải thẩm tra lại.

Triệu Vụ vừa nhanh chóng còng tay kẻ tình nghi vừa thầm nghĩ, phát súng của Hoắc Nhiễm Nhân cũng làm hắn giật mình, trong lòng vừa có chút nghĩ mà sợ, lại vừa có chút tán thưởng.

Không nói những cái khác, thời cơ, góc độ, còn có quả quyết dứt khoát của bóng lưng vào thời điểm nổ súng đều không thể khinh thường.

Hắn ôm lòng khen ngợi mà quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, vừa hay nhìn thấy Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lại dính lấy nhau, ánh mắt thân mật ngọt ngào khi Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân giống như đang phát điện vậy, điện giật khiến cả người Triệu Vụ tê rần; sau đó lại nghe thấy Kỷ Tuân nói:

"Đội trưởng của anh, phát súng này của em đã bắn trúng lòng anh rồi, cực chuẩn, cực ngầu luôn."

Âm tiết cuối cùng còn ngân cao, ngân đến nỗi Triệu Vụ đã tê rần lại càng thêm tê rần. Sau khi tê rần trôi qua, hắn lập tức xuất hiện phản ứng sinh lý:

Ọe...

Trong lòng cái gì, đội trưởng "của anh" cái gì, hay lắm, nhìn lầm rồi, hóa ra chuyên gia Kỷ lại là một kẻ chuyên nịnh nọt!

Hắn mới nghĩ vậy xong, thế mà Hoắc Nhiễm Nhân lại trả lời.

"Anh cũng ngầu."

"Ngầu chỗ nào?"

"Cái mặt đẹp trai*." Hoắc Nhiễm Nhân nói, cuối cùng lại càng cong khóe miệng, hoàn toàn là dáng vẻ đang hưởng thụ cảm giác được người ta lấy lòng. (Từ 帅 vừa có nghĩa ngầu vừa có nghĩa là đẹp trai)

"..." Triệu Vụ tê hết cả não mà quay đầu lại.

"Nghĩ gì mà cứ đứng đực ra đấy thế hả, đã bắt được người rồi thì nên thu đội về đồn tiến hành thẩm tra đột ngột đi chứ."

Triệu Vụ đang do dự, đội phó đã đi tới từ phía trước, vươn tay quơ quơ trước mặt hắn.

"Lão Mạch." Triệu Vụ mở miệng gọi họ của đội phó, "Cậu thấy tôi có đẹp trai không? Tư thế oai hùng khi nhào lên vừa nãy, có nhào vào lòng cậu không?"

"..." Đội phó nhìn Triệu Vụ, trên mặt ngang ngang dọc dọc, chỉ viết một câu nói.

Thật là ghê tởm...

*

Mọi người thu đội về đồn cảnh sát.

Thông tin cơ bản của người đàn ông đến lấy đơn hàng thay cho La Tuệ, sau đó bị cảnh sát gọi lại vẫn cứ điên cuồng bỏ chạy, còn lúc này đang ngồi trên ghế hỏi cung của phòng thẩm vấn đã xuất hiện trên bàn của mọi người.

Lê Khắc, nam, sinh năm 1990, năm nay 26 tuổi, trình độ học vấn tốt nghiệp cấp hai, nguyên quán Tây Bắc, đến thành phố Cầm kiếm sống đã hơn 10 năm, từ khi còn là trẻ vị thành niên đã đến thành phố này dốc sức làm việc.

Thế giới này không quá công bằng, cùng là tốt nghiệp cấp hai, có một vài người dốc sức làm ăn hai ba năm đã mua được biệt thự, lái siêu xe, nhưng đại đa số người càng dốc sức làm lại càng không thể thoát khỏi được vòng tròn quẩn quanh với những rào cản vô hình, thành phố to lớn hơn nữa cũng không có một mảnh đất thuộc về hắn, nhiều nhà đẹp hơn hơn nữa cũng không một cánh cửa sổ dành cho hắn.

