Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 187



Kỷ Tuân không vội vàng rời đi, anh quay lại, cùng Hoắc Nhiễm Nhân quan sát tôn giả A Nan thật kỹ.

Nhưng có lúc, càng để ý sẽ càng dễ dàng phóng đại những vấn đề nhỏ.

Hoắc Nhiễm Nhân so sánh tôn giả A Nan cùng các pho tượng khác một lần nữa lại phủ định suy nghĩ của anh, anh xoa thái dương, giống như xoa đi buồn ngủ của một đêm thức trắng:

"Không đúng, nó không có điểm nào quá đặc biệt, nhìn tương đối sáng, nhưng có thể là do ánh nắng mặt trời trùng hợp chiếu vào."

"Đúng vậy." Kỷ Tuân gật đầu, "Mặc dù bức tượng này có nhiều kim tuyến hơn thật, nhưng mấy vị La Hán bên cạnh cũng có nhiều kim tuyến trên người; áo cà sa cũng đỏ thật, cơ mà áo cà sa trên người tổ sư gia Thích Ca Mâu Ni mới là đỏ nhất."

"Dù có thật sự sáng hơn, cũng không thể chứng minh điều gì cả."

Hoặc là thời điểm tu sửa hằng năm, thợ thủ công đã thiên vị nó hơn một chút, hoặc là các tăng lữ trong điện, trùng hợp lại quan tâm nó hơn một chút... Trừ chuyện này ra, còn có thể chứng tỏ điều gì đây?

"Nó có móng tay." Kỷ Tuân nói.

"Có móng tay cũng..." Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nhíu lông mày, nhận ra ý từ sâu xa trong lời nói của Kỷ Tuân, "Có móng tay?"

"Đúng." Kỷ Tuân vừa mới bò lên trên ban thờ nhìn tượng phật ở khoảng cách gần vỗ tay để phủi sạch bụi, nhảy về mặt đất một lần nữa, rõ nói hơn, "Chỉ mình nó có, tượng Thích Ca Mâu Ni cùng tượng tôn giả Ca Diếp ở bên cạnh đều không có."

Vậy có vấn đề rồi.

Tượng phật chắc chắn phải được điêu khắc thống nhất với nhau, đa số tượng phật trong một điện thì hơn một nửa là do cùng một thợ thủ công hoặc cùng một cửa hàng thủ công điêu khắc rồi phun sơn, như vậy sẽ khiến hình thức của tượng phật hài hòa hơn, đồng đều hơn.

Nếu như người thợ thủ công này đã không khắc móng tay cho các tượng phật khác, vậy thì xác suất rất cao cũng sẽ không đột nhiên hứng thú dâng trào, nhất định phải khắc móng tay cho một bức tượng nào đó.

Phân tích từ góc độ càng có khả năng, có lẽ...

"Chúng không cùng một lô hàng." Hoắc Nhiễm Nhân nói ra đáp án.

Rốt cuộc là tình huống như thế nào, chỉ đoán thôi cũng vô ích, vẫn phải hỏi hòa thượng trong chùa mới được.

Trời còn quá sớm, hòa thượng vẫn chưa vào chùa để bắt đầu rung chuông, nhưng bọn họ thực sự sốt ruột quá nên đã đến thiện phòng mà hòa thượng đang ở, trước khi đến thiện phòng còn nhìn thấy một bãi đậu xe, trong bãi đậu xe là một loạt ô tô cao cấp như Mercedes – Benz, BMW, ngay cả Audi cũng không nhìn thấy.

Lại nhìn thấy cánh cửa một căn thiện phòng mở ra, một đại hòa thượng đang ngồi xổm hút thuốc.

Có lẽ đại hòa thượng mới vừa thức dậy, áo tăng còn chưa cài cúc, sợi dây chuyền vàng sáng loáng to bằng ngón tay cái rủ xuống cổ, trong tay hắn còn cầm điện thoại Iphone đời mới nhất, đang vừa xem video vừa gõ chữ.

"Đại sư phụ..." Kỷ Tuân lên tiếng gọi.

