Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 44



Khoảnh Khắc Đầu Tiên lại đăng weibo, phóng viên viết bài vẫn là Khổng Thủy Khởi.

Lần này Khổng Thủy Khởi viết một bài đăng thật dài, tiêu đề là "Vì báo ơn, con sói cô độc truy tìm hung phạm 22 năm, vạch trần chuyện xưa bi thương trong vụ án đầu độc ở thành phố Ninh".

Trong nháy mắt nhìn thấy này tiêu đề, Kỷ Tuân không có lập tức nhấn vào, anh tung điện thoại lên rồi lại đón lấy: "Xem ra phía truyền thông đã nắm được thông tin đầy đủ, hơn nữa không phải do cảnh sát để lộ một vài mẩu tin trong quá trình xử lý, mà là có người trực tiếp liên hệ với truyền thông tung ra tin tức..."

Hoắc Nhiễm Nhân cau mày, đang nhìn nội dung.

"Viết được những gì?" Kỷ Tuân lại hỏi.

"Cơ bản là thật, nhưng cố tình viết thành giật gân, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu." Hoắc Nhiễm Nhân mím môi thành một đường thẳng.


"Cũng trong dự tính thôi, truyền thông chính là người kể chuyện, nếu như kể không êm tai không khiến người yêu thích, vậy thì bọn họ đã thất nghiệp rồi."

Kỷ Tuân bình thản đánh giá, anh nhấn vào, nội dung đoạn đầu tiên trong bài viết thật dài là:

Ngày 28 tháng 1 năm 2016, Lương Sơn (tên giả) gõ cửa nhà Ngô Lượng (tên giả). Hắn mang theo camera cùng dao sắc, một thân một mình dùng phương thức cực kỳ quyết tuyệt đến đòi lẽ phải đã đến muộn nửa đời.

...

Trong 22 năm, Lương Sơn từng làm thợ sửa máy, từng làm bảo vệ, từng làm shipper, cũng từng làm khuân vác không chỉ một lần.

Hắn chưa từng có một công việc đàng hoàng ổn định lâu dài, không có gia đình, càng không có con cái, bởi vì hắn không có cách nào dừng lại, hắn vẫn luôn chạy trốn, hắn cô độc chạy trong bóng tối, giống như một con sói cô độc, chạy trên con đường không có phần cuối, chỉ vì chân tướng không có cách nào với tới kia.


8000 ngày không từ bỏ, có lẽ trời cao cũng bị sự cố chấp của hắn làm cho cảm động, Lương Sơn đi khắp mọi miền Tổ quốc đã phát hiện ra một manh mối không hề dễ dàng tìm được.

...

Lương Sơn vốn không muốn gϊếŧ Ngô Lượng, gϊếŧ người, không phải ai ai cũng có thể bước qua cửa ải này.

Đây là lằn ranh giữa người và thú.

Nhưng hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác. Hắn cũng sẽ không hối hận đã lựa chọn như vậy.

Hắn dùng camera quay lại chứng cứ phạm tội của chính mình, hắn mang theo chứng cứ phạm tội chủ động đầu thú nhận tội, gửi gắm hy vọng vào lực lượng cảnh sát, hắn biết, chỉ dựa vào một mình hắn sẽ không thể nào tìm được hung thủ còn lại, hắn cần cảnh sát. Hắn được ăn cả ngã về không mà dâng hiến cuộc đời mình, dùng phương thức tàn khốc đánh thức cảnh sát hãy còn đang ngủ quên, đừng tiếp tục coi thường huyết hải thâm thù đã phủ đầy bụi, không ai ngó ngàng suốt 22 năm qua!


Hắn dùng kẹo sữa do Ngô Lượng, kẻ dùng máu người đến làm giàu sản xuất, chơi một trò với cảnh sát.

...

Cộng đồng mạng thành công bị cảm động, cũng bị kích động.

Tân Vĩnh Sơ không là một người bị hại hoàn mỹ, hắn vốn không nên được nhiều người thương tiếc đồng tình như vậy, mà tin tức của truyền thông đã khéo léo lợi dụng bút pháp vừa lên án vừa ca ngợi, biến Tân Vĩnh Sơ trở thành một thủ phạm lý tưởng hào hùng lại chính nghĩa.

