Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 32



"Vậy nên cậu cho rằng, nhất định là nhóm người An Tâm Hà ôm động cơ mãnh liệt như thế mà gϊếŧ chết Đường Cảnh Long." Kỷ Tuân tổng kết.

"Đúng."

"Cậu nói rất có lý." Kỷ Tuân nhận xét, "Như vậy cũng có thể xem là một cái kết làm người thổn thức: Người phụ nữ mất đi hi vọng lựa chọn đồng quy vu tận với hung thủ đã cướp đoạt hi vọng của họ, chỉ có máu tươi của hung thủ mới dập tắt được ngọn lửa phẫn nội đang bừng bừng thiêu đốt trong lòng họ. Linh hồn tê dại từ lao tù cũ kỹ bước ra, chủ động tiến vào nhà tù pháp luật. Dưới góc độ như vậy, Đường Cảnh Long cũng chỉ xem như là lợi dụng phế vật."

"Nhưng anh không nghĩ như vậy." Hoắc Nhiễm Nhân trần thuật, lại đột nhiên nói, "Kỷ Tuân, lúc trước khi anh đối mặt với Hề Chí Cao, thái độ của anh đã rất kỳ lạ. Anh giục tôi nhanh chóng mang Hề Chí Cao đi, là đơn thuần không muốn để những người phụ nữ này phải chịu hai lần thương tổn, hay là khi đó anh đã dự kiến được những chuyện phía sau, biết được bọn họ là người bị hại, nhưng đồng thời cũng là người phạm tội?"


Đội trưởng đội cảnh sát hình sự vẫn luôn nhạy cảm như thế, cậu có một đôi mắt nhìn thấu lòng người, giống như bất luận trái tim người ta giấu ở chỗ nào của khoang ngực, giấu sâu bao nhiêu, đều không thoát khỏi sự phân tích của cậu.

Gương mặt của Hề Chí Cao khi ở dưới hố lại xuất hiện trước mặt Kỷ Tuân.

Gương mặt kia từ trong bóng tối trồi lên, cười khà khà nói: "Còn nói bọn tao gϊếŧ bé gái? Bọn tao gϊếŧ bé gái làm gì?"

Kỷ Tuân hỏi ngược lại Hoắc Nhiễm Nhân: "Cho nên cậu cho là, tôi muốn học theo Hercule Poirot, sau một trận đấu tranh nội tâm vì pháp luật chính nghĩa đã đồng cảm với người phạm tội mà lựa chọn không nói ra chân tướng?"

"Hành động của anh tương tự như vậy." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói, "Nhưng anh phải hiểu rõ, trinh thám trong tiểu thuyết chỉ tồn tại trong tiểu thuyết."


"Ha." Kỷ Tuân cười nhẹ, "Trinh thám trong bản cách cổ điển là thần trong thế giới suy luận, cũng là khuyết thiếu quá khứ, khuyết thiếu câu chuyện của người đứng xem và người dẫn truyện. Mà khán giả là người, người sẽ không đồng cảm với thần, cho nên tác giả luôn phải thiết kế yếu tố liên kết, khiến trinh thám thoạt nhìn như một người. Mà ở thế giới hiện thực, làm gì có thần đâu. Ai mà chẳng là người, tự lo cho mình còn không xong, không moi đâu ra nhiều lòng cảm thông như vậy..."

Anh không tập trung vào chủ đề, ánh mắt vẫn kiếm tìm bên trong nhà Trình Chính.

Anh đã lục lọi bên trong nhà của Trình Chính một hai tiếng rồi, hòm, tủ, hầm đất dưới ván giường đều bị anh lật lên, ngay cả mỗi một túi đựng đồ cũng mở ra xem, mà vẫn không tìm được thứ mình muốn tìm.


Thứ anh muốn tìm rốt cuộc để ở đâu... Vật kia thật sự tồn tại sao... Hay hết thảy chỉ là anh quá cả nghĩ...

Anh ngồi xuống, dùng khớp ngón tay cái nhẹ nhàng xoa thái dương đau đớn, ánh mắt tự nhiên rơi vào bàn sách lớn dựa vào vách tường phía trước.