Lê Khắc từng đổi rất nhiều công việc, trong hồ sơ bảo hiểm xã hội có công nhân xây dựng, có nhân viên gác cửa của trung tâm tắm và giải trí, nhân viên giao đồ ăn, nhân viên giao hàng, hiện tại đang làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng lẩu, công việc này tương đối lâu dài, đã làm được ba năm.

"Đã tìm được địa chỉ của hắn chưa?" Triệu Vụ hỏi người điều tra tư liệu.

"Không có ghi chép trong hệ thống thuê nhà." Người điều tra tư liệu lắc đầu, "Có lẽ không đi đăng ký. Dùng số này để điều tra chuyển phát nhanh thì phát hiện hắn thích điền địa chỉ gửi hàng vào những trạm dịch mới, không có biển số nhà cụ thể."

Triệu Vụ khẽ chửi một tiếng.

Chuyện này cũng có thể hiểu được, từ lúc Lê Khắc bước vào đồn, bất kể cảnh sát nói thế nào nói cái gì, hắn đều duy trì im lặng từ đầu tới cuối, bày ra tư thế rõ ràng muốn bảo vệ La Tuệ sau lưng.

Nhưng hiện tại La Tuệ tới lấy đơn hàng mà bản thân cô ta coi trọng cũng phải lách một vòng lớn như vậy, có thể thấy được đã là chim sẻ sợ cành cong, nếu như bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian trên người Lê Khắc, chắc chắn La Tuệ sẽ chạy trốn lần nữa...

"Điện thoại di động đâu?" Triệu Vụ hỏi lại, "Bên nhà mạng có thể điều tra quỹ đạo di chuyển chứ."

"Cũng giống như chuyển phát nhanh thôi, chỉ có đại khái." Mọi người thở dài.

"Lập tức yêu cầu bộ phận kỹ thuật nhanh chóng mở điện thoại lên cho tôi, bên trong nhất định có manh mối quan trọng nào đó." Triệu Vụ quát lớn một tiếng, phất tay để cấp dưới đi chờ người theo phạm vi đã được khoanh tròn, những người khác tiếp tục nghĩ cách.

Mỗi người trong tổ cảnh sát hình sự đều đang bận rộn, mà Kỷ Tuân thì chọn vị trí thật tốt, ngồi bên ngoài cửa kính một chiều, nhìn chằm chằm Lê Khắc.

"Nhìn cái gì thế?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Nhìn thằng cha này còn khá đẹp trai đấy chứ." Kỷ Tuân.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Không phải nói nhảm đâu." Kỷ Tuân cười, "Anh đang nghĩ, Lê Khắc đã quen La Tuệ như thế nào. Cho dù từ giai cấp, trình độ học vấn, phạm vi sinh hoạt mà nói, vòng tròn hoạt động giữa Lê Khắc và La Tuệ đều có sự khác biệt. Xác suất La Tuệ biết hắn thật ra rất thấp."

"Qua mạng." Hoắc Nhiễm Nhân nói ra hai chữ.

"À, đúng, Internet có thể kết nối tất cả những người xa lạ với nhau..." Kỷ Tuân, "Nhưng với điều kiện kinh tế của hắn, có thể năm lần bảy lượt tặng quà cho La Tuệ, hơn nữa thỉnh thoảng lại mời đi du lịch sao?"

"Nói nghĩa là làm hả?"Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại Kỷ Tuân, "Cả đồng nghiệp lẫn giám đốc của La Tuệ đều nói La Tuệ làm việc rất chăm chỉ, nói cách khác, La Tuệ rất ít khi xin nghỉ; vậy thì K có mời đi du lịch nhiều lần hơn nữa, hắn cũng không cần phải chi trả cho vụ "du lịch" này; vả lại, anh cảm thấy lương của nhân viên phục vụ rất thấp à?"

"Nếu phải nói thì, làm nhân viên phục vụ ngoài trừ không có quá nhiều cơ hội thăng tiến, lương cũng không phải thấp..."

