"Không phải trùng hợp." Hoắc Nhiễm Nhân, "Buổi sáng anh có nhắn cho tôi hôm nay là xuân phân, cho nên tôi mới muốn đến đây khấn vái."
"Tôi cũng bị người khác nhắc nhở mỗi ngày." Dụ Từ Sinh nói.
Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn quan tài dưới thân hắn cùng áo liệu thêu tròn theo phong cách cổ xưa trên người hắn: "Nhắc nhở loại nghi thức này?"
"Ừm, loại nghi thức này." Dụ Từ Sinh giơ cánh tay lên, ngón tay vuốt lại vết nhăn trên áo liệm, "Khi còn nhỏ sức khỏe không tốt, lúc bốn, năm tuổi còn suýt chút nữa không qua khỏi, bệnh viện cũng không cứu được, không biết bố tôi nghe được tư tưởng mê tín ở đâu ra, làm cho tôi một cỗ quan tài, bắt tôi mặc áo liệm, nằm vào trong quan tài giả chết, nói là "Gạt quỷ vô thường". Có lẽ mệnh tôi vẫn chưa dứt, sau khi làm như vậy còn thật sự gạt được quỷ vô thường, dần dần khỏe lại. Từ đó, bố tôi đã hoàn toàn tin tưởng, hằng năm đều phải làm."
Hắn nói về chuyện của mình, nhưng trên mặt lại không biểu hiện quá nhiều cảm xúc.
Kỷ Tuân nhận thấy trong quan tài to lớn này, thế mà lại có một quyển sách úp ngược, trong khi đội ngũ đưa tang khiêng hắn lên núi, hắn lại nằm trong quan tài đọc sách sao?
"Những năm trước còn đỡ, chỉ là mặc áo liệm nằm trong quan tài một lát thôi, làm cho có nghi thức là được. Năm nay tròn 30, ông ấy không yên tâm, thế là quay sang làm tội tôi, bắt tôi phải làm thật lớn."
Hắn nói ngắn gọn, nhìn cả đội ngũ đưa tang xung quanh lại nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đương nhiên là không thấy bầu trời đâu, chỉ có vải đen vô tận nhấp nhô trập trùng, quấn lấy hắn cùng ánh mặt trời.
Khuôn mặt của Dụ Từ Sinh đều là một màu trắng, dưới ánh nắng bị chiếc ô đen cản bớt, màu sắc giống như tuyết vẫn tỏa ra tia sáng tinh mịn, trong veo, tựa như tinh linh trong tuyết bị đặt dưới ánh mặt trời.
Đẹp thì đẹp, nhưng chỉ sợ hắn cũng tan theo ánh sáng luôn, chẳng trách người nhà của Dụ Từ Sinh lại không yên tâm đến thế.
Tinh linh trong tuyết?
Kỷ Tuân chợt nghĩ đến một thứ, anh bắt được ấn tượng mơ hồ, lập tức men theo ấn tượng này mà lục tìm ký ức trong đầu. Anh cảm thấy đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên mà anh gặp được người trước mắt.
"Để em giới thiệu một chút." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Dụ Từ Sinh, hàng xóm cũng như bạn hồi bé của em; Kỷ Tuân, bạn trai của tôi."
Kỷ Tuân liếc Hoắc Nhiễm Nhân một cái.
Dựa theo tính cách của Hoắc Nhiễm Nhân, có thể nói thẳng quan hệ của hai người cho đối phương biết, chắc chắn Dụ Từ Sinh có ý nghĩa không bình thường với cậu, sợ là không chỉ gói gọn trong vai trò "hàng xóm" cùng "bạn" đâu.
"Xin chào." Dụ Từ Sinh vươn tay về phía Kỷ Tuân.
"Xin chào." Kỷ Tuân bước tới bắt tay với Dụ Từ Sinh.
Anh đi ngang qua những người mặc đồ đen, cầm ô đen, bọn họ bình thản như không mà chờ đợi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khi Dụ Từ Sinh dừng lại nửa đường chỉ để trò chuyện với Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Quả là phục vụ chu đáo.