Bàn học không có gì mới mẻ, trên bàn làm việc vô cùng phổ thông đặt một tấm kính dày, dưới tấm kính thủy tinh là bảng ghép vần cho trẻ con, thơ cổ trước khi lên tiểu học, 26 chữ tiếng Anh cùng sổ tay hình ảnh, số lượng sổ tay hết quyển này đến quyển khác, vừa nhiều vừa dày, khiến cho những quyển sách để ở ngoài cùng đều vượt qua mặt bàn, lệch ra một nửa treo ở mép bàn.

Sau khi anh vào nhà đã lập tức lục tìm bàn học, mỗi một ngăn tủ của bàn học đều mở ra kiểm tra, bên trong ngoại trừ văn phòng phẩm giấy tờ thì cũng là tài liệu giảng dạy cùng sách giáo khoa, không có gì khác lạ.
Mà anh nhìn một chút, bỗng nhiên ý thức được chính mình đã bỏ sót một chỗ không có kiểm tra.

Anh ngồi thẳng dậy, đặt tay vào trong khe hở giữa sổ tay hình ảnh cùng mặt bàn, sờ một lát... Chẳng bao lâu, anh sờ được rồi.

Anh đứng lên, đột ngột nâng tấm kính thủy tinh che đi mặt bàn, lại gạt bỏ sổ tay hình ảnh linh tinh gì gì đó, thứ mà Trình Chính vẫn luôn che giấu, rốt cục cũng bại lộ!

Hoắc Nhiễm Nhân kinh ngạc nói: "... Thư?"

Là thư.

Rất nhiều rất nhiều bức thư, từng bức từng bức bày trên mặt bàn, giấu dưới đáy sổ tay cùng tấm kính thủy tinh. Những bức thư này đã có từ lâu, phong thư ố vàng, cho nên tên của mỗi một người phụ nữ trên từng phong thư kia, trải qua năm tháng cũng đã trở nên âm u mờ mịt.

Thứ Kỷ Tuân muốn tìm rốt cuộc đã tìm được.

Mảnh ghép cuối cùng của cả vụ án đã được lắp xong.
Tất cả nghi vấn đều có đán án, tất cả đáp án đều quá mức trần trụi, mà Kỷ Tuân mất hứng. Tất cả những thứ này đến cùng vẫn không ngoài ý muốn. Anh ngả mình xuống ghế, ghế tựa phát ra tiếng kẽo kẹt, Kỷ Tuân không để ý lắm, thậm chí còn ác ý đạp chân xuống đất, lắc mạnh ghế tựa đã sắp vỡ ra này.

Anh nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Muốn nghe một câu chuyện không? Câu chuyện chỉ nói cho một mình cậu nghe thôi."

Đêm khuya khoắt.

Trong ngày đông lạnh giá, ngay cả con muỗi cũng không thấy, âm thanh từ bên ngoài, người ở bên ngoài, đều bị ngăn lại ngoài cửa sổ, bên trong căn phòng đơn sơ này, chỉ có cậu và Kỷ Tuân.

Bọn họ hiện tại muốn chia sẻ một bí mật chỉ có hai người mới biết.

"Quyết định nhanh một chút." Kỷ Tuân giục Hoắc Nhiễm Nhân, "Cậu không muốn nghe thì tôi về nhà ngủ đây. Muốn cậu đưa tôi về nhà ——vừa nãy cậu đã đồng ý rồi."
Hoắc Nhiễm Nhân nhướng đuôi lông mày, một lát sau vẫn là chậm rãi giãn xuống: "Nghe."

Cậu thật tò mò, thật muốn biết ở trong vụ án này Kỷ Tuân còn nhìn ra được cái gì mà cậu không nhìn ra được.

Mọi thứ đều lộ ra, vậy mới là chân tướng.

Kỷ Tuân trải hết thư lên trên mặt bàn, thư được chia làm hai loại, một loại chữ viết tương đồng, trên mặt bìa trắng thuần chỉ có tên của người phụ nữ; một khác loại lại đa dạng hơn, chữ viết cũng không giống nhau.

Nhưng có một điểm giống nhau, tất cả phong thư được bọc lấy, không có địa chỉ gửi đưa, cũng không có địa chỉ nhận thư.