Hắn đền đáp ân huệ, vì sáu năm quan tâm chăm sóc của Thang Chí Học, không tiếc quăng bỏ cả đời, bữa cơm ân nghĩa, báo đáp ngàn vàng*, dành trọn quãng đời còn lại để truy tìm kẻ thủ ác báo thù cho Thang Chí Học; lại dũng cảm thông minh, cảnh sát còn chưa tìm được hung thủ, hắn một người một ngựa, thế nhưng đã bắt được kẻ kia, có thể nói là mười năm mài một kiếm, sương dao chưa từng thử, mũi kiếm vừa rời vỏ, thấy máu xuyên yết hầu!
*一饭之恩,千金以酬:Bữa cơm ân nghĩa là một thành ngữ, bắt nguồn từ câu chuyện của Sở Vương Hàn Tín thời Hán. Hàn Tín khi còn thiếu niên rất khổ cực, gặp được Phiếu Mẫu cho một bữa cơm chống đói, sau này được phong làm Sở Vương, dùng ngàn vàng báo đáp ân tình của Phiếu Mẫu. (Nguồn baike.baidu)

Hắn là một hào hiệp sống ở hiện đại, mà đây là một câu chuyện thiện ác hữu báo, có ân báo ân, có thù báo thù.

Tân Vĩnh Sơ thỏa mãn tưởng tượng của cộng đồng mạng, vì thế hắn biến thành phù hiệu của chính nghĩa, hắn là chính nghĩa, trái ngược với chính nghĩa chính là không chính nghĩa, không chính nghĩa đương nhiên là Ngô Lượng đã chết —— cũng chính là Triệu Nguyên Lương.

Thành phố Ninh, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bài đăng rất dài này của "Khoảnh Khắc Đầu Tiên", vừa có thời gian xảy ra vụ án, lại có từ khóa "Kẹo sữa", đủ khiến cộng đồng mạng đào ra được càng nhiều thứ.
"Nhất định là kẹo Con Thỏ Nhỏ, thành phố Ninh cũng chỉ có một xưởng kẹo sữa nổi danh trong vùng, hỏi một chút là biết ngay."

"Ngày 28 hình như cao ốc An Hòa đã xảy ra án mạng, cảnh sát giăng dải phân cách, như vậy có vẻ đều khớp hết."

Toàn bộ vụ án cứ đơn giản bị cộng đồng mạng đào ra như thế.

Trong lúc nhất thời, trên mạng đều tràn ngập những lời kiểu:

"PTSD kẹo Con Thỏ Nhỏ, cảm ơn tin tức của truyền thông, tôi sẽ không ăn nữa."

"Xác định địa điểm đầu độc là kẹo Con Thỏ Nhỏ, vậy không ăn là được. Cảm ơn Lương Sơn làm việc còn rất có chừng mực, thiện ác tất có báo, trời xanh tha cho ai, cứ để kẹo Con Thỏ Nhỏ chìm vào quên lãng đi."

"Triệu Nguyên Lương gϊếŧ người đền mạng, kiếm được nhiều tiền như vậy, thư thái nhiều năm như vậy, chết cũng đáng đời."
"Tức nước vỡ bờ, đều là người đáng thương, chủ động tự thú có thể không phán tử hình không."

Sự phẫn nộ của cộng động mang sau khi đánh giá song phương trong vụ án cũng không ngừng lại, thảo luận liên quan đến tự thú giảm nhẹ hình phạt càng lúc càng kịch liệt, chuyện tất nhiên sau đó chính là, bắt đầu chỉ trích lực lượng cảnh sát điều tra vụ án năm đó:

"Cảnh sát làm ăn cái kiểu gì không biết? 22 năm vẫn không phá được án, muốn để người nhà của nạn nhân tự tìm hung thủ, tự mình phá án?"

