Kỷ Tuân nói xong một lúc lâu, cuối cùng đội phó cũng lên tiếng, sắc mặt không quá tốt.
"Người bị hại bỗng trở thành hung thủ, còn phải bị đưa ra trước công lý... Từ bỏ cũng được, báo cáo với chúng tôi cũng tốt, hà tất phải đi đến bước này!"
"Từ được không?" Triệu Vụ nhớ lại một đống con cháu thân thích của bà Mai khi mình đến biệt thự nhà lão Hồ, cười khẩy đáp lại, "Mẹ mình làm bảo mẫu trong nhà người ta, phải chịu nhiều oan ức như vậy, mà tôi thấy không một ai trong số bọn họ phát hiện ra, cũng có thể giả bộ như không phát hiện ra, đến khi có khả năng lấy được tài sản thừa kế, lại trở thành cuộc đoàn tụ sum vầy của gia đình."
Kỷ Tuân bổ sung thêm hai câu:
"Đồng minh duy nhất của bà Mai là Hồ Tranh. Nhưng Hồ Tranh có thật sự hi vọng bà Mai cùng lão Hồ ở bên nhau không? Hồ Tranh vô cùng tham tài sản, thậm chí không thèm để ý bố mình có phải chết oan hay không. Có thể suy đoán, hắn không thích tình yêu ông cháu, chỉ sợ cũng sẽ không tích tình yêu tuổi xế chiều, đến cuối cùng, hai loại tình yêu này đều sẽ bào mỏng di sản của hắn. Loại đồng minh như thế này, cũng chỉ là giả tạo cùng qua quýt nhằm đạt được lợi ích cao nhất trong lúc đối phó với Lam Lan mà thôi."
"Một người già, giống như một món hàng thứ phẩm, mặc người đùa cợt, so sánh. Nếu như bà Mai còn trẻ, mọi người đương nhiên đều nhận ra bà ấy đang để tâm, bà ấy sẽ bất mãn; nhưng bà ấy già rồi, cho nên mọi người nhìn thấy chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, cũng tự mặc định tuổi già nên bao dung tất cả."
"Thế nhưng tuổi già không thể pha loãng sát ý."
Kỷ Tuân bình thản nói:
"Đối với bà Mai mà nói, thứ đáng sợ hơn cả việc thừa nhận phạm tội giết người, bị đưa công lý, bị yêu cầu đền mạng, hẳn là bị người khác phớt lờ, biến thành vô hình, biến thành hàng thứ phẩm trong những năm tháng ngày một già đi."
"Nhưng bà ấy vẫn là người.
"Cho nên, nếu như chỉ còn một cách giúp bà ấy lấy lại tôn nghiêm một lần nữa, giết người cũng không sao cả."
"Được rồi, diễn thuyết hạ màn, câu chuyện kết thúc." Kỷ Tuân dí dỏm mà khom lưng cúi chào mọi người, "Hiện tại, chân tướng phải do các anh ghi chép thôi."
"... Chờ đã, xin lỗi." Triệu Vụ đứng lên, "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
"Tôi đi vệ sinh." Đội phó cũng đứng lên.
Các thành viên còn lại cũng vậy, có một vài người đứng lên, một vài người vẫn ngồi đó.
Nhưng không một ai cảm thấy hào hứng, giống như không một ai có thể cảm nhận được vui mừng cùng thả lỏng khi cuối cùng cũng phá được án.
Đương nhiên, trong truyện luôn có yêu ghét rõ ràng, nhưng trong thực tại, luôn có quá nhiều bất lực, quá nhiều sai lầm ngẫu nhiên, quá nhiều thất vọng khiến người thổn thức.
Trong lúc thành viên của thành phố Cầm rơi vào bầu không khí im lặng, Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên duỗi tay, kéo Kỷ Tuân ra ngoài.
Kỷ Tuân đương nhiên thuận theo.
Anh vừa đi theo Hoắc Nhiễm Nhân, vừa mò túi quần của mình.