Kỷ Tuân cầm ngẫu nhiên một bức thư, nhưng không có mở ra, bức thư viết "Trần Mỹ Lâm" xoay tròn qua lại trên đầu ngón tay anh. Anh nhìn chồng sách chất đống ở trong phòng của Trình Chính, bắt đầu kể chuyện xưa của hắn —— bên trong những tài liệu này, ngoại trừ sách dạy học cùng từ điển, còn có tài liệu y học chuyên ngành.
"Trước đây có một người đàn ông, hắn hẳn là bác sĩ đi, bởi vì một vài nguyên nhân, chạy tới sơn thôn nhỏ hẻo lánh, tất cả mọi người trong thôn này đều chung một họ, cho nên bọn họ cũng vô cùng đoàn kết, bọn họ nhất trí nhiệt tình thu nhận người thầy thuốc này —— bác sĩ tốt mà, nhân tài chuyên nghiệp, lúc nguy cấp có thể cứu mạng."

"Bác sĩ ở lại nơi này, hắn biết được bí mật của thôn làng: Tất cả phụ nữ nơi đây đều được mua từ bên ngoài về, hàng xóm ban ngày nhiệt tình cởi mở, đến tối lại lắc mình biến thành ma quỷ, sơn thôn nhỏ hàng đêm đều có thể nghe thấy kêu của phụ nữ—— mà quấn chặt lấy sơn thôn nhỏ, là rặng núi giống như lao tù, bám chặt lấy máu thịt của những người phụ nữ muốn chạy trốn.

"Một vùng đất dã man, hoang vu, tối tăm, tội ác nằm ngoài vòng pháp luật, một nơi thâm sơn cùng cốc khiến con người trở nên xấu xa.
"Bác sĩ cũng không lựa chọn rời đi. Tại sao? Bởi vì thôn dân ở đây có làm chuyện ác thì cũng chỉ làm chuyện ác với phụ nữ, không làm chuyện ác lên người hắn là được; nơi này quả thực là địa phương ngoài vòng pháp luật, nhưng hắn cũng là một người ngoài vòng pháp luật, nếu không tại sao lại ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, từ bỏ công việc, từ bỏ trong cuộc sống tiện nghi của thành phố, nhất quyết chạy tới cái nơi nhỏ bé chim không thèm ị này?"

Kỷ Tuân nói một mạch tới đây, thở một hơi, anh ngừng lại một lát, sắp xếp từ ngữ.

Không cần sắp xếp quá lâu, Kỷ Tuân rất nhanh đã bắt đầu lại từ đầu, anh nghiền ngẫm từng chữ một, cố gắng trung lập kể lại tất cả.

"Hắn là người đứng xem lặng lẽ chỉ lo thân mình. Hắn tuyệt đối không có can đảm xé rách hành vi tội ác nơi này, cứu vớt những người phụ nữ đáng thương đó, nhưng dù gì cũng không có thông đồng làm bậy. Nhưng ngay từ đầu lại có chuyện ngoài ý muốn, người phụ nữ duy nhất biết đỡ đẻ trong thôn sắp sinh con, có lẽ còn hơi khó sinh, mà hắn là bác sĩ duy nhất trong thôn trừ người phụ nữ này, có kiến thức y học. Hết cách rồi, hắn chỉ có thể đỡ đẻ cho người phụ nữ khó sinh kia.
"Trong thôn vẫn luôn không có bé gái sống sót, nhưng cuối cùng cũng sống được một người, cô ấy tên là Hề Lôi."

"Những đứa bé khác đều chết hết, chỉ có cô bé được hắn vô hình che chở này còn sống, nơm nớp lo sợ nhưng bình an khỏe mạnh giống như ngọn lửa yếu ớt lại chân thực tồn tại—— giống như hi vọng mà sống sót."

"Vì vậy, người duy nhất ngoài thôn là hắn, cũng trở thành hi vọng của những người phụ nữ kia."

"Lương tri còn sót lại cùng với sự tồn tại của Hề Lôi khiến hắn thân tâm đều chịu dày vò, cuối cùng, dưới sự cầu xin nhỏ bé âm thầm hết lần này đến lần khác của những người phụ nữ kia, hắn đã mềm lòng, đồng ý giúp họ làm một chuyện."