"Đợi chút nữa! Đang vội đây!" Đại hòa thượng vô cùng chăm chú, khẩu âm Đông Bắc rất nặng, "Không thấy tôi đang lướt Kwai, làm hoạt động quảng bá sao?"

Bây giờ ngay cả chùa miếu cũng phải theo kịp thời đại, hòa thượng cũng phải đi quảng bá.

Kỷ Tuân quyết định chờ một lát, có vội vàng, bận rộn đến đâu cũng không thể làm lỡ công việc của người ta được.

Anh không tiếp tục nói nữa, kiên trì chờ đợi.

Cũng không phải chờ quá lâu, khoảng gần mười phút, đại hòa thượng tắt điện thoại di động, nhớ tới vừa nãy có người gọi mình, khoan thai quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn thấy Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Đại hòa thượng rõ ràng có hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại, giấu dây chuyền đi, cài cúc đàng hoàng, diệt tàn thuốc, đứng dậy, lúc quay người lại lần nữa, tăng bào bay bay, phong độ nhẹ nhàng, cũng không nói giọng Đông Bắc, đổi sang giọng phổ thông rõ ràng:

"Chào buổi sáng, hai vị thí chủ."

"Chào buổi sáng, sư phụ."

"Sáng sớm hai vị thí chủ đã lên núi là muốn thắp hương vẫn là xin xăm?"

"Không thắp hương cũng không xin xăm." Kỷ Tuân nghiêm túc trả lời, "Muốn hỏi sư phụ một vài vấn đề liên quan đến tượng phật trong chủ điện."

Kỷ Tuân thẳng thắn hỏi đại hòa thượng những gì mình muốn xác thực.

Thế nhưng một vấn đề nhỏ của một tượng phật nào đó trong điện, cho dù tăng nhân trong chùa không rõ lắm, thì một vị hòa thượng trong chùa không giải thích được, sau lưng còn có đến mười vị hòa thượng giúp đỡ để giải thích cho bằng được cơ mà, không cần Kỷ Tuân nhờ thêm, đại hòa thượng đã chủ động hỗ trợ, tìm sư huynh, sư đệ của mình đến cùng trao đổi.

Thời gian này đúng lúc là giờ ăn sáng trong chùa.

Rất nhiều hòa thượng tập trung trong phòng ăn, cùng thảo luận vấn đề này.

"A Nan Đà trong Chính Điện hả..."

"Ấn tượng không sâu."

"Mấy năm gần đây hẳn là không tu sửa gì đâu?"

"Không hẳn là mấy năm gần đây, có thể sớm hơn nữa, tôi từng xem qua ghi chép trong chùa, năm 1997, năm 2002, năm 2008, năm 2011 đều từng tu sửa." Kỷ Tuân nói xen vào.

"Vậy ai mà nhớ được, hòa thượng phụ trách trong điện đã thay đổi mấy lần." Các sư phụ cũng nói xen vào, nhưng lại giúp Kỷ Tuân nghĩ ra được cách mới —— hòa thượng không nhớ được, nhưng kế toán làm sổ sách sẽ nhớ được.

Tu sửa phải bỏ tiền, chùa miếu lại như một công ty nhỏ, mỗi một hạng mục quyên góp cũng có kế toán tới ghi sổ sách.

Trong đó một vị sư phụ ăn tương đối nhanh, hắn đứng dậy trước, đi một vòng quanh nhà kho chuyên lưu trữ hồ sơ tại liệu, sau đó lại cầm một chồng ghi chép trở về, đặt trước mặt mọi người.

"Sổ sách đều ở chỗ này."

Các hòa thượng khác còn phải lên lớp sớm, cửa chùa cũng đã mở, đã có khách hành hương thành kính đến đây dâng hương, chỉ còn lại đại hòa thượng ngồi bên cạnh giúp đỡ, Kỷ Tuân mở ra năm 1997 trước, đây là năm được trùng kiến, có vô số khoản mục nhỏ lẻ, chẳng hạn như việc xây dựng tượng phật lại chỉ ghi là "tu sửa tập thể" vô cùng ngắn gọn trong lịch sử những sự kiện lớn của điện, mà ở đây, mỗi khoản chi tiêu đều được ghi lại, thành ra mỗi một lần khắc tượng, mỗi một lần sơn tượng cùng đều có trong sổ sách.