Hai người bắt tay nhau, thật ra tay của Dụ Từ Sinh không quá lạnh, thậm chí còn không lạnh bằng tay của Hoắc Nhiễm Nhân, nếu nhất định phải nói, thì cảm giác này giống như khi chạm vào ngọc vậy, tương đối ấm áp, không lạnh không nóng, cũng không có hơi thở của người sống.
Dụ Từ Sinh cùng Kỷ Tuân khẽ bắt tay nhau rồi nhanh chóng thả ra, hắn không vội vã nói chuyện với Kỷ Tuân, mà nói với Hoắc Nhiễm Nhân trước: "Cũng đã gặp nhau rồi, đi lên cùng với tôi đi, thắp cho tôi một nén hương luôn."
Hoắc Nhiễm Nhân nhướng mày.
"Xong chỗ tôi thì cùng sang thắp hương cho người nhà của cậu." Dụ Từ Sinh lại nói, "Vừa hay gặp dịp, cũng nên cúng bái."
Nói cũng không sai, nếu đã gặp nhau ở đây, lại đều là hàng xóm, nên thắp hương cho hai nhà.
Dù nén hương của Dụ Từ Sinh có hơi kỳ lạ.
Hoắc Nhiễm Nhân giãn mày xuống, cậu dẫn Kỷ Tuân đi theo đội ngũ đưa tang của Dụ Từ Sinh.
Tiếng loa kèn vang lên, đội ngũ bước về phía trước.
Lần này, bọn họ cũng là một thành viên dưới đám ô đen cuồn cuộn.
Nhà họ Dụ bắt đầu làm giàu từ đời bố của Dụ Từ Sinh, ban đầu, bố của Dụ Từ Sinh buôn bán đồ gia dụng, sau đó lại mở công ty, xuôi theo chiều hướng phát triển của quốc gia, lại biết kinh doanh, có thể nói là kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng đất có hạn, mà núi cũng có hạn.
Cho nên, dù bây giờ sản nghiệp nhà họ Dụ đã sớm to lớn hơn nhà họ Hoắc không biết bao nhiều lần, tới trễ chính là tới trễ, nghĩa trang nhà họ Dụ vẫn cứ nằm dưới nghĩa trang nhà họ Hoắc.
Tuy rằng, Dụ Từ Sinh căn bản không để ý chuyện này.
Bọn họ bước vào nghĩa trang nhà họ Dụ, sau khi cùng thổi kèn, kéo đàn, hát tang, lại để Hoắc Nhiễm Nhân thắp nén hương, còn không đợi Hoắc Nhiễm Nhân cắm hẳn nén hương vào trong lư hương, Dụ Từ Sinh đã nhảy ra khỏi quan tài.
Hắn cởi áo liệm, mặc lại quần áo của mình, lạnh nhạt đánh giá:
"Hiệu quả của mê tín giống như thuốc trấn kinh vậy."
Nếu hoạt động mê tín đã kết thúc, nên đến nghĩa trang của Hoắc Nhiễm Nhân rồi.
Hắn không muốn người đi theo, tự mình cầm một chiếc ô đen, đi cạnh Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Đường không quá xa, chỉ cần đi lên một đoạn là tới.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, Kỷ Tuân nhìn Dụ Từ Sinh vài lần, đột nhiên nói: "Anh Dụ, tôi cảm thấy trông anh hơi quen."
"Thật sao? Trông anh Kỷ cũng rất quen." Dụ Từ Sinh thoáng mỉm cười, nụ cười mỏng manh giống như lớp băng tích tụ trên phiến lá vào mùa đông, nhìn một lần vẫn thấy, mà nhìn tới lần thứ hai đã biến mất.
Không.
Tuyệt đối không phải một câu lấy lòng giống như thấy người sang bắt quàng làm họ.
Kỷ Tuân đã hoàn thành kiểm tra đối với ký ức, anh đã tìm được thời gian cũng như địa điểm trong lần đầu tiên anh gặp Dụ Từ Sinh.
6 năm trước, núi tuyết Nepal.