"Trở thành người đưa thư cho họ, điều kiện tiên quyết là không để lộ địa chỉ, không thể cứu họ ra ngoài."
Bức thư chuyển động giữa ngón tay của Kỷ Tuân được mở ra, Kỷ Tuân rút ra giấy viết thư bên trong.

"'Ba mẹ, đã lâu không gặp. Con không phải cãi nhau với ba mẹ mà rời nhà trốn đi, con bị người khác túm lên xe...' "

Kỷ Tuân đọc thư, đọc đến đây ngừng một hồi lâu mới đọc tiếp:

"'Năm trước sinh được con gái, không sống được; năm ngoái sinh con trai, còn sống. Không chạy, hắn cũng không khóa con lại... Nhưng chân bị què rồi, làm việc rất mệt, ăn không đủ no... Ba mẹ, con nhớ mọi người, đời này còn có thể gặp mặt không?' "

Kỷ Tuân khép thư lại.

Trên bàn còn có rất nhiều rất nhiều thư, rất nhiều rất nhiều máu cùng nước mắt, đọng lại bên trên tờ giấy mỏng manh.

"Trình Chính mang từng phong từng phong thư ra ngoài, vì không thể để lộ địa chỉ, hắn đều tự mình mang theo những bức thư này, đưa đến tận cửa nhà ba mẹ của những người phụ nữ kia. Có một vài người viết thư đáp lại."
Kỷ Tuân nói, nhìn về nội dung đa dạng viết phía trên mặt ngoài phong thư.

"Những ba mẹ khác không gửi thư đáp lại. Có thể là không đưa được thư đến; có thể đưa đến rồi, nhưng vì một vài nguyên nhân khiến ba mẹ quyết định không hồi âm; cho dù như thế nào đi chăng nữa, qua nhiều năm như vậy vẫn không có ai chạy thoát khỏi nơi này. Nhưng thế giới tối tăm của bọn họ nhờ có sự giúp đỡ của Trình Chính mà mở một ra một ô cửa sổ nho nhỏ. Ít nhất, một vài người trong số họ có thể lặng lẽ liên lạc với bên ngoài, dù cho loại liên lạc này có thể kéo dài tới một hai năm."

"Dưới hoàn cảnh như vậy, Hề Lôi lớn lên, cô là một cô bé rất may mắn." Kỷ Tuân hờ hững kể lại, "Trong thôn này, cô vừa không có bị khống chế, vừa không trở thành tài sản chung. Phụ nữ nơi này cùng với Trình Chính, đều lao lực lao tâm mà bảo vệ cô ấy, giáo dục cô ấy, giúp cô ấy có thể mọc được đôi cánh bay khỏi thôn này."
"Hề Lôi đã làm được, cô bé đã bay ra ngoài không bao giờ muốn về lại nơi này nữa, mỗi một người giúp cô bay ra ngoài đều nói như vậy. Vì thế cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi thôn, đi đến thành phố Ninh, cẩn thận từng li từng tí, trăm phương ngàn kế muốn ở lại thành phố Ninh... Cô vốn có thể làm được. Nhưng cô bị gϊếŧ hại.

"Hề Lôi chết đi, không chỉ sụp đổ hi vọng của phụ nữ nơi đây, còn có thiên đường của Trình Chính —— thiên đường lương tri yếu đuối giả tạo của Trình Chính. Vì vậy, hắn đã nhát gan hai mươi, ba mươi năm, dưới sự tức giận đã làm một chuyện."

"Hắn gϊếŧ Lục Bình cùng Đường Cảnh Long."