"Không sai, lương của nhân viên phục vụ không thấp; lương của công nhân đóng gạch hay nhân viên giao hàng cũng không thấp; chỉ là so với một vài nghề nghiệp ngồi văn phòng mà nói, chúng sẽ mệt mỏi hơn, cũng không có thể diện cho lắm; nhưng Internet có thể giấu đi một mặt không có thể diện, để lộ một mặt rất có thể diện, chuyện này cũng không tốn công sức cho lắm."

"... Hơn nữa người này đúng là đẹp trai." Kỷ Tuân lẩm bẩm, "Ít nhất từ vẻ ngoài mà nói, hắn rất có thể diện. Trẻ trung cùng đẹp trai sẽ luôn được phụ nữ yêu thích. Chính vì tình yêu cuồng nhiệt với hắn mà La Tuệ mới mê hoặc rồi hại chết lão Hồ để cướp đoạt tài sản của ông ấy sao?"

Anh nhìn qua cửa kính một chiều.

Sau khi bị bắt vào đồn, Lê Khắc đã cởi mũ lưỡi trai, tháo khẩu trang, để lộ hoàn toàn gương mặt mà hắn muốn che chắn.

Một khuôn mặt hơi giống con lai.

Hắn có một mái tóc xoăn hơi bồng lên, xương chân mày rất cao, lông mày sắc bén, mắt lại trũng xuống, sống mũi vừa cao vừa thẳng tắp, phía dưới nó, là một đôi môi có tỉ lệ vô cùng cân xứng.

Nếu như khuôn mặt cân đối này như nguyện ý cười rộ lên, chắc chắn sẽ khiến người ta rất thích; nhưng bây giờ, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm mặt bàn không nhúc nhích, khóe miệng trĩu xuống, sắc mặt cứng đờ, trên người không có bất kỳ sức sống nào.

Chỉ giống như một tờ giấy dán màu đen xám, xấu xí mà dán trong phòng thẩm vấn, khiến người ta nhìn qua một lần sẽ không muốn nhìn nữa.

*

Thứ đầu tiên được bộ phận kỹ thuật khôi phục lại là một thẻ SD độc lập được giữ gìn tương đối tốt trong điện thoại di dộng, điện thoại di động của Lê Khắc là loại máy giá rẻ, dung lượng không lớn, hắn đã phải mua riêng thẻ SD này.

Đủ loại ảnh chiếm dung lượng nhiều nhất trong thẻ SD, có vẻ chủ máy tương đối hoài cổ, ảnh của bảy, tám năm trước vẫn được lưu trữ trong các mục khác nhau.

Đội cảnh sát vẫn chưa xem qua từng bức ảnh một, sự chú ý của bọn họ đã bị bốn bức ảnh mà Lê Khắc mới vừa chụp tối hôm qua lôi kéo mất rồi.

Một bức ảnh chụp màn hình máy tính.

Bức ảnh đầu tiên, là một bản txt có tên là "Kế hoạch bắt cóc vận tải bằng đường thuỷ".

Bức ảnh thứ hai, là ảnh chụp màn hình của một bài đăng có vẻ như đang buôn người trên web đen. Trong bài còn đính kèm ảnh trên chứng minh thư của cô gái bị coi là hàng hóa, cô gái trên ảnh còn rất non nớt, dáng vẻ giống như sinh viên, có thể mơ hồ nhìn ra hình bóng của La Tuệ.

Bên dưới là một vài bình luận có ý định mua cô gái.

Cô gái này đương nhiên là La Tuệ —— Bức ảnh thứ ba là trạng thái của La Tuệ trên mạng Renren, ảnh trên chứng minh thư trong bức ảnh thứ hai được lấy từ đây.

Bức ảnh thứ tư, là tin nhắn riêng giữa người mua và người bán.

Đội phó Mạch có trí nhớ không tồi, hắn chỉ vào tin nhắn riêng, nói: "Tôi nhớ tới thằng oắt Lư Tùng kia từng muốn bắt người trên web đen, hay lắm, đây không phải là kế hoạch B của hắn đấy chứ? Là người mới mà muốn đến tận hiện trường xác nhận giao dịch."