"Dựa theo hiệu suất làm việc kia, dù sao án cũ cũng chất đống ra đấy, không ai giục cũng lười giải quyết đúng không, [buồn cười] còn ép người đàng hoàng đến mức phải gϊếŧ người."

"Lương Sơn cũng thật ngu ngốc, sao phải tự mình gϊếŧ người, tìm truyền thông phơi bày vụ án giống như bây giờ ấy, để dư luận đè ép, những cảnh sát kia nhất định sẽ có thái độ khác. Có câu Weibo phá án, lời này quả nhiên không phải nói đùa."
"Lẹ lẹ coi, mau vạch trần xem là cảnh sát huyện nào, đường dây nóng báo cáo cho thị trưởng 12315 của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho bọn họ rồi."

Đương nhiên, dư luận trên quy mô lớn cũng xen lẫn những ý kiến trái chiều, chẳng hạn như "Đợi ba ngày lại xem tin tức lội ngược dòng" những lời như thế này cũng không phải chuyện hiếm gặp.

Thế nhưng ngay lúc này, song phương đều có một yêu cầu giống hệt nhau.

Bọn họ hi vọng cảnh sát sẽ lên tiếng nói gì đó, bất kể là cái gì cũng được.

Ánh mắt sáng quắc của bọn họ tụ hội thành đèn pha nóng rực không gì sánh bằng, chiếu vào góc tối bình thường bọn họ không nhìn thấy, chiếu vào đề tài thảo luận bình thường bọn họ không thèm quan tâm, chiếu lên người, lên việc bình thường bọn họ không nghĩ tới.

Sáng rực, giống như muốn đốt cháy bức màn của câu chuyện.
"Nào." Kỷ Tuân tắt điện thoại di động."Hiện tại có thể tới thảo luận một chút, rốt cuộc là ai đã tiết lộ nội dung cặn kẽ như vậy cho truyền thông."

"Một, nội gián." Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại, giọng điệu cũng rất bình thản.

"Hả?" Kỷ Tuân nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, "Tại sao phản ứng đầu tiên của cậu lại là nội gián?"

"Hai, đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ." Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra hai lựa chọn xong mới không nhanh không chậm bổ sung, "Không có phản ứng đầu tiên gì cả, chỉ có hai lựa chọn này thôi, nhận định rõ rồi, vậy thì nói cái nào trước cũng có gì khác nhau đâu?"

"Khác biệt rất lớn, phản ánh sự không tín nhiệm đồng nghiệp sâu sắc trong lòng cậu, cảnh sát hình sự luôn ôm lòng hoài nghi đối với vạn vật là một tinh thần rất chuyên nghiệp, nhưng dù gì cũng nên có chừng mực thôi, nếu không, đến thời khắc mấu chốt cũng không có đồng nghiệp đến cứu cậu đâu." Kỷ Tuân trêu cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn lướt qua gương mặt Kỷ Tuân, rồi lại nhìn sang phía khác.

Cậu lái sang chuyện khác: "Vụ gửi MP4 cho anh lần trước, anh có manh mối gì không?"

"Một chút cũng không có."

"Tôi thấy anh ngược lại cũng không gấp gáp, không hề để tâm, sao, hóa ra không phải là thông minh trời ban à?"

"Ồ? Đây chẳng lẽ không phải chuyện nên do các cậu đi điều tra? Tôi còn tưởng rằng thân là công dân như tôi, nhận được MP4 khả nghi lại nguy hiểm, cảnh sát sẽ chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi chứ." Kỷ Tuân chậm rãi nói, "Giống như cậu vừa nãy ý, kiên định chắn trước mặt tôi, tiếp nhận gánh nặng, ngăn trở phong tuyết..."

"... Nói chuyện đàng hoàng." Hoắc Nhiễm Nhân nổi da gà đầy người.

Kỷ Tuân thở dài: "Haiz, cậu ấy à, quá là hay giả bộ luôn, thỉnh thoảng lúc trời sáng cũng có thể buông thả tư thái thừa nhận nội tâm mà —— Thôi, quay trở lại vụ án đi. Nếu đã có người cung cấp tin tức cho "Khoảnh Khắc Đầu Tiên", lại nhìn "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" nắm được toàn bộ thông tin về Tân Vĩnh Sơ rõ ràng chính xác như vậy, vậy cậu cảm thấy bước tiếp theo, "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" sẽ làm gì?"
"..." Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thị trấn ngoài cửa xe, đã có ý nghĩ.