Kỷ Tuân bắt đầu chậm rãi kể lại, kể lại câu chuyện Hoắc Nhiễm Nhân đã từng nói, "Ngày 18, hắn mang theo túi nhựa sắc hoa đi gõ cửa nhà Lục Bình, hôm đó là đầu thất của Hề Lôi, hắn đi vào, tự xưng là người Đường Cảnh Long phái tới giúp Lục Bình xử lý tàn cục. Hắn có lẽ đã nói với Lục Bình, cậu chỉ dọn nhà thôi là không đủ, một khi cảnh sát có nghi ngờ đi tới căn nhà này, DNA để lại dưới dấu vết sinh hoạt quanh năm suốt tháng đều là bằng chứng, cho nên cậu tốt nhất gọi công ty dọn nhà đến đây phá hủy hết tất cả, biến thành dáng vẻ giống như căn nhà chỉ mới vừa xây xong.
Lục Bình vốn vì gϊếŧ người mà chột dạ hổ thẹn nghe theo đề nghị của hắn, dùng điện thoại cùng tài khoản của chính mình đặt đơn dọn nhà kèm tổng vệ sinh vào sáng ngày kia. Trình Chính tiếp theo lại bảo hắn, hoặc là sau khi gϊếŧ hắn dùng danh nghĩa của Lục Bình hẹn Đường Cảnh Long khoảng 9 giờ ngày 19 gặp mặt tại bãi đậu xe ở tòa nhà đang xây dở bên cạnh đường Hạnh Lâm.

Đường Cảnh Long có thể bỏ qua lời hẹn của tất cả mọi người, nhưng sẽ không bỏ qua Lục Bình, hắn bị Tằng Bằng đả thương cánh tay cũng phải ngay lập tức lặng lẽ đến chợ hoa và chim gặp Lục Bình một lần, huống chi là Lục Bình chủ động mời. Đường Cảnh Long cũng biết, quan hệ giữa hắn và Lục Bình tốt nhất không nên để cảnh sát biết được, cho nên ngày 19 sau khi hắn lấy tiền ứng phó với Hứa Tín Nhiên đã cố ý tránh né camera lén lút đi đến địa điểm hẹn trước.
Tất cả tất cả, đều chạy không thoát kế hoạch dốc lòng của Trình Chính, hắn thuận lợi gϊếŧ người, thuận lợi trói lại Đường Cảnh Long mang về nhà.

Mà những chuyện này, đều bị những người phụ nữ đi cùng xe phát hiện."

Kỷ Tuân hơi dừng lại, giống như đang nhiều lần phỏng đoán tâm tình của những người phụ nữ lúc đó, khoa tay trong không trung một trận mới cực kỳ thận trọng nói tiếp.

"Ban đầu, đại khái là phía trên câu đối tết đặt sau cốp xe bị trôi mất kim phấn.

Buổi tối ngày 18 trời mưa, anh Đại Minh đi cùng không thể chú ý tới chi tiết nhỏ như vậy, cũng sẽ không quan tâm Trình Chính đi đâu. Nhưng trong lòng những người phụ nữ phụ trách sắm đồ tết đã có chút nghi ngờ, thầy Trình vẫn luôn cẩn thận sao lại sẽ làm ướt câu đối để gần sát bên trong được?
Ngoài ra, vẫn còn đầu của Lục Bình sau khi bị phân thây, Trình Chính thận trọng sẽ không vứt trên núi Ngô, chỉ có thể mang về nông thôn. Vì phòng ngừa thi thể thối rữa tỏa ra mùi tanh, nhất định sẽ có vật tương tự than hoạt tính hoặc thiết bị làm lạnh bảo tồn nó, cái bao như vậy một ngày trước không xuất hiện, thể tích của nó không nhỏ, cũng rất có thể bị những người phụ nữ đi cùng chú ý tới.

Ngày 19, Đường Cảnh Long hôn mê bị nhét vào thùng xe phía sau khổ người rất lớn, đồ vật bên trong đương nhiên cũng được chuyển đến trước xe, xe ngồi đầy người, thùng xe rõ ràng để trống lại không đặt đồ, bọn họ lúc này mặc dù im lặng, nhưng hơn nửa đã mơ hồ có suy đoán.

Đường Cảnh Long bị trói về. Nhà của Trình Chính không có hầm giam dưới lòng đất như các nhà khác, hắn chỉ có thể mau chóng xử lý cái phiền phức này, vì vậy mặc dù bọn họ hừng đông mới về tới thôn, Trình Chính vẫn là ở ngay trong đêm đó, mang theo Đường Cảnh Long lên núi.
Những người phụ nữ kia, hoặc là An Tâm Hà chính là dưới tình huống như vậy, theo dõi hắn thấy được tất cả.