Khi đó anh đã đi làm rồi, công việc tương đối thuận lợi, tích lũy ngày nghỉ để ra nước ngoài du lịch, không nghĩ tới lại gặp phải tuyết lở, anh kịp thời tìm được một hang núi, cùng hướng dẫn viên du lịch đồng thời chỉ huy, hướng dẫn những người khác trốn vào trong hang núi trước, sau đó mới gửi tin nhắn liên hệ với đội cứu viện dưới núi.
Trận tuyết lở kia khiến người ta sợ hãi, nhưng may mắn không xảy ra thương vong.
Chẳng bao lâu, đội cứu viện dưới núi đã tìm được hang động mà bọn họ đang lánh nạn, khi đó trong hang đã đốt lửa, ngọn lửa rừng rực xua tan cái lạnh tràn đất ngập trời của băng tuyết, bọn họ chia sẻ đồ ăn nước uống mà đội cứu viện mang tới, cũng chia sẻ luôn đồ ăn nước uống của riêng mình, ngồi quanh hang động mà... Kể chuyện.
Cũng quên mất là ai nói ra đề nghị này.
Nói chung, bọn họ mô phỏng theo điển cố của người nguyên thủy "Ai kể chuyện không hay, người đó sẽ bị ăn thịt", ai kể chuyện không hay, người đó sẽ phải biểu diễn tài năng.
So với kể chuyện thì rõ ràng mọi người có tài năng biểu diễn hơn nhiều.
Kỷ Tuân nhớ mình nghe được vài bài hát, xem mấy trò ảo thuật náo nhiệt, còn về câu chuyện mà bọn họ đã kể thì quên mất rồi, nếu nhất định phải nhớ thì cũng có thể nhớ được, nhưng không cần thiết.
Sau đó, đến lượt anh bắt đầu kể chuyện.
Anh kể một câu chuyện...tội ác từ góc nhìn của tội phạm.
Lúc đó trong những người ngồi nghe, người đi cùng xe với anh đều biết anh là cảnh sát, vì duy trì trật tự lúc xảy ra tuyết lở, anh tự để lộ thân phận của mình. Bọn họ hơi kinh ngạc, cứ tưởng anh kể chuyện cảnh sát bắt tội phạm. Nhưng trên thực tế, hơn nửa số vụ án mà anh giải quyết trong khi thực tập đều dễ như trở bàn tay, làm gì có khó khăn, ly kỳ để mà kể? Tiểu thuyết suy luận tưởng tượng bay bổng còn hay hơn nhiều.
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà anh bịa ra một câu chuyện, phát huy ngẫu hứng, nhưng lại đủ hồi hộp để người nghe thích thú, say sưa nghe kể.
Plot twist cũng khiến mọi người yêu thích không thôi.
Sau đó, có một người trong trong lên tiếng, đoán trúng plot twist thứ hai mà anh nhét vào trong câu chuyện, lại khen ngợi anh một phen, cuối cùng còn ngầm góp ý với anh có thể miêu tả nội tâm nhân vật từ góc nhìn thứ nhất kỹ hơn một chút.
Bọn họ trò chuyện vui vẻ. Hình như anh còn nói gì đó với hắn, chỉ đáng tiếc những câu thuận miệng trêu đùa đều giống như toàn bộ câu chuyện không nhớ ra được, bị bỏ lại trên ngọn núi tuyết này.
Nhưng anh vẫn nhớ lông mi cùng đôi mắt của đối phương mà anh đã thấy được rõ ràng trong lúc trò chuyện.
Lông mi trắng như tuyết, đôi mắt sáng màu.
Lúc nói lúc làm, sẽ là tinh linh trong tuyết, mà lúc không nói không làm, lại là tượng thần trong núi.
Dụ Từ Sinh.
Anh nhớ ra lần đầu tiên mình gặp được Dụ Từ Sinh, mà Dụ Từ Sinh có vẻ không nhớ ra.
... Đối phương thật sự không nhớ ra sao?
Kỷ Tuân nhớ tới hàng loạt cuốn sách có chữ ký của chính mình trong phòng sách mà anh đã từng đến.
