Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 196



Đến lượt Kỷ Tuân nhìn về phía trước.

Tùng bách hai bên nghĩa địa kiên cường như vệ binh, mà tư thế đứng thẳng của Hoắc Nhiễm Nhân còn kiên cường hơn tùng bách.

Nếu như những đứa trẻ có tuổi thơ tăm tối may mắn được lớn lên, không tránh khỏi sẽ hướng về hai thái cực.

Trở thành những người kia, hoặc là, chiến thắng những người kia.

"Bố mẹ của Nhiễm Nhân qua đời vì một vụ ngộ độc khí gas." Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, lại nói với Dụ Từ Sinh, "Vào thời điểm xảy ra chuyện, Nhiễm Nhân 8 tuổi, chỉ có ký ức mơ hồ với tình hình lúc đó, mà anh Dụ 12 tuổi, có nhớ được thứ gì rõ ràng hơn không?"

Dụ Từ Sinh giống như có hơi kinh ngạc.

"Khi đó tôi cũng còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều chi tiết, nhưng..." Dụ Từ Sinh nói, "Tôi sẽ cố gắng nghĩ lại, anh muốn biết chuyện gì?"

"Người chết tử vong vì ngộ độc khí gas vào thời gian nào?"

"Chắc là buổi tối." Dụ Từ Sinh, "Thời điểm phát hiện ra là sáng sớm."

"Nói cách khác, đến tối bọn họ đi ngủ, đóng chặt cửa sổ, lại không tắt bình gas, dẫn đến rò rỉ ô khí gas, ngộ độc khí carbon monoxide mà tử vong?" Kỷ Tuân nói.

"Không chỉ không tắt bình gas, còn mở điều hòa."

Đây là chi tiết mới mà Kỷ Tuân hoàn toàn không biết.

Nhưng nghĩ lại, cũng càng hợp lý.

Hoắc Nhiễm Nhân từng nhắc tới, thời điểm bố mẹ cậu qua đời cũng là lúc đón trận tuyết đầu mùa của năm đó, Hứa Thành Chương cùng Hoắc Tê Ngữ có điều kiện tốt, rất có thể có thói quen mở điều hòa, điều hòa lại càng làm giảm luồng không khí lưu thông trong phòng, cuối cùng dẫn đến phát sinh thảm kịch.

"Nếu rò rỉ khí gas vào buổi tối, tại sao Nhiễm Nhân không có ở nhà?" Kỷ Tuân nói.

"Anh Kỷ, anh thật sự không biết sao? Anh biết. Nhưng nhất định phải có được đáp án từ phía tôi một lần nữa, chịu đựng hai lần thương tổn." Dụ Từ Sinh cười nhạt, "Có lẽ đây là tính cẩn thận của những người như các anh rồi."

"Anh muốn nói, Nhiễm Nhân rời khỏi nhà là bởi vì lại bị đánh đập." Kỷ Tuân nói thẳng, "Sau đó, em ấy... Đến nhà anh à?"

"Không có." Dụ Từ Sinh trả lời.

"Vậy em ấy đi đâu?"

"Sau đó tôi nghe nói, cậu ấy núp cả đêm dưới cầu trượt của khu chung cư."

"Ngày đó tuyết rơi..." Kỷ Tuân nói nhỏ, "Nếu như quan hệ giữa hai người rất tốt, vậy thì việc em ấy cầu cứu anh, hẳn là một vấn đề rất đơn giản."

"Nếu như anh ở trong hoàn cảnh của Hoắc Nhiễm Nhân, anh sẽ cầu cứu bạn bè của mình sao?" Dụ Từ Sinh hỏi.

Sau đó, không chờ Kỷ Tuân trả lời, người mắc bệnh bạch tạng đã nhẹ nhàng xoay ô.

Cái bóng lặng lẽ dưới chiếc ô cũng xoay theo, che mất khuôn mặt của hắn.

"Con người đều có lòng tự trọng kỳ quái, trẻ con lại càng có."

Sau khi cuộc trò chuyện về vụ án liên quan đến bố mẹ của Hoắc Nhiễm Nhân kết thúc, Kỷ Tuân đứng nguyên tại chỗ một lát, xác định mình đã điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới đi về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

"Thật ra, không nhất thiết phải đưa ra lựa chọn."

Trong lúc Hoắc Nhiễm Nhân suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau lưng, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Tuân đang đi tới bên cạnh mình.

Kỷ Tuân vươn tay, lấy đi báo cáo xét nghiệm mà Hoắc Nhiễm Nhân vẫn luôn cầm trong tay.

Anh biết trong khoảng thời gian Hoắc Nhiễm Nhân im lặng, cậu vẫn đang do dự điều gì đó.

Nhưng không sao cả, vốn dĩ không phải tất cả mọi thứ đều được lựa chọn.

Những lúc thực sự không thể đưa ra lựa chọn, cứ để nó sang một bên trước đã.

Sau khi Kỷ Tuân lấy đi báo cáo, Hoắc Nhiễm Nhân nhìn theo, bình tĩnh nhìn báo cáo một lát, cuối cùng thở phào một hơi.

"Để em dâng thêm bó hoa." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Trong nghĩa trang đều có chuẩn bị những thứ này.

Mặc dù bình thường cũng mời người chuyên môn phụ trách, hai bên trái phải của bia mộ đều rất sạch sẽ, mà Hoắc Nhiễm Nhân vẫn bưng nước tới, cầm giẻ tới, lau đi bụi bặm trên mộ bia, thắp nén hương, lại dâng thêm một bó hoa tươi.