Hắn vùi lấp thi thể của Đường Cảnh Long cùng đầu của Lục Bình sau đó rời đi, mà An Tâm Hà chờ Trình Chính rời đi rồi, đào chỗ kia ra, tra xét thủ cấp của Lục Bình.

Lục Bình chết vì axit boric, An Tâm Hà có kiến thức y học nhất định nhìn thấu đầu mối trên thi thể, bà ấy lại quen thuộc nhà của Trình Chính, bài trừ một vài loại thuốc chết người khác, rất nhanh đã suy đoán ra nguyên nhân cái chết.

Bà ấy có hiểu biết nhất định về Lục Bình, biết hắn là thợ mộc, đoán được đầu của thợ mộc là bị công cụ cắt đi, công cụ thuận tiện thích hợp nhất trong nhà thợ mộc chính là cưa điện.

An Tâm Hà cùng những người phụ nữ khác một lần nữa vùi lấp thi thể, những ngày kế tiếp, bọn họ có lẽ mượn đủ loại cớ ra vào nhà Trình Chính, tráo đổi những vật của Đường Cảnh Long mà Trình Chính đã chạm qua ngày hôm đó thành đồ nhà mình. Trong này, nhất định có hung khí chặt bỏ đầu của Đường Cảnh Long.
Trình Chính căn bản không phát hiện ra những người phụ nữ này từ lâu đã biết được bí mật của mình, hắn đối với việc những người phụ nữ này thường xuyên lui tới có lẽ còn cảm thấy vui mừng, bởi vì hắn cho đến tận ngày 23 đều cần bảo đảm chính mình vẫn luôn xuất hiện trước mặt thôn dân, hoàn mỹ chứng minh bản thân không có mặt ở hiện trường.

Kế hoạch đều đi theo tưởng tượng của hắn, một đường bình tĩnh tiến triển đến khi thi thể của Lục Bình bị phát hiện, hắn không hề sợ hãi ở trong nhà của Tằng Bằng trả lời câu hỏi của cậu. Tôi nghĩ, ngày đó thực ra hắn đã thấy được còng tay, chính là bởi vì biết cậu là cảnh sát, hắn mới cố ý tỉ mỉ nói rõ tuyến thời gian của mình. Hắn biết cậu nhất định sẽ đi kiểm chứng, mà một khi kiểm chứng, hắn sẽ trong sạch vô tội."
Hoắc Nhiễm Nhân nhíu mày, phản bác điểm không hợp lý mà Kỷ Tuân đưa ra: "Trình Chính cho tới nay vẫn luôn dùng tư thái nhận mệnh xuất hiện trước mặt anh cùng tôi, hắn có thể là cố ý nói rõ, cũng có thể là quen cẩn thận chặt chẽ, đây không phải điểm không hợp logic mang tính quyết định."

"Ừm." Kỷ Tuân hờ hững đáp lại, "Đương nhiên không phải, bởi vì lộ ra kẽ hở không phù hợp logic, không phải hắn, là An Tâm Hà, là những người phụ nữ kia, là động cơ gϊếŧ người mạnh nhất vẫn luôn đau đáu trong lòng cậu, cũng đau đáu trong lòng tất cả mọi người."

Hoắc Nhiễm Nhân kinh ngạc, cậu lập tức nhìn lại mạch suy nghĩ của mình, thử tổ hợp thứ tự lại từ đầu, không tự chủ đặt ngón trỏ bên môi.

Vào lúc này, Kỷ Tuân trong quá trình kể lại vẫn luôn mở ra năm ngón tay, chụm đầu ngón tay vào với nhau bắt chước Sherlock Holmes lại rút ra một ngón tay, gạt đi ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân, lắc lắc trước mặt cậu: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, tiếp tục dằn vặt ngón tay bị thương của chính mình sao? Nghe tôi nói là được, tôi sẽ không dẫn cậu vào bẫy đâu—— "
Anh cười trêu cậu.

"Dù thế nào cũng phải báo đáp ơn cứu mạng buổi tối, đúng không? Cậu còn làm nhân viên cứu hộ cho tôi luôn mà."

Nói rồi, Kỷ Tuân lại nhanh chóng đi vào đề tài chính, không cho Hoắc Nhiễm Nhân có thời gian làm ra phản ửng đặc biệt nào khác.