Anh vẫn luôn có tự tin vượt xa người thường đối với trực giác của bản thân, cố ý nói tới ký ức về núi tuyết cũng không hay ho cho lắm, dù sao không phải ai cũng có trí nhớ tốt như mình, nhưng chuyện này thì có thể thảo luận một chút.
"Nhiễm Nhân từng mang tôi tới nhà anh Dụ, tôi nhìn thấy sách mà tôi viết trong nhà anh Dụ, hơn nữa em ấy còn nói với tôi, anh Dụ rất thích làm từ thiện, trong hội những người yêu thích sách của tôi lại trùng hợp có một tổ chức tên là "Quỹ từ thiện Hình Nhất Thiện"...Bạo gan suy đoán, quỹ từ thiện này là do anh Dụ đầu tư thành lập đúng không?"
Dụ Từ Sinh yên lặng nghe xong: "Anh Kỷ thích giải đố sao?"
Kỷ Tuân: "Hẳn cũng thích như anh Dụ thích làm từ thiện ấy."
Dụ Từ Sinh bỗng nở nụ cười.
Lần này, nụ cười của hắn trở nên chân thực hơn, giống như tuyết đã có độ ấm, thoáng chốc trở nên đáng yêu, dễ gần.
Hắn gật đầu với Kỷ Tuân:
"Anh đoán câu đố rất lợi hại, viết sách cũng rất tốt. Câu cửa miệng của Hình Nhất Thiện là tích thiện thành đức, rất hay, tôi rất thích. Thế giới lớn như vậy, rất nhiều chuyện đều dựa vào duyên phận. Tôi có duyên đọc được câu chuyện mà mình thích đến thế, bèn muốn làm vài việc mình thích cho câu chuyện mình thích."
"À." Kỷ Tuân.
Bảo kinh ngạc thì có hơi kinh ngạc, mà bảo không kinh ngạc, quả thực cũng không kinh ngạc cho lắm.
"Chờ đã." Hoắc Nhiễm Nhân nghe đến đây, lập tức cau mày, hỏi Dụ Từ Sinh, "Anh không chỉ thích sách của anh ấy, còn thành lập quỹ hội cho anh ấy?"
"Không sai." Dụ Từ Sinh.
"Nghe hơi lạ." Hoắc Nhiễm Nhân đánh giá.
"Không thể trách hành vi của tôi được, phải trách cậu lòng dạ hẹp hòi." Dụ Từ Sinh, "Hay là sau này, mỗi khi tác giả có hoạt động đi ký tặng sách ở tỉnh khác, tôi bảo bọn họ nhớ phải đặt vé cho cả hai người luôn?"
"Thế trường chuyên đại học Cầm cũng là anh cố ý chọn sao?" Hoắc Nhiễm Nhân.
"Trùng hợp nó nằm trong danh sách lựa chọn, nhớ tới nó là trường mà cậu từng học, nên chọn cả nó nữa." Dụ Từ Sinh nói.
Cuộc trò chuyện của ba người cũng không thể kéo dài quá lâu.
Bởi vì, chẳng mấy chốc đã đến nghĩa trang nhà học Hoắc rồi.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nhiễm Nhân đến đây.
Cánh cửa màu xám tro xa lạ, tường sân cao cao xa lạ, từng rặng tùng bách chi chít, sum suê giống như sĩ binh xếp thành hàng phía sau tường sân cũng là xa lạ.
Gõ vang cánh cửa sắt đóng chặt, nói rõ thân phận với nhân viên công tác đang đầy mặt kinh ngạc, lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân mới có thể dẫn Kỷ Tuân cùng Dụ Từ Sinh vào bên trong.
Bước vào trong, men theo con đường đá, đi thẳng đến nơi mà bia mộ được xây dựng.
Khi chỉ còn một đoạn đường cuối cùng, Kỷ Tuân lẫn Dụ Từ Sinh đều không hẹn mà cùng dừng bước, để Hoắc Nhiễm Nhân một mình bước tới.