Sau đó, Kỷ Tuân cùng Dụ Từ Sinh đều thắp hương, khấn vái.

Sửa sang lại bia mộ của cha mẹ, đương nhiên cũng phải sang xem bia mộ của ông bà nội với bác trai.

Năm đó mua nghĩa trang khá lớn, lại mời thầy đến chọn phong thuỷ, tất nhiên, mấy ngôi mộ đều không được dựng chung một chỗ, bia mộ của Hoắc Thiện Uyên nằm sâu phía trong.

Ba người lại đi về phía trước.

Đi một lát, đầu tiên nhìn thấy bia mộ của Hoắc Đông Vọng, sau đó nhìn thấy một bia mộ nhỏ nằm ngay cạnh bia mộ của Hoắc Đông Vọng.

Bia mộ này nhỏ vô cùng, quả thực nhỏ hơn bia mộ của Hoắc Đông Vọng cả một vòng, quan trọng nhất là, bên trên bia mộ trống rỗng, không có gì cả.

"Đây là mộ của người nào?" Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy ngờ ngợ, hỏi nhân viên công tác.

Nhưng nhân viên công tác cũng không biết, chỉ hơi khó xử nói: "Lúc tôi đến đây làm việc thì đã có bia mộ này rồi, chắc là mộ của người nhà họ Hoắc?"

Nghĩa trang của nhà họ Hoắc, đương nhiên là an táng người nhà họ Hoắc rồi.

Nếu như con cháu trực hệ của nhà họ Hoắc còn không biết, một người ngoài làm sao có thể biết được?

Tuy không nói thẳng ra, nhưng câu này vẫn được chiếu ra từ trong đôi mắt sáng rực của nhân viên công tác.

"Hay là họ hàng mà em không biết?" Kỷ Tuân đoán, "Chi thứ?"

"Không, hẳn là không phải." Hoắc Nhiễm Nhân lắc đầu, "Nghĩa trang này chỉ an táng trực hệ."

"Đây hẳn là cô gái chết trẻ thuộc cùng đời với mẹ cậu." Dụ Từ Sinh bỗng nhiên nói.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Dụ Từ Sinh.

"Lúc nhỏ tôi có được nghe bố tôi kể. Năm đó, khi bố cậu bán xưởng đóng tàu có từng tiếp xúc với bố tôi, sau đó bố tôi đã điều nghiên xưởng đóng tàu nhà cậu." Dụ Từ Sinh nói, "Có lẽ là thuận tiện tra được. Tôi nhớ là từng nghe ông ấy kể về chuyện này trong lúc ăn cơm."

Một vụ buôn bán lớn, đương nhiên phải điều tra cẩn thận.

Thời gian Hứa Thành Chương bán đi xưởng đóng tàu nhà họ Hoắc là khi Hoắc Thiện Uyên qua đời, lúc đó Dụ Từ Sinh 8 tuổi, đang ở độ tuổi nửa hiểu nửa không, nhưng dù sao cũng có thể nghe vài chuyện trong nhà.

Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân liếc mắt nhìn nhau.

Ban đầu, hai người cảm thấy rất ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên thì lập tức nghĩ đến lão Hồ.

Dựa theo suy đoán về tuyến thời gian, nếu người mà lão Hồ nhìn thấy không phải là mẹ của Hoắc Nhiễm Nhân hay bà nội của Hoắc Nhiễm Nhân, vậy có thể nào, người mà lão Hồ nhìn thấy chính là người...vô danh bị chôn dưới bia mộ vô danh này?

"Em có từng xem sổ hộ khẩu của ông nội không?" Kỷ Tuân hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.

"Từng xem. Con cái chỉ có bác em với mẹ em." Hoắc Nhiễm Nhân khẳng định, mà sau đó cậu lại nhíu mày, "Nhưng trước đây, việc quản lý hộ khẩu không chặt chẽ như bây giờ, ông nội em chuyển từ tỉnh Phúc tới thành phố Cầm, cũng có thể là khi đổi sổ hộ khẩu đã xảy ra khả năng đăng ký sai...Anh biết người đó tên là gì? Chết như thế nào không?"

Hai câu cuối cùng là Hoắc Nhiễm Nhân chuyển sang hỏi Dụ Từ Sinh.

"Không biết." Dụ Từ Sinh nói, "Cho dù có từng nghe cũng đã quên mất. Nhưng sau này tôi có thể giúp hai người hỏi bố tôi. Có lẽ ông ấy vẫn còn nhớ."

Quả thực là vậy, một câu chuyện nhỏ nghe được trên bàn cơm vào năm 8 tuổi, đến nay còn có thể nhớ tới đã xem như là có trí nhớ cực tốt, không thể yêu cầu quá nhiều.

"Làm phiền rồi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Hồ sơ có khả năng thiếu sót, nhưng chỉ cần từng có người này, những người có liên quan năm đó chắc chắn phải có ấn tượng. Hỏi thân thích ở thành phố Cầm của nhà họ Hoắc xem sao." Dù sao cũng đã quá lâu, Kỷ Tuân không thể đặt hết hy vọng vào bố của Dụ Từ Sinh được, anh đề nghị, "Hay là đến tỉnh Phúc xem thử."

Hoắc Nhiễm Nhân ừm một tiếng.

Con tàu viễn dương mất tích ở tỉnh Phúc, con tàu viễn dương mà lão Hồ đã từng làm việc, con tàu viễn dương thuộc quyền sở hữu của Hoắc Thiện Uyên, con tàu viễn dương mà Hoắc Nhiễm Nhân không hề lãng quên.

Chắc chắn phải tìm thời gian qua đó xem thử.

- ------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.