Hắn hơi dừng lại, móc nối thông tin lại với nhau, xâu chuỗi thành một câu chuyện: "Lư Tùng tìm người bắt cóc trên web đen, Lê Khắc xem lướt qua web đen, phát hiện ra đây lại là bạn tốt mà mình biết, hơn nữa có thể có người đã mua bạn mình, vì cứu bạn, hắn đã bị ra một bản kế hoạch lừa Lư Tùng, lừa nói địa điểm giao dịch ở đâu—— Đoạn tin nhắn này hiển nhiên là nói suông thôi."

Triệu Vụ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, câu chuyện này đã bỏ qua nhân vật then chốt: "Thế Hồ Tranh thì sao? Cậu nói Hồ Tranh là người nặc danh đầu tiên biểu thị muốn mua người trên web đen? Vậy thì thế giới không khỏi có quá nhiều trùng hợp, một bài đăng bán La Tuệ lại có hai bình luận đều là người bên cạnh cô ấy?"

Nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh nói nhỏ: "Bây giờ có một đống tội phạm lừa đảo trên web đen, người nặc danh đầu tiên kia có nhiều khả năng là lừa tiền mà không bắt người lắm. Có lẽ Hồ Tranh chỉ là may mắn gặp dịp thôi."

"..."

Triệu Vụ không cẩn thận phức tạp hóa vấn đề vội ho một tiếng: "Vậy thì vẫn quá trùng hợp, đầu tiên gặp phải một gã lừa đảo, tiếp đến gặp đồng đội của đối phương, sau đó lại gặp phải Hồ Tranh bỗng nhiên muốn bắt cóc."

Kỷ Tuân nói xem vào: "Mấy bức ảnh này đều do Lê Khắc chụp, chúng ta còn chưa hỏi hắn tại sao đang yên đang lành lại muốn chụp lại màn hình máy tính đâu."

"Tôi cũng muốn hỏi lắm, còn không phải do đối phương vẫn luôn dùng im lặng chống đối sao?" Triệu Vụ vừa nghĩ tới Lư Tùng cùng Lê Khắc là phát cáu, "Một kẻ mở mồm là không chịu nói thật câu nào, một kẻ trực tiếp không chịu nói gì luôn, gian xảo, ác độc! Thật sự muốn bắt bọn họ mặc đồ bảo hộ, ném bọn họ vào trong hố phân ngâm ba ngày ba đêm rồi lại vớt ra hỏi tiếp!"

Đội phó Mạch vô cùng tán thành, gật đầu liên tục.

Kỷ Tuân không có cách nào đồng cảm vội vàng chỉ vào máy tính báo tin vui cho Triệu Vụ, tránh để bản thân bật cười thành tiếng: "Triệu đội, hệ thống điện thoại được khôi phục rồi."

Tài khoản weibo trong điện thoại di động là đối tượng chú ý trọng điểm của mọi người, dù sao vợ của Hồ Tranh đã chỉ rõ La Tuệ tình chàng ý thiếp với người này trên Weibo. Weibo của Lê Khắc cũng không khiến mọi người thất vọng —— Thậm chí là mở mang tầm mắt.

Hắn đăng ký tổng cộng 15 tài khoản.

"... Có phải hắn còn kiêm chức thuỷ quân không." Triệu Vụ hỏi.

15 tài khoản này đều có tên gọi khác nhau, đều theo dõi Phỉ Lãnh Thuý U Buồn, trong đó có một tài khoản tên _K_ent là tương tác với Phỉ Lãnh Thúy nhiều lần nhất, mỗi bài đăng weibo của Phỉ Lãnh Thúy đều nhấn like, cũng thường xuyên bình luận, tài khoản này bị vợ của Hồ Tranh chú ý tới cũng không ngoài ý muốn.