Uy lực của ly cacao nóng mà Hoắc Nhiễm Nhân vừa mang cho anh lúc nãy gần như đã tiêu hao hết trong quá trình diễn thuyết phá giải câu đố, anh bắt đầu cảm thấy uể oải, cũng bắt đầu muốn ăn thứ gì đó nhiều calo để nạp lại năng lượng cho đầu óc, kẹo này, sô cô la này, hay kể cả xí muội cũng được, tóm lại là phải có.
Đáng tiếc trong túi trống không, ngoại trừ điện thoại di động thì không còn gì khác.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng cần đồ ăn vặt như thế, nhưng hình như anh chưa bao giờ nhớ phải tự mang theo. Có lẽ là luôn cảm thấy chỉ cần đến thời khắc mấu chốt, nhất định sẽ có người tri kỷ mang theo những thứ này xuất hiện trước mặt anh...
Vừa nghĩ đến đó, Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên dừng bước.
Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn lên, hai người họ đã đi đến cầu thang thoát hiểm trong đồn cảnh sát, một nơi thường không được người ta sử dụng.
"Sao thế?..."
Anh mới vừa lên tiếng, Hoắc Nhiễm Nhân đã nhào tới giống như một cơn gió lạnh.
Cơn gió dừng lại.
Tiện đà hóa thành lửa, lửa nóng tập kích lên môi anh.
Giống như một ngụm Vodka có nồng độ cực cao rót vào môi, lập tức khiến khát vọng đối với kẹo ngọt của Kỷ Tuân tan biến không còn một mống, anh mang theo một tia choáng váng cùng hưởng thụ sau khi say, cất tiếng giữa nụ hôn:
"Sao thế? Đột nhiên kích động như vậy..."
"Lúc anh giải câu đố là quyến rũ nhất." Hoắc Nhiễm Nhân đè giọng lên Kỷ Tuân mà trả lời.
Từ đầu tới cuối, cậu đều nhìn Kỷ Tuân diễn thuyết lưu loát trước mặt mọi người, tự tin, thẳng thắn, thành thục, thâm thúy.
Cậu đương nhiên bị thuyết phục, lại bị đầu độc, sau đó dấy lên ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Chỉ cần tiếp xúc lâu rồi, ai cũng sẽ hiểu được mị lực của Kỷ Tuân, sau đó tựa như chòm sao đeo đuổi mặt trăng, lũ lượt đổ về biển, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Nhưng không phải ai cũng có được may mắn như cậu.
Cậu ôm Kỷ Tuân, thậm chí có thể thân mật bất cứ lúc nào.
Hoắc Nhiễm Nhân kiêu ngạo mà nghĩ, cậu không cho Kỷ Tuân cơ hội chạy trốn, đầu tiên cắn mạnh xuống, sau đó lại nhẹ nhàng mơn chớn.
Bên ngoài, địa bàn của người khác, nơi nghiêm túc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy, bắt gặp.
Từ khóa liên tiếp lóe lên trong đầu Kỷ Tuân.
Gió đêm lành lạnh tập kích sống lưng anh từ đằng sau, vầng trăng sáng trên bầu trời chiếu xuống tia sáng chói chang lạnh lùng, chiếu rọi hàng cửa sổ hành lang đằng sau bọn họ...
Đã vào xuân.
Kỷ Tuân bỗng nhiên nghĩ.
Đội trưởng trẻ tuổi eo thon lưng nhỏ, sau khi cởi quần áo mùa đông đổi sang quần áo mùa xuân, chỉ cần chạm đầu ngón tay vào thì dù vết thương sau lưng vẫn đang quấn băng, cũng đủ để chạm được dẻo dai cùng sức mạnh bùng nổ dưới lớp quần áo.
Không chỉ có vậy.
Xuyên qua cửa sổ hành lang, anh còn nhìn thấy hoa của cây, bóng của trăng.