"Không cần biết "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" làm mưa làm gió trên mạng ra sao, bản chất của nó là một nhà truyền thông, nó có làm, cũng chỉ là chuyện mà truyền thông sẽ làm ra." Kỷ Tuân nói tiếp, "Truyền thông cần sự quan tâm cùng sức nóng. Hiện tại ánh mắt của mọi người đều tập trung lên Tân Vĩnh Sơ —— thuận thế lại đào ra huyện Di An và Thang Chí Học, đều không phải chuyện khó. Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ ùn ùn kéo tới, mà "Khoảnh Khắc Đầu Tiên", muốn bảo đảm ngọn cờ tiên phong của chính mình, sức nóng của chính mình, chỉ có thể vọt tới huyện Di An trước tất cả mọi người..."

Kỷ Tuân mở rộng hai tay.

"Chúng ta không cần chạy về thành phố Ninh nữa. Có thể gặp mặt bọn họ trước rồi lại nói."

Đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân bắt đầu lấp lánh.
"Gặp gỡ phóng viên của "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" không có quá nhiều ý nghĩa, người trong cục đã đến ban biên tập năm lần bảy lượt yêu cầu bọn họ phối hợp điều tra, nhanh chóng giao nộp manh mối, ngay cả cục trưởng Chu cũng tự mình gọi điện thoại, nhưng vô dụng. Bọn họ từ đầu đến cuối đều chọn phương thức "trì hoãn", cũng không phải không giao, chỉ là muốn kéo dài qua 72 giờ hoàng kim của độ nóng dư luận rồi mới cung cấp manh mối."

"Cậu đi đương nhiên vô dụng rồi, cậu là cảnh sát mà, phải văn minh chấp pháp." Kỷ Tuân nói.

"... Anh đi là có thể không văn minh à?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi lại.

"Em giai cảnh sát, đừng có trong lòng thì rõ mười mươi mà ngoài mặt lại giả bộ hồ đồ nữa." Kỷ Tuân dựng thẳng ngón tay, đặt trên môi, "Cậu dám nói cậu kéo tôi đồng thời phá án, chưa từng cân nhắc đến phương diện này sao? Một vài chuyện ấy à, đôi bên đều hiểu, xuỵt."
Một tiếng khe khẽ, giống như nụ cười ngậm bên khóe miệng.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân, trong đầu chợt lóe một vài chi tiết không liên quan đến vụ án.

Môi của Kỷ Tuân thật đẹp.

Ngón tay cũng thon dài.

Cậu giơ tay chạm vào ngón tay của anh, Kỷ Tuân khó hiểu nhìn sang, vẫn ngả ngớn như cũ, giống như mây trôi bên trời hờ hững nhìn mình một cái. Mình đuổi theo nó, nó lại vui cười rời đi. Hoắc Nhiễm Nhân hơi dùng sức, gạt ngón tay của Kỷ Tuân từ trên môi xuống.

"Đừng tác quái."

Cậu dùng giọng điệu bình thản che đi nội tâm.

Hợp tác với một người đàn ông giả vờ chính trực, ban ngày sống chết phải giữ mặt mũi thật sự khó quá. Kỷ Tuân lười nhác thở dài, vẫy vẫy tay, chống cằm:

"Nói tóm lại, bây giờ nên hành động rồi. Vì để cậu không bị trách mắng sau khi xong việc, chúng ta còn phải tìm một nơi có CCTV mà cãi nhau, lại chia nhau hành động, tỏ rõ cậu không biết gì về chuyện mà tôi làm cả —— ha, cậu quả thực không biết gì mà, ngoại trừ biết tôi muốn đi tìm "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" thôi."
"Chúng ta cãi nhau về cái gì?"