"Cậu không nhìn thấy, đương nhiên là không nghĩ ra được rồi."

"Ngày hôm nay tôi tới nơi này, vốn chỉ là điều tra bí mật liên quan đến Đường Cảnh Long mà Hề Lôi giấu. Kế hoạch của Đường Cảnh Long lồng ghép đan xen, thậm chí rút ra thời gian sắp xếp phẫu thuật cho Lục Tiểu Ân, đủ để chứng minh sau khi Hề Lôi nắm được chứng cứ cũng không lập tức uy hiếp Đường Cảnh Long. Trong khoảng thời gian dài như vậy, Hề Lôi không có lý do gì không tìm người thương lượng bí mật kia. Trình Chính là thầy của Hề Lôi, là người có thể tự do lui tới thế giới bên ngoài lại biết rõ tội ác âm u trên thế giới, nếu như Hề Lôi muốn tìm người thương lượng, hắn là lựa chọn đầu tiên."
"Cho nên tôi dùng cái chết của Đường Cảnh Long thăm dò Trình Chính. Mà điểm này, bị An Tâm Hà chú ý tới. Chờ tôi từ trong nhà Trình Chính đi ra, không khí trong thôn bầu đã phát sinh biến hóa, An Tâm Hà rõ ràng là chỉ huy của những người phụ nữ nơi đây, dưới sự bày mưu đặt kế của bà ấy, mỗi một người phụ nữ trong thôn đều giám sát tôi, khiến tôi đi đến đâu cũng đều cảm nhận được có ánh mắt đang gắn chặt trên người mình. Mà đây mới là tầng phát triển thứ nhất sự việc. Bọn họ lúc này cũng không có hành vi càng quá khích, bởi vì tôi không phải cảnh sát. Một người bình thường, chỉ cần đuổi đi là được."

Tất cả những chuyện đã xảy ra trong thôn ngày hôm nay, dưới lời kể của Kỷ Tuân giống như đang bóc hành tây, phân tích từng tầng.

"Khi Đại Cao Tiểu Cao tới đây, tình huống lần thứ hai phát sinh biến hóa. Những người phụ nữ kia lúc này đã thần hồn nát thần tính, nhìn thấy bọn họ, lập tức bưng khay hoa quả tới thăm dò, hai thằng nhóc đầu gỗ này, khom lưng lộ ra đường viền súng lục. Vậy nên bọn họ xác định, hai người tới sau là cảnh sát. Bởi vì chuyện Tằng Bằng buôn ma túy bị bắt từ đầu tới cuối không có bại lộ, bọn họ căn bản không nghĩ đến hai vị cảnh sát này là áp giải Tằng Bằng, chỉ nghĩ là tôi đến mở đường, hai người cảnh sát này là bí mật tới bắt Trình Chính."
"An Tâm Hà cùng với những người phụ nữ khác thương lượng, bọn họ quyết định, gánh tội thay Trình Chính.

"Gánh tội thay không phải tùy tiện nói là được, muốn cảnh sát tin tưởng, phải có chuyện khiến cảnh sát không tin không thể. Bọn họ phải nói dối còn thật hơn cả nói thật."

Kỷ Tuân ngước mắt lên, nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

"Cho nên, An Tâm Hà khóc lóc om sòm gây rối, lời trong lời ngoài đều nhấn mạnh ngôi mộ trên núi, khiến tôi nghi ngờ; tiếp theo còn thuyết phục đàn ông trong thôn, khiến bọn họ tin tưởng trong đội ngũ đến dời mộ có cả cảnh sát, là tới điều tra những chuyện dơ bẩn kia; đám đàn ông sau đó trở mặt không quen biết, lại càng khiến tôi nghi ngờ, lúc này, tôi lựa chọn lên núi điều tra, vừa hay tiến vào bẫy của An Tâm Hà—— tôi đào ra rất nhiều thi thể của bé gái sơ sinh, chính là đào ra động cơ gây án tập thể của nhóm người An Tâm Hà. Như đã nói từ trước, đây là động cơ gây án tập thể mà không một ai nghi ngờ."
"Động cơ mạnh mẽ thuyết phục, khiến người nghe kinh hãi, không thể coi thường là bọn họ chủ động nói cho cảnh sát."