Trong đó một sự kiện vào ngày 13 tháng 10 đã thu hút sự chú ý của anh.

"Thân tượng Đa Văn Thiên Vương, Tăng Quảng Thiên Vương bị nhiễm bẩn, không còn giá trị, vứt bỏ."

Tiếp theo là hai ngày sau, ngày 15 tháng 10

"Dựng lại thân tượng Đa Văn Thiên Vương, Tăng Quảng Thiên Vương."

Hoắc Nhiễm Nhân hỏi: "Sao đang yên đang lành lại bị nhiễm bẩn? Sau khi bỏ đi, các anh xử lý như thế nào?"

Đại hòa thượng nói hắn không rõ chuyện này, phải để lão hòa thượng lớn tuổi trả lời, "Phật đà đã thành hình không dễ đập vỡ, chỉ có thể vùi lấp ở nơi nước sạch, đất sạch, những phần thân phật vào năm 1997 hẳn là vứt xuống biển rồi."

"Hai vị phật Thích Ca đều chìm xuống biển..." Kỷ Tuân lẩm bẩm, tiếp tục lật sổ sách.

Trong thời kỳ tu sửa trùng kiến, ngoại trừ hai tượng phật này ra thì không còn ghi chép tái tạo lại bất kỳ tượng phật nào khác, sau có lẽ là vì vừa tu sửa xong xuôi, tất cả đều rất mới, cho đến năm 2002 mới lại có chi phí sửa chữa tượng phật.

Ngày mùng 3 tháng 2 năm 2002

"Tọa Lộc La Hán mất nước sơn, sơn lại lần nữa."

Ngày 10 tháng 11 năm 2002

"Thác Tháp La Hán cụt tay, tu bổ lại."

...

Ngày 15 tháng 7 năm 2008

"Tôn giả A Nan tái tạo thân phật"

"Sao sự kiện này lại không viết lý do?" Kỷ Tuân chỉ vào sổ sách, hỏi.

"Có thể là ác phật." Lão hòa thượng trả lời.

"Ác phật?" Hai câu hỏi cùng vang lên.

"Nhìn từ bên ngoài thì như thế này cũng đẹp, như thế kia cũng xinh, nhưng luôn có một vài điểm không bình thường lại không nói ra được, ví dụ như cảm giác hung dữ, đáng sợ mà nó đem lại cho con người, hoặc là nó rất thu hút ruồi muỗi, côn trùng... Điều này sẽ phạm vào kiêng kỵ trong thế giới vô hình của các linh hồn." Lão hòa thượng nghiêm túc đáp lại.

"Ăn bớt nguyên vật liệu trong thế giới vô hình của các linh hồn thì có." Đại hòa thượng ở bên cạnh nói thầm.

Lão hòa thượng trừng đại hòa thượng.

Đại hòa thượng ngậm miệng.

"Cho nên bức tượng này cũng bị ném vào biển?" Kỷ Tuân lại hỏi, "Kể cả những bức tượng được tu sửa sau đó đều bị ném vào biển hết?"

"Không, sau năm 1999, thành phố Cầm triển khai hoạt động cải thiện chất lượng nước gần biển, cho nên những tượng phật sau đó đều không thể kéo đi ném xuống biển nữa, chỉ có thể chất trong động Thiên Phật ở sau núi, trong động Thiên Phật không chỉ để những pho tượng của chùa chúng tôi, mà toàn bộ tượng phật bỏ đi trong các ngôi chùa trên ngọn núi này đều vứt vào trong đó."

"... Những ngọn núi khác cũng có?"

"Hẳn là có." Lão hòa thượng giấu giấu giếm giếm.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đau đầu.