"Cãi nhau gì chẳng được, tôi cảm thấy chỉ mỗi cái chuyện có ăn cay hay không thôi cũng đủ để cãi nhau đến trở mặt luôn, cậu thấy sao?" Kỷ Tuân nói.

"... Chắc chỉ có một mình anh cảm thấy thế thôi."

"Được rồi." Kỷ Tuân dừng lại cuộc nói chuyện nhảm nhí này, mở cửa, xuống xe, "Tranh thủ thời gian, đi tìm CCTV."

Hoắc Nhiễm Nhân không nhúc nhích, cậu nhìn Kỷ Tuân, hỏi: "Thời gian, địa điểm."

Thời gian, địa điểm đi tìm anh.

"Đồng chí cảnh sát, việc gì không nên biết thì đừng hỏi quá nhiều, nếu không cậu làm sao báo cáo với cấp trên? Về phần lúc nào tới tìm tôi, đi nơi nào tìm tôi, cậu tự mình phán đoán, tôi tin cậu có thể làm được."

*

Khổng Thủy Khởi là một người đàn ông bốn mươi tuổi, vẻ ngoài chững chạc, trên mặt đeo kính mắt gọng vàng, túi áo cài bút máy ngòi vàng Parker, toàn thân tỏa ra phong độ của người trí thức.
Bài viết dài ngoằng do hắn soạn thảo, thật sự nổi như cồn!

Cả một đường, Khổng Thủy Khởi chỉ nhìn lượng fans của "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" liên tục tăng lên, bên trong app truyền tin đều là nịnh bợ của đồng nghiệp trong tổ cùng khen ngợi của lãnh đạo, hắn không nhịn được mà nhếch miệng.

Ai có thể nghĩ tới, bên trong một tập thư không đáng chú ý tới lại là loại này tin tức gây chấn động đến mức này?

Giống như câu nói, con mèo của Schrödinger, trước khi mở hộp ra, bạn vĩnh viễn không biết mình sẽ nhìn thấy mèo sống hay là mèo chết, là mèo bạc hay mèo vàng.

Lúc này điện thoại di động vang lên một tiếng "Ting", bên trong email làm việc xuất hiện thông báo mới.

Hắn nhìn lướt qua, trái tim đột nhiên nảy lên môt cái. Chỉ thấy trong thư viết mấy dòng ngắn gọn:

"Phóng viên Khổng, vụ án trong bài viết trên Weibo của các anh là vụ án của kế toán Thang đúng không, tôi đã đọc bài viết, nhìn ra rồi, liên quan đến vụ án này, tôi có một vài thông tin, các anh có phơi bày trước công chúng không?"
"Đương nhiên," Khổng Thủy Khởi trả lời lại ngay, "Cậu có thông tin gì?"

Sau khi hắn gửi mail, lại liếc nhìn địa chỉ email, không phải tài khoản lập bằng số điện thoại, mà là đăng ký ngoài, không thể thông qua số điện thoại phán đoán được càng nhiều thông tin.

"Cung cấp thông tin có được thù lao không?" Người cung cấp thông tin nặc danh hỏi.

"Có."

"Vậy tôi muốn một vạn tệ."

"..."

Trong mắt chỉ biết đến tiền.

Khổng Thủy Khởi bĩu môi.

"Tiền không thành vấn đề, nhưng cậu phải nói những gì cậu biết cho tôi trước, tôi không thể cho không cậu một vạn tệ được, cũng không biết thông tin mà cậu cung cấp có đáng giá một vạn tệ hay không, lỡ như cậu cầm tiền rồi bỏ chạy, vậy tôi biết đi tìm ai?"

"Thế lỡ như tôi nói cho anh rồi, lát sau anh cũng bỏ chạy, vậy tôi biết đi tìm ai?" Người gửi thư hỏi ngược lại.
Còn rất ngang ngược.

"Tôi có tên có họ, là biên tập của một nhà xuất bản tạp chí lớn, trốn được hòa thượng còn trốn được miếu sao?" Khổng Thủy Khởi nói.