Người là động vật quần cư, thế nhưng cũng cần không gian độc lập.
Hoắc Nhiễm Nhân trước giờ chưa từng tới thăm mộ của người nhà, chỉ sợ cũng đang cần mấy phút độc lập này.
Lúc còn trẻ thì hướng tới cuộc sống, khi về già lại tìm đến cái chết, con đường ở giữa quanh co, ngặt ngoèo, khúc khuỷu, gập ghềnh, đến cuối cùng, đều quy về mấy chữ đỏ tươi trên bia mộ.
Hoắc Nhiễm Nhân đang cầm trong tay báo cáo xét nghiệm nhận được vào ban sáng.
Người chết đã hóa thành tro, không tồn tại linh hồn, không tồn tại ý thức.
Chuyện thế gian không còn liên quan gì đến người đã từ trần nữa.
Nhưng có lúc, những lúc như thế này, cho dù là người có ý chí kiên định đến đâu cũng không khỏi có suy nghĩ mê tín: Nếu như người quá cố vẫn ở dưới lòng đất mở to mắt nhìn nhân gian, vậy nên làm gì bây giờ?
Khi chân tướng là xấu xí, còn hạnh phúc là chân thật.
Nên dùng chân tướng xấu xí đâm thủng hạnh phúc chân thật sao?
Phía trước là Hoắc Nhiễm Nhân đang lẳng lặng nhìn bia mộ, còn phía sau Hoắc Nhiễm Nhân là Dụ Từ Sinh cùng Kỷ Tuân đứng chung một chỗ.
Dụ Từ Sinh bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay tôi thấy Hoắc Nhiễm Nhân hành động không được tiện lắm, có phải bị thương không?"
"Phần lưng bị thương." Kỷ Tuân trả lời.
"Lại là lưng."
Chữ "lại" này khiến Kỷ Tuân nhìn Dụ Từ Sinh lần nữa.
Dụ Từ Sinh nói với Kỷ Tuân, giọng điệu giống như ngẫu hứng nói chuyện phiếm vậy: "Nếu hai người đã ở bên nhau, hẳn là đã nhìn thấy vết bỏng ở lưng cậu ấy rồi. Đó là dấu vết do bị bỏng nước sôi khi còn bé."
"Sao lại bị bỏng?" Kỷ Tuân hỏi.
"Mẹ của cậu ấy tắm cho cậu ấy, không pha nước cho kỹ, nước mới sôi không lâu đã dội xuống lưng, cứ thế mà bị bỏng. Bởi vì lúc bị bỏng, Hoắc Nhiễm Nhân không kêu cũng không khóc, cho nên qua một lúc lâu, mẹ của cậu ấy mới phát hiện, mới đưa cậu ấy tới bệnh viện. Sau đó, cậu ấy lại nói chuyện này với tôi."
Dụ Từ Sinh vốn vẫn luôn nhìn thẳng phía trước hơi nghiêng đầu, đồng tử long lanh nhìn chằm chằm Kỷ Tuân, bởi vì không có điểm hội tụ, đôi mắt lại mang vẻ đẹp mông lung, mờ ảo.
Đây là chứng thay đổi thị lực thường gặp ở những người mắc bệnh bạch tạng, một khiếm khuyết không thể sửa được thông qua phẫu thuật.
Khi đồng tử trong suốt như pha lê nhìn lên người mình, Kỷ Tuân cảm nhận được run rẩy nhè nhẹ, giống như anh đang sợ hãi vì dự cảm được nội dung chẳng lành ngay sau đó.
"Khi đó chúng tôi đều còn nhỏ, mới quen nhau không lâu, tôi nói với cậu ấy, nếu không dám khóc trong nhà mình thì có thể đến nhà tôi, nơi đó sẽ không có ai bắt nạt cậu ấy cả. Nhưng cuối cùng, cậu ấy cũng không khóc." Dụ Từ Sinh nói xong, "Cậu ấy rất vui vẻ, không hề cảm thấy bị bỏng là một việc ghê gớm gì. Cậu ấy nói, lần đó, mẹ đã ôm cậu ấy rồi."