Thôi xong, cảnh sát mới vừa về nhà nghỉ ngơi lại phải leo lên mỗi một ngọn núi, lục soát những nơi bị bỏ quên lần nữa.

Nhưng có phiền toái hơn nữa cũng phải làm.

Không bao lâu, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã ở trước động Thiên Phật phía sau núi, gặp mặt với Triệu Vụ.

"Chỉ có anh?"

"Chỉ có tôi thôi." Triệu Vụ thở dài, lắc lắc thiết bị dò tìm bằng sóng siêu thanh trong tay, "Những cảnh sát khác mới vừa về nhà, để bọn họ ngủ thêm hai giờ đi, chúng ta có thể kiểm tra được hai ngôi chùa thôi cũng đã tốt rồi."

Nói xong, Triệu Vụ che mũi: "Mùi đàn hương nồng quá."

"Đều do các pho tượng ngày ngày đắm mình trong hương khói, mùi hương chắc chắn đã nhiễm vào trong mảnh gỗ hoặc xi măng bên trong tượng." Kỷ Tuân thuận miệng trả lời.

Hoắc Nhiễm Nhân giơ tay, thoáng che lại chóp mũi.

Mùi đàn hương quá nặng, nặng đến nỗi gần như dậy mùi.

Trong động có khá nhiều tượng phật bị hỏng, xếp thành từng hàng tầng tầng lớp lớp trước trước sau sau, nhìn qua cũng phải đến hai mươi, ba mươi bức.

Ba người đều cầm thiết bị trong tay, phân chia khu vực, dò quét từng nơi.

Trong lòng ba người đều không ôm quá nhiều nhiều kỳ vọng, vì vậy mà thời điểm máy quét từ đầu đến cuối đều không có phản ứng lại đột nhiên phát ra tín hiệu khi chiếu vào một pho tượng, Triệu Vụ đã hoàn toàn sửng sốt một lúc.

Sau đó, hắn mới hô lên một chữ:

"... Đệt!"

Trong sơn động, ba người, ba đôi mắt, nhìn chằm chằm đường nét hoàn chỉnh của cơ thể người trên màn hình của máy quét.

Sau đó, ánh mắt của bọn họ dịch chuyển từng tấc từng tấc một, dịch sang pho tượng trước mặt.

Kỷ Tuân ở gần vị trí cửa động nhất, ánh mặt trời lướt qua người anh mà chiếu vào trong, quầng sáng chói lọi chiếu vào đài hoa sen của tượng phật, chiếu vào nền áo cà sà, lại chiếu vào hai bàn tay chắp trước ngực cùng đôi tai to rủ xuống.

A Nan Đà, vẫn đang mỉm cười từ bi.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên, Triệu Vụ bước nhanh ra khỏi động, gọi điện thoại thông báo với các thành viên trong cục.

Khoảng nửa tiếng sau, xe cảnh sát ầm ầm lao tới, mang theo thiết bị bóc mở chuyên nghiệp cùng đội ngũ pháp y, mọi người chui hết vào bên trong, chuyển bức tượng tôn giả A Nan ra khỏi động, đặt xuống đất trống, chuẩn bị mở ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" trầm thấp vang lên, vết nứt vỡ ra từ đầu phật.

Khi tầng xi măng được quét nước sơn hãy còn lưu lại vết loang lổ rơi xuống đất, một mùi hôi thối giống như vũ khí sinh học vốn đang cuộn chặt đã lấy tượng phật làm trung tâm mà lan ra tứ phía, dẫn đến tiếng nôn khan liên tục vang lên.

Kỷ Tuân nín thở trước một bước, xuyên qua từng hàng cảnh sát, nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy phía trên nền đất trống, phật đà bị nát một nửa bên đầu, lộ ra thi thể màu nâu bên trong tượng phật.

Nửa mặt là phật đà, nửa mặt là thi hài.

Nửa mặt là nụ cười giả tạo, nửa mặt là dữ tợn hung ác.

...Sau đó, mới cảm thấy dạ dày co bóp, cổ họng muốn nôn.

- -----------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.