"Vậy cũng không được, thời đại này, nợ nần chính là đại gia, một người ở huyện thành nho nhỏ như tôi, ngay cả cổng nhà xuất bản của các anh cũng không sờ tới chứ đừng nói chi là đòi lương đòi nợ." Người cung cấp thông tin đáp lại.

"Như này không được thế nọ cũng không xong, làm sao mới được?" Khổng Thủy Khởi hơi bực bội, huyện Di An cách thành phố Ninh không quá xa, bài đăng của hắn đã gây ra tiếng vang quá lớn, những người cùng ngành xung quanh đó chắc chắn đã rục rà rục rịch, làm truyền thông, chính là phải công thành đoạt trại, chiếm được trận địa tuyến đầu của dư luận, nếu như chậm chân, vậy thì nói bậy nói bạ, hay ngay cả ăn shit cũng không được người khác chú ý.
"Tôi mới vừa thấy cảnh sát đến đây, dẫn Vương Thải Hà đi rồi, Vương Thải Hà là mẹ của Thang Chí Học, nhiều năm như mà mỗi năm đến ngày giỗ của con trai, bà ấy đều xách chút trứng gà tới cục cảnh sát một chuyến, hỏi xem vụ án của con trai rốt cuộc là như thế nào..."

Khổng Thủy Khởi nhìn đến đây, đôi mắt lập tức sáng lên.

Tin tức tốt!

Hắn mong đối phương sẽ nói thêm hai ba câu, mà người kia lại chuyển lời: "Giao dịch qua mạng khiến chúng ta đều không yên tâm, vậy nói chuyện trực tiếp đi, như thế đôi bên sẽ đều yên lòng."

"Được, thời gian, địa điểm." Khổng Thủy Khởi lập tức đồng ý.

*

Hẹn xong nơi gặp mặt, nhìn qua có vẻ giống như phòng bảo vệ.

Khổng Thủy Khởi dựa theo chỉ dẫn tìm tới nơi gặp mặt âm thầm nghĩ, chỗ này cũng không khó tìm, trước mặt chính là một tòa nhà đang xây dở rất dễ nhìn thấy, từ bên ngoài nhìn vào phòng bảo vệ kia cũng trống không.
Đối phương còn chưa tới? Hay là nấp bên trong?

Khổng Thủy Khởi thầm cân nhắc, ở trong lòng lại khinh bỉ cười khẽ.

Người ở nơi nhỏ bé, tiết lộ chút tin tức thôi mà cứ như đang làm chuyện đen tối ấy, đúng là chưa trải đời.

Hắn nhấc túi, nhanh chân đi vào, lúc này nhìn thấy bóng người, đối phương đang ngồi ở trên bàn, đập bóng rổ từng nhịp, nhàm chán lắc chân, mà ngược sáng, hắn nhất thời không nhìn thấy được mặt mũi của đối phương, chỉ theo bản năng cảm nhận được có chút khác thường, mà điểm khác thường này hắn vẫn chưa quá để tâm, vội vã hỏi: "Cậu chính là người cung cấp thông tin cho tôi sao?"

Bóng rổ xẹt qua tai hắn, đập về phía cửa phòng bảo vệ đang khép hờ.

Một tiếng "Ầm" vang lên, cửa phòng đóng lại.

Ánh sáng trong phòng trở nên tối tăm, trong đầu Khổng Thủy Khởi cũng nổ đoành một tiếng.
Bị lừa rồi!

Hắn xoay người nhào về phía cửa, muốn mở cửa đi ra ngoài, mà cánh cửa giống như bị thép hàn chặt vào khung, làm thế nào cũng không mở ra được.

Hắn quýnh lên, lập tức gào to: "Cảnh sát đánh người rồi —— "

"—— Ai yo. Đã nói tôi không phải cảnh sát mà, chỉ là một người cung cấp thông tin mà thôi. Phóng viên Khổng muốn gặp cảnh sát đến thế à?"

Oán giận xong một câu, người ngồi ở trên bàn chống khuỷu tay lên hai chân, nghiêng người về phía trước.

Anh từ trong bóng tối trồi lên.

"Xin tự giới thiệu, tôi tên Kỷ Tuân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.