"Bọn họ không tiếc đào ra nỗi đau của chính mình từ rất nhiều năm trước, dùng động cơ này, che giấu một động cơ khác.

"Bọn họ muốn gánh tội thay Trình Chính——

Kỷ Tuân cười nhạo, động cơ này quả thật cũng khiến người ta phải cười.

"Chỉ vì Trình Chính thay bọn họ gửi thư."

"Ở trong sa mạc lâu rồi, một giọt nước cũng đủ quý giá; khốn đốn trong bóng tối lâu rồi, một chút tia sáng lẻ loi cũng khiến người quỳ bái. Trình Chính đủ dối trá, đủ nhát gan, hắn chẳng là cái thá gì. Hắn chỉ là đâm thủng một lỗ hổng cho gió lùa vào cái lồng tre bị đóng chặt bốn phía này, vì thế mà bọn họ nguyện ý dùng mạng của mình trả lại phần ân đức kia—— bọn họ cũng không phải hủy diệt nơi tử địa. Mà giống như con thiêu thân, vì bảo vệ hy vọng cuối cùng, thiêu thân lao đầu vào lửa, hòa thành nhiên liệu."
"Được rồi, chuyện đã kể xong." Kỷ Tuân nói.

Không phải một câu chuyện tốt, sau khi nghe kể xong, người nghe có lẽ chỉ có thể nắm được một mảnh hư không vô bờ.

"Chứng cứ đâu?" Một lúc lâu, Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Không có chứng cứ." Kỷ Tuân nói thẳng, "Lúc này hết thảy manh mối dưới sự sắp xếp của mấy người An Tâm Hà đều trở nên trùng hợp. Vụ án này, An Tâm Hà có thể gϊếŧ người, Trình Chính cũng có thể gϊếŧ người."

"Suy đoán không có chứng cứ đều là phỏng đoán." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Đúng vậy." Kỷ Tuân cười ha ha, "Cho nên đây mới chỉ là một cậu chuyện. Nhưng đội trưởng Hoắc, là đội trưởng đội cảnh sát chỉ dựa vào chứng cứ phá án, trong câu chuyện không có chứng cứ này, cậu muốn lựa chọn như thế nào đây?"

"Cán cân đã bày ra rồi."

Kỷ Tuân vẽ ra một cái phù hiệu trong không trung.
"Bên trái là Trình Chính, bên phải là mấy người An Tâm Hà. Trình Chính qua nhiều năm như vậy, vì vụ án không biết tên chính mình phạm phải, đối với hết thảy đều thờ ơ lạnh nhạt, hành động thái độ, giả tạo lại bé nhỏ; mà mấy người An Tâm Hà đã chịu khổ nhiều năm như vậy, chịu ngược đãi nhiều năm như vậy, khi chân tướng của tất cả tội ác được phơi bày, bọn họ lại muốn ngồi tù cùng những người uy hiếp bức hại bọn họ. Bọn họ còn có con cái, sau khi chúng mất đi người cha không khác gì súc sinh, cũng sẽ không còn người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn chúng nữa."

"Hiện tại, đội trưởng Hoắc," Kỷ Tuân hứng thú hỏi, "Cậu chọn ai? Chọn mấy người An Tâm Hà, những người phụ nữ dấn thân chốn lao tù lâu dài thậm chí là tử hình, nhưng trái tim bọn họ là thỏa mãn cùng tự do; chọn Trình Chính, Trình Chính phạm tội cố ý gϊếŧ người, những người phụ nữ kia phạm tội làm giả chứng cứ, tình tiết gϊếŧ trẻ sơ sinh trước kia cũng không vì vậy mà xóa đi, phán quyết của bọn họ có lẽ sẽ được khoan hồng, mà trái tim là đau đớn, thậm chí quãng đời còn lại đều không thể ngủ yên, bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy, là bọn họ hại chết người đàn ông duy nhất giúp đỡ bọn họ, cho bọn họ hi vọng.
"Hiện tại, cậu nói xem, cậu muốn chọn kết quả như thế nào? Cậu hi vọng Đường Cảnh Long cùng Lục Bình, là bị ai gϊếŧ?"

--------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.