Cây hoa rải xuống bóng cành, cái bóng trải rộng khắp quần áo trắng tinh của Hoắc Nhiễm Nhân, tô thành nụ hoa, sừng trăng giống như móc câu mà treo lấy nụ hoa, trăng nằm trên hoa, vầng hào quang ôm lấy hoa mai mà đưa thẳng vào chóp mũi của Kỷ Tuân.
Vết thương đong đưa, tạo thành hoa, cũng tạo thành trăng.
Kỷ Tuân sờ băng vải, nghĩ như vậy đến liền hít vào một hơi, đắm chìm vào trong vòng xoáy nhiệt tình của Hoắc Nhiễm Nhân, hơi thở của đối phương bao phủ lấy anh, hơi thở của anh lại xâm chiếm đối phương, vuốt ve an ủi lặp đi lặp lại từ cơ thể cuối cùng cũng đi sâu vào linh hồn, linh hồn cũng ngâm đầy màu sắc của đối phương.
"Cạch cạch."
Một âm thanh nho nhỏ, cực kỳ giống như tiếng cửa sổ không cẩn thận bị gió thổi ra.
Hai người chìm đắm trong tình yêu tỉnh táo lại, ánh đèn tối đi, sân khấu biến mất, khiến từng sợi tình cũng lần lượt ngoan ngoãn hòa vào bóng tối, cuối cùng, chỉ còn lại những ham muốn bị gợi ra bởi cảm xúc, trập trùng lên xuống trong cơ thể tựa như thủy triều, quyến luyến không chịu rời đi.
Kỷ Tuân thở đều lại trong lúc im lặng: "Có người đi vào rồi."
"Ừm."
"Có lẽ đã nhìn thấy."
"Ừm."
"Bình tĩnh như vậy?"
"Sao lại không bình tĩnh?" Hoắc Nhiễm Nhân liếm khóe miệng đỏ lên, nheo mắt lại giống như đang thoả mãn, "Quan hệ của chúng ta có chỗ nào không thể cho người ta biết đâu."
*
Cửa toilet bị đẩy ra, có người đột nhiên bước vào.
Đội phó đang đi tiểu trong bồn tiểu tiện quay đầu nhìn lại, người bước vào là Triệu Vụ, hắn không hé răng, tiếp tục đi tiểu, nhưng người bên cạnh không đi vào phòng riêng cũng không tới bồn tiểu tiện, chỉ đi tới cửa sổ trong nhà vệ sinh, đột nhiên móc ra một điếu thuốc, châm lửa.
"... Anh làm gì thế?" Đội phó.
"Hút thuốc."
"Trong nhà vệ sinh?"
"Tôi muốn thoáng khí đấy." Triệu Vụ hít một hơi thật sâu, lại phun ra thật dài, điếu thuốc đột nhiên cháy lên, một nhúm tro rơi xuống đầu ngón tay hắn, "Đúng rồi, cậu nói xem đôi mắt của tôi có phải hơi mù không?"
"Tôi không nhìn ra mắt anh bị mù, chỉ nhìn thấu lỗ mũi của anh nhất định có vấn đề." Đội phó trêu chọc.
Triệu Vụ quay đầu lại liếc mắt hắn một cái, thương hại nói:
"Cậu không hiểu. Mắt của cậu còn mù nặng hơn cả mắt tôi nữa."
"???" Đội phó buồn bực, "Sao tự dưng lại công kích thân thể thế?"
"Cơ mà tuy mắt mù, những vẫn còn có chút nhạy bén." Triệu Vụ lại nói, sau đó quơ tay, cầm điếu thuốc đi trước, vừa đi vừa lầm bầm.
Đội phó vừa nghe, đối phương cứ liên tục nói hai chữ.
"Thiển cận."
"Xí." Hắn phỉ nhổ một tiếng, kéo quần lên, "Nhà vệ sinh không chật hẹp chẳng lẽ lại rộng rãi chắc*? Đêm nay trúng tà rồi, cứ lầm bầm mấy lời chẳng hiểu ra sao!"