Các tài khoản khác cũng để lại không ít bình luận, nhiều khi còn tự bình luận chính mình.

Nhưng trong số những tài khoản này, ngoại trừ tài khoản _K_ent_ cùng một tài khoản có tên là Cần Cù Chăm Chỉ Làm Việc còn đăng bài trên trang cá nhân, các tài khoản khác gần như không đăng gì.

Cần Cù Chăm Chỉ Làm Việc có lẽ là tài khoản Lê Khắc hay dùng nhất, tài khoàn này cũng không phải thường xuyên tương tác với Phỉ Lãnh Thuý U Buồn, Phỉ Lãnh Thuý U Buồn nhìn qua có vẻ là tài khoản nó theo dõi gần nhất, nhưng tài khoản này cũng rất kỳ lạ.

Nó vẫn kiên trì ngày ngày gửi tin nhắn cho một tài khoản đã ngưng sử dụng, tên tài khoản là các ký tự vô nghĩa, ảnh đại diện của tài khoản là hình ảnh hoa linh lan trong nước, không ngừng nghỉ mà gửi hơn ba năm.

Phần lớn tin tức là:

Chào buổi sáng

Chúc ngủ ngon

Năm mới vui vẻ, đón tết vui vẻ, tết nữ vương vui vẻ, tết thanh niên vui vẻ, quốc tế lao động vui vẻ, tết trung thu vui vẻ... Đủ mọi ngày lễ vui vẻ.

Lam Lam, đừng không vui mà

Lam Lam, em có khỏe không? Anh rất nhớ em

Anh biết em đang ở một nơi nào đó trên thế giới này, không để ý tới anh cũng không sao, em sống thật tốt là được

Anh thật sự rất muốn rất muốn gặp em

Đội phó Mạch bị nội dung tin nhắn kích thích, run lập cập, thấy tất cả mọi người đều quay sang nhìn mình bèn giấu đầu hở đuôi mà nói một câu: "Nghe nói nỗi buồn trong tiếng Anh là BLUE, cũng có nghĩa là màu xanh lam."

"Nói cách khác," Kỷ Tuân ngẫm nghĩ mà bổ sung, "Rất có thể La Tuệ từng dùng tài khoản này trước đây, nhưng bây giờ đã bỏ rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn luôn ít nói lại bổ sung: "Trong nhà La Tuệ có chậu hoa trống không, mà trong nhà lão Hồ, bà Mai nói bởi vì La Tuệ ghét hoa linh lan cho nên đặt chúng vào trong góc. Trong hai chậu hoa linh lan kia, một chậu có vết cắt rất mới trên cành cây, toàn thân hoa linh lan đều có kịch độc, nếu như hoa linh lan có ý nghĩa đặc biệt nào đó với La Tuệ, cô ấy hẳn cũng biết đây không phải kiến thức ít người biết đến. Hoa linh lan độc đến mức ngâm lá cây vào trong nước, nước cũng sẽ nhiễm phải kịch độc. Bưng một cốc nước kịch độc cho Hồ Khôn không hề phòng bị nhằm giết hại ông lão là chuyện đơn giản vô cùng. Độc tính phát tác, Hồ Khôn đập đầu vào chân bàn trà dẫn đến tổn thương do va đập, mảnh kính vỡ găm vào da —— Tuy thi thể của Hồ Khôn đã hoả táng, nhưng tôi nghĩ khoa giám định của các anh có thể tra xem mặt đất có dính phải độc tố của hoa linh lan hay không."

Chuyện này chắc chắn đã chỉ ra một phương hướng nghi ngờ rất mạnh cho bên kiểm tra dấu vết, Triệu Vụ không nói hai lời, lập tức thông báo cho cấp dưới.

"Hoa linh lan còn được gọi là nước mắt của thánh mẫu." Kỷ Tuân than thở, "Nếu như lão Hồ dùng phương thức này để uống vào nước mắt xanh lam, vậy cũng không khỏi khiến lòng người thổn thức..."

